sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22

Tôi có cảm giác tên Yeerk lại đang mở ký ức của tôi ra như mở một cuốn sách. Hắn đang lục lọi tìm kiếm tất cả những dạng biến hình tôi đã từng kinh qua.

Chó này. Cá này. Bọ chét này. Rồi hải âu. Cá heo. Kiến. Chó sói.

Tôi biết cái hắn đang nghĩ. Hắn có thể dùng con vật nào để thoát khỏi sự dò xét của con cú đang đậu ở bên trên? Con cú vốn nhìn xuyên màn đêm như giữa ban ngày, và nghe được những âm thanh mà không con người nào nghe được.

“Con nhỏ đó không thể ở trong lốt cú hoài.” Tên Yeerk nói. “Nó cũng bị giới hạn hai tiếng đồng hồ giống như ta thôi.”

“Nhưng dĩ nhiên còn có Rachel, Marco và Ax. Mi đâu biết được có bao nhiêu đứa bọn nó đang ở đây. Mi đâu biết được bọn nó đang ở đâu và đang là con vật gì.”

“Cú thì theo dõi bọ chét được không nhỉ? Ta ngờ lắm. Hay là kiến?” Tên Yeerk cười tự mãn.

“Đúng. Nhưng bọ chét thì đi được bao xa trong giới hạn hai giờ đồng hồ? Liệu có được hai chục mét không? Hay ba chục? Rồi mi cũng phải hoàn hình lại và bạn bè ta cũng chẳng khó khăn gì tìm ra mi.”

“Câm miệng!” Hắn quát lên, và đã mất kiên nhẫn.

Tôi hỉ hả trước cơn giận của hắn. Nó nói lên rằng hắn đã sợ. Nó cũng nói lên một điều nữa: Tôi không thể kiểm soát được tay chân mình, thậm chí không giữ nổi bộ não khỏi sự khống chế của hắn, nhưng hắn cũng không thể ngăn được những suy nghĩ của tôi. Hắn không thể ngăn được tôi nói chuyện với hắn.

Tôi có năng lực quấy rối hắn. Làm cho hắn phân tâm khi hắn cần tập trung để trốn thoát.

“Mi tưởng là mi quấy rối được ta sao?” Hắn lên tiếng sau khi đọc các ý nghĩ vừa xuất hiện của tôi. “Mi tự đánh giá mình quá cao đấy.”

“Còn mi thì đánh giá bọn ta quá thấp, tên Yeerk kia. Mi tưởng mi chỉ việc biến hình là thoát khỏi đây được sao? Lầm to rồi. Và ba ngày của mi giờ đây chỉ còn chưa tới hai ngày rưỡi. Tích tắc. Tích tắc. Nghe chưa tên Yeerk. Tích tắc, tích tắc.”

“Để coi xem con cú bạn mi có kiềm chế được con sói dễ dàng như kiềm chế con chim ưng không.”

Hắn bắt đầu biến hình. Sói là một trong những dạng biến hình mà tôi rất thích. Sói không sợ sệt gì nhiều. Và bản năng của chúng cũng dễ điều khiển thôi. Chẳng giống mấy con kiến chút nào. Hay như con thằn lằn cũng thế, một trong những con thú đầu tiên mà tôi biến hình.

Tôi quan sát bộ lông xám mọc ra từ cơ thể của tôi. Khuôn mặt tôi u ra, biến thành chiếc mõm dài. Đôi tai tôi trượt sang hai bên đầu, lên đến tận trên đỉnh.

“Ta thấy con cú bạn mi đang giữ khoảng cách.” Tên Yeerk nói. “Ta biết thế nào cũng vậy mà.”

Hắn chồm lên, phóng nước đại. Không giống như cọp, sói là những vận động viên chạy đường dài. Chúng có thể chạy những quãng đường xa đáng kinh ngạc. Tệ hơn nữa, bộ não sói hình như có giác quan định hướng ở bên trong. Nó biết con đường nào đi sâu hơn vào rừng và con đường nào dẫn ra thành phố.

Tôi chạy xuyên cánh rừng, xuyên màn đêm tăm tối. Những áng mây thấp lơ lửng treo trên cánh rừng, chỉ để lọt những tia mờ nhạt nhất của vầng trăng.

“Một cuộc chạy lẹ làng trở về cái được cho là nền văn minh của hành tinh này, sau đó ta sẽ biến thành người, và thế là các bạn bè mi phải bó tay, hết mong ngăn chặn được ta.” Tên Yeerk nói.

Tôi tự hỏi hắn đang thuyết phục ai, tôi hay là chính hắn?

“Bọn ngươi là một lũ ngạo mạn.”

“Ngạo mạn à? Tại sao lại không? Bọn ta là một nòi giống hùng mạnh nhất dải thiên hà này. Chủ nhân của bọn Taxxon. Những kẻ chinh phục bọn Hork-Bajir, bọn Ssstam, bọn Mak. Và sắp tới sẽ là những kẻ chinh phục bọn Người.”

“Chớ tính đến loài người vội.” Tôi nói. “Đó là chưa nói còn có người Andalite.”

“Bọn ta sẽ để dành lũ Andalite sau cùng.” Hắn rít lên.

Tên Yeerk chợt ngừng chạy, dỏng đôi tai sói của hắn lên. Một tiếng tru rõ mồn một chợt vọng tới. Vang dội và ở cách không xa lắm, nó cất lên, ngân nga, rồi lại cất lên lần nữa trước khi vụt tắt hẳn.

Con sói thứ hai tru lên.

“Thêm một con sói nữa. Hai con.” Tên Yeerk nói. Tôi cảm thấy hắn đang tiếp xúc với bộ óc của chính con sói với những bản năng đang trỗi dậy. Ý nghĩ của những tiếng tru này là gì nhỉ?

Một thông báo. Một lời cảnh báo cho những con sói khác rằng chúng đang ở đó. Chớ dại mà lấn tới, trừ phi muốn đánh nhau.

Tôi chợt hiểu ý nghĩa của tiếng tru. Tôi bật cười.

“Đây là khu vực bọn ta đã từng đến trong lốt sói.” Tôi nói. “Và bọn ta đã phát hiện ra...”

“Câm ngay! Ta biết bọn mi phát hiện ra gì rồi. Đến bao giờ mi mới chịu hiểu là ta đọc được ký ức của mi chẳng kém gì mi, hả tên ngốc kia?”

“Bọn ta đã phát hiện ra một bầy sói khác. Chúng nghĩ đây là lãnh thổ của chúng.” Tôi tiếp tục nói, khoái trá vì đã làm hắn khói chịu. “Còn mấy con sói mà mi nghe thấy ấy à? Đó là bạn bè của ta. Bọn nó đang gọi đàn sói kia. Lo mà chạy cho lẹ đi, tên Yeerk. Con sói đực to bự cầm đầu đàn sói kia dữ lắm đó.”

Tên Yeerk bắt đầu chạy như điên, ép cái cơ thể sói phải xả hết tốc độ và sức dẻo dai của nó.

Những thân cây tối sầm trở thành những khối mờ ảo và loang loáng khi con sói chạy xuyên qua màn đêm, bị săn đuổi bởi tiếng tru của những con sói vốn chẳng phải là sói.

Và rồi gió đưa thoảng đến một mùi vị. Mùi vị của một con sói khác. Một con sói đực.

“Ta tin rằng đó chính là ông bạn cũ của ta đấy.” Tôi nói rồi bật cười.

Tên Yeerk ngừng chạy.

Phía trước, qua những thân cây, một cặp mắt lấp lánh, vàng đục đang chăm chú nhìn con sói - tôi. Những cặp mắt khác xuất hiện. Năm con sói - năm con sói thật - đang chờ đợi con sói - tôi dấn lên trước.

“Giỏi thì tới luôn đi.” Tôi châm chọc tên Yeerk. “Cho nó một trận thử coi. Dĩ nhiên, nó là con sói thật, con đầu đàn. Có nghĩa là nó đã từng trải qua hàng chục trận chiến và đều thắng cả. Tới luôn đi, tên Yeerk. Hãy nói với nó là bọn Yeerk tụi mi là chúa tể của ngân hà. Chắc là nó sẽ ngán mi lắm đó.”

Tôi cảm thấy sự do dự của tên Yeerk. Sự bất định của hắn.

“Có quá nhiều loài trên cái hành tinh này.” Hắn nói với chính hắn. “Quá nhiều đối trọng và liên hệ. Mọi vật đều là mồi của vật khác. Mọi quyền lực đều bị thách thức bởi những quyền lực khác. Mọi ưu thế đều bị san bằng bởi một vài bất cập.”

“Đúng. Trái Đất là thế đấy. Một mảnh sân thật lắm cam go.”

“Khi chiếm được hành tinh này rồi bọn ta sẽ trừ khử các giống loài. Bọn ta sẽ đơn giản hóa mọi thứ. Sự việc sẽ đơn giản hơn hẳn. Phải, sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”

“Ta có bản tin vắn này cho mi, tên Yeerk kia. Ta không tin bọn mi chiếm nổi hành tinh này đâu. Ta nghĩ có khi hành tinh này lại chiếm lĩnh bọn mi nữa đó.”

Ngay lúc đó, một giọng người cất lên. “Sao, chơi thế đủ chưa? Trở lại căn chòi được rồi chớ?”

Đó là Marco. Nó đi chân đất và mặc bộ đồ biến hình. Nó mới vừa là một trong đám sói đã dẫn con sói - tôi đến thẳng đàn sói thù địch.

Marco run lập cập. “Thì đó, thưa ngài Yeerk, trời lạnh làm tôi phát cóng lên đây nè. Biết ngay là mấy bộ đồ biến hình này trước sau gì cũng rắc rối mà. Cho nên nhúc nhích lẹ giùm đi. Ta trở lại căn chòi thôi.”

Trong khoảnh khắc, tên Yeerk tức tối đến mức tính chồm lên Marco và xé nát cuống họng nó.

Nhưng, sừng sững phía trên Marco lại là Rachel. Nói đúng hơn là Rachel với chiếc vòi, đôi tai mỏng to đùng, và cặp ngà đồ sộ…

Marco hình như đoán được những ý nghĩ vừa thoáng qua bộ não của tên Yeerk. “Nhào vô coi. Thử làm gì đi chứ. Đàn sói ở phía trước mi. Một con voi châu Phi thiệt bự, nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên thì ở phía sau mi. Và nhiều bất ngờ khác ở trong rừng xung quanh mi. À, còn điều này nữa… Cassie đã làm ổ trong lông của mi rồi đó. Ta nghĩ nhỏ đang hút máu mi. Nhỏ làm công việc của con bọ chét ấy mà.”

Tôi chợt nhận ra sự khác nhau rất cơ bản giữa người và Yeerk.

Người sẽ vẫn chiến đấu cho dù có biết mình không thể chiến thắng. Có lẽ loài người chúng ta hơi điên điên chăng?

Nhưng lịch sử loài người có đầy rẫy những trường hợp một khi một đám người nhỏ bé dám chống chọi với cả một quân đội. Họ có thể bị đè bẹp, nhưng dù vậy họ vẫn cứ chiến đấu…

Bọn Yeerk thì không vậy. Chúng tàn bạo. Chúng sẽ làm mọi thứ, tất cả mọi thứ, để chiến thắng. Nhưng khi tình huống trở lên vô vọng thì chúng sẽ ngừng chiến đấu. Chúng nghĩ rằng những tên Yeerk khác sẽ đảm nhận cuộc chiến thay cho chúng. Hai cách nhìn thế giới khác hẳn nhau.

“Các người là một lũ ngu.” Tên Yeerk nói sau khi đọc những suy nghĩ của tôi, “Có điên mới chiến đấu khi biết mình không thể chiến thắng.”

“Phải, đúng là ngu. Điên nữa là khác.” Tôi nhất trí. “Nhưng chính vì vậy mà bọn ta sẽ chiến thắng.”

Tên Yeerk hoàn hình, trở lại với dạng người. Với hình dạng người của tôi.

Marco bỏ vào rừng. Rachel cũng ầm ĩ tháo lui. Vài phút sau, một con cú xuất hiện để dẫn đường cho tôi trở lại căn chòi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx