Sáu giờ sáng, Chân Ái chậm rãi mở mắt ra, nhưng lại nhìn thấy Ngôn Tố để chân trần ngồi khoanh chân trên ghế, đôi mắt màu nâu nhạt nhìn cô chằm chằm chẳng hề chớp mắt. Tuy nhiên anh chàng này chẳng hiểu vì sao chạy đến phòng cô xem cô ngủ, nhưng cô không hề hoảng sợ, mà chỉ dụi mắt ngơ ngác.
Ánh mắt Ngôn Tố rất tế nhị, mang theo sự nóng nảy khó phát hiện, đột ngột nói: “Tướng ngủ của cô thật khó coi.”
“Tôi xem như ý của anh là một câu chào buổi sáng ấm áp.”
Chân Ái rộng lượng cười. Chẳng biết vì sao vừa tỉnh dậy đã thấy anh, cô đột nhiên không muốn rời giường nữa.
Nhìn qua cửa sổ kiểu Âu, sắc trời buổi sáng cuối đông vẫn xám xịt như thế. Mấy ngày qua tuyết lại rơi, cảm giác như hừng đông đến sớm hơn mọi ngày. Trên cửa kính đọng hơi nước mờ mờ, trong lò sưởi âm tường vẫn còn le lói ánh lửa. Nơi ấm áp như thế, mở mắt còn không phải một mình cô đơn, cảm giác ấm lòng này đúng là không đến nỗi nào.
Nhưng mà... Trong mắt Ngôn Tố ngập tràn vẻ nghiên cứu sắc bén: “Mùa đông không có việc gì làm còn dậy sớm như vậy, trong mơ cau mày, tỉnh ngủ rồi lại yên tĩnh như được giải thoát. Ngày nào cô cũng ngủ không ngon còn gặp ác mộng. Đề nghị cô đi gặp bác sĩ hoặc người tư vấn.”
“Anh vô vị.”
Chân Ái lườm anh một cái, lập tức trở người, quay lưng về phía anh, nhắm mắt làm ngơ. Ngôn Tố sững sờ im lặng. Chân Ái ở trong chăn dẩu môi, hừ, xíu xiu cảm giác tốt đẹp của mình đã bị tên này phá hỏng toàn bộ mất rồi.
Vài giây sau, có người đẩy bả vai cô, giọng nói gượng gạo: “Này, trời đã sáng rồi, dậy đi đồ lười.”
Chân Ái á khẩu quay đầu.
“Ồ, hồi bé tôi có một cái đồng hồ Trư Bát Giới kêu như vậy đấy.” Ngôn Tố rất chân thành giải thích, nhưng vẻ mặt cứng đờ, “Quả nhiên chẳng hay ho gì, heo làm sao biết kêu “chíp chíp thức dậy đi đồ lười” như chim nhỏ chứ, hoàn toàn không phù hợp với logic và mỹ học.”
Chân Ái gãi tai: “Sáng sớm ngủ dậy đã nghe anh nói lời sâu sắc không hề trẻ con này, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời.”
“...” Ngôn Tố lẳng lặng nhìn cô, “Mía à?”
“Thông minh”
“Mía lần hai...”
“Ừ...” Chân Ái quay đi, núp trong chăn khẽ mỉm cười, cảm thấy cực kì đắc ý.
Giữ nguyên vẻ mặt ấy, anh cụp mi, nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi vừa phân tích cô là tôi không đúng.”
Chân Ái níu chăn không nói lời nào, nhưng nét cười nơi khóe môi cực kỳ rõ ràng.
Người nào đó rất nhanh chóng lại tích cực nói: “Nhưng mà cô nói tôi vô vị.”
Hóa ra nói xin lỗi là có điều kiện.
Chân Ái dẩu môi: “Anh vốn vô vị. Ai mà sáng sớm lại ngồi bên giường nói chuyện với người ta như chú cuốn thế chứ.”
“Chú cún? Khả năng hình dung của cô đúng là vô cùng thảm hại.” Ngôn Tố ngập ngừng, “Tôi đến là nói cho cô biết tôi có thể giải đáp mật mã trên thẻ giúp cô, cho nên nhanh chóng nói cho tôi biết, mật mã kia dùng để làm gì?”
Chân Ái từ từ quay người lại, nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, mãi sau mới hiểu. Mấy ngày sau khi vụ án giết người ở trường học kết thúc, đúng lúc những công việc khác của anh cũng hoàn tất. Hiện giờ, người ngay cả ngủ đầu óc cũng vận hành cực nhanh như anh có thể nói là, chán đến phát cuồng... Nhất định lúc anh chán đến chết liền nhớ đến mật mã trên thẻ của Chân Ái, trong lòng nỗi lên cơn nghiện. Nhưng nguyên tắc của anh là không giải mật mã không rõ lai lịch, cho nên sáng ra mới bất lịch sự ngồi trên giường cô.
Chân Ái đột nhiên muốn trêu anh, bèn cười thấu đáo: “Ngôn Tố anh thật tốt, nhưng đó là việc riêng của tôi. Không thể nói cho anh biết, anh muốn giúp tôi thì giải mã, không muốn thì thôi. Tôi không ép anh.”
Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Ngôn Tố tối lại. Anh để chân xuống đứng dậy khỏi ghế, nhìn xuống cô. Tròng mắt tối tăm, môi mỏng nhẹ mím, chẳng hề có tư thái kỳ quặc mà dịu dàng vừa rồi.
Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, thốt ra một từ: “Nham hiểm.”
Dứt lời, chân trần rời khỏi phòng mà không hề vang lên tiếng động. Chân Ái rụt cổ, cô biết ý tưởng của cô không hề qua được mắt anh. Hừm, thứ cô cần chính là hiệu quả này, cho anh khó chịu chết mới được.
Lúc Chân Ái rời giường đi đến phòng sách, nắp đàn piano tam giác bị đặt nằm ngang. Ngôn Tố áo trắng quần trắng ngồi khoanh chân trên nóc piano tam giác, mặt không biểu cảm ngẩng đầu nhìn trời, chính xác là nhìn hư không. Một cây đàn violon màu trắng cô đơn nằm bên cạnh.
Owen đứng bên cạnh đàn piano, không biết vì sao ngẩng đầu nhìn anh: “S.A., vào tháng ngắn nhất trong năm, cậu đã phá giải một trăm lẻ một mật mã khắp nơi trong cả nước, cộng thêm mười bảy vụ án đặc biệt, trong đó bao gồm ba vụ án giết người liên hoàn. Đã đủ...”
“Từ đủ rồi này là dành cho người năng lực có hạn.” Anh nhìn trời, nhanh chóng ngắt lời Owen.
Owen nắm tay: “Nhưng cậu cần nghỉ ngơi...”
“Từ nghỉ ngơi này phát minh cho người ý chí yếu đuối, tôi không cần, cảm ơn.” Ngắt lời lần nữa.
Anh ác liệt quay đầu, như một con sư tử cáu kỉnh, gần như hung tợn nghiến răng nghiến lợi với Owen: “Tôi cần vụ án, tôi cần mật mã. Tôi không biết đầu cậu làm bằng gì, nhưng đầu óc của tôi là bộ máy vi tính, nếu như không vận hành để nó dừng lại dù chỉ một giờ thôi nó cũng bị gỉ sét. Gỉ sét cậu có hiểu không? Owen, cho tôi vụ án, cho tôi mật mã. Tôi cần việc để làm!”
Owen bị dọa bởi khí thế như lửa đốt hiếm thấy của anh, đưa ra chủ ý: “Không phải giáo sư Hill mời cậu về trường MIT làm diễn giả sao?”
“Không đi.” Ngôn Tố từ chối ngay.
“Tại sao?”
“Tôi không có hứng thú lên lớp một hai buổi với một phòng toàn người có chỉ số thông minh thấp hơn tôi, họ sẽ không hiểu mà tôi thì khát nước.”
Owen: “...”
Chân Ái: “...”
Owen nói với bản thân “Đừng so đo với cậu ấy”, lại đề nghị: “Cậu không thích diễn thuyết công cộng, nhưng giáo sư Hill cũng đề nghị cho cậu dạy nghiên cứu sinh tiến sĩ logic học. Số lượng ít, chỉ số thông minh cao, thảo luận vấn đề logic với họ chẳng lẽ cậu không cảm thấy có tính khiêu chiến sao?”
Ngôn Tố nhìn trời gằn từng chữ: “Tôi ghét đám nghiên cứu sinh tiến sĩ kia.”
Chân Ái ngơ ngác nhìn Owen.
Owen đưa tay bóp trán: “S.A., có người nhìn nhầm cậu là học sinh cấp ba, đó không phải là lỗi của họ, mà chuyện này đã qua rất nhiều năm rồi.”
Chân Ái im lặng, rất nhiên tiến sĩ đều đi làm rồi mới ra sức học hành, tuổi tác khá lớn, người kiểu Ngôn Tố chưa đến hai mươi tuổi đã lấy mấy bằng tiến sĩ. Đáng đời bị khinh thường vì tuổi tác.
Owen vẫn siêng năng đề xuất giải pháp cho bạn thân giải sầu: “Du lịch?”
“Đông người.”
“Thể thao?”
“Tầm thường.”
“Tìm bạn?”
“Không có.”
“Thăm người thân?”
“Nhàm chán.”
Owen bó tay nhìn trời thở dài: “Quá thông minh cũng là một cái tội! Sau khi cậu hành hạ người bên cạnh xong, rốt cuộc cũng bắt đầu hành hạ chính bản thân cậu rồi.”
Chân Ái khó hiểu: “Ngôn Tố, sao anh không đọc sách? Anh...”
“Đứng ở vị trí của cô, quay về hướng hai mươi ba giờ, khu G hàng hai mươi chín từ dưới đếm lên, quyển sách thứ ba mười lăm nhìn từ trái sang phải, đó là quyển sách cuối cùng trong phòng sách mà tôi chưa đọc. Hai mươi ba giờ bốn mươi lăm phút tối qua đã đọc xong rồi.” Tiếng nói anh trầm thấp nhưng không giấu được vẻ nóng nảy, cầm cây violon kéo dây đàn chẳng hề theo quy luật, tạo ra những âm thanh quấy nhiễu người khác như cưa gỗ.
Chân Ái kinh ngạc, anh vừa chỉ lướt qua một cái lại nhớ rõ vị trí cuốn sách kia như vậy. Kinh ngạc nhất không phải chuyện này, cô ngắm nhìn phòng sách hùng vĩ, không thể tin: “Anh đã đọc hết sách ở đây rồi ư? Làm sao có thể...”
Anh đột nhiên quay đầu nhìn cô, đưa lưng về phía những tia nắng buổi sáng chao nghiêng, đôi mắt sâu thẳm như hổ phách trong đêm., giọng nói rất khiêu khích: “Cô muốn xem quyển nào? Bây giờ tôi đọc cho cô nghe.”
Anh luôn tao nhã mà xa cách, lạnh nhạt lại phong độ, cực kỳ giống quý ông nước Anh lịch lãm, rất hiếm khi hung dữ như lúc này. Theo bản năng, Chân Ái lui lại một bước nhỏ.
Owen thở dài: “S.A., cậu đọc sách quá nhanh...”
Không đợi Owen nói xong, Ngôn Tố liền trả lời một cách mỉa mai: “Đọc nhanh như gió, nhìn thấy là không quên được đâu phải lỗi của tôi.” Nói xong anh đột nhiên trợn to hai mắt, giác ngộ: “Cảnh sát Diaz nói đúng, tôi là một quái thai.”
Yên lặng hồi lâu, màu mắt anh tối lại, khẽ nói: “Quái thai không hạnh phúc.”
Anh cuối đầu buồn bã kéo đàn violon, trông đáng thương vô cùng. Owen lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Ngôn Tố kéo một đoạn nhạc ngắn, bỗng ngã ra nóc đàn piano, nổi giận lăn một vòng: “Chán quá, chán quá, chán chết đi được!”
Chân Ái chớp chớp mắt, anh đột nhiên nổi tính trẻ con như vậy thật là... rất đáng yêu.
Owen im lặng trong chốc lát, rồi cất lời khá thấm thía: “S.A., cậu nổi giận như vậy, Mozart sẽ thấy khó chịu lắm đấy.”
Chân Ái nghi ngờ, chuyện này liên quan gì đến Mozart, không phải là...
Lần này Ngôn Tố không lên tiếng, chẳng có chút động tĩnh nào, một lúc sau mới nhẹ nhàng vuốt ve đàn piano của anh, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Hóa ra cây đàn piano này tên là Mozart.
Chân Ái: “...”
Cô đi đến, dựa vào mép đàn piano, đưa ngón tay chọc chọc bờ vai anh. Anh không nhúc nhích, tiếng nói cứng nhắc: “Đừng chọc tôi, tôi rất khó chịu.”
Chân Ái khẽ mỉm cười: “Đàn violon nhà anh tên là gì?”
Người trước mặt quay lưng về phía cô, vẫn bất động nhưng tiếng nói đã dịu đi: “Elvis.”
Chân Ái chống tay lên má, ngón tay gõ nhẹ lên cây đàn piano màu trắng, hỏi: “Ngôn Tố, nghe nói cái gì anh cũng biết, vậy anh biết soạn bản hòa tấu piano và violon không?”
Anh quay đầu lại, đúng lúc tia nắng màu xanh chiếu mắt đôi mắt màu nâu nhạt của anh. Mắt anh trong veo như bầu trời mùa thu, nhìn thẳng vào cô. Thấy vậy tâm trạng cô thoáng rung động, đầu óc trống rỗng.
Thế nhưng anh lại đột nhiên kề sát vào cô, ôm lấy cổ cô. Chân Ái chạm vào gương mặt ấm áp của anh bỗng nhiên cả người như phải bỏng, tiếng nói im dịu lại cuốn hút bên tai cô: “Cô đúng là thiên tài... dù chỉ là thỉnh thoảng lóe ra sáng kiến.”
Chân Ái hoàn toàn không nghe thấy lời anh nói, chỉ biết là trong nháy mắt mặt nóng bừng lên. Thế nhưng anh nhanh chóng buông cô ra, một giây sau nhảy xuống đàn piano, nhấc nắp đàn lên bắt đầu thử âm.
Cuối cùng Owen thở phảo nhẹ nhõm, giơ ngón tay cái lên với Chân Ái. Đứng dưới ánh nắng vụn vỡ hắt vào từ cửa kính hoa văn màu, khuôn mặt trắng ngần của Chân Ái được tia nắng nghiêng nghiêng sớm mai chiếu vào ửng lên sắc đỏ.
Ngôn Tố nhanh chóng đặt tờ giấy trắng lên kệ nhạc phổ, quay đầu nhìn Chân Ái, cằm hơi hất, vô cùng kiêu ngạo nói: “Chờ đến khi viết xong bản hòa tấu này, tôi sẽ đặt tên nó là: Gửi Chân Ái.”
Chân Ái ngạc nhiên nhìn anh, anh sớm đã quay đầu đi bắt đầu định âm điệu, chỉ nhìn thấy mái tóc ngắn gọn gàng của anh bao phủ trong vầng sáng vàng dưới ánh măt trời. Cô biết lúc anh nói câu này tâm tư đơn thuần biết bao, nhưng lòng cô vẫn rung động mãnh liệt không thể khống chế.
Chân Ái ở nhà Ngôn Tố hơn một tuần mới tìm được nhà mới, chuẩn bị dọn đi. Trải qua khoảng thời gian không dài không ngắn này, hai người vẫn sống yên ổn với nhau. Phần lớn thời gian Chân Ái đều đeo găng tay đọc sách trong phòng sách. Về phần Ngôn Tố, anh nói muốn đọc lại sách anh thích lần nữa, cho nên...
Lúc Chân Ái hoặc nằm bò trên hành lang vòng cung cao cao, hoặc ngồi bên lan can đung đưa chân, thỉnh thoảng cuối đầu nhìn xuống sẽ thấy anh đang ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh cây đàn piano màu trắng giữa phòng, hai chân thẳng tắp thon dài vắt lên nhau gác lên ghế đàn. Mười ngón tay đan vào nhau đặt trước bụng, có vẻ như đang nhắm mắt dưỡng thần. Sách đều nằm trong đầu anh, nếu anh muốn đọc lại chỉ cần mở thư viện trong đầu ra, lật xem từng quyển. Vào lúc này con người anh yên tĩnh như một pho tượng, ngồi dưới của sổ kính hoa văn màu, vừa ngồi đã hết cả ngày.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ an tĩnh và yên lặng chạy một vòng trong lâu đài cổ xưa, nghiêng rồi lại thẳng, thẳng rồi lại nghiêng. Từ màu nắng sớm mong manh đến chạng vạng đậm nết, từ vẻ thanh tịnh thoát tục của tranh thủy mặc đến sắc màu rực rỡ của tranh sơn dầu phương Tây.
Có khi cô trèo quá cao, có khi bước chân cô lượn vòng trên thang gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt. Tiếng vang rất nhỏ, làm gợn lên những hạt bụi li ti trong không khí, quấy nhiễu căn phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Anh liền cau mày rất nhẹ, thỉnh thoảng mở mắt, yên lặng nhìn bóng dáng nhỏ như con sóc chạy qua chạy lại ở giá sách trên cao.
Anh thầm nghĩ: Phụ nữ có yên tĩnh thế nào cũng ồn ào. Rồi lại nhắm mắt.
Buổi trưa hôm Chân Ái đi, cô nấu cơm theo thường lệ. Lúc bưng thức ăn đến trước mặt Ngôn Tố, người nào đó vẫn soi mói liếc mắt một vòng nhìn chỗ cơm tán loạn chẳng ra hình dạng gì trong dĩa và đống thịt bò rau cải cà rốt dính thành một cục mà nhíu mày: “Thứ tôi cần là đồ ăn chứ không phải... thức ăn cho gia súc.”
“Anh còn khó hầu hạ hơn ngựa, bò, dê nhiều.” Chân Ái chống tay lên bàn, “Bữa cuối cùng, nhún nhường nhau một chút được không?”
Ngôn Tố cau mày, cảm thấy không công bằng: “Mỗi ngày tôi đều vô cùng nghiêm túc nấu buổi tối, tại sao một bữa cuối cùng cô cũng không làm tốt được.”
Chân Ái nghẹn lời: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi anh Ngôn.”
Cách gọi “anh Ngôn” khiến anh ngước mắt: “Nhưng tôi không nhìn thấy.”
Chân Ái hơi giận, cầm dĩa chọc chọc vào đĩa của anh: “Trông chúng dính thành một cục nhưng trên thực tế chẳng qua là nước sốt hơi nhiều thôi, chúng là từng cá thể độc lập.”
Ngôn Tố mím môi im lặng, nhìn đám sền sệt trong đĩa mà mình cho rằng là cháo, hồi lâu mới nói: “Nói cô không cố gắng là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô.”
Chân Ái hơi hài lòng, rộng lượng nói: “Thôi, tôi cũng không chấp nhặt với anh...”
“Đây không phải là vấn đề nỗ lực, đây là vấn đề năng lực.”
“...”
Owen gần như vùi mặt vào dĩa.
Chân Ái nheo mắt lại, khẽ nghiến răng, hồi lâu sau mỉm cười nói: “Nếu tôi là cún thì tôi cũng là một chú cún bao dung. Tôi thích thức ăn cho chó, nhưng cũng không ghét tảng đá trong bể phốt như anh.”
Owen phì cười, Ngôn Tố im lặng nhìn cô. Chân Ái điềm nhiên nghiêng đầu, tỏ vẻ không thích ăn thì thôi.
Lúc này chuông cửa vang lên. Chân Ái đi ra mở cửa, người đến là một quý bà da trắng, trang điểm tao nhã xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, cử chỉ thanh lịch, nụ cười ấm áp.
Chân Ái chưa kịp hỏi thăm, đối phương đã thản nhiên mỉm cười tự giới thiệu: “Haley Vanderbilt, mẹ của S.A.”
Chân Ái sửng sốt, họ của mẹ Ngôn Tố giống với Jasmine? Haley cởi áo khoác treo lên giá, đi vào phòng ăn với Chân Ái.
Owen chào trước: “Hi, Haley.”
Ngôn Tố không có phản ứng, cứ thế vùi đầu ăn. Haley nhìn đống thức ăn chẳng ra hình dáng gì trong đĩa Ngôn Tố, trợn to hai mắt. Bà rất kinh ngạc khi đứa con trai ngày thường hay soi mói của bà sao lại thản nhiên ăn thứ này cơ chứ. Bà lơ đãng liếc nhìn Chân Ái, cô đang ngoan ngoãn ăn cơm.
Haley liền bảo giới thiệu cho bà biết người bạn mới này đi.
“Đầu bếp của con.” Ngôn Tố không thèm ngẩng đầu lên, bổ sung: “Đầu bếp rởm.”
Chân Ái: “...”
Haley sửng sốt, Owen nhịn cười giải thích: “Cô ấy tên là Chân Ái, là bạn của cháu.”
Haley không nói nhiều, anh mắt dịu dàng nhìn Ngôn Tố ăn cơm, đến lúc anh sắp ăn xong, bà nói: “Honey không nên kén ăn, ăn cà rốt đi.”
Lúc này Chân Ái mới phát hiện Ngôn Tố đã ăn sạch cả đĩa, ngay cả cơm cũng không chừa một hạt, nhưng còn dư lại rất nhiều cà rốt. Cô không để ý lắm, cô không biết anh không thích ăn cà rốt.
Ngôn Tố thong thả cầm khăn ăn lau miệng, nói: “Không.”
“Tại sao?”
“Con không phải là thỏ.”
Chân Ái cố nén cười.
Trái lại Haley rất tốt tính khuyên: “Cà rốt tốt cho mắt.”
“Mẹ cảm thấy mắt con không tốt à?” Ngôn Tố khẽ nhướng mày, nheo mắt nhìn mẹ mình một lượt, nói: “Sáng sớm mẹ tham gia cuộc họp thường kỳ của tố nữ chính trị gia, sau đó bà Hodgkin than thở với mẹ rằng chồng bà ấy ngoại tình, bà Charwell khuyên mẹ mua cổ phiếu thông tin AT. Sau cuộc họp thường kỳ mẹ đến nhà anh trai, ở đó bà ngoại nói với mẹ rằng con nhất định phải tham gia đám cưới của anh ấy, sau đó mẹ đến đây, mang theo thiệp mời.”
Chân Ái trợn to mắt, tuy suy luận thật thần kỳ nhưng đó là bề trên mà.
Haley chẳng hề kinh ngạc, nhiều năm như vậy bà đã sớm quen. Bà mở túi ra, đưa thiệp mời đến trước mặt Ngôn Tố.
Ngôn Tố không buồn nhìn đến: “Đông người rất vô vị, đám cưới rất nhàm chán. Cả nhà đều nói chuyện chính trị, vô cùng nhạt nhẽo.”
Haley đứng dậy vỗ vai anh, nói lý lẽ: “Honey, tin mẹ, lần này tuyệt đối mọi người không nói những chuyện con cho là nhàm chán đâu.”
Ngôn Tố mặt không đổi sắc: “Chính trị gia đều là kẻ bịp bợm.”
Haley lại cười, nói lời tình cảm: “Honey, tất cả mọi người đều muốn gặp con.”
Ngôn Tố: “Một khi đã như vậy, con càng không nên đoạt sự nổi trội của chú rể.”
“...”
Haley phát hiện, bà không bao giờ có thể biện luận thắng đứa con trai trong đầu đầy rẫy logic này, liền dứt khoát nói: “Honey, con không đi thì mẹ sẽ thu hồi toàn bộ số sách của nhà chúng ta trong phòng sách của con đấy.”
Ngôn Tố khẽ nhướng mày: “Xem đi, uy hiếp và bạo lực là thủ đoạn nhất quán của chính trị gia.”
Haley hài lòng rời đi, trước khi đi còn tao nhã tạm biệt Chân Ái và Owen.
Haley mới đi, Owen liền hỏi: “Những phân tích vừa rồi là sao?”
Ngôn Tố thản nhiên: “Ngực trái áo len của mẹ tôi có dấu vết cài kim, vừa ngắn vừa nhỏ, không phải là kim cài áo, là huy hiệu của tổ nữ chính trị gia. Trên tóc có sương và phấn hoa màu vàng, cái này tiết lộ nơi bà đến có thể là vườn hoa nhà kính của bà ngoại tôi. Còn về phần chuyện của bà Hodgkin và bà Charwell, trên mạng lan truyền vụ tai tiếng tình ái của ông Hodgkin, gần đây thông tin cổ phiếu AT của nhà Charwell thay đổi lãnh đạo, cổ phiếu dao động, dĩ nhiên hy vọng người ngoài mua nhiều cổ phiếu rồi.”
Nói xong, thấy hình như Chân Ái không nghe lời anh nói mà thường xuyên liếc nhìn thiệp mời, anh đưa tay đẩy thiệp mời đến trước mặt tôi, giọng nói quái quở: “Cô muốn đi à?”
“Không có, tôi thấy địa điểm ở Hampton, nghe nói nơi đó rất đẹp.” Nói xong liền đứng dậy: “Được rồi, tôi cũng sắp sửa phải đi rồi.”
Đồ đạc của Chân Ái không nhiều, thu dọn vào một balo nhỏ là xong.
Lúc Chân Ái rời đi, Ngôn Tố đứng thẳng ở cửa, không cúi đầu, chỉ kiêu căng rủ mi liếc cô một cái: “Tốt quá, đầu bếp rởm phát ra hooc-môn giống cái sắp đi rồi, tạm biệt.”
Owen đứng bên đấm anh một cú thật mạnh.
Ngôn Tố đứng vững trở lại, dừng một chút,mặt căng thẳng khẽ gật đầu, cử chỉ lịch sự tao nhã như một quý ông, nói với giọng điệu ổn định đều đều như một người máy: “Cô Chân Ái, mấy ngày sống chung với cô rất vu vẻ, tôi sẽ nhớ đến cô.”
Chân Ái vô cảm đi ngang qua mặt anh: “Nói dối.”
Ngôn Tố gật đầu: “Dĩ nhiên.”
Lúc cô thay giày, lại nghe anh nói một câu rất nhẹ, gần như là nói khẽ: “Nhớ phải thường xuyên luyện tập.”
Lòng Chân Ái bỗng nhiên ấm áp, nhớ đến sáng sớm mấy ngày qua lẳng lặng tản bộ với anh, khóe môi liền hiện lên nét cười, “Ừ.” một tiếng thật khẽ.
Vừa đẩy cửa ra, đúng lúc ngoài cửa có người, là Jasmine. Hai người bốn mắt nhìn nhau trong gió. Chân Ái bình tĩnh, Jasmine có vẻ kinh ngạc: “Sao cô lại ở đây?”
“Tôi đang chuẩn bị đi.”
Ngôn Tố nhìn cô ta, ra vẻ chẳng hứng thú gì: “Lại có người chết à?”
Mắt Jasmine đỏ lên: “Em sắp chết rồi.”
Ngôn Tố hờ hững: “Vậy cô còn không mau đến bệnh viện.”
Bốn người đứng ở lối vào nhỏ bé, bầu không khí rét lạnh, đàn quạ đen bay qua.
Chân Ái đứng ở cửa, gió rét thổi tung mái tóc của cô, theo bản năng cô kéo chặt cổ áo. Trước mặt bỗng có người đưa tay đến kéo cửa lại, cơn gió rét liền bị nhốt ở ngoài.
Cô nhìn theo bàn tay trắng xanh, xương xương ấy. Ngôn Tố đã sớm quay đầu nhìn Jasmine, “Có việc gì thì nói mau.”
Jasmine nhíu mày, rối rắm lại hoảng sợ, “Sau khi điều tra nghi phạm, trước khi anh gọi cho em, em đã nghĩ đến phần mực in lẫn giọt máu ở hiện trường có thể là ở trên thẻ bóng chày. Em đoán, có lẽ Triệu Hà là hung thủ, lúc đó bạn cùng phòng của anh tay đến Sở Cảnh sát lấy lời khai, em đã bảo một cảnh sát khác nói bóng gió với anh ta...” Cô ta ngước mắt thoảng nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Ngôn Tố, xấu hổ cúi đầu, “Để anh ta nói, xác định thẻ vàng bóng chày của anh ta ở trong tay Triệu Hà, thành vật chứng ở hiện trường vụ án. Còn bảo anh ta đến lúc đó ra tòa làm chứng.”
Owen sửng sốt, “Các cô nói những lời này với anh ta trước lúc đi lục soát tủ đồ của Triệu Hà, khi đó cảnh sát chưa tìm ra tang vật của Triệu Hà, đây là khai man, quấy rối trình tự tìm bằng chứng.”
Jasmine sốt ruột đến mức giọng cũng run lên: “Làm sao em biết sau đó có thể tìm ra vật chứng mấu chốt chứ. Sau khi mở tủ đồ của Triệu Hà, em đã không định làm như vậy. Nhưng gay go là nhân viên lấy lời khai đã ghi lại lời của cảnh sát kia nói với bạn cùng phòng của anh ta, đưa vào chứng cứ phía công tố, kết quả bị luật sư bào chữa phát hiện.”
Chân Ái và Owen đều giật mình.
Gương mặt Ngôn Tố vẫn chẳng có bất kỳ biểu cảm gì, nhìn Jasmine, thản nhiên nói: “Chúc mừng cô đã cứu vớt một tên tội phạm giết người vô cùng hung ác.”
Sau khi kết án, Chân Ái trở về ký túc xá, gửi di vật của Giang Tâm về Trung Quốc. Trước khi xuống xe, Owen nói: “Ái, đừng sợ, không có việc gì đâu.”
Chân Ái khó hiểu: “Vốn có thể có việc gì chứ?”
“Thật ra em từng lo lắng, cái chết của người cùng phòng có dính líu đến em đúng không?” Anh đưa tay, vỗ bả vai gầy yếu của cô an ủi, “Bây giờ sự thật đã phơi bày, không hề liên quan đến em.”
Chân Ái nhìn vào đôi mắt màu lam của anh, bỗng nhiên cảm động không nói nỗi một câu. Quả thật cô đã từng nghĩ, có phải người của tổ chức đuổi đến, vốn định giết cô lại giết nhầm Giang Tâm hay không? Cô rất rõ, nếu không phải Owen yêu cầu, Ngôn Tố sẽ chẳng tham gia vào kiểu vụ án nhỏ này.
Mà cô đi theo Ngôn Tố biết rõ từng tiến trình một, từ lúc bắt đầu đã từ bỏ ý nghĩ bản thân cô mang đến tai họa, không bị giày vò tinh thần. Tất cả đều dựa vào sự chu đáo và quan tâm của Owen.
Chân Ái cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh, nhờ anh mà mấy ngày qua quả thật tôi rất thoải mái. Anh cũng biết đấy, từ trước tới nay từ thoải mái này đối với tôi đều rất xa xỉ.”
Owen bỗng nhiên đỏ mặt, đây là lần đầu tiên anh thấy Chân Ái thật sự nở nụ cười, từ khóe môi tràn đến đáy mắt, có phần thẹn thùng, có phần vụng về nhưng không giấu được vẻ trong trắng và thuần khiết.
Anh biết lúc cô cười thật lòng rất đẹp mà. Lúc không cười, cô chỉ lẳng lặng đã đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở rồi. Cười như vậy, dù chỉ thoáng qua cũng gần như khiến trái tim người ta ngừng đập. Quả thật là người đẹp hiếm có, thảo nào có người vẫn truy đuổi dấu chân cô.
Owen quay đầu đi chỗ khác, lúng túng nhìn thẳng về phía trước: “Tôi bảo S.A. xem hết một lượt vật chứng của Giang Tâm và Triệu Hà, không phát hiện ra những mật mã khác, cũng không có bất cứ việc gì liên quan đến em, vì vậy em không phải lo lắng những việc này đâu.”
“Ừ, tôi biết.”
Owen vẫn đỏ mặt, Chân Ái đã xuống xe. Anh lập tức hạ cửa kính, nhiệt độ gần chạm ngưỡng 0°C nhưng chẳng thể thổi tan hơi nóng trên mặt anh.
Đi lên lầu, dây cách ly ở cửa phòng đã sớm được dỡ bỏ, cô đẩy cửa đi vào, mùi nước khử trùng ngập ngụa. Chân Ái đóng cửa lại, vừa mới bắt đầu thu dọn di vật của Giang Tâm thì điện thoại vang lên, dãy số xa lạ.
“Hello?”
Đối phương rõ ràng thoáng khựng lại, lát sau lại khá bất mãn: “Tại sao cô không lưu số điện thoại của tôi?”
Chân Ái trố mắt: “Anh là ai chứ?”
Anh hơi ngạc nhiên và buồn bực: “Vậy mà cô không nghe ra giọng của tôi à?”
Chân Ái: “…”
Anh là ai chứ? Ý là Anh cho rằng anh là ai? Chứ không phải hỏi Anh là ai? Người này sao lại không hiểu tiếng người vậy nhỉ?
“Ý của tôi là, vừa rồi anh không có nói cho tôi biết số điện thoại của anh mà.”
Bên kia thôi cáu kỉnh, bình tĩnh “à” một tiếng, lúc này mới nói: “Tôi gọi điện thoại là muốn nói cho cô biết Triệu Hà vô tội được tha.”
Vài ngày không liên lạc, tiếng nói của anh vừa quen thuộc vừa xa lạ, xuyên qua đường dây điện thoại lại mang cảm giác trầm ấm êm tai.
Thật ra trưa nay Chân Ái đã biết được kết quả đó từ chỗ Owen. Tuy có đoạn phim quay lại Triệu Hà mặc quần áo của Taylor, đeo túi thể thao đựng quần áo dính máu vào sân vân động. Cũng tìm được túi thể thao trong tủ đựng đồ của gã, trong túi có quần áo dính máu, găng tay của nạn nhân, hộp trang sức bị mất và thẻ bóng chày còn dính máu (hoàn toàn phù hợp với máu tại hiện trường).
Nhưng bồi thẩm đoàn vẫn không bỏ phiếu nhất trí phán Triệu Hà phạm tội hình sự. Bởi vì bên Công-Kiếm (*) vi phạm nguyên tắc cơ bản nhất, bất khả xâm phạm nhất trong việc lấy lời khai là công chính và trung trực.
(*) Công-Kiểm là tên gọi tắt của Cục Công an và Viện Kiểm sát.
Jasmine và đồng nghiệp của cô ta đại diện cho phía quốc gia trong quá trình lấy lời khai đã hướng dẫn nghi phạm khai lời bất lợi đối với bị cáo. Vì sai lầm này, tất cả chứng cứ đều bị hoài nghi, hoài nghi không công bằng, không trung thực hãm hại bị cáo bị tình nghi.
@by txiuqw4