sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8 -

Ngày nào Hạo cũng mong tin tức ông Hiển. Bọn anh muốn hoạt động lắm rồi. Cứ sống ở rừng mãi cũng chán. Chán nhất là kỷ luật gò bó của đảng. Bọn Hạo luyện tập đã nhiều. Bây giờ, các anh có thể sử dụng được vài thứ súng, biết lái thành thạo các loại xe Scooter và xe hơi du lịch. Anh Luyến dạy bọn Hảo những miếng vỏ thoát thân. Ngoài ra, bọn Hạo còn được huấn luyện về kỹ thuật in truyền đơn, bích chương bằng "li-tô" cũng như nghệ thuật dán nó trên tường trước mắt kẻ thù. Nói chung, các anh đã trở thành những người cán bộ nòng cốt của đảng. Những đố kỵ nhỏ nhen, dần dần tiêu tan trong đám bạn trẻ.

Họ đã hiểu nhau và thương yêu nhau. Trong thời gian chờ quyết định của ông Hiển tung anh em đi hoạt động khắp mọi nơi, bọn Hạo chỉ nằm đọc những cuốn sách, những bài thơ của ông Trần viết hồi ông trốn sang Liễu Châu.

Cho đến một hôm, ông Hiển gởi thư lên bọn Hạo. Gọi là thư, song chính đó là lệnh. Anh Luyến bảo Hạo đọc để anh em cùng nghe. Hạo nâng bức thư của người lãnh tụ già. Tay anh run rẩy. Giọng Hạo cảm động khác thường:

Các chú thân yêu, Tôi vẫn theo rõi sự học tập của các chú. Mừng lắm. Anh em ở Sài Gòn nhắc nhở các chú luôn. Tất cả đều đồng ý rằng chỉ có các chú mới tạo lại hoàn cảnh mới cho đảng, cho dân tộc. Các chú chính là những người làm ra phép lạ. Bởi vậy, anh em và tôi gửi gấm vào các chú thật nhiều tin tưởng.

Tình hình hiện nay chưa có gì thay đổi. Nhưng đã đến lúc chúng ta phải ra tay, phải liều, phải cần sự liều lĩnh của các chú, các chú có đồng ý thế không? Tôi đã thu xếp kỹ lưỡng. Các chú có thể bỏ Ban Mê Thuột được rồi.

Chú Thái và chú Hạo về Sài Gòn gấp. Đến số nhà 578/37 Bis đường Hòa Hưng. Sẽ có người dẫn hai chú tới gặp tôi. Chú Sơn, chú Huấn, chú Bách đi Nha Trang. Gặp anh Bính ở quán Mê Ly bờ biển. Chú Định về An Giang. Gặp anh Đảng giáo sư trường Quang Trung. Chú Khải, chú Tịnh, chú Mạo, chú Nhân lên Đà Lạt. Gặp anh Tường ở dốc Bò. Các chú biết anh Tường rồi chứ gì?

Chỉ có thế. Gặp các anh ấy, các chú sẽ biết rõ nhiệm vụ của mình. Cần nhất phải rời gấp khỏi Ban Mê Thuột. Chính quyền nó sắp "hỏi" anh em đấy. Anh Tâm ở An Ninh Quân Đội trên đó cho tôi biết tin này.

Chúc các chú gặp nhiều may mắn. Chào tin tưởng.

H.

Hạo đọc xong bức thư của ông Hiển, trao anh Luyến. Anh Luyến hỏi:

- Các chú nhớ chưa?

Mọi người đáp rồi cả. Anh Luyến châm lửa đốt bức thư. Khoảnh khắc, mệnh lệnh của người lãnh tụ già đã tiêu ra tro. Anh Luyến nói:

- Ngày mai các chú bắt tay vào công tác mới rồi. Phải thận trọng từng tý. Từ những bức thư nhỏ mọn.

Nếu dính dáng đến chuyện anh em, chứ có gửi qua bưu điện. Mình liều nhưng sự liều sẽ đem đến kết quả mong muốn chứ không phải liều đến chỗ chết và gây phiền lụy cho anh em.

Bọn Hạo im lặng nghe những lời chỉ bảo cuối cùng của anh Luyến trước khi các anh rời nơi này sau tám tháng huấn luyện. Chờ anh Luyến dứt chuyện, bọn Hạo dọn dẹp hành lý. Trong lòng mỗi người đều mang một tâm sự.

Hạo nghĩ nhiều tới Phượng Thư. Tưởng tượng lúc ngồi bên người yêu dấu kể chuyện rừng đồi Ban Mê Thuột cho người yêu nghe, Hạo đã sung sướng lịm người rồi. Hạo tự khen mình đã không viết một lá thư nào cho Phượng Thư. Nỗi nhớ mong dồn nén, chắc gặp nha, thể nào Phượng Thư cũng khóc.

Thái cũng nghĩ như Hạo. Nhưng mỗi lần Tường Vi đến trong trí tưởng tượng của anh thì đồng thời cái cổng sắt nặng nề, con chó dữ, cái chuông cũng xuất hiện. Khiến Thái nôn nao một cảm giác vừa thoải mái vừa khó chịu.

Định có vẻ buồn vì không được hoạt động cùng nhóm với Hạo và Thái. Anh lại gần Hạo, vỗ vai bạn:

- Cậu có biết chúng mình sắp làm gì không?

Hạo đùa:

- Làm đảo chính.

Định trách bạn:

- Tếu mãi, tớ sợ mình sẽ ngỡ ngàng Hạo ạ!

Hạo véo bạn một cái thật đau:

- Quên lời ông Hiển dặn rồi à? Phải liều.

Anh nhìn bạn cười hóm hỉnh:

- Hay cậu... nhớ cô Vang?

Định cũng cười:

- Giá tớ được hoạt động với các cậu thì thú vị nhỉ?

- Sao cậu không đề nghị?

- Đề nghị cái nỗi gì? Ông Hiển gửi lệnh anh em chỉ có việc tuân theo răm rắp. Ông ấy có ở đây đâu mà đề nghị.

Hạo dục bạn:

- Thu xếp hành lý đi, rồi tính chuyện sau. Chiều nay tụi mình xuống tỉnh mua vé. Tớ sẽ khao cậu một chầu... Ra Đê chịu không?

Định không thể lây nỗi sung sướng của Hạo được. Anh bỏ mặc bạn thu xếp hành lý. Định nghĩ tới miền Tây có nhiều cá lóc mà anh sắp đặt chân tới.

Định cũng nghe nhóm của anh Đăng đang hoạt động ở An Giang. Nhóm này đứng sau chiêu bài giáo dục để che mắt chính quyền. Họ vận động các vị thân hào, nhân sĩ mở các trường trung học. Trước đây, học sinh sau khi đậu bằng tiểu học phải ra tỉnh lỵ theo ban trung học. Nhiều gia đình không đủ phương tiện cho con em tiếp tục học vấn. Các em phải phá ngang, làm những việc lặt vặt giúp cha mẹ.

Đảng đánh trúng tâm lý đó, cử anh Đăng xuống đây mở trường. Quận lỵ Chợ Mới tự nhiên có một ngôi trường trung học. Giáo sư toàn người Bắc, dạy rất hay. Học phí lại hạ. Do đó, học trò đang học ở thị xã Long Xuyên ùn ùn kéo nhau về quê ghi tên xin học.

Anh Đăng khéo léo giao thiệp với chính quyền quận. Không một ai hiểu dụng ý của ban giáo sư. Nhờ ngôi trường này, anh em có thể tự túc về kinh tế. Còn thừa, đóng góp vào quỹ đảng. Nhưng mục đích chính thì Định chỉ biết phong phanh. Hình như đảng của anh muốn kết gia với đám tàn quân của ba Cụt.

Ông Hiển tung nhóm anh Đăng về Chợ Mới, sát nách với Hòa Hảo tiến hành công tác táo bạo này. Có người đã sống hẳn trong đám loạn quân, làm cố vấn cho chúng và gây khó dễ cho chính quyền ông Diệm.

Định có cảm tưởng xuống An Giang lần này, ang sẽ nhập mật khu sống chung với đàn em của anh Ba.

Anh mỉm cười. Để xem sao. NHìn bạn bè thu dọn hành lý, Định thấy nao nao. Những ngày qua, Định ghét Sơn thế nào thì bây giờ anh thương Sơn bằng ấy. Các anh sắp xa nhau. Công tác mà Đảng giao phó cho các anh sẽ quan trọng vô cùng. Định chớp mắt thật mau.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx