Rõ ràng ở chỗ nào cơ chứ... Owen há hốc miệng, anh đúng là ngu ngốc mới hỏi tên này.
Tuy đã vô số lần chứng kiến điệu bộ vô sỉ vừa nhìn một lần đã rõ của ai kia còn người khác thì như lọt vào màn sương mù chẳng nhìn thấy gì ở phía trước, lại hận không thể bóp chết anh. Nhưng giống như vô số lần trước, Owen rất muốn biết vì sao Ngôn Tố nhìn ra được. Anh ta tựa người vào chiếc đàn piano, ra dấu tay xin mời.
Ngôn Tố trượt xe lăn ra sau, ánh sáng cửa sổ bằng kính chiếu vào đôi mắt sáng màu của anh, ánh nâu giờ đây lại toát ra màu xanh nhạt.
“Lý lịch sơ lược giống giới thiệu cậu gửi tôi. Đại học Sorrel Fraser, nghiên cứu sinh khoa Tin tức và Truyền thông đại chúng. Nhưng theo thực tế thì...
Trời lạnh thế này không mang găng tay, có thể bởi vì sẽ làm giảm bớt độ mẫn cảm của ngón tay, không kịp ứng phó với tình huống nào đó nếu nó đột nhiên xuất hiện. Trong nhà nhiệt độ cao thế này, cô ấy đổ mồ hôi nhưng không cởi áo khoác và khăn quàng cổ, chứng tỏ cô ấy không có cảm giác an toàn, tư thế sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
Ống quần rộng không có nếp nhăn, bên ngoài rất lạnh, tuyết rất dày nhưng cô ấy không mang ủng. Trong ống quần có giấu đồ, nhìn đường viền có thể khẳng định là một khẩu súng. Sinh viên mà lại mang theo súng sao? Không đâu. Nếu là đối tượng quan trọng được bảo vệ thì lại là chuyện khác.
Từ thành phố đến đây hơn một giờ, áo khoác của cô ấy không có nếp nhăn do thắt dây an toàn. Cậu không thắt dây an toàn là vì làm đặc vụ phải giữ vững tốc độ phản ứng nhanh nhất. Dây an toàn sẽ làm tốn thời gian, có khi còn bị mắc kẹt trong xe. Cô ấy học theo bọn cậu không cài là vì lo lắng tình huống phát sinh đột ngột. Cô ấy mắc chứng hoang tưởng bị hại loại nhẹ, là phản ứng phổ biến nhất trong giai đoạn đầu của nhân chứng thay đổi thân phận.
Lúc cô ấy đi vào có liếc nhìn sách trên giá một lượt, lúc thấy sách liên quan đến mảng tin tức thì mắt không dừng lại, chỉ coi nó giống như bao loại sách khác. Rõ ràng cô ấy không có hứng thú. Nhưng khi nhìn đến khu sách sinh vật tế bào, dược lý thì ánh mắt dừng lại trên năm giây, tay phải vô thức gõ lên phong bì. Cô ấy không chỉ đang nhìn, mà còn đang nhớ tên sách. Đây là thói quen thu thập và bổ sung tri thức đối với chuyên ngành của mình.
Lúc cô ấy đứng yên tay phải đặt trên tay trái, điều này không phải vì thuận tay trái. Khi đưa đồ cho tôi, hay lúc sau cầm sách đến cô ấy đều dùng tay trái, mục đích là muốn che đi vết sẹo kẹp chích điện trên cổ tay phải.”
Owen trố mắt nghẹn lời, Ngôn Tố suy đoán được rất nhiều. Lúc anh tiếp nhận Chân Ái, tài liệu lấy được cũng không toàn diện như vậy. Lúc đó anh chỉ biết cô bị nhân vật cấp cao của tổ chức ngầm nào đó truy sát. Còn nhỏ tuổi nhưng lại nắm trong tay nghiên cứu khoa học kỹ thuật cơ mật quan trọng. Cũng chính vì giá trị lợi dụng cao như thế nên CIA mới bằng lòng bảo vệ cô. Hoặc nói thẳng ra là, nắm giữ và lợi dụng cô.
Ngôn Tố nói lưu loát: “Mặt khác, tay cô ấy có mùi dầu sáp ong và bột talc. Dầu sáp ong được dùng để bảo vệ da, chống mất nước cho người thường xuyên khử trùng tay. Còn bột talc được người đeo găng tay cao su sử dụng để làm việc một cách linh hoạt. Cô ấy là bác sĩ ngoại khoa à? Không phải. Bác sĩ phải học chuyên ngành đến mười hai năm, cô ấy cùng lắm hai mươi hai tuổi.
Kết hợp với suy luận lúc trước, thì có thể suy đoán cô ấy là người bào chế thuốc, hoặc nghiên cứu sinh vật tế bào trong phòng thí nghiệm.”
“Cậu rất quan tâm cô ấy, như vậy đủ để nói rõ vấn đề rồi.”
Anh lựa ra tờ đầu tiên của sơ yếu lý lịch, nghiêng về phía ánh sáng, trên tờ giấy trắng hiện lên một dấu vết trong suốt.
“Trước khi đóng dấu, cô ấy từng viết lên một trang trước trang giấy này. Sinh viên học truyền thông đại chúng viết số điện thoại còn dùng mã Morse(*) à? Về phần bố mẹ cô ấy, là tôi nhìn vẻ mặt cậu, sau khi xác định cô ấy là đối tượng bảo vệ nhân chứng thì mới nghĩ đến.
Cô ấy vẫn đang làm những thí nghiệm liên quan, điều này chứng minh trong lĩnh vực này cô ấy nắm giữ kỹ thuật và tri thức quan trọng. Ở lĩnh vực nghiên cứu sinh vật và dược lý học, nói không có thiên tài vì mấu chốt của nó chính là kinh nghiệm và tích lũy. Cô ấy còn trẻ như vậy chỉ có thể là được kế thừa từ bố mẹ. Mặt khác, còn có một điểm quan trọng nhất.” Ngôn Tố nhìn chằm chằm Owen với vẻ vừa nghi ngờ vừa đầy thăm dò, “Bên cạnh cậu đột ngột xuất hiện một cô gái tôi không quen biết, không phải bạn gái cậu nhưng cậu vô cùng quan tâm đến sự an toàn của cô ấy, còn bảo tôi giải mật mã trẻ con gì đó cho cô ấy. Lấy dao mổ trâu giết gà.”
Anh khinh thường cười khẩy một tiếng, tổng kết: “Tình hình có khả năng nhất là bố mẹ cô ấy phản bội một tổ chức nào đó, bị người ta giết hại, trước khi chết giao toàn bộ bí mật cho con gái. Cô con gái dùng cái này đổi lấy chương trình bảo vệ nhân chứng.”
(*) Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo.
Trong phòng sách trống trải yên lặng như tờ, trên khuôn mặt kinh ngạc của Owen viết lên bốn chữ: Nghe thế đủ rồi.
“Dĩ nhiên còn có khả năng khác.” Ngôn Tố cười dị thường, đôi mắt lấp lánh nhìn Owen chằm chằm, “Ví dụ như làm công trong cửa hàng bán dầu sáp ong, thích mua phụ kiện phái nam, thích nghiên cứu mật mã, thích dược lý và sinh vật. Cá tính nổi loạn, không cài dây an toàn, mang súng giả dọa người khác. Đồng thời có chứng hoang tưởng bị hại rất mạnh... Mâu thuẫn à? Kết luận tôi rút ra là trường hợp có khả năng lớn nhất.”
Trong lúc lơ đãng anh liền nở nụ cười tự phụ, “Nét mặt của cậu đã nói cho tôi biết đáp án. Cảm ơn!”
Mặt Owen sa sầm. Anh ta còn thản nhiên thêm một câu: “Cho nên mới nói, vẻ mặt giàu biểu cảm hại nhiều hơn lợi.”
Owen rầu rĩ, bạn bè từ nhỏ đến lớn lẽ nào còn phải trưng bộ mặt lạnh như tiền ra à? Ngôn Tố đứng dậy, đặt quyển sách màu trắng kia vào lại giá sách. Owen cúi đầu, ngón tay dài bấm phím piano, nốt nhạc chẳng thành giai điệu gì cả: “Rất lợi hại, có điều cậu đã nói sai một điểm.”
Ngôn Tố quay người lại nhìn anh.
“Cô ấy không phải mới làm nhân chứng giai đoạn đầu, đã năm năm rồi. Mấy đặc vụ bảo vệ trước đó đều hy sinh vì nhiệm vụ hết cả.”
Ngôn Tố lẳng lặng nhìn bạn hồi lâu, tiếng nói trầm thấp: “Owen.”
“Hử?”
“Cho cậu một lời khuyên.”
Owen dỏng tai lên.
“Cẩn thận đừng chết.”
“...”
Ngôn Tố nói xong thu dọn trang giấy trên giá đàn piano, Owen nhìn thấy tấm thẻ Chân Ái đưa đến, hỏi: “Cậu không định xem thử sao?”
Ngôn Tố thờ ơ, không có quá nhiều hứng thú. Owen lại gần cầm sơ yếu lý lịch của Chân Ái, trước kia học trung học ở châu Âu, sau này học đại học ở Mỹ, đơn giản thật thà. Anh hơi nghiêng trang giấy về phía ánh sáng, quả nhiên thấy trên giấy có dấu vết. Tuy ký hiệu không giống, nhưng chắc chắn là mật mã Morse.
****--**.. *.. *-**.. **-*****--***.. *.. -*****-*-.. --*.. **-.. ***.. -****-*----.. *****.. -----****-**---.. *****.. -----****------.. ****-.. ****-.. *----****-**---.. -*-*--****-
“Rõ ràng là số điện thoại.” Owen bất giác đọc ra: “Delf Ben Agust, số 150 250 04412! Số điện thoại Trung Quốc à?”
Ngôn Tố khựng lại, ánh mắt liếc về phía tờ giấy trong tay Owen. Từng dãy ký hiệu chuyển động thật nhanh trong đầu anh, anh nhíu mày: “Đây không phải là tên người và số điện thoại, là đe dọa tử vong.”
Sắc mặt Owen tái nhợt, anh nói: “ Có vài nhân chứng không coi trọng tính mạng người khác sẽ cố ý giết người, nhưng Ái không làm vậy đâu.”
“Cô ấy viết chữ bằng tay trái hay tay phải?”
“Tay phải.”
“Tay phải cô ấy từng bị thương, không đủ sức, vả lại với tính cảnh giác của cô ấy sao có thể để lại dấu vết rõ như vậy?” Anh như giận như cười, hơi nổi cáu, “Không phải cô ấy viết.”
Ngôn Tố ngước nhìn Owen: “Cô ấy có một người bạn cùng phòng hiểu mật mã Morse, các cậu chưa từng điều tra người bên cạnh cô ấy sao?”
Owen vội vàng gọi điện thoại cho Chân Ái, không có ai bắt máy. Anh ta lập tức rời đi.
“Bây giờ cậu nên cầu nguyện uy hiếp này không phải gửi cho cô ấy đi.” Giọng Ngôn Tố thản nhiên, thấy Owen muốn thở phào thì lại lẳng lặng thêm vào: “Khả năng không lớn.”
“...”
Điện thoại Chân Ái để chế độ im lặng, lúc vào thư viện trường lấy thẻ mới phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ. Trả lời điện thoại Owen, cô nghe tiếng đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, sau khi hỏi hàng loạt vấn đề đối phương nói sẽ lập tức cùng Ngôn Tố đến chỗ cô. Lúc cúp máy còn nghe anh ta căng thẳng nói nhỏ với người nào đó, nói người không sao, hủy bỏ theo dõi định vị.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, một tiếng nói hờ hững đáp lại Owen: “Nếu chết đã chết từ lâu rồi.”
Chân Ái trở về khu ký túc xá đợi người. Màn đêm sắp buông xuống, người khắp sân trường đều lái xe về nhà hoặc hẹn hò bạn học, bóng người đứng trên tuyết trắng muôn màu rực rỡ.
Chân Ái đứng bên cạnh người tuyết thấp béo, không bao lâu đã thấy Ngôn Tố đi đến dưới quang cảnh trời đông trắng xóa. Phản ứng đầu tiên của cô là kinh ngạc. Anh không ngồi xe lăn, đôi chân lành lặn, thon dài thẳng tắp.
Lúc ngồi xe lăn trông anh không nhỏ, bây giờ nhìn lại dáng người cao gậy. Áo măng-tô màu đen, khăn quàng cổ màu xám, thân hình rắn rỏi cao lớn, khiêm tốn nhưng gặp qua là nhớ. Tựa như những anh chàng quý tộc nước Anh trong phim điện ảnh.
Chân Ái chờ anh đến gần, lịch sự cười với anh một tiếng, hơi thở phả ra trong không khí lạnh lẽo kết thành một làn khói màu trắng, nhanh chóng bị gió thổi đi. Hiển nhiên Ngôn Tố bất ngờ với nụ cười của cô, vẻ mặt đã không sinh động càng đơ hơn, như bị gió lạnh đông cứng lại. Đôi mắt màu nâu nhạt tĩnh mịch như thủy tinh trong giáo đường nhuộm nắng.
Hai tay Chân Ái cho vào túi áo khoác, chờ đợi trong thời gian dài khiến cô lạnh đến mức giậm chân không ngừng, nụ cười cũng đang run rẩy. Họ vốn không quen thân, nên khá lúng túng. Chân Ái thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt xa cách nên đành phải tự tìm chuyện để nói: “Owen lái xe đưa anh đến à?”
Đây rõ ràng là lời nói nhảm, tuy không vô nghĩa như “trời đẹp quá” hay “ăn cơm rồi”, nhưng lại là cách hay để bắt chuyện.
Hiển nhiên là Ngôn Tố không công nhận giá trị của câu nói này. Anh im lặng nhìn cô, trong ánh tuyết, đồng tử sáng màu càng nhạt hơn, thoáng châm biếm: “Một con chim lớn tha tôi đến đây.”
Không biết đây là lời hóm hỉnh nhạt nhẽo kiểu Mỹ hay là mỉa mai câu hỏi nhàm chán. Chân Ái cho rằng vế sau có lý hơn. Cô không biết tiếp lời ra sao, thật lâu sau mới chuyển hướng đề tài: “Owen đi đỗ xe à? Anh ở đây đợi anh ấy sao?”
“Đi vào trong đã.” Anh sải bước, gượng mặt mang theo vẻ lạnh lùng không muốn tán gẫu, “Lạnh giá sẽ làm suy yếu phòng tuyến tâm lý của con người. Có lẽ vào trong có thể giải thích được tại sao cô lại đột nhiên nói nhiều như vậy, giống như con chim cứ tíu tít mãi ấy.”
Chân Ái nhìn trời than oán, cuộc nói chuyện hoàn toàn thất bại thảm hại. Người này suy nghĩ quá nhảy vọt rồi, cô vắt hết óc cũng không biết tiếp lời thế nào.
Vừa vào toàn nhà, anh đột ngột dừng lại không hề báo trước, Chân Ái suýt nữa va vào lưng anh. Ngôn Tố quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt tinh khiết như nền tuyết trắng bên ngoài: “Owen nói lúc cô lấy danh thiếp của tôi đã nói tôi là người trông thì vô cùng khiêm tốn nhưng thật ra nội tâm hết sức kiêu ngạo?”
Chân Ái chưa kịp lùi về phía sau, khoảng cách hai người rất gần, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt điển trai bình tĩnh của anh, cảm thấy được một áp lực vô hình. Dù lúng túng nhưng cô vẫn can đảm thừa nhận: “Phải.”
“Kiêu ngạo.” Anh từ từ lặp lại, “Dù bản thân tôi rất thích từ này nhưng chắc cô không tán thành.”
Chân Ái thản nhiên: “Không tính là không tán thành, có điều cảm thấy khiêm tốn luôn tốt hơn.”
Anh thẳng lung đi lên cầu thang, mắt hướng về phía trước: “Tôi không đồng ý liệt khiêm tốn vào đức tính tốt như vài người. Đối với nhà logic học mà nói, tất cả sự vật phải như thế nào thì là thế đó, đánh giá quá thấp hay phóng đại tài năng của mình đều như nhau cả, đều là trái với chân lý.”
Chân Ái hơi giật mình, nói theo phản xạ có điều kiện: “Phiên dịch viên Hy Lạp?”
“Mê Sherlock Holmes à?” Anh nhướng mày cực nhẹ, đôi mắt trong suốt hiện lên vẻ khó nắm bắt, nhưng một giây sau lời nói vẫn vô sỉ: “Rõ ràng là xem vô ích rồi.”
Chân Ái điềm nhiên không tức giận: “Owen đã nói lát nữa đưa tôi đi chúc mừng sinh nhật, anh cũng đi sao?”
Anh hờ hững đáp lời: “Hành trình giải mã thần kỳ biến thành bữa tối sinh nhật ấm áp. Từ ấm áp này rất thích hợp với tôi, perfect!”
Chân Ái bật cười, chưa từng thấy ai có thể nói mát đến trình độ này, hệt như trẻ con. Ngôn Tố nhận ra cô đang cười, vẻ mặt lạnh đi, trong đầu nhảy ra một chuỗi phân tích. Cô cười không hợp lý. Trên logic không có nghĩa, trên góc độ phân tích hành động cũng không nhìn ra bất cứ ý nghĩa ẩn giấu nào. Rõ ràng là không buồn cười, tại sao cô lại phải cười? Chuyện không logic này khiến anh cảm thấy không hài lòng. Anh khẽ nhíu mày.
Chân Ái rẽ qua hành lang: “Tôi coi những lời anh nói là chúc sinh nhật vui vẻ.”
Anh im lặng hồi lâu, mới khuôn phép trả lời: “Sinh nhật vui vẻ.”
Đi đến mở khóa cửa, cô quay đầu lại nhìn anh: “Owen nói anh nhìn ra là đe dọa tử vong, có thể giải thích một chút không, tôi rất có hứng...”
Lời còn chưa dứt, cánh cửa đã tự động mở ra, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi. Chân Ái đã có dự cảm không lành, chậm rãi đẩy cửa ra. Chỉ thấy bạn cùng phòng nằm trong vũng máu, trên cổ là vết dao đáng sợ, máu me tung tóe khắp nơi.
Ngôn Tố vòng qua người cô, đi vào với vẻ mặt lạnh lùng: “Chắc bữa tối hôm nay cô nuốt không trôi rồi.”
@by txiuqw4