sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 14

Ba mẹ tôi cứ ngỡ tôi ở nhà Rachel. Còn mẹ Rachel lại ngỡ nhỏ ngủ đêm ở nhà tôi. Nhà tôi thì dễ lẻn vô hơn, cho nên hai đứa tới đó.

Lúc tôi và Rachel hoàn hình thì đã sắp rạng đông. Tụi tôi rón rén đi qua căn phòng khách tối hù và lên phòng tôi, ráng hổng làm các bậc cầu thang kêu cọt kẹt.

Tôi cho Rachel mượn một chiếc sơ mi bằng vải flanen rộng thùng thình. Nhỏ vớ lấy một cái mền và một chiếc gối rồi nằm lăn xuống sàn, bên cạnh giường tôi. Tôi nghĩ là nhỏ đã kịp ngủ trước khi chạm mình xuống đất.

Tôi bò vô giường mình. Cái giường thân thuộc của tôi. Lớp khăn trải giường còn mát rượi. Cái mền len là cái mền len của tôi. Tôi thuộc về nơi này. Đó là nơi chốn của tôi.

Tôi nhắm mắt rồi lại mở ra liền.

Những cái bóng mà ánh sao mờ hắt lên các bức tường… hình dáng những áo sơ mi và bộ bảo hộ lao động treo trên nóc… gáy những cuốn sách mà tôi đã đọc, ngay trong căn phòng này… chẳng có thứ gì có vẻ là có thật.

Tôi nhớ lại căn phòng do hàng trăm con mối thợ đục trong khúc gỗ mục. Và tôi nhìn thấy con mối chúa to đùng.

Tôi cảm thấy hai cái gọng kềm của mình…

Tôi không chỉ tiêu diệt con mối chúa. Tôi đã tiêu diệt toàn bộ tổ mối. Tôi đã làm thế để cứu bản thân mình và các bạn mình.

Tôi muốn ói ra một cái. Nhưng thế thì tôi phải ra khỏi giường để vô phòng tắm. Mà tôi cảm thấy hình như mình hổng bao giờ muốn rời khỏi giường một lần nữa.

Tôi yêu thương các con vật. Toàn bộ đời sống của tôi đã quấn quýt với chúng. Tôi yêu thiên nhiên. Nhưng thực sự tôi đã biết gì về thiên nhiên chưa nhỉ?

Tôi đã bay với đôi cánh của một con ó biển. Tôi đã vẫy vùng ngoài biển xa trong lốt một con cá heo, đã nhìn thế giới qua cặp mắt của một con cú, và đánh hơi ngọn gió với những giác quan bén nhạy của một con sói. Tôi đã bay lộn ngược đầu và bay giật lùi trong cơ thể của một con ruồi. Đôi khi ban đêm tôi ra ngoài đồng xa và trở thành một con ngựa chạy trên đồng cỏ.

Và mọi con vật mà tôi đã từng biến thành, nếu nó hổng là kẻ giết chóc thì cũng là kẻ bị giết.

Trong hàng triệu cuộc chiến trên khắp thế giới, trên mọi lục địa, trên mỗi phân vuông trong không gian, đều có sự giết chóc. Từ những con thú dữ châu Phi lạnh lẽo săn lùng những con linh dương non yếu, tới những cuộc chiến khủng khiếp diễn ra trong các ụ kiến và các tổ mối.

Toàn bộ thiên nhiên là một cuộc chiến tranh.

Và ở đỉnh cao của sự hủy diệt ấy, những con người giết chóc lẫn nhau cũng như giết chóc các giống loài khác, và bây giờ chính họ lại bị bọn Yeerk nô dịch và tiêu diệt.

Đó là bản chất cốt lõi của thiên nhiên mà. Màu của thiên nhiên đâu chỉ là màu xanh, mà còn là màu đỏ nữa…

Tôi cảm thấy những giọt nước mắt đang chảy xuống hai má mình và ướt đầm mặt gối. Lẽ ra tôi đã khóc to lên, nhưng tôi hổng muốn Rachel tỉnh giấc. Tôi muốn hét lớn lên nhưng lại sợ ba mẹ chạy tới. Lúc ấy tôi biết nói gì? Tôi sẽ lại nói dối, lại những lời dối trá. Bởi vì trong thế giới của mình, tôi cũng là một con mồi. Bọn Yeerk đang săn đuổi tôi.

Tôi sợ lắm. Tôi chỉ có một mình. Tôi chẳng biết chuyện gì sắp xảy ra cho mình nữa.

Và thế là tôi nghĩ tới lũ chồn hôi con lạc mẹ. Những con vật nhỏ bé mà phần lớn mọi người cho là hổng thể thương nổi. Nhưng chúng đang sợ hãi và đơn độc. Nếu như chúng còn sống.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx