sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 13

“Có bấy nhiêu thôi á?” Marco hỏi. “Chỉ có số phận của loài người thôi á? Bộ ông hổng có gì gay go hơn giao phó cho bọn tui sao?”

Nhưng người Ellimist không để ý tới Marco. “Bọn ta không can thiệp vào chuyện riêng của các sinh vật khác.” Ông ta nói. “Nhưng khi họ lâm vào hiểm họa bị tuyệt chủng, thì bọn ta tới để cứu một vài thành viên của họ. Bọn ta yêu sự sống. Toàn bộ sự sống, nhưng đặc biệt là những hình thái sống có nhận thức, như Homo sapiens (Người khôn ngoan), tức là nòi giống của các cậu. Đây là một hành tinh rất đẹp. Một tác phẩm nghệ thuật vô giá.”

“Đấy là ông chưa thấy trường học của tụi tôi đó.” Marco vẫn ráng nói nhây.

Đột nhiên, không báo trước, người Ellimist lại làm động tác mở không gian.

Bọn tôi không còn ở trong vũng Yeerk, không còn ở dưới lòng đất nữa.

Bọn tôi đang ở dưới lòng nước.

Dưới lòng nước sâu. Nhưng nước dường như không chạm vào da tôi. Và khi tôi thở thì lại là không khí. Song tôi vẫn cảm thấy ớn ớn đằng sau gáy.

Bọn tôi - tôi, Cassie, anh Jake, Marco, Ax và Tobias… Tobias trong thân thể người của chính cậu ấy - đứng ở giữa một đại dương. Lơ lửng giữa lòng nước mà vẫn khô ráo. Không trông thấy người Ellimist đâu nữa.

Bọn tôi dập dềnh bên trên một rạn san hô. Và mọi vật chuyển động trở lại.

Khắp xung quanh bọn tôi cá bơi vun vút từng đàn. Những con cá đủ màu đủ dạng, phản chiếu ánh sáng mặt trời lốm đốm từ trên cao. Những con cá mập lảng vảng kiếm ăn. Những con cá đuối như đang bay. Cá mực co duỗi nhịp nhàng. Cua chạy lon ton qua những bãi san hô kỳ ảo. Cá ngừ to bằng con cừu lững lờ bơi qua. Những con cá heo toét miệng cười lao đi tìm bữa chén.

ĐÁNG YÊU LÀM SAO.

Giọng của người Ellimist lại như nổi lên từ đáy lòng tôi.

ĐÁNG YÊU LÀM SAO.

Và rồi, cũng lẹ như khi nhào xuống đại dương, bọn tôi bây giờ lững lờ bên trên cánh đồng savan châu Phi cỏ rập rờn vàng chóe. Phía dưới bọn tôi một bầy sư tử nằm ườn trong nắng, trông lim dim vẻ bằng lòng. Các loại linh dương khác nhau đang gặm cỏ, rồi bỗng chúng lồng lên chạy đua một cách điên cuồng, cái năng lượng thuần túy của tất cả bọn chúng khiến bạn phải mỉm cười.

Có cả linh cẩu, tê giác, voi, hươu cao cổ, báo, khỉ, ngựa vằn. Diều hâu, đại bàng và chim ó bay vòng vòng trên đầu.

NHÌN CHO KỸ.

Rồi phút chốc là rừng mưa nhiệt đới. Một con báo đốm lảng vảng trong khi bầy khỉ chí chóe trên những tàng cây. Những con rắn dài bằng thân người trườn qua các cành lá. Không khí sực nức hương của hàng triệu bông hoa. Bọn tôi nghe thấy tiếng ếch nhái, côn trùng rả rích, tiếng khỉ và tiếng chim lảnh lót.

KHẮP VŨ TRỤ KHÔNG NƠI NÀO ĐẸP BẰNG.

TRONG HÀNG NGÀN, HÀNG NGÀN THẾ GIỚI, KHÔNG CÔNG TRÌNH NGHỆ THUẬT NÀO SÁNH NỔI.

Rồi người Ellimist cho bọn tôi xem loài người.

Bọn tôi bay, vô hình, qua những hẻm núi bằng thép và kính của các thành phố lớn…

Bọn tôi lơ lửng bên trên những ngôi làng ở bìa các con sông chảy giữa rừng mưa nhiệt đới. Bọn tôi quan sát một buổi trình diễn nhạc rock ở Rio de Janeiro, một cuộc meeting chính trị ở Seoul, một trận đá banh ở Durban, và một cái chợ trời ở Philippines.

CON NGƯỜI. THÔ LỖ. NGUYÊN SƠ. NHƯNG CÓ KHẢ NĂNG HIỂU BIẾT.

Đột nhiên, mọi chuyển đồng dừng sững lại. Bọn tôi đang ngắm một bức tranh. Tôi đã thấy bức tranh này ở đâu đó rồi thì phải.

Đó là một cơn lốc màu sắc. Một bức tranh toàn hoa màu đỏ tía. Hoa Iris, tôi nghĩ vậy, mặc dù tôi hổng thạo lắm về hoa. Người họa sĩ đã thấy được vẻ đẹp của những bông hoa này và đưa một chút vẻ đẹp ấy lên toan.

CÓ KHẢ NĂNG HIỂU BIẾT.

Thế rồi, không được báo trước, bọn tôi lại trở về vũng Yeerk.

Các hình ảnh đã biến hết. Một lần nữa bọn tôi lại ở trên mảnh đất của tuyệt vọng, vây quanh là những hình ảnh khủng khiếp đông cứng lại.

Người Ellimist - hay ít ra là cái thân hình mà ổng hóa ra cho bọn tôi thấy - xuất hiện trở lại.

“Một tua du lịch tuyệt vời.” Tôi nói, ráng làm ra vẻ cứng cỏi. Nhưng thiệt tình tôi cảm thấy ruột gan mình rối bời, như thể tâm trí tôi đã nổ tung thành muôn mảnh. Tôi đã bị áp đảo hoàn toàn. “Nhưng tất cả những cái đó nhằm nói lên điều gì?”

“Loài người đã lâm nguy. Chẳng bao lâu nữa các người sẽ biến mất.”

Tôi ráng nghĩ vài câu để nói. Nhưng rồi tôi chẳng nói gì hết. Chẳng ai nói gì hết.

“Loài Yeerk cũng có trí khôn.” Người Ellimist nói. “Và chúng tiến bộ hơn loài người về mặt công nghệ. Chúng sẽ tiếp tục ký sinh vào loài người. Người Andalite sẽ tìm cách ngăn chúng lại, nhưng họ sẽ thất bại. Bọn Yeerk sẽ thắng. Và chẳng bao lâu nữa, những con người còn lại sẽ chỉ là những kẻ mà các cậu gọi là bọn Mượn xác Người.”

Tôi đã nín thở. Cái cách ổng nói lên điều đó… khiến bạn không thể nào cãi lại. Bạn không nói được câu nào hết. Ổng nói từng lời dứt khóat và chắc chắn như đinh đóng cột.

Ổng không đoán, mà ổng biết rõ.

Ổng biết là bọn tôi sẽ thua.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx