sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22

Tôi hổng thể nào nói cho bạn hình dung được cảm giác kỳ quặc của tôi trong buổi học ngày hôm sau. Ngồi trong lớp, tôi ráng tập trung nghe cô Palome giảng về nguyên nhân dẫn đến Thế chiến thứ hai, nhưng mắt tôi cứ nhìn chằm chằm cô và tự hỏi: Có phải bộ xương người vắt ngang qua bàn là bộ xương của cô không?

Giờ thì mọi việc có ý nghĩa gì nữa đâu? Tôi đã nhìn thấy tương lai. Tôi biết tất cả sẽ trở nên như thế nào. Loài người đã hết thời rồi. Đã xong đời. Tất cả lịch sử lâu đời của chúng ta sẽ đi tới chỗ đó: Một vũng Yeerk.

“Bởi vì quá yêu chuộng hòa bình nên có thể thực tế chúng ta đã làm cho cuộc chiến thành tồi tệ hơn.” Cô Paloma giảng. “Dĩ nhiên chúng ta không thể biết chắc điều ấy. Thực sự là ta không thể nói vuốt đuôi đối với lịch sử.”

Có thể lắm chứ nếu cô là một người Ellimist, tôi nghĩ bụng. Nếu cô là người Ellimist, cô có thể nhìn thấy phía trước và thấy tất cả.

“Sao lại không ạ?”

Đó là tiếng Cassie. Tôi liếc nhỏ. Cassie vẫn có vẻ bối rối mà tôi trông thấy bữa qua. Cái vẻ thất vọng, giống như nhỏ cảm thấy một cái gì đó mà nhỏ chưa thể nắm được.

“Ý em là, nếu ta có thể quay lui lịch sử và thay đổi mọi việc để cho người Mỹ sẵn sàng tham chiến sớm hơn...”

Cô Paloma tựa vô mép bàn. “Là bởi các sự kiện đan chéo nhau theo cách mà không phải lúc nào chúng ta cũng thấy được, Cassie à. Đôi khi có những việc nhỏ lại tạo ra những khác biệt lớn. Người ta thường nói: Chỉ một con bướm đập cánh ở Trung Hoa cũng có thể tác động tới ngọn gió trên đất nước chúng ta. Chỉ một con bướm đập cánh cũng có thể gây nên một thay đổi nhỏ, thay đổi nhỏ này lại gây nên một thay đổi lớn hơn rồi cứ thế biến thành một cơn lốc xoáy. Thế giới không giống một bài toán, không phải một cộng một bằng hai. Nó phức tạp hơn thế nhiều...”

Và thế rồi cái điều kỳ quái nhất đã xảy ra. Cô Paloma nhìn thẳng vô mắt tôi. “Phức tạp hơn thế rất nhiều.” Cô nói. “Chỉ một con bướm... chỉ một con bướm... chỉ một con bướm...”

Tóc gáy tôi dựng lên. Cả lớp ngó cô Paloma như thể cô phát khùng.

Đột nhiên cô Paloma lắc đầu như vừa thóat khỏi trạng thái bị thôi miên. Cô bối rối mỉm cười với tôi. “Được rồi, dù sao thì tất cả các em cũng phải đọc thêm về vấn đề này trong sách.”

Chuông reng và thực sự tôi nhảy bật lên khỏi ghế.

Cassie phăng lối giữa đám nhóc đang ào ào ra khỏi lớp.

“Nè, bồ cũng thấy kỳ quái chứ ha.” Cassie thì thào.

“Mình nghĩ rằng có thể mình đang tưởng tượng ra mọi sự.” Tôi đáp. “Với lại, còn cái gì có thể coi là kỳ quái nữa kia chứ? Mình đang ngồi đợi đây... bồ biết là đợi ai rồi... đợi người đó đột nhiên lôi bắn tụi mình ra khỏi đây.”

Cassie gật đầu. “Vậy thì tại sao ông ta hổng làm vậy nhỉ?”

Ra đến ngoài hành lang, giữa đám đông chen chúc đang xô nhau chạy, hai đứa tôi phăng lối đến tủ đựng đồ.

“Mình cũng chẳng biết nữa.” Tôi nói trong lúc mở khóa ngăn tủ của mình. “Chúng ta đã trả lời đồng ý. Chúng ta sẽ thuận theo ý muốn của ổng mà...”

Tôi mở xoạch ngăn tủ.

“Trừ khi...” Cassie ngập ngừng.

“Trừ khi có thể đó hổng phải câu trả lời mà ổng mong muốn.” Tôi nói hết ra ý nghĩ của nhỏ.

“Nhưng khó hiểu thật đó.” Cassie nhíu mày. “Mọi điều ổng làm đều có vẻ như ổng muốn tụi mình trả lời đồng ý. Ổng xuất hiện lần đầu ngay khi tụi mình sắp bị nuốt vô họng con...” Nhỏ ngó xung quanh để chắc ăn là hổng có ai nghe thấy. “Đúng lúc chúng ta sắp bị nuốt chửng. Ý mình là, rõ ràng ổng đã hình dung được là chúng ta khó mà thóat khỏi chỗ đó.”

“Chắc là vậy.” Tôi tán thành. “May mà tụi mình trông thấy cái thang máy. Lúc đó tụi mình mới nghĩ là có thể trốn thóat. Nếu không thì…” Tôi ngừng lời và nhìn trân trân vô Cassie. Nhỏ cũng nhìn lại như vậy.

“Ông ta đã chỉ cho bọn mình thấy cái thang máy đó.” Cassie thốt lên.

“Sao vậy ta?” Tôi tự hỏi thành tiếng. “Ổng tính làm gì với bọn mình? Ổng hiện ra khi tụi mình đã tuyệt vọng. Ổng bảo ổng hổng can thiệp và cho tụi mình cơ hội chọn lựa. Rồi ổng chỉ cho tụi mình thấy lối thóat. Tất cả những chuyện này là sao ta?”

“Rồi ổng lại cho tụi mình một cơ hội nữa. Ổng cho tụi mình thấy tương lai. Ổng cho tụi mình thấy bồ trong tương lai. Và biết rằng cả bọn sẽ thua. Tất cả có nghĩa là tụi mình phải trả lời đồng ý và chịu để ổng đem đi. Vậy thì tại sao mình lại có cảm giác là mình còn quên một điều gì đó?”

Chuông reng báo tới giờ vô tiết học sau.

“Thật là điên khùng, đúng như Marco nói.”

Cassie bật cười. “Ừa, tiết sau mình có giờ thể dục. Bất cứ lúc nào mình cũng có thể bị đưa tuốt lên một hành tinh khác, vậy mà trong lúc ấy mình lại phải chơi bóng chuyền!”

Tôi nhìn nhỏ bước đi. Rồi tôi hối hả vô tiết học mới.

Chỉ một con bướm nhỏ, tôi nghĩ ngợi.

Nhưng làm sao con bướm biết lúc nào nó phải đập cánh?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx