sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

“Thôi rút dù đi. Biết vậy là quá đủ rồi.” Tôi nói.

“Trở ra khe nứt hả?” Cassie hỏi.

“Ờ, mình biết đường rồi mà.”

Tôi quay đầu, tiến thẳng lại khe nứt. Nó chỉ cách tôi chừng ba bốn tấc. Vài giây nữa, bọn tôi sẽ lại an toàn.

Không thể tin nổi những điều vừa nghe thấy. Thật là điên rồ! Bọn Yeerk mà thành công thì mấy đứa tôi chỉ có nước đi đứt.

Khi nào đây còn là cuộc chiến ngầm giữa bọn tôi và đám Yeerk giấu mặt thì mấy đứa tôi còn cơ may sống sót. Nhưng nếu toàn bộ sức mạnh của lực lượng cảnh sát tiểu bang quay ra chống bọn tôi thì biết làm sao đây? Tình hình sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm...

Bất chợt phía trên tôi có một rung động lạ.

NGUY HIỂM!

CHẠY!

RẦẦẦMMM!

Giống như ai đó vừa thả nguyên một căn hộ ba phòng rớt xuống ngay trước mũi tôi chỉ cách có vài ly.

Hệ quả của nó thật ghê gớm. Cơn gió do nó tạo ra giống như trận cuồng phong, tuy nhỏ nhưng cực mạnh. Nó thổi dạt các cọng râu của tôi ép ra sau.

“Có kẻ xém dẫm lên tớ nè!” Tôi hét gọi mấy đứa kia. “Coi chừng nhe!”

“Thưa ngài Visser! Xin lỗi đã làm ngài phân tâm. Nhưng sao cái giống côn trùng nhỏ nhỏ này ở đâu ra nhiều quá chừng.”

Có tiếng xì xào trong đám đông, và rồi một giọng nói cất lên, “Đừng lo, mấy con gián thôi mà. Chúng có mặt khắp nơi trên hành tinh này “

“Đồ ngu!” Visser Ba nổi giận “Các ngươi tưởng là bọn Andalite không biến được thành những sinh vật nhỏ cỡ đó hả? Giết thằng ngu này cho ta!”

ĐOÀNH! ĐOÀNH!

Tôi cảm thấy thế giới như quay cuồng quanh tôi. Ai đó vừa bị bắn hạ! Có phải đó là anh Tom?

Lại một luồng gió mạnh nữa trên đầu.

Tôi thấy vật gì đó to khủng khiếp đang rớt xuống tôi. Nó tăng tốc chuẩn bị nghiền nát tôi.

Tôi tạt ngang.

RAẦẦẦMMMM!

Mém trúng đuôi, cách có vài ly.

“Giết mấy con côn trùng đó!” Visser Ba quát lên.

“Mạnh ai nấy lo nhe!” Tôi hét lớn. “Tản ra đi. Chạy lẹ đi! Lại chỗ vết nứt á! Cứ để cho bộ óc gián dẫn đường.

Tôi thực hiện lời khuyên của chính mình nhượng lại sự kiểm soát cho những bản năng nguyên thủy và sự tinh ma của bộ óc gián tí hon.

Bạn muốn nói về gián thế nào thì tùy. Chúng gớm guốc, chúng ghê tởm thật đó nhưng, thiên địa ơi, khi động đến chuyện sinh tồn thì bộ óc nguyên thủy của loài gián xoay sở mới khiếp chứ…

RẦẦẦẦMMMM!

RẦẦẦẦMMMM!

“Ááááá!” Ax gào lên.

“Ax! Anh có sao không vậy?”

“Không sao, không sao hết. Chỉ xém chút thôi hà.”

Những bàn chân lớn, cái nào cái nấy bự cỡ chiếc xe buýt, đang dậm đạp trên mặt đất. Nhưng ở mỗi cú đạp, bộ não gián lại lái tôi đi đúng hướng và đúng tốc độ.

Chúng đạp hụt tôi quá sít sao đến mức tôi cảm thấy cả da giày và đế cao su sạt qua hông, qua đuôi tôi khi chúng dậm xung quanh.

Tôi thoát ra được kẹt tường và nép sát vào đó.

“Chúng đang dí mình nè!” Cassie hét lên. “Mình bị kẹt rồi! Má ơi! Con không muốn chết thế này!”

“Chạy lại tường đi! Ra khỏi sàn nhanh lên!”

Tôi đang men theo kẹt tường, xả hết tốc độ, mặc cho những chiếc giày rối rít đá vô kẹt. Nhưng tôi chỉ cần có vài ly để thoát ra, không thương tích.

Rẹẹeẹtttt!

Một chiếc giày đang rà dọc theo kẹt tường, tiến thẳng về phía tôi. Lớp cao su mềm điền khít vào kẹt tường. Nó sẽ nghiền nát tôi mất thôi!

Tôi thấy nó lao tới. Cả một bức tường màu đen, một đầu máy xe lửa màu đen đang lao thẳng vào tôi.

Tôi nhảy!

Tôi đáp xuống chiếc giày khi nó sắp đến gần.

Vùùùù! Tôi bay trên tấm thảm thần làm bằng vải bố. Gã kia đá không khí, tìm cách hất tôi ra. Tôi mất điểm bám, bị hất tung lên không.

“Mình thoát rồi! Thoát được rồi!” Cassie la lớn. “Mình vừa tìm được một khe nứt!”

Tôi cảm thấy mình giống như một máy bay siêu thanh, một phản lực cơ bị mất kiểm soát đang phóng vèo vèo trong không khí.

Ý! Nhưng tôi có cánh mà!

Quá muộn.

Chááttt! Tôi tông mạnh vô tường. Cú va đập có thể lấy mạng tôi... nếu như tôi là người. Nhưng tôi cân nặng chưa đầy ba chục gam. Cú va đập tuy mạnh nhưng không đủ gây thương tích cho tôi.

Tôi rơi thẳng xuống sàn. Hình như là một chiếc lều. Màu đen, màu xám... à, một tờ báo! Đó là tấm giấy báo vò nát nằm lăn lóc trên sàn. Tôi rúc xuống dưới đó nằm chết dí.

Nhìn lên trên, tôi thấy một tấm ảnh. Dĩ nhiên, tôi không cách chi hiểu tấm ảnh đó. Nó chỉ là tập hợp những chấm mực lớn màu đen. Tôi chỉ nhận ra những chữ cái, chữ nào chữ nấy bự cỡ cái đầu tôi.

“Tôi thoát rồi.” Ax la lớn. “Tôi đang ở cạnh Cassie nè.”

Tốt. Thế là hai người được an toàn.

“Rachel! Marco!” Tôi gọi.

“Em đang bám trên vớ một tên Mượn xác “ Rachel báo cáo. “Hắn không biết tui ở đó. Chờ chút? Hắn đi ra ngoài! Tui nhảy nè! Thoát rồi? Thoát rồi! Tui ở ngoài rồi nè!”

“Marco!”

“Có tui.”

“Bồ đang ở đâu vậy?”

“Tui đang ở một nơi mà sẽ rất khủng khiếp nếu có ai đó dội nước.”

“Ở trong toa lét hả?”

“Chúng có một buồng tắm. Hình như đó là môi trường tự nhiên của loài gián. Tui chạy long tong mất một phút. Rồi tui thử chui vô cái lỗ trong tường, nơi có mấy đường ống. Còn bồ sao rồi?”

“Mình không được ngon lành lắm. Mình đang nằm dưới tờ báo, nhưng bọn chúng vẫn đang dậm đạp lung tung. Sớm muộn gì chúng cũng đạp tới đây. Mình phải chạy ra chỗ khác thôi. Mình sẽ cố chạy ra cửa. Ra đến chỗ tối, chúng không tóm được mình đâu.”

“Chúc may mắn nhe, bạn hiền.” Marco nói.

“Ừ, chúc bồ cũng được vậy.”

Các cọng râu của tôi chợt cảm nhận một mùi mới lạ. Nó ngọt ngọt, nhờn nhờn.

Nguy rồi! Tôi cảm thấy... Ý nghĩ đó xẹt qua đầu tôi như tia chớp.

“Marco! Chúng có thuốc xịt gián!”

Tôi bay vèo ra khỏi tờ giấy báo.

“Kia kìa! Có một con kìa!”

Những rung động của hàng chục bàn chân đang rầm rập chạy lại tôi. Và... một suối nước khổng lồ như phun ra từ trên không. Một suối nước... Giống như một cơn mưa phát ra từ một điểm, rồi lan tỏa, tràn ngập khắp không gian. Một giọt nhỏ rơi xuống tôi. Rồi một giọt nữa.

Tôi cảm thấy các cẳng như muốn sụm.

Cánh cửa. Hình như nó ở ngay trước mắt.

RẦẦẦẦMMMM!

Một bàn chân! Xém chết. Tôi đang chậm dần! Tôi cảm thấy những bản năng gián của tôi trở nên ì ạch.

Tôi đã bị trúng độc. Các cẳng của tôi ríu lại. Hai cọng râu điên cuồng khua khoắng, chẳng còn đánh hơi được gì ngoài cơn mưa chất độc.

“Nó dính thuốc rồi! “ Giọng ai đó cất lên.

“Đạp nó đi!” Visser Ba la lớn. “Nó có thể hoàn hình để thoát thân và chúng ta sẽ đụng phải một tên Andalite.”

Tôi bắt đầu co quắp và dẫy dụa. Tôi không thở được nữa rồi.

Và rồi, nhanh hơn cả bàn chân đang trờ tới, một thân hình lạ bỗng từ đâu sà xuống.

Tôi muốn chạy, nhưng không thể nào chạy được.

Ba sợi cáp khổng lồ quấn lấy tôi. Tôi thấy mình được nâng lên, lên nữa, lên cao khỏi sàn nhà.

“Bám cho chặt nhe Jake.” Giọng của Tobias. “Mình đây mà. Hãng hàng không Đuôi Đỏ xin đón mừng quý khách. Mình đang tải bồ thoát ra ngoài đây!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx