sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 11

Đói.

Đó là điều mà bộ não nhện muốn nói lên hơn hết cả: đói. Nó đang đói. Nó muốn săn. Nó muốn giết. Nó muốn xơi sống vài con bọ thơm tho, béo ngậy. Nó đói lắm rồi.

Và con nhện đói chẳng màng quan tâm loại côn trùng nào sẽ rơi vào tay nó. Bọ cánh cứng cũng được, châu chấu cũng xong, dế cũng ổn, hay thậm chí một con bọ ngựa tổ chảng. Con nhện không quan tâm chuyện đó. Nó thống trị thế giới của loài côn trùng. Nhện đối với côn trùng cũng chẳng khác gì sư tử đối với những loài có móng. Nó là con cá mập giữa bầy cá lia thia.

Có chuyển động! Có vật gì đó đang di chuyển, từ trái sang phải, băng ngang tầm nhìn của tôi. Tôi thấy mình rượt theo nó như con chó rượt con thỏ.

Tám cái cẳng xả hết tốc lực và tôi hệt một chiếc xe đua đang chồm lên từ vạch xuất phát.

Dưới tám con mắt nhện của tôi, thế giới này thật lạ lẫm. Tôi thấy được những màu sắc mà mắt người chưa hề biết. Cũng giống như khi bạn chơi trò đổi màu với cái remote TV trong tay ấy mà. Những vật lẽ ra phải màu nâu thì lại là màu xanh, lẽ ra màu xanh lại là màu đỏ, vân vân. Từ một số góc độ, các hỉnh ảnh hầu như rất rõ nét, nhưng chỉ một giây sau nó đã vỡ vụn ra từng mảnh và tôi giống như đang xem hàng triệu cái màn hình tí hon cùng lúc.

Tôi sẽ chẳng bao giờ rút tỉa được một ý nghĩa lô-gíc nào cho những hình ảnh đó.

Nhưng phần lớn điều mà tôi thấy lại là chuyển động. Tôi cực kì quan tâm đến các chuyển động. Các con mắt của tôi và mỗi sợi lông trên cơ thể nhỏ bé và ghê tởm của tôi đều dò tìm các chuyển động.

Và khi một vật đáng lưu tâm nào đó di chuyển, toàn bộ cơ thể tôi tự nó phản ứng lại ngay tức thì.

Đó là cuộc “đổ xô tìm vàng,” như người ta vẫn nói vào thời các cụ tổ nhà ta. Một nguồn năng lượng. Giống như khi ta kích vào đường ống chính dẫn adrenalin. Nó giống như luồng điện. Nó giống như nguồn năng lượng hạch tâm. Tôi bay xẹt qua những nhánh thông, những đám lá rụng, những ụ đất cát, đồng thời nhãn quan của tôi vẫn giữ rịt lấy con bọ di động ấy và tôi vẫn ý thức rõ mình đang làm điều gì. Tôi muốn nói tôi vẫn biết mình là Marco, một con người ở dạng biến hình, và tôi còn biết rằng tôi không thực sự muốn xực cái con bọ đang chạy trối chết đó, nhưng tía ơi, nó ngon lành quá chừng, tôi chẳng cách gì dừng lại được.

Con mồi đang chạy và tôi chính là con thú săn mồi. Tôi đã tiến hóa qua hàng trăm triệu năm nay để làm chính xác mỗi việc ấy. Khi loài khủng long bạo chúa còn phải đợi đến cả triệu năm mới dám mơ đến chuyện tiến hóa, thì những con nhện săn mồi đã biết giết thịt. Toàn bộ lịch sử của loài người thông minh, từ thuở ăn lông ở lỗ cho đến khi biết chơi đá bóng, đem so ra cũng chỉ bằng một tích tắc trong lịch sử của loài nhện.

Tôi chính là thần chết trên tám cái cẳng…

Đó là một con bọ cánh cứng. Tôi đang săn đuổi nó. Một con bọ lớn và già nua, còn bự hơn cả tôi. Bự hơn và chậm hơn. Nó lớn dần lên trong nhãn quan méo mó của tôi. Lớn lên, lớn lên nữa và tôi đang tiếp tục xông tới.

Tôi ước chỉ có thể giải thích vì sao tôi quyết chí săn đuổi. Đôi khi, bộ não thú nắm lấy quyền kiểm soát mất một lúc, và tựa như lấn át bộ não người. Nhưng đó không phải là điều đang xảy ra với tôi. Tôi không hề bị lấn ướt. Tôi chỉ đơn giản là hợp nhất với nó.

Đợt tăng tốc cuối cùng.

Cái cẳng trước của tôi đã chạm vào con bọ. Nó quặt sang trái, nhưng đã quá muộn.

Tôi đã leo lên lưng nó.

Tôi chỉnh những cái hàm gớm guốc cùng các móc của chúng và…

“Marco, bạn làm gì đó?”

Là Ax. Tôi tuột xuống khỏi con bọ, cảm giác như vừa bị bắt quả tang làm điều gì sai quấy. Con bọ chạy mất tăm, nhẹ nhõm vì vừa thoát chết… Nếu như loài bọ cũng biết thế nào là nhẹ nhõm.

“Có làm gì đâu. Tôi chỉ để mặc cho con nhện làm việc của con nhện.” Đó là câu trả lời cực khôn, tôi nghĩ vậy. “Chắc là các bản năng của nó đã cuốn tôi đi theo ấy mà.”

“Marco, tôi cũng biến thành con nhện giống như bạn chứ bộ.” Ax nói.

Một làn sóng xấu hổ và ân hận quét qua tôi. “Ax à, nó chỉ là một con bọ thôi mà. Có đáng gì? Nào, hai đứa mình còn có chuyện phải làm, đúng hông?”

“Đôi khi loài người làm cho tôi lo sợ,” Ax bình luận.

Tôi không hỏi ảnh ngụ ý điều gì. Tại sao tôi lại mặn mà chuyện săn bắt đến thế? Tại sao tôi không kháng cự lại nỗi háo hức?

Tôi sực nhớ cơn thịnh nộ của tôi lúc nói chuyện với Tom. Mấy vụ đó có phải cùng chung một bản chất với nhau không ta?

“Tôi nghĩ là lối này nè,” Ax nói. Ảnh bước lên dẫn đường và tôi thấy ảnh di chuyển ở phía trước mình: một con nhện đang phóng nhanh chẳng mất tí sực lực nào trên tám cái cẳng.

Tôi bám theo sau ảnh. Giờ thì tôi đã tĩnh lại rồi. Giờ thì con nhện chỉ là một công cụ mà tôi đang sử dụng.

Đột nhiên, từ bầu trời… vật gì đó rơi xuống tôi!

Nó hạ xuống ngay giữa tôi và Ax. Một con châu chấu, bự gấp bốn năm lần bọn tôi. Trong nó chẳng khác gì con voi.

Và rồi… hấp! Nó bật những chiếc cẳng sau khổng lồ và bắn thẳng lên không. Nó biến mất cũng nhanh chẳng kém gì khi xuất hiện.

Hai đứa tôi tiếp tục chạy xuyên qua rừng, vượt qua cái khoảng cách hai trăm mét giữa bọn tôi và rìa ngoài của đám người đang tiệc tùng. Tôi đã cảm nhận thấy có người ở rất gần. Tôi “nghe thấy” những rung động, có thể là những lời đối thoại. Nhưng những giọng nói “nghe” nhòe nhoẹt đến mức khó lòng mà rút ra được từ đó một ý nghĩa nào.

“Ê, Marco, Ax, mấy bồ đang ở đâu vậy?”

Đó là giọng nói bằng ý nghĩ của Jake.

“Chúng tôi ở đây nè, thưa hoàng tử Jake,” Ax đáp.

“Bọn tui coi bộ hổng được đẹp đẽ lắm, nhưng bọn tui ở đây nè,” tôi bổ sung thêm.

“Tốt. Mình cũng đâu có đẹp hơn mấy bồ. Mình đang ở trong lốt ruồi nè. Nhưng cũng chưa tìm ra được cái anh chàng Erek đó…”

Vật gì to lớn và chậm chạp bỗng xuất hiện trên không trung, phía trên hai đứa tôi. Tôi tạt sang bên. Nó hạ xuống chầm chậm cùng với một tiếng RẦẦẦMMM!

Một bàn chân người. Một chiếc giày. Hiệu Nike.

“Ê, tui đã từng lo có ai đó sẽ đạp lên tui,” tôi nói. “Nhưng loài người sao mà chậm chạp quá chừng hà.”

“Dù sao cũng nên cẩn thận,” Jake đáp. “Khi nào tìm được Erek thì nhớ cho mình biết nhe.”

“Tui còn chưa biết cách nào để nhận ra hắn đây nè.” Tôi ca cẩm. “Mấy con nhện này nhìn xa hổng được ngon lành. Mà từ cái nơi tui đang bò này thì mấy cái đầu người cứ y như là ở tuốt trên mấy vậy đó.”

Nhưng Ax và tôi vẫn tiếp tục luồn lách, chạy như bay xuyên qua những cánh rừng những cẳng và chân di động, tuy đồ sộ nhưng hết sức chậm chạp.

Và rồi, ngay phía trước tôi… tôi đã thấy nó.

Nó trông như một bàn chân trần. Chỉ có điều là tôi nhìn xuyên qua được làn da của nó. Qua các móng chân. Với tám con mắt méo mó và quái chiêu của loài nhện, tôi đã nhìn xuyên qua được màn sương điện tử của hình chiếu ba chiều.

Tôi thấy được cả những gì ở phía sau của hình chiếu ba chiều đó.

Tôi thấy những vật trông như một liên kết giữa kim loại và ngà voi. “Bàn chân” đó không có ngón. Thật vậy, nó không được tạo hình giống như chân người. Nó giống như móng thú thì đúng hơn.

Đó không phải là người. Và mỗi cảm quan nhạy bén, sôi động và sắc sảo của tôi đều nói lên rằng đó không phải là vật sống.

“Ax?”

“Ừ, tôi thấy rồi.”

“Cái gì vậy ta?”

“Tôi biết đâu được.”

“Nó trông như một cỗ máy, gần như là vậy. Hình như nó làm bằng kim loại thì phải.”

“Ờ,” Ax đáp. “Theo tôi nghĩ, anh bạn Erek của bạn có thể là một người máy.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx