sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

“Rồi sao nữa?” Rachel hỏi dồn. “Nó là cái gì vậy? Anh làm sao mà để mắc bẫy vậy hả?”

“Mình biết là gì rồi.” Marco cười nhạo. “Chàng Jake nhà ta nhập phòng khách sạn mà hổng cách chi trả phòng được.”

Tôi gật đầu. “Đúng vậy, đó là tấm keo bẫy gián Roach Motel (khách sạn gián). Mình vướng vô một tấm Roach Motel, thế mới chết chứ. Mình leo lên tấm giấy dính đó, má ơi, thế là hết cục cựa. Sợ mất hồn luôn.”

“Nè, bồ làm quảng cáo cho công ty Roach Motel được lắm đó.” Marco gợi ý. “Nghe tui đi, người gián, kỳ này hốt bạc à nhe.”

Lúc này là buổi chiều của cái ngày hóa gián đó. Cả bọn - tôi, Rachel, Marco, Tobias và Cassie - hội nhau ở nhà Cassie, trong cái Dưỡng đường Hồi sức Thú hoang. Như thường lệ, nơi đây có đầy những cái lồng nhốt thú. Thỏ nè, cáo nè, hươu con nè. Rồi thì là đại bàng, thú có túi, bồ câu... Tất cả đều đang bệnh hoặc đang bị thương. Một số đã hồi phục và chuẩn bị được đem thả.

Bọn tôi đang ngồi lăn lóc quanh một ụ rơm và một đống bịch thức ăn, trừ Tobias đang đậu trên thanh xà tuốt trên cao, và Cassie đang bận cho mấy con thú ăn.

Bọn nó đứa nào cũng nghĩ cái vụ hóa gián của tôi là nhộn.

Chỉ trừ Cassie. Chỉ Cassie là không thấy cười. Nhỏ nhìn tôi bất mãn. “Jake nè, bồ phải hiểu rõ việc đó hơn ai hết chứ.”

Nhỏ nói đúng. Thì tôi cũng biết vậy chứ. Nhưng tự nhiên tôi lại muốn tỏ ra cứng đầu.

“Làm gì dữ vậy. Mình chỉ muốn thử lốt gián để coi có xài được không thôi mà.”

Cassie chẳng thèm nghe tôi biện bạch. Nhỏ đặt cái xô xuống đất, đeo găng bảo hộ vào, rồi bước tới dí thẳng một ngón tay vào mặt tôi.

“Mèng ơi.” Marco lẩm bẩm. “Thằng Jake nó lâm nguy tới nơi rồi.”

“Ờ, nguy to nữa là khác.” Rachel nhất trí.

“Jake.” Cassie lên giọng. “Đừng có làm vậy nữa nha. Cậu là thủ lĩnh của cả nhóm, cậu không được làm vậy nữa đâu đấy. Chớ có bao giờ thử một dạng biến hình mới mà không có đứa nào trong bọn tớ ở đó. Cậu hiểu chưa vậy?”

“Cassie, mình mới chỉ...”

“Thôi đi. Đừng nói với mình là cậu mới chỉ. Không được làm vậy nữa, có thế thôi.”

Tôi gục gặc cái đầu. “Được rồi mà Cassie. Mình xin lỗi.”

Rachel huýt sáo ra vẻ thích chí. “Cassie mà cũng dữ dằn ra phết. Công nhận vụ này mới à nhe. “

“Tui thấy nuối tiếc cái thuở xa xưa, hồi Cassie còn ngọt ngào.” Marco châm chích. “Hổng ngờ giờ lại như vậy. Với lại, ngó thử coi! Nhỏ đang xổ võ công lao tới kìa.”

Cassie phớt lờ. Nhỏ chỉ ném sang tôi một cái nhìn rất riêng tư, chỉ có hai đứa tôi mới hiểu được. Tôi hiểu cái nhìn đó có nghĩa gì.

Hai đứa tôi đã cùng trải qua nhiều gian truân lắm rồi. Cả mấy đứa kia cũng thế. Bọn tôi đã trở nên rất thân thiết với nhau.

Với tôi, Cassie là một nhỏ bạn rất hay. Đơn cử một việc nhỏ phải lo toan đủ mọi thứ là đủ nể rồi. Nhà kho trong trang trại nhà Cassie hiện là Dưỡng đường Hồi sức Thú hoang. Ba mẹ nhỏ đều là bác sĩ thú y. Ba nhỏ phụ trách cái Dưỡng đường này, công việc chính của ông là chăm sóc mấy con thú hoang bị thương, từ cá ngựa cho đến chồn... Cassie phụ ba làm đủ mọi thứ, trừ chuyện mổ xẻ. Nhưng tôi dám cá là nhỏ mà muốn mổ thì cũng mổ được ngon lành.

Về bề ngoài mà nói thì... Cassie trông cũng rất xinh. Chỉ không được cao lắm thôi. Nhỏ chỉ đứng đến cằm tôi thôi hà, nhưng đó là vì tôi cao quá khổ. Nhưng bạn biết đó, nhỏ đâu có giống mấy đứa con gái nhỏ nhắn, yểu điệu? Khi hình dung Cassie, tôi thường tưởng tượng nhỏ mặc bộ đồ bảo hộ, mang giày cao cổ vì suốt ngày tôi thấy nhỏ làm việc chẳng dời tay ở trang trại.

Rachel tiếp tục tra vấn tôi: “Rồi sao nữa? Kể nốt đi chớ! Anh làm cách nào thoát ra khỏi cái khách sạn gián đó trước khi hết thời gian biến hình vậy? Thì bây giờ em thấy anh là người rồi nè.”

“Gần gần là người thôi.” Marco xỏ xiên.

Tôi nhún vai. “Chuyện là vầy, anh bị dính ở đó một hồi, cố vùng vẫy thoát ra nhưng hổng được. Chính lúc đó anh mới bắt đầu nhận ra ý nghĩa của các rung động ban nãy. Một số rung động chính là âm thanh. Có ai đó đang nói chuyện.”

“Ai vậy?” Marco hồi hộp hỏi.

“Ba mẹ mình chứ ai. Ba mình chơi quần vợt bị trật gót cho nên hai người mới về sớm rồi vô phòng mình để tìm cuốn băng dán mình vẫn để trong ngăn kéo. Chính hai ông bà đã bật đèn. Nói tóm lại là mình còn biết làm gì nữa? Mình đâu có muốn bị kẹt luôn trong lốt gián, vì vậy khi biết ba mẹ đã về phòng là mình hoàn hình luôn.”

“Khoan đã. Nhưng bồ ở sau cái tủ lạnh mà?” Tobias hỏi bằng ý nghĩ.

“Ừ. Mà nó chật thiệt nhe. Nhưng khi mình bự lên thì mình đẩy cái tủ lạnh nhích ra được vài phân. Trời, mình cứ nghĩ nó ép mình ngộp thở luôn. Rồi khi mình vừa kịp hoàn hình xong thì mẹ mình lại bước vô mới ác chớ.”

Cả đám chúi đầu lại.

“Cái gì?” Cassie thấp thỏm hỏi. “Mẹ bồ bước vô? Cổ có thấy gì không? Cổ nói gì hả?”

“Này nha, mẹ mình chỉ thấy có cái đầu mình thôi hà. May quá nó trở lại bình thường rồi. Bà hỏi mình vậy nè: “Jake hả? Con chui ra sau tủ lạnh làm trò khỉ gì vậy? Sao đầu tóc lại dính cả tấm Roach Motel lên đầu thế kia?”

Hình dung ra cái cảnh đó, cả bọn cười phá lên.

Marco là đứa đầu tiên thôi cười. Nó nhìn xéo tôi, cái kiểu nhìn mỗi lần nó ngờ tôi còn giấu giếm chuyện gì đó.

“Tếu thiệt đó nghe, Jake.” Nó nói. Nhưng bồ chưa kể vì cớ gì bồ biến thành gián. Đừng nói là bồ luyện tập cho vui à nhe.”

Tôi cũng ngưng cười. Sớm muộn gì cũng phải khai thiệt với bọn nó thôi.

“Thôi được. Chuyện là vầy: Mình mới biết được rằng Tom đang trở thành một nhân vật quan trọng của bọn Yeerk. Trong nhóm Chia Sẻ ảnh chỉ đứng sau lão Chapman về cấp bậc thôi.”

Rachel huýt sáo nho nhỏ.

Chapman là ông hiệu phó trường tôi. Ông ấy đã là một kẻ Bị mượn xác như anh Tom của tôi vậy. Ông ấy, hay đúng ra là tên Yeerk trong đầu ông ấy là tên Mượn xác vai vế nhất mà bọn tôi biết.

“Tom rất thận trọng, không để mình và ba mẹ nghe ngóng hay nghi ngờ gì.” Tôi nói tiếp. “Nhưng đôi khi ảnh cũng liên lạc bằng điện thoại ở nhà. Mình có kiểm tra số điện thoại gọi đi nên biết được một số người mà ảnh gọi.”

Marco bật cười. “Bá cháy. Jake mà cũng là siêu điệp viên nữa đó. Hay thiệt!”

“Thế ảnh gọi cho ai vậy?” Tobias thắc mắc.

“Cho mấy ông bác sĩ. Năm ông lận nhe. Mình tìm họ trong niên giám điện thoại. Tất cả đều làm việc tại cùng một bệnh viện, cùng một chuyên khoa, do một người tên Berman điều hành. Berman là một trong các bác sĩ mà Tom gọi tới.”

Tôi im lặng vài phút để sắp xếp lại các thông tin.

“Chờ đã.” Rachel nói. “Anh nói là bọn Yeerk đang kiểm soát cái bệnh viện đó hay một chuyên khoa ở bệnh viện đó chứ gì? Tại sao chúng lại muốn nắm giữ một bệnh viện nhỉ?”

Tôi lưỡng lự. Tôi không biết mình đoán có đúng không nữa. Có thể là tôi chỉ tưởng tượng ra mà thôi.

Nhưng, vốn là bậc thầy của khoa tưởng tượng. Marco đã hình dung ra từ đời nào.

“Má ơi! Chúng dùng cả bệnh viện để thâu nạp các vật chủ nữa hả trời. Người ta nhập viện để cắt amiđan hay để bó cái tay gẫy. Và rồi khi xuất viện, người ta hổng còn là bệnh nhân nữa mà là một kẻ Bị mượn xác!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx