sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6

Sao cả nhà lại đèn đuốc sáng trưng thế này?” Anne kêu lên khi cô và Gilbert rẽ vào cổng lúc mười một giờ “Chắc vừa có khách tới.”

Nhưng khi Anne vội vào nhà thì chẳng thấy khách đâu. Cũng chẳng thấy ai khác cả. Đèn sáng trong bếp... trong phòng khách... trong thư viện... trong phòng ăn... trong phòng của Susan và hành lang trên lầu... nhưng chẳng thấy bóng dáng ai ở đó.

“Anh nghĩ sao,” Anne cất lời... nhưng tiếng điện thoại reo đã cắt ngang. Gilbert nghe máy... lắng nghe một lát... thốt lên một tiếng kinh hoàng... rồi chạy vụt đi mà không nhìn Anne được một cái. Rõ ràng một chuyện gì đó đáng sợ đã xảy ra nên không thể phí thời gian giải thích.

Anne đã quen với chuyện này... như vợ của một người ngồi trực bên sự sống và cái chết phải vậy. Nhún vai bình thản cô cởi mũ và áo khoác. Cô cảm thấy hơi bực Susan, quả thật không nên ra ngoài mà để đèn sáng choang và cửa nẻo mở toang cả như vậy.

“Cô bác sĩ... thân yêu,” một giọng không thể nào là của Susan... nhưng lại đúng là của bà cất lên.

Anne nhìn sững Susan. Một Susan như thế đấy... đầu trần không đội mũ... mái tóc bạc dính đầy cọng cỏ khô. Chiếc váy in hoa lấm lem đổi màu khủng khiếp. Còn mặt bà kìa!

“Susan! Có chuyện gì vậy? Susan!”

“Bé Jem biến mất rồi.”

“Biến mất ư!”. Anne ngây nhìn ngớ ngẩn. “Ý cô là sao? Sao mà thằng bé biến mất được!”

“Đúng vậy đấy,” Susan hổn hà hổn hển, hai bàn tay vặn xoắn lấy nhau. “Khi tôi xuống Glen thì thằng bé đang ngồi trên bậc thềm cửa hông. Tôi về trước khi trời tối... thì nó đã không còn ở đó. Mới đầu... tôi không sợ... nhưng tôi tìm không thấy nó đâu cả. Tôi đã lục tìm từng phòng khắp nhà, nó có nói sẽ bỏ nhà đi...”

“Bậy nào! Nó không làm thế đâu, Susan. Cô đã lo lắng không cần thiết rồi. Thằng bé ở đâu đây thôi... nó ngủ gật... nhưng nó phải ở đâu đây thôi.”

“Tôi tìm khắp rồi... không sót chỗ nào. Tôi đã lùng sục cả ngoài vườn rồi mấy nhà phụ. Nhìn váy tôi này... tôi nhớ nó vẫn nói nếu được ngủ trong vựa cỏ khô thì sẽ thích lắm. Nên tôi ra đó... rồi rơi vào cái lỗ trong góc xuống máng tàu ngựa... rồi nằm lên một ổ trứng. Thật may là tôi chưa gãy chân nào... nếu vẫn còn có thứ gọi là may mắn khi bé Jem đã mất tích rồi.”

Anne vẫn chưa chịu cảm thấy lo sợ.

“Cô có nghĩ rốt cuộc nó vẫn xuống Cửa Vịnh với đám con trai không cô Susan? Trước đây nó chưa từng cãi lời nhưng...”

“Không, không phải đâu, cô bác sĩ thân yêu... thằng bé đáng yêu đâu có cãi lời. Sau khi lục tìm khắp nơi tôi đã chạy vội xuống nhà Drew thì Bertie Shakespeare vừa mới về. Nó nói Jem không đi với chúng. Ruột gan tôi như muốn rơi ra ngoài. Cô đã giao nó cho tôi nên... tôi gọi cho nhà Paxton thì họ nói cô cậu vừa ở đấy đi và họ không biết là đi đâu.”

“Chúng tôi tới Lowbridge thăm nhà Parker...”

“Tôi gọi điện khắp những nơi tôi nghĩ thằng bé có thể đến. Rồi tôi trở lại làng... cánh đàn ông đã bắt đầu tìm kiếm...”

“Ồ, Susan chuyện đó có cần thiết không?”

“Cô bác sĩ thân yêu, tôi tìm khắp cả rồi... bất cứ đâu thằng bé có thể đến. Ồ, tối nay tôi gặp chuyện gì vậy! Nó còn nói sẽ đi nhảy xuống hồ nữa...”

Bất giác một thoáng rùng mình kỳ lạ chạy khắp người Anne. Dĩ nhiên Jem sẽ không nhảy xuống hồ... chuyện đó vớ vẩn quá... nhưng trên hồ có một chiếc thuyền đánh cá cũ mà Carter Flagg dùng để câu cá hồi và Jem, trong tâm trạng bất chấp lúc chiều, biết đâu đã cố chèo thuyền đi khắp hồ... thằng bé vẫn muốn được làm thế... thậm chí khi cố tháo dây cột thuyền nó có thể đã rơi xuống hồ. Nỗi lo sợ trong cô tức thì mang một hình thù đáng sợ.

“Mà mình cũng chẳng hề biết Gilbert đi đâu nữa,” cô bực bội nghĩ.

“Chuyện ầm ĩ này là sao đây?” bà cô Mary Maria hỏi, thình lình xuất hiện trên cầu thang, một vòng lô quấn quanh đầu còn người thì lụng thụng trong chiếc váy ngủ thêu rồng. “Trong cái nhà này không ai được một đêm yên giấc bao giờ sao?”

“Bé Jem biến mất rồi,” Susan lại nói, sợ đến thắt ruột chẳng còn chấp nhặt cái giọng điệu của bà Blythe nữa.

“Mẹ nó giao nó cho tôi...”

Anne tự mình đi tìm khắp nhà. Jem phải ở đâu đó thôi. Thằng bé không có trong phòng... giường còn thẳng thớm... Nó không ở trong phòng hai đứa sinh đôi... hay là phòng cô... Nó... nó không ở đâu trong nhà cả. Anne, sau một vòng từ gác xép xuống đến hầm rượu, quay lại phòng khách trong tình trạng bỗng gần như hoảng loạn.

“Cô không muốn làm cháu lo, Anne,” bà cô Mary Maria nói, hạ giọng nghe sởn cả gai ốc, “Nhưng cháu đã tìm trong thùng chứa nước mưa chưa? Năm ngoái thằng bé Jack MacGregor trên thị trấn bị chết đuối trong thùng chứa nước mưa đấy.”

“Tôi... tôi tìm ở đó rồi,” Susan nói, hai bàn tay lại vặn xoắn với nhau. “Tôi... tôi lấy cái que... rồi khều...”

Tim Anne, đã đứng phắt khi nghe bà cô Mary Maria hỏi, đập trở lại. Susan trấn tĩnh lại rồi thôi không vặn xoắn hai tay nữa. Bà nhớ ra quá muộn là không được để cô bác sĩ thân yêu lo lắng.

“Ta hãy bình tĩnh và trấn tĩnh lại,” bà nói giọng run run. “Như cô nói, cô bác sĩ thân yêu ạ, hẳn thằng bé ở quanh đây thôi. Nó không thể tan biến đi được.”

“Cô đã tìm trong thùng than chưa? Rồi đồng hồ?” bà cô Mary Maria hỏi.

Susan tìm trong thùng than rồi nhưng chẳng ai nghĩ đến cái đồng hồ. Nó khá to đủ cho một cậu bé nấp bên trong. Anne, không tính đến sự vô lý khi cho rằng Jem sẽ khom người trong đó suốt bốn giờ đồng hồ, chạy vội tới.

Nhưng không có Jem trong đồng hồ.

“Hồi tối đi ngủ cô đã có linh cảm sắp xảy ra chuyện gì đó” bà cô Mary Maria nói, ấn cả hai tay lên thái dương.

“Khi cô đọc chương hằng đêm trong Kinh Thánh thì câu ‘Vì con chẳng biết ngày mai sẽ sanh ra điều gì’, dường như cứ nổi bật trên trang sách. Đó là điềm triệu. Cháu chuẩn bị tinh thần chịu cái tồi tệ nhất thì hơn, Anne. Có thể nó lang thang vào đầm lầy. Thật tiếc là ta không có vài con chó săn.”

Anne cố gắng khủng khiếp mới nhoẻn cười được một cái.

“Cháu e trên đảo chẳng có con nào đâu, cô. Nếu mình còn con Rex lông xù bị trúng độc của Gilbert thì nó sẽ tìm ra Jem ngay. Cháu tin chắc ta đang hoảng loạn vô cớ thôi...”

“Bốn mươi năm trước Tommy Spencer ở Carlnody đã biến mất rất kỳ bí và chưa bao giờ tìm thấy... hay là tìm được rồi nhỉ? Hừm, nếu tìm được rồi thì cũng chỉ là bộ xương thôi. Chuyện này không cười được đâu, Anne. Cô chẳng hiểu sao cháu nhìn sự việc bình thản thế được.”

Điện thoại reo. Anne và Susan nhìn nhau.

“Cháu không... cháu không tới nghe điện thoại được đâu, Susan” Anne thều thào.

“Tôi cũng vậy,” Susan nói dứt khoát. Suốt đời bà sẽ phải giận mình vì tỏ ra yếu đuối như vậy trước mặt Mary Maria Blythe, nhưng bà không thể làm khác được. Hai giờ hoảng kinh tìm kiếm và những tưởng tượng kỳ quặc đã làm Susan thê thảm rồi.

Bà cô Mary Maria hiên ngang bước tới chỗ điện thoại nhấc ống nghe lên, mấy cái lô quấn tóc tạo thành cái bóng có sừng trên tường mà Susan, dù đang khổ sở, vẫn phải liên tưởng là trông như quỷ sứ vậy.

“Carter Flagg nói họ tìm khắp nơi rồi mà vẫn không thấy tăm hơi nó đâu cả,” bà cô Mary Maria nói thản nhiên.

“Nhưng ông ta nói chiếc thuyền đánh cá đã ra giữa hồ mà theo như họ biết chắc là không có ai trên ấy. Họ đang tính mò dưới đáy hồ.”

Susan đỡ được Anne vừa kịp lúc.

“Không... không... cháu không ngất đâu, Susan,” Anne nói qua đôi môi tái dại. “Giúp cháu tới ghế... cám ơn cô. Ta phải tìm Gilbert...”

“Nếu James chết đuối rồi, Anne ạ, cháu phải tự nhắc mình là nó đã tránh được rất nhiều phiền muộn trên cõi đời khốn khổ này,” bà cô Mary Marie nói ra cái vẻ ban phát thêm an ủi.

“Cháu đi lấy đèn lồng rồi tìm trong vườn lần nữa đây” Anne nói ngay khi đứng lên được. “Phải, cháu biết cô tìm rồi, Susan... nhưng để cháu... để cháu. Cháu không làm sao ngồi yên mà chờ được.”

“Vậy cô phải mặc áo lạnh vào đã, cô bác sĩ thân yêu. Sương đang xuống nhiều lắm còn không khí thì ẩm. Tôi sẽ đi lấy chiếc áo đỏ cho cô... nó mạng trên ghế trong phòng mấy cậu bé. Cô ngồi chờ đây để tôi đem xuống đã nhé.”

Susan tất tả lên lầu. Vài phút sau thì một thứ chỉ có thể tả được là tiếng ré vang vọng khắp Bên ánh Lửa.

Anne và bà cô Mary Maria chạy vội lên lầu thì thấy Susan vừa cười vừa khóc trong hành lang, trong đời Susan Baker chưa bao giờ, hay sẽ không bao giờ, gần mức điên loạn đến như vậy nữa.

“Cô bác sĩ thân yêu... nó kìa! Bé Jem đó... ngủ gật trên bậu cửa sổ sau cánh cửa. Tôi chưa tìm ở đó... cánh cửa che mất... mà khi nó không ngủ trên giường mình...”

Anne, nhũn cả người vì nhẹ nhõm và mừng rỡ, gắng gượng bước vào phòng rồi quỳ xuống bên bậu cửa sổ.

Chốc nữa thôi cô và Susan sẽ cười mình ngớ ngẩn, nhưng giờ thì chỉ có thể là nước mắt cảm tạ. Bé Jem đang ngủ say sưa trên bậu cửa sổ, một tấm khăn choàng bằng len trùm trên người, gấu bông tả tơi trong hai bàn tay bé bỏng rám nắng, và một mèo Tôm biết tha thứ nằm dài trên hai chân cậu. Mấy lọn tóc quăn đỏ hoe đổ trên cái gối kê. Dường như cậu đang có một giấc mơ ngọt ngào nên Anne không muốn làm cậu thức giấc. Nhưng chợt cậu mở hai mắt trông như hai ngôi sao màu nâu nhạt nhìn cô.

“Jem, con yêu, sao con không nằm trên giường? Mọi người... mọi người có hơi lo... không tìm thấy con ở đâu cả mà lại không hề nghĩ đến chuyện tìm ở đây...”

“Con muốn nằm ở đây, vì khi nào bố mẹ về con sẽ thấy được bố mẹ đánh xe vào cổng. Một mình buồn quá nên con phải đi ngủ thôi.”

Mẹ ẵm cậu lên... bế cậu vào giường. Được hôn mới tuyệt làm sao... cậu thấy được yêu thương khi cảm nhận mẹ trìu mến vỗ vỗ dém khăn trải giường xung quanh mình. Dù gì, ai mà cần xem xăm con rắn già? Mẹ thật tuyệt vời. Người mẹ tuyệt vời nhất người ta từng có. Ở Glen ai cũng gọi mẹ của Bethe Shakespeare là ‘bà vắt cổ chày ra nước” vì bà keo kiệt lắm, và cậu biết... vì cậu đã thấy bà tát vào mặt Bethe vì mỗi chuyện không đâu.

“Mẹ ơi,” cậu nói trong cơn ngái ngủ, “tất nhiên mùa xuân sang năm con sẽ hái hoa táo gai về cho mẹ... xuân nào cũng thế. Mẹ cứ tin ở con.”

“Tất nhiên là mẹ tin chứ, con yêu,” mẹ nói.

“Thôi được, vì ai nấy đều đã qua cơn nhấp nhỏm rồi, cô nghĩ ta có thể hít một hơi bình yên mà đi ngủ lại,” bà cô Mary Maria nói. Nhưng giọng bà đã bớt chút gắt gỏng.

“Cháu ngốc quá không nhớ ra bậu cửa sổ,” Anne nói. “Ta sẽ bị đem ra làm trò đùa và bác sĩ sẽ không để ta quên được đâu, cô cứ tin chắc điều đó. Cô Susan, làm ơn gọi báo cho ông Flagg là ta tìm thấy Jem rồi.”

“Ông ta cũng sẽ cười tôi đã đời cho xem,” Susan sung sướng nói. “Nhưng mà tôi chẳng thèm quan tâm... bé Jem an toàn rồi thì ông ta muốn cười mấy cũng được.”

“Tôi sẽ cần một tách trà đây,” bà cô Mary Maria phàn nàn thở dài, siết chặt mấy con rồng quanh thân gầy đét.

“Tôi đi pha ngay đây,” Susan nhanh nhảu nói. “Ta đều sẽ cảm thấy tươi tỉnh lên thôi. Cô bác sĩ thân yêu ạ, khi Carter Flagg nghe tin bé Jem an toàn rồi, ông ta nói, ‘Ơn chúa’. Tôi sẽ không bao giờ nói lời nào ghét bỏ người đó nữa, dù giá cả của ông ta có thế nào. Cô thấy trưa mai ta ăn gà được không, cô bác sĩ thân yêu? Chỉ kiểu như một bữa ăn mừng nho nhỏ, ấy là nói vậy. Còn bé Jem sẽ có bánh nướng xốp khoái khẩu trong bữa điểm tâm.”

Điện thoại lại reo... lần này là của Gilbert để nói rằng anh đang đưa một đứa bé bị bỏng nặng ở Cửa Vịnh lên bệnh viện trong thị trấn nên cho đến sáng mai đừng tìm anh.

Bên cửa sổ Anne cúi xuống nhìn chào cảm tạ thế gian rồi mới đi ngủ. Một làn gió mát từ biển thổi vào. Một trạng thái say trăng như đang tràn khắp ngàn cây trong Vùng Lòng Chảo. Anne còn cười nữa... một thoáng run run sau tiếng cười... về chuyện một giờ trước họ đã hoảng loạn và mấy gợi ý vô lý cùng những ký ức rùng rợn của bà cô Mary Maria. Con cô đã an toàn... Gilbert thì đang ở đâu đó giành giật sự sống cho một đứa bé khác... Lạy Chúa nhân từ, xin hãy phù hộ cho thằng bé ấy và cho người mẹ... phù hộ cho mọi bà mẹ khắp nơi. Chúng con rất cần đươc giúp, khi những trái tim khối óc yêu thương, mong manh bé bỏng hướng về chúng con mong được hướng dẫn yêu thương và cảm thông.

Đêm thân thiện vây quanh trùm lấy Bên ánh Lửa, rồi ai nấy, ngay cả Susan... gần như cảm thấy mình sẽ thích thú nếu được bò vào một cái hố yên tĩnh tử tế nào đó rồi kéo nắp đậy lại... đều ngủ thiếp đi dưới mái nhà chở che ấy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx