sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2

Tôi chẳng hào hứng gì với chuyện biến thành gián, nhưng để đột nhập vào một tòa nhà được canh giữ nghiêm ngặt thì đội lốt gián có lẽ là cách hay nhất. Gián có thể bò lung tung bất cứ đâu.

Các bạn cũng thừa biết điều này mà.

Tôi tống con chó Homer ra ngoài sân, kéo rèm phòng ngủ lại cho trong buồng thiệt là tối.

“Thiên địa ơi, giải sầu kiểu gì kỳ vậy nè.” Tôi làu bàu. Có nên gọi Marco tới không ta? “Thôi, dẹp đi.” Tôi tự bảo. “Làm một mình cho rồi.”

Mấy đứa bọn nó, đứa nào cũng đã mệt đừ. Gần đây, bọn tôi cực quá chừng rồi. Quá nhiều trận xáp lá cà rồi. Phải để tụi nó nghỉ ngơi một chút chớ! Đã đến lúc phải lo toan mấy chuyện thường ngày, như chuyện học hành chẳng hạn. Không thể để điểm số tuột dốc nữa…

Với lại, vụ này tôi phải tự quyết lấy thôi. Tom là anh ruột của tôi mà.

Tôi hít một hơi thật sâu, rướn người lên, rồi hít thêm một hơi sâu nữa.

“Rồi đó, Jake.” Tôi nói. “Tới luôn đi!”

Sai lầm đầu tiên của tôi là đứng trước một tấm gương dài tới đất.

Tối thì tối thiệt đó, nhưng ánh sáng trong phòng vẫn đủ để tôi trông thấy những biến đổi.

Đúng là sai lầm nghiêm trọng vì biến hình không bao giờ là cảnh dễ coi...

Cảm giác đầu tiên là sự co rút. Nó cũng na ná như thể bạn đang rơi xuống, rơi hoài, rơi mãi. Tôi nhìn vào gương thấy mình thu nhỏ lại. Cũng không đến nỗi quá ẹ như tôi tưởng.

Gớm nhất là làn da tôi bỗng dưng phủ một lớp giáp màu nâu, tạo thành lớp vỏ của con gián.

“Ááááá!” Tôi hét lên sửng sốt.

Các ngón tay của tôi nhập lại thành một cái cẳng gián khúc khuỷu. Hai cọng râu lòi ra ở vầng trán. Chúng mọc dài ra mãi, rồi vểnh ngược ra sau, y như bị gió thổi.

Eo của tôi thắt lại, phần thân dưới phình to ra, tạo nên cái bụng côn trùng vừa bự lại vừa căng. Nó phồng rộp lên rồi ngăn ra làm nhiều khấc màu nâu nâu vàng vàng, trông na ná như người bánh xe trong lôgô của hãng Michelin.

Rồi khi chỉ còn cao chừng ba tấc, tôi cảm thấy những đốt xương cuối cùng đang tan biến. Cột sống của tôi rút lại kêu ken két. Rồi bất chợt, tôi nghe có tiếng lóc bóc khi lục phủ ngũ tạng của tôi bị hụt mất cái giá đỡ.

Xương xẩu của tôi biến đi đâu mất cả.

Đó cũng là âm thanh cuối cùng tôi nghe rõ trước khi đôi tai và thính giác loài người của tôi cũng bay biến mất tiêu.

Tôi thấy mình hầu như là điếc đặc. Và khi cặp mắt tôi thu nhỏ lại, các võng mạc bị biến dạng, thì tôi cũng hầu như mù tịt.

Lớp vỏ của tôi trở nên cứng cáp hơn, nhám hơn và khỏe hơn. Những chiếc cánh dòn dòn và bóng nhoáng phủ suốt phần lưng tôi. Chúng chồng lên nhau ở các mép, như những mảnh kim loại của một bộ áo giáp.

Mấy cái cẳng phụ đột nhiên lòi ra từ ngực tôi. Có điều là ngực tôi cũng chả còn là ngực nữa. Tôi trở thành một con gián gù gù, dài cỡ tấc rưỡi với vài lọn tóc nâu còn đang trong quá trình tan biến, trong khi cặp mắt thì ít nhiều vẫn là mắt người.

Đẹp thấy mà ghê!

Và rồi, tôi mất luôn cặp mắt. Phải một giây sau tôi mới nhận ra rằng mình vẫn còn thấy đường. Ủa? Tôi vẫn thấy, nhưng hổng còn thấy theo kiểu người nữa.

Một ngọn núi kỳ lạ, nhấp nhô, đang vây bọc xung quanh tôi: đó là quần áo của tôi. Chúng trông rất khác: đại thể như là màu xanh lam, xanh lục, và màu xám. Thật khó mà mô tả được. Tôi nào nhìn được xa gì cho cam, chỉ được vài tấc thôi hà. Và những thứ tôi thấy đều vỡ vụn thành hàng chục hình ảnh li ti. Tôi thấy những mẩu nhỏ của bức tường bằng sợi khổng lồ: Thì ra đó là đôi vớ của tôi. Hai đường hầm tối thui kết bằng những thanh dày cụi thoạt trông như khối bê-tông gợn sóng nhiều lớp: Hóa ra là hai ống quần jeans của tôi.

Các thớ thảm giờ đây có màu xanh-xám, trông bự như những sợi dây thừng khiến tôi thật khó di chuyển...

Tôi cảm thấy bộ óc gián trỗi dậy. Tôi đã từng trải qua vụ này. Tùy theo con vật mà mỗi lần nó mỗi khác.

Đôi khi là sự bột phát nỗi sợ sệt và những năng lượng thô sơ làm choáng ngợp bộ não người, khiến tôi cảm thấy như loạn trí.

Nhưng bộ não gián thì không thế. Nó không thấy đói gì lắm. Không thấy sợ gì lắm. Con gián rất là... bình tĩnh, tự tin và chả lo lắng gì cả.

Tôi bật cười. Ý tôi nói là tôi cười trong đầu vì giờ này tôi làm gì còn miệng, còn cuống họng hay còn tất cả những gì cấu thành được nụ cười?

Tôi đã uổng công lo rằng con gián chứa đầy những năng lượng và sự sợ hãi. Thế mà giờ đây cái cảm giác chủ yếu lại là sự ngơi nghỉ.

Bộ não gián đang muốn đánh một giấc.

Tuyệt, tôi tự nhủ. Gián thô thiển thật đó, lại gớm guốc nữa... Marco và mấy đứa kia sẽ ghét vụ làm gián này lắm, nhưng giá mà bọn nó biết làm gián thoải mái cỡ nào…

CÓ RUNG ĐỘNG!

Phải chuẩn bị. Phải sẵn sàng. Cái gì vậy ta? Phải chuẩn bị mới được.

ÁNH SÁNG! ÁNH SÁNG! ÁNH SÁNG!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx