sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

Cái hồ ở cách rất xa nơi bọn tôi sinh sống. Nếu phải đi bộ thì có khi phải mất mấy ngày trời. May mắn thay, bọn tôi không phải đi bộ.

Bọn tôi đã sở hữu một hãng hàng không nho nhỏ: hãng DCA - Du lịch cùng Animorphs.

Đó là một ngày đẹp trời. Bầu trời xanh trong chỉ gợn vài áng mây lãng đãng. Mặt trời chói rọi. Một màn cây trải dài ở bên dưới khi bọn tôi bay về phía các rặng núi.

“Đến lúc bay tách ra rồi đó,” Tobias nói. “Qua đỉnh đồi phía trước là tới cái hồ liền hà.”

Bọn tôi không được bay gần nhau vì hai con ó biển, một con diều mướp, một đại bàng đầu bạc, một con chim ưng, và một con diều hâu đuôi đỏ lẽ nào lại bay nguyên đám với nhau? Trong thế giới tự nhiên hổng có vụ đó. Vậy mà bọn tôi chỉ bay cách nhau trong phạm vi có một dặm, và cả đám đều chực chỉ cùng một hướng.

Tobias lười biếng đánh một vòng xoắn hướng lên trên, tụt lại phía sau. Rachel và Cassie cũng bay tách ra. Bọn Yeerk chắc canh gác rất nghiêm ngặt cuộc họp của nhóm Chia Sẻ. Chúng đã biết tất tật về việc biến hình. Chúng sẽ cảnh giác cao độ là cái chắc.

Ax - trong lốt diều mướp, Jake - trong lốt chim ưng, và tôi - ó biển, bay về phía hồ, đồng thời giữ khoảng cách với nhau.

“Nè, hôm nay một tên thuộc họ hàng nhà bồ xém nữa là ám sát tui đó,” tôi bảo Jake.

“Có nghe Tobias kể rồi,” nó đáp. “Liệu cái thần hồn. Chim ưng là chúa tể bầu trời mà.”

“Được thôi, nhưng nó đâu dám ‘chơi’ tui thêm cú nào nữa.”

“Đừng có dại mà chọc giận chim ưng.” Jake nói.

“Một chọi một, chơi công bằng thử coi. Ó biển sẽ dập te tua chim ưng cho coi.”

“Đừng có mơ,” Jake cười nhạo.

“Xin lỗi nha,” Ax xen vào. “Cuộc đối thoại này liệu có ý nghĩa gì không mà sao tôi không hiểu gì hết vậy?”

“Có đấy,” tôi nói. “Ý nghĩa của nó là tôi và Jake sợ quá nên nói lảm nhảm để khỏi nghĩ ngợi đó mà.”

“À, vậy thì cả tôi cũng đang sợ. Tôi không thích biến thành những con thú nhỏ bé. Khi đó tôi cứ nghĩ hoài việc cái thể khối còn lại của tôi đang biến đi đâu.”

“Cái gì còn lại?” Tôi hỏi vu vơ vì đang mải tập trung suy nghĩ về dạng biến hình sắp tới.

“Thể khối của tôi ấy mà. Khi biến thành con gì đó nhỏ hơn mình thì khối lượng cơ thể người ta phải biến đi đâu đó chớ. Chắc là nó chui vào không gian Zêrô. Không gian Zêrô là không gian mà các con tàu đi xuyên qua khi chúng bay với tốc độ nhanh hơn ánh sáng. Chuyện này cũng hiếm khi xảy ra lắm, nhưng đôi khi một con tàu chu du trong không gian Zêrô vẫn đụng phải một thể khối tạm thời bị cất vào đó.”

Lời cắt nghĩa này thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi.

“Khoan đã. Anh nói khi mình thu nhỏ lại thì cái… cái dôi ra… tức tất cả những phần thịt xương, gân cốt sẽ đi vô không gian Zêrô dưới dạng một trái cầu bự làm bằng tế bào người, phải vậy hông?”

“Dĩ nhiên. Thế bạn nghĩ cái thể khối đó đi vào đâu?”

Tôi rùng mình. “Tôi thiệt tình chưa từng nghĩ về điều này.”

Jake cũng lẩy bẩy chả kém gì tôi. “Có nghĩa là hiện giờ đang có một cái túi bự mang tên Jake nổi lều bều trong không gian Zêrô hả? Và một con tàu không gian nào đó xẹt ngang qua có thể sẽ tông thẳng vô, làm cho nó vỡ tung?”

“Không, không phải. Dĩ nhiên là không phải,” Ax vội nói.

Tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nhưng té ra là tôi vui mừng quá sớm.

“Dĩ nhiên là không có con tàu nào thực sự tông vào cái khối nổi đó,” Ax nói tiếp, giọng điệu cứ y như là giảng cho bọn chậm tiêu. “Hệ thống che chắn của con tàu sẽ phân hủy cái khối đó. Chính vì vậy mà tôi mới lo khi biến thành mấy con thú nhỏ. Chuyện này hiếm khi xảy ra lắm. Xác suất chỉ là một phần vài triệu thôi mà. Nhưng nó cũng có thể xảy ra.”

Jake và tôi suy nghĩ chuyện này mất một hồi. Về chuyện tàu không gian “phân hủy” cái bịch bự từ thể khối của bọn tôi ấy mà. Một hình ảnh chẳng vui vẻ gì cho lắm.

“Nè, Ax?” Jake lên tiếng. “Anh hãy nói cho bọn tôi tất cả những gì anh biết đi!”

“Vâng, thưa hoàng tử Jake.”

“Khoan, sửa lại một chút: Từ rày về sau, đừng nói với tụi tôi những điều làm tụi tôi sợ hết vía ngay giữa lúc chúng ta đang chuẩn bị chiến đấu, được hông?”

“Một bịch bự Marco trong không gian Zêrô,” tôi làu bàu. “Nghe cứ như thò lò cái thủ cấp ra khỏi cửa sổ xe hơi, đợi chiếc xe tải nào đó xẹt ngang qua cắt luôn cho một phát.”

Ngay lúc đó tôi bay đến đỉnh ngọn đồi. Những hàng thông cao gần như cạ dưới bụng tôi. Và ở đó, trải rộng trước mắt tôi, long lanh dưới ánh mặt trời, là một chiếc hồ lớn lọt thỏm giữa những dãy núi đồi.

“Thôi nhe,” Jake nói. “Đến đây mình phải biến thôi. Mình biết là nhện ăn côn trùng. Vì vậy mấy bồ không được, mình nhắc lại, tuyệt đối không được xực con ruồi nào. Mình sẽ ở trong lốt ruồi nên lo lắm đó.”

“Nhắc lại giùm tui một lần nữa coi,” tôi nói. “Tại sao tụi mình phải làm chuyện này thay vì nằm nhà ngủ cho đã con mắt?”

“Vì tụi mình phải cứu cả thế giới,” Jake nói.

“À, phải rồi. Tuyệt. Thể khối của tui đang bay lơ lửng giữa xa lộ không gian Zêrô và tui đang sắp sửa làm Người Nhện. Làm mấy chuyện ruồi bu này phải có lí do gì chính đáng chớ.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx