sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 13

Khi nhìn thấy hai con mắt to bự, lấp lánh và căng phồng của Cassie nổ bụp ra từ hốc mắt của nhỏ, tôi đã hét toáng lên.

Tôi hét như một em bé.

“Yaaaaaaaaa!”

“Tuyệt vời, Jake. Nghe bồ hét chắc Cassie dễ chịu lắm đó.” Marco nói.

“Xin lỗi nha.” Rachel cắt ngang. Nhỏ lao vọt ra khỏi cửa nhà kho. Vài giây sau, bọn tôi nghe có tiếng ói mửa…

Lúc cặp mắt ruồi hiện ra Cassie hầu như vẫn còn là người, nhưng nhỏ chỉ còn cao khoảng sáu tấc và đang rút lại rất nhanh. Những chiếc cẳng ruồi đã lòi ra từ ngực nhỏ, và những cái cánh mỏng dính đang mọc ra từ sau lưng. Tuy vậy, khuôn mặt Cassie vẫn còn là mặt người.

Cho đến khi cặp mắt nổ bụp ra…

Cassie đã co lại còn tí xíu khi cái miệng ruồi xuất hiện. Đôi mắt trông đã phát bệnh rồi, thế nhưng cái vật trông như chiếc lưỡi hình ống dài dài đang thò thụt chấm mút trông còn ớn hơn nhiều… Vật đó nhè cả lên thức ăn rồi mút vào trở lại nguyên cái đống hổ lốn bầy hầy đó…

Rachel đã quay vô. “Xin lỗi.” Nhỏ run giọng. “Có ai mang kẹo cao su theo không? Hay kẹo ngậm cũng được?”

Ax có vẻ hoang mang. “Công đoạn biến hình làm các bạn khó chịu lắm hả?”

“Đôi lúc.” Tôi nói, cố chống lại nỗi bức xúc muốn nhìn đi nơi khác khi Cassie co rút lại chỉ còn có vài phân. ”Một số con vật khiến chúng tôi thấy gớm.”

“Gớm hả? Gớm là gì vậy?”

“Ờ thì đó là một cảm giác ghê ghê... như là muốn bệnh, muốn ói, muốn nổi gai ốc. Gớm ấy mà.”

“Cassie biến hình xong chưa vậy?” Tobias hỏi vọng vào, “Nhỏ chưa xong thì tui hổng dám vô đâu.”

“Anh Ax! Làm ơn nói giùm với Tobias là ổn rồi.”

“Tobias. Hoàng tử Jake nói là ổn rồi.”

Tôi bật cười khi thấy Marco bắt đầu hé mắt nhìn qua kẽ ngón tay. Ax đang học cách phát âm cho giống với người bình thường, ít ra là trong cách nói bằng ý nghĩ. Vậy nhưng khi biến thành người thì ảnh vẫn chơi đùa với bất kể âm tiết nào, khiến bọn tôi bực vô kể.

Tobias bay vào...

“Cassie, nghe được mình nói không?” Rachel hỏi.

“Tobias, bồ có nhìn thấy Cassie không vậy?”

Cassie bây giờ đã là ruồi thứ thiệt.

“Thấy rồi.”

“Theo dõi nhỏ kỹ kỹ giùm nha.”tôi dặn. ”Đừng để mất dấu đó.”

“Yên tâm đi. Tui còn thấy được cả lông trên mấy cái cẳng ruồi bé tí của Cassie lận đó. Ối trời, nhìn mà ớn quá!”

“Cassie!” Rachel tiếp tục gọi.

“Tobias nè, bồ thử nói với Cassie bằng ý nghĩ coi sao?”

“Cassie! Cassie! Có nghe tui nói không vậy? Nhỏ kìa! Nhỏ đang bay kìa!”

“Đừng để mất dấu Cassie nhe, Tobias.”

“Nhỏ không đi xa được đâu.”Marco nói. ”Có cả đống phân ngựa trong cái nhà kho này. Còn nơi nào lý tưởng hơn cho ruồi nữa cơ chứ?”

Bất chợt, trong đầu tôi vang lên mấy tiếng “Quuáá đaãã!”

“Cassie?”

“ Cassie?”

“Ôôôô!”

“Cassie! Trả lời bọn mình đi chớ!”

“Cassie, bồ có sao không vậy?”

“Waa! Con vật này bay đã thiệt nhe! Mấy bồ thử liền đi. Nó bay giống tên lửa vậy đó. Yaaa haaa!”

“Bồ có kiểm soát được não con ruồi không đó?”

“Có chứ. Đừng lo, mình ổn mà. Xin lỗi nha, nhưng đúng là không chê vào đâu được. Điên hết biết luôn! Nào, tới luôn đi, đừng phí phạm thời gian nữa chớ!”

Tôi hít một hơi thiệt sâu...

“Nè, mấy bồ, coi bộ phải nhập cuộc rồi đó.” Tôi gắng gượng lấy giọng phấn khởi.

“Ô, tuyệt cú mèo.” Marco thốt lên.

“Phải đó! Tuyệt cú mèo!” Ax lặp lại mà không hề hay biết rằng Marco đang nói mỉa...

Việc biến hình quả là gớm, đúng như bọn tôi chờ đợi.

Nhưng Cassie cũng không sai chút nào. Một khi đã biến hình, đã quen với thực tế là nhãn quan vỡ ra thành hàng ngàn cái màn hình TV tí hon, mỗi màn hình thể hiện một hình ảnh hơi khác nhau một chút; một khi đã không còn khiếp hãi cái lưỡi thè lè ghê tởm; một khi đã vượt qua sự phối hợp kỳ lạ của những móc, những lông tạo nên những chiếc cẳng ruồi; một khi đã quen với thực tế là không còn gì trông quen thuộc khi cả cơ thể mình chỉ còn dài cỡ ba ly; và một khi đã thôi nghĩ ngợi về cái bộ phim ruồi ngớ ngẩn ấy...

Khi đó bạn mới biết thế nào là đã!

Trong lốt chim ưng Peregrine tôi đã từng lao xuống với tốc độ dễ đến hai trăm tám chục cây số một giờ, còn nhanh hơn cả xe đua, nhanh hơn cả máy bay cỡ nhỏ.

Nhưng bay theo kiểu ruồi còn khiếp hơn thế.

Con ruồi đập cánh đến 200 lần mỗi giây, và một giờ nó di chuyển được chừng sáu cây số. So số kilômét mà chim ưng có thể đạt tới, thì đúng là chẳng lẹ làng gì... nhưng, tin tôi đi, khi kích cỡ của bạn chỉ là vài ba ly thì sáu cây số một giờ sẽ giống như được nhân lên lũy thừa chín vậy.

Và điều đã nhất là bạn có thể bay như thế cả khi lao xuống lẫn lao lên, tạt trái, tạt phải hay phóng thẳng.

Cassie đúng quá đi chứ. Ruồi gớm thiệt, nhưng cũng thú vị hết biết luôn.

“Yaaaaaaa!” Ax reo lên.

“Waaaaaaa!” Tôi hét lớn khi vọt thẳng lên trên tựa như với tốc độ ánh sáng.

“Bọn mình xấu như quỷ nhưng đã quá chừng luôn!” Rachel khoái chí nói.

Tôi lên tiếng sau vài phút làm quen với những bản năng đơn sơ của con ruồi và những mùi vị khá hay ho. “Đến giờ lên xe buýt rồi đó.”

Xe buýt chính là Tobias. Bệnh viện ở cách đây vài cây số. Ruồi bay nhanh thiệt, nhưng chỉ là tương đối thôi, vì nếu so về vận tốc thực thì Tobias nhanh hơn nhiều. Bọn tôi bay tới đó dễ phải mất cả giờ, trong khi Tobias chở cả bọn đi chỉ mất có vài phút.

“Vọt lên tên bự con lông lá kia đi.” Cassie nói. “Chui vào gáy của nó á. Đừng để cánh hay đuôi của nó hất bọn mình văng ra.”

“May mà tui biết mấy bồ.” Tobias nói.

“Chứ nhìn cái dây chuyền ruồi này đến con giòi cũng muốn ói đó.”

“Cái gì?” Marco phản ứng. “Đến con giòi cũng mắc ói hả? Nè ông tướng, dừng có xỉ vả bạn bè vậy chớ.”

“Xời.” Tobias bình luận. Và rồi, cả đám cùng bay lên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx