sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6

Sau khi ba đi khỏi, tôi nói chuyện với mẹ. Mẹ nói đúng cái điều mà tôi trông đợi: Mẹ muốn tôi ở lại. Nhưng mẹ để tôi quyết định, mẹ tin tôi có thể suy nghĩ đúng đắn việc đi hay ở.

Để tôi quyết định. Tuyệt thật đó. Tôi sẽ làm mẹ và các em tôi buồn, hoặc làm ba tôi buồn. Hoàn hảo thiệt. Ly hôn chẳng vui lắm đó sao?

Nằm trên giường mà mắt tôi cứ thao láo nhìn lên trần. Đầu tôi kêu ro ro như cái máy computer mà bạn không làm sao tắt được. Quá nhiều chuyện để mà nghĩ. Bên này là Ba. Bên kia là Mẹ.

Và cái điều to lớn, đồ sộ mà tôi còn chưa muốn khởi sự nghĩ về nó: Các bạn tôi. Hội Animorphs. Cuộc chiến chống quân Yeerk.

Cuối cùng tôi biết là mình phải ra khỏi nhà. Bốn bức tường xung quanh sao mà chật chội, tôi cần có khí trời và không gian trống trên đầu.

Tôi leo lên giường và mở toang cửa sổ. Tôi thay áo ngủ bằng bộ đồ nịt màu đen mà tôi vẫn thường mang bên trong quần áo đi học.

Bộ đồ biến hình của tôi.

Tôi không thể nghĩ về điều đó nữa. Tôi chỉ muốn có được khoảng không gian nào đó để đừng nghĩ về ba nữa, đừng nghĩ về những sự lựa chọn nữa.

Tôi tập trung tâm trí. Và rồi những ngón tay tôi biến thành lông cánh chim và ngón chân thì cong lên thành vuốt chim.

Tôi lao mình vô đêm tối.

Hai mắt tôi to chóang gần hết cả đầu, chúng nhìn qua màn đêm cứ như đang giữa ban ngày. Tôi có thể nhìn rõ từng lá cỏ, từng con kiến bò dưới cỏ.

Tai tôi thính đến mức nghe được cả bước chân của một chú chuột trên một nhánh cây con cách xa mười mét, cả tiếng đập cánh của một con chim sẻ đang chuyền từ cây nọ sang cây kia.

Tôi đã biến hình thành một con cú vọ tổ chảng. Kẻ sát thủ dạ hành. Tên săn mồi trong bóng tối.

Nhưng tôi bay trong lốt cú mà đầu vẫn lởn vởn chuyện đi hay không đi với ba. Nếu mà ba biết được… nếu mà ba hiểu được mọi sự… thì ba sẽ không chuyển đi đâu. Ba sẽ hiểu rằng tôi là một bộ phận của cuộc chiến đấu cứu nguy Trái Đất…

Nhưng tôi chẳng thể nói điều đó với ba, ngay cả với ba. Ba có thể là một người trong bọn chúng lắm chứ. Đó là cái tâm trạng mà bọn Yeerk gây ra cho bạn. Nhìn ai bạn cũng tự hỏi con gì đang sống trong đầu người đó. Ngay cả với ba tôi cũng vậy, mặc dù tôi cảm thấy là mình sẽ nhận ra liền nếu ba trở thành kẻ Bị mượn xác.

Tôi nghĩ là mình đặc biệt gần gũi ba. Tôi có một tấm hình chụp hồi lên ba, đứng trên cầu thăng bằng, ba đỡ tôi đứng thẳng và toét miệng cười trước ống kính. Tôi quý tấm hình đó lắm, mặc dù trông tôi rất dở hơi trong bộ đồ đang mặc. Tôi luôn để tấm hình đó trên bàn học trong phòng mình.

Khi mẹ mang bầu em Sara, có lần tôi nghe được ba mẹ chuyện trò. Mẹ bảo có lẽ lần này mẹ sanh con trai. “Em biết là anh luôn luôn mong con trai.” Mẹ nói với ba thế.

“Ồ, em đừng bận tâm.” Ba trả lời. “Trước đây thì có như vậy. Anh nghĩ là mình phải sanh con trai để anh làm mọi trò của một ông bố cho nó. Nhưng rồi chúng ta có Rachel, nó chẳng thua bất cứ đứa con trai nào. Nó cứng cỏi hơn hầu hết bọn con trai cùng tuổi. Em đã coi nó nhảy ngựa thế nào chưa?”

Mẹ tôi cằn nhằn. “Anh đừng bao giờ để con bé nghe được những lời đó nha. Tụi con gái không muốn người ta bảo chúng chẳng thua gì con trai đâu.”

Nhưng mẹ đã lầm. Tôi vẫn cho rằng đó là một điều tuyệt vời. Ba tôi nghĩ rằng tôi cứng cỏi không thua bất cứ thằng nhóc nào. Tuyệt quá đi chứ.

Chỉ có điều… giá mà ba biết được con đang làm gì, tôi nghĩ.

Làm sao ba có thể trông đợi tôi quyết định chuyện kia nhỉ? Tôi đâu thể bỏ lại bạn bè. Tôi không thể. Bọn tôi sắp trở lại vũng Yeerk, và cả lũ trông mong vào sự can đảm, mạnh mẽ của tôi. Đứa nào cũng nghĩ là tôi có những đức tính ấy.

Nhưng nếu tôi can đảm và mạnh mẽ như vậy, tại sao đột nhiên tôi lại hình dung ra một cuộc sống khác, xa vời cuộc chiến chống bọn Yeerk?

Tại sao tôi lại hình dung ra một cuộc sống với những buổi học thể dục và những buổi coi đá banh với ba, ở một nơi mà tôi chỉ là một con người bình thường, nơi mà chẳng ai chờ đợi tôi trở lại cái địa ngục của những tiếng kêu gào và tuyệt vọng mang tên VŨNG YEERK?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx