sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7.3

Điểm thú vị của tranh trường phái tĩnh vật hư vô là mỗi vật thể đều có hàm nghĩa riêng, phần lớn tượng trưng cho thời gian trôi qua nhanh, sinh mệnh hư vô, cái chết giáng xuống.

Đàn tỳ bà Ngôn Tố nhận được có nghĩa là: Cái chết trẻ. Đằng sau khắc một dấu cộng nhỏ, đây không phải là ký hiệu mà là phương pháp tính của Trung Quốc cổ đại, số bảy. Anh sớm đoán được mình là mục tiêu của kẻ thần bí. Khi thấy Susie đưa ra tấm ảnh có đồng hồ cát và mô hình địa cầu, anh đã biết tính nghiêm trọng của sự việc.

Về phần ốc anh vũ của Chân Ái tượng trưng cho sự hoàn mỹ và vĩnh hằng hiếm có.

Số bảy là sự hoàn mỹ của Thiên nhân hợp nhất * trong tôn giáo, thập tự giá là nghi thức hiến tế. Năm nạn nhân đã chết trước đó đều là tế phẩm. Ngôn Tố chính là tế phẩm thứ bảy trong vụ án này. Giết anh rồi người thần bí sẽ nghênh đón ốc anh vũ tượng trưng cho tính hoàn mỹ và vĩnh hằng trong lòng gã về.

*Thiên nhân hợp nhất là tư tưởng quan trọng bậc nhất trong văn hóa truyền thống Trung Quốc. Thủy tổ của Đạo gia là Lão Tử đã nói: “Người thuận theo đất, đất thuận theo trời, trời thuận theo đạo và đạo thuận theo tự nhiên”, lấy đạo và tự nhiên làm khởi nguồn giá trị tinh thần của loài người.

Tất cả chỉ vì đoạt được Chân Ái, nhận được sự hoàn mỹ và vĩnh hằng trong lòng gã. Nạn nhân thứ sáu sắp chết là ai? Ngôn Tố khép hờ mi mắt, dự cảm đại chiến sắp đến, nhưng dù thế nào đi nữa anh vẫn sẽ bảo vệ cô, tuyệt đối không buông tay.

Chân Ái an tâm ăn anh đào, nhớ đến lời Owen nói, không biết Ngôn Tố có phát hiện có người giám thị anh hay không.

“S.A., hội Lewis đang nghi ngờ anh.” Cô ôm cổ anh, vùi đầu vào cổ anh: “Anh có cảm thấy oan ức khó chịu không?”

“Không đâu.” Anh ngỡ ngàng, cười cô thình lình nổi tính trẻ con: “Ái, anh không sao. Mà cảnh sát Lewis nghi ngờ anh là điều tất nhiên và chính đáng. Làm nghề này, họ không thể xử sự theo tình cảm, Vào lúc người khác tin tưởng anh, ông ta căn cứ theo manh mối khách quan nghi ngờ anh, anh cho rằng đây là nghiêm cẩn và chính trực.”

Chân Ái không nói lời nào, thật sự chưa từng gặp người đàn ông nào như anh. Người khác nghi ngờ anh là sát thủ liên hoàn biến thái cuồng ngược đãi, anh còn cảm thấy vui mừng. Ngốc nghếch! Cô không lo lắng vì vậy anh bị bắt, nhưng lo lắng cho thanh danh và tâm trạng của anh. Có điều giờ xem ra cô thật sự là lo bò trắng rang, tên rộng lượng kia quan tâm chỗ nào chứ?

Ngôn Tố nhớ đến việc nghiêm chỉnh, hỏi: “Hôm nay phải làm việc đến khi nào?” Liếc nhìn đồng hồ trên bàn, “Bây giờ là bốn giờ sáng, lần sau nhìn thấy em không phải là rạng sáng ngày mai chứ?”

Chân Ái lắc đầu: “Không biết. Có việc gì à?”

“Muốn ăn tối với em.” Giọng anh dịu dàng trở lại, khiến tai cô nóng lên. Gần đây cả hai luôn bận đủ thứ việc, đã lâu lắm không sắp xếp bữa tối vui vẻ cùng nhau rồi.

Cô gật đầu: “Dạ, được.”

Ngôn Tố nhìn cô, quả anh đào đo đỏ nho nhỏ dán trên môi cô kiều diễm không sao tả xiết. Anh ôm chặt cô, khẽ mỉm cười, cuộc sống vốn nên như thế. Không cần lo được lo mất, quý trọng hiện tại là tốt rồi.

Chẳng hề ướm lời, anh đột ngột hỏi: “Ái, em muốn ân ái với anh không?”

Chân Ái nghẹn họng, cứ thế nuốt một quả anh đào thật to. Đề tài này thay đổi cũng quá… Cô quay đầu, kinh ngạc nhìn anh.

Ban nãy Ngôn Tố nói tiếng Anh, không phải là “make love” mờ ám, không phải là “have sex” thông thường, không phải là từ “do” tầm thường, không phải khẩu ngữ “hook”, không phải “[bad word]” thô bỉ, cũng không phải “take” thấp kém, mà là dùng từ “intercourse” (giao hợp) vô cùng học thuật. Thật sự phù hợp với phong cách của anh.

Tay anh đặt lên chân cô, ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn, nhắc nhở: “Ái, trong thời gian em phản ứng, ánh sáng đã chạy từ chỗ chúng ta đến Hệ Mặt Trời rồi.”

Chân Ái đặt bát thủy tinh xuống, dời ánh mắt đi: “Tại sao đột nhiên hỏi như vậy?”

Ngôn Tố rất thành khẩn: “Tinh thần của hai chúng ta đã kết hợp cao độ, tại sao thể xác không kết hợp chặt chẽ, đuổi theo tiết tấu của tinh thần?”

Anh chẳng hề e thẹn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, làm như Chân Ái - người không kết hợp thể xác với anh - sẽ không chuyên nghiệp, không học thuật vậy. Chân Ái chớp chớp mắt, lại cảm thấy anh nói rất có lý.

Cô cúi đầu vầy vò ngón tay: “Muốn hay không đều được. Em không biết.”

“Trước kia anh luôn mang thái độ duy trì khoảng cách với hành vi tình dục, nhưng gần đây anh từng nghiên cứu nghiêm túc, khoa học cho thấy, hành vi tình dục điều độ có thể cải thiện tâm trạng, thúc đẩy cơ thể khỏe mạnh, còn có thể điều chỉnh trạng thái, nâng cao tốc độ phản ứng của con người.” Anh bổ sung: “Đây đều là những thứ cần thiết cho em.”

Chân Ái xám mặt: “Tinh thần hi sinh bản thân phục vụ em của anh thật vĩ đại.”

“Đây không phải là mấu chốt vấn đề anh muốn nói. Mấu chốt là nếu hành vi tình dục có thể mang đến nhiều lợi ích như vậy, tại sao chúng ta không vui vẻ hưởng thụ?”

Chân Ái: “…” Nhà logic học cấm dục, anh nói câu này thật sự thích hợp sao?

Có lẽ vì bày tỏ ý nghĩa hạnh phúc dâng tràn, đầu óc anh không biết xoay chuyển thế nào lại nói ra một câu sai ngữ pháo, enjoy happily. Không chỉ có enjoy, còn phải happily.

“S.A., anh dùng từ sai rồi, enjoy ý đã là happy. Anh lặp từ.”

Ngôn Tố sững sờ, lại bị cô bắt lỗi rồi. Nhưng đầu óc anh xoay chuyển cực nhanh: “Là hai người, dĩ nhiên phải đồng thời vui vẻ.”

Người này thật là…

Chân Ái định trêu chọc anh, mím môi cười: “Nhưng em cảm thấy chúng ta hẳn đã vượt ra ngoài dục vọng bình thường. Em không hề để ý đến sự hưởng thụ và vui vẻ thể xác, em cho rằng trao đổi tinh thần với anh đã đủ vui sướng và rung động rồi.”

Ngôn Tố nghe cô nói xong, sửng sốt vài giây, hồi lâu sau “à” một tiếng, một lát sau mới hoàn toàn tỉnh ngộ gật gù, vẻ mặt tinh khiết như được siêu độ vậy. Anh ôm cô, ôm thật chặt: “Ái, anh tôn trọng ý nghĩ của em. P/S: Anh rất thích em.”

Cái ôm này xuất phát từ nội tâm, câu nói này không liên quan đến tình dục. Chân Ái bị rung động lần nữa, nhưng sau rung động là ngu ngơ kéo dài. Cô chỉ thuận miệng nói, anh thật sự thất bại quay về à? Lần này cô hiểu rõ rồi. Anh yêu tấm lòng cô xa hơn yêu thân thể cô, cô vừa mới đưa ra hình thức yêu đương tinh thần hư ảo, vậy mà anh lại hớn hở đón nhận. Không phải anh sẽ thật sự yêu đương trên tinh thần với cô cả đời, sau này không có tâm tư muốn động vào cô nữa chứ? Cảm giác bất lực, cảm động lại phiền muộn này là sao? Cô cũng không thể tự mình chủ động nhào đến mà!

Chân Ái yếu ớt dựa vào lòng anh, đau buồn nhắm mắt.

Chân Ái cuộn tròn trên giường và trong lòng Ngôn Tố, ngủ an ổn ba giờ. Sáng sớm thức dậy với anh, đã được cùng nhau ăn sáng như nguyện ước. Anh chiên trứng gà, cô nướng bánh mì, anh làm sandwich, cô hâm sữa tươi. Bữa sáng trôi qua trong không khí dịu dàng, sau khi trao nhau nụ hôn buổi sáng, Chân Ái ra cửa. Ngôn Tố tiễn cô đến cửa, Marie đang ký nhận chuyển phát nhanh của Ngôn Tố, nhân viên chuyển phát nhanh khiêng đồ vài nhà, mười mấy hộp hình chữ nhật khổng lồ.

Chân Ái thấy lạ: “Gì vậy?”

Ngôn Tố thản nhiên: “Phòng tầng ba phải thay đổi giá sách.”

Chân Ái chẳng hề nghĩ nhiều, lại kiễng chân hôn một cái lên má anh rồi đi ra cửa. Ra khỏi lâu đài đi xuống sườn dốc, Chân Ái ngồi vào xe Owen, lấy sandwich và hoa quả đựng trong hộp giữ tươi cho anh. Owen nhận lấy nói cảm ơn. Khác với sự dè dặt ngại ngùng thường ngày, lần này anh vừa lái xe vừa ăn, thật sự đói bụng.

Chân Ái nhỏ giọng: “Owen, hôm nay sáu giờ tối tôi về. Trong khoảng thời gian đó tôi sẽ không chạy lung tung đâu, thật đấy. Anh có thể về nghỉ ngơi trước, tôi cam đoan giữa chừng sẽ không ra ngoài.”

“Ừ, tôi biết.” Anh trả lời ngắn gọn, nhưng rõ ràng sẽ không nghe lời cô.

Lúc sắp đến nơi, Owen nhận được một cú điện thoại, nghe nội dung anh trả lời đại khái là cấp trên có chuyện tìm anh, mà anh kiên trì nói phải có ít nhất hai đặc vụ đến đây thay thế mới rời đi.

Chân Ái nghe thấy, cau mày, không biết có phải hiểu lầm hay không, mấy ngày qua Owen có vẻ căng thẳng hơn trước đây nhiều. Nhưng cô không hỏi, để lại Owen ở tại chỗ chờ thay ca, bản thân đi vào phòng thí nghiệm trước.

Một giờ chiều, Ngôn Tố căn bản đã bố trí xong căn phòng tầng ba, một màu trắng thuần khiết. Anh đứng trong màu trắng muốt, sau khi kiểm tra xung quanh, vô cùng hài lòng. Vừa mới chuẩn bị thử nghiệm hiệu quả, điện thoại di động vang lên, là Redd hỏi anh có nhìn ra thông tin khác ngoại trừ số thứ tự từ năm tấm hình kia không?

Ngôn Tố đã sớm dự định che giấu: “Không có, nhưng tôi dự cảm tiếp theo sẽ còn có người chết.”

Redd lại nói: “Tôi cho rằng, vòng giết người thứ nhất của gã đã kết thúc.”

“Vòng thứ nhất?” Ngôn Tố ra khỏi vòng, kéo cửa: “Tại sao nói như vậy?”

“S.A., trong lúc vô tình tôi vẽ lại địa chỉ năm nạn nhân trên bản đồ, cho ra một ngôi sao năm cánh. Tự thân hình vẽ này ổn định, nên tôi cho rằng nhóm đầu tiên lấy Susie làm đao phủ giết chóc đã kết thúc. Nhưng người thần bí sau lưng chắc chắn sẽ không dừng lại, tiếp tục thao túng con rối giết người, nên tôi mới nói vòng giết người thứ nhất đã kết thúc. Nhưng vòng thứ hai, vòng thứ ba sau này vẫn sẽ tiếp tục.”

Ngôi sao năm cánh? Đối với Susie mà nói, vốn là định giết bốn nữ, cái chết của nhà văn là chuyện xảy ra bất ngờ, tại sao địa chỉ nạn nhân vừa hay nối liền thành ngôi sao năm cánh? Người thần bí cài bẫy Susie à?

Ngôn Tố đứng trên hành lang, nhìn ra rừng cây vô biên ngoài cửa sổ: “Redd, Susie sẽ không ngoan ngoãn nghe lời kẻ thần bí mà dừng lại. Làm đặc vụ CIA, cô ta có tính độc lập và sáng tạo của riêng mình. Sở dĩ cô ta nghe theo lời kẻ thần bí ngược đãi bốn người kia bởi vì bản thân tâm lý cô ta có sự phẫn nộ mãnh liệt. Lần phát tiết này đã mở ra chiếc hộp hắc ám trong lòng cô ta. Cô ta sẽ tiếp tục giết người, cô ta không cần chỉ thị và sự giúp đỡ của kẻ thần bí, cô ta sẽ hành động độc lập.”

Redd đáp: “Tôi biết, cho nên tình huống bây giờ chúng ta gặp phải là kẻ thần bí bắt đầu chọn lựa sát thủ kế tiếp giết người thay gã. Mà Susie đã học được thành quả từ chỗ kẻ thần bí, lột xác trở thành một sát thủ độc lập và đáng sợ. Người chúng ta phải bắt chia thành hai nhóm.” Redd hơi dừng lại: “Đáng sợ nhất chính là, trường học của kẻ thần bí sẽ tiếp tục chiêu sinh; gã sẽ bồi dưỡng ra nhiều sát thủ biến thái như Susie.”

“Đúng, đây là một trường học đào tạo sát thủ. Một ngày chúng ta không bắt gã, học sinh của gã sẽ càng nhiều thêm.” Ngôn Tố nói rất khẽ: “Như phục chế virus.”

Lời này khiến hai người đều im lặng, nhưng Ngôn Tố vẫn khẳng định: “Chúng ta tìm Susie trước. Có lẽ sẽ tìm ra đầu mối kẻ thần bí từ chỗ cô ta.”

Redd nói: “Muốn tìm được cô ta, trước tiên chúng ta phải đoán được tiếp theo cô ta sẽ giết ai.”

Một học sinh vừa tốt nghiệp trường học ác quỷ, lần đầu tiên tự chủ lựa chọn người bị hại, cô ta sẽ chọn ai? Học sinh vừa mới tốt nghiệp luôn có tác phong sách vở, lại khát vọng chứng minh bản thân, tôn lên vị trí trung tâm và quan trọng của chính mình.

Trong đầu Ngôn Tố lóe lên một tia sáng: “Redd, ngôi sao năm cánh kia là năm cánh đối xứng à?”

“Phải.”

“Trên vòng tròn bao quanh năm cánh, tâm bản đồ là ở đâu?”

Bên kia truyền đến tiếng lật giấy cực nhanh: “May mắn, tâm là rừng rậm hoang dã, không ai ở. Núi Prince.”

Mấy chữ cuối cùng như búa tạ nện vào đầu Ngôn Tố, bên tai vang lên tiếng Owen nói với anh ở Sở Cảnh sát ngày đó: “S.A., phòng thí nghiệm của Ái nằm dưới tầng hầm trạm dừng chân thuộc trụ sở di truyền học Prince bỏ hoang, ngụy trang thành công xưởng FDA bình thường. Nếu tôi có chuyện ngoài ý muốn không bảo vệ được cô ấy, cậu phải biết cô ấy ở đâu.”

Tim của anh bỗng rơi vào hầm băng. Susie không phải thành viên tổ chức, cô ta sẽ không nương tay với Chân Ái. Nếu cô ta bắt được Chân Ái, cô ta sẽ thật sự giết Chân Ái, sẽ dùng cách thê thảm hơn bốn nạn nhân kia. Mà Chân Ái của anh sẽ không ra tay như đối với Triệu Hà, King, Thera, thậm chí cô sẽ từ bỏ phản kháng. Bởi vì cô biết, nếu như kẻ tình nghi lớn nhất Susie chết trong tay cô, Ngôn Tố đang chịu đủ nghi ngờ sẽ càng khó thoát khỏi liên quan.

Cô bé ngốc kia, tuy anh đã nói với cô vô số lần là anh không quan tâm, nhưng cô nhất định sẽ vì bảo vệ anh mà chấp nhận tất cả, ví như cái chết.

Vận tốc xe Ngôn Tố lên đến 200 km/h, trên đường cái chiều thứ Tư vắng vẻ chỉ có một chiếc xe lao như bay. Tốc độ xe quá nhanh, lúc anh phản ứng nhanh bẻ ngoặt tránh con sóc giữa đường, đánh một vòng cua suýt nữa đã văng ra khỏi xe. Điện thoại Chân Ái không bật, cô vào phòng thí nghiệm phải tắt điện thoại tháo thẻ sim nhưng vào thời khắc khẩn cấp này, điện thoại của Owen cũng không gọi được. Cơn gió tốc độ cao thổi vun vút, sau lưng anh đẫm mồ hôi lạnh. Lẽ nào đã muộn, không phải Chân Ái đã bị…

Nhưng anh vẫn là Ngôn Tố, cho dù ở thời điểm nguy cấp nhất tư duy cũng có thể hoạt động cấp tốc, lập tức tìm điện thoại của Ryan - trợ lý của Chân Ái. Sauk hi nghe Ngôn Tố nói với tốc độ năm trăm từ đơn mỗi phút, Ryan ngây người. Anh ta nói đây là cơ mật, mà anh ta cho rằng Chân Ái trong phòng thí nghiệm rất an toàn, dù sao nơi đó cũng được ngụy trang bằng công xưởng bình thường, còn rất nhiều cửa mật mã. Cánh cửa cuối cùng đi thông đến phòng thí nghiệm của Chân Ái, ngay cả Ryan cũng không biết mật mã, còn phải quét võng mạc và dấu vân tay.

Ngôn Tố hỏi: “Anh xác định toàn bộ thế giới chỉ có một mình Chân Ái biết mật mã, anh chắc chắn không ai có thể lấy được thông tin võng mạc và vân tay của cô ấy à?”

Ryan hốt hoảng, do dự hồi lâu, nói cho Ngôn Tố biết số điện thoại mã hóa trong phòng thí nghiệm của Chân Ái. Sau âm thanh tút tút dài dằng dặc, cuối cùng đầu kia điện thoại cũng bắt máy. Là giọng của Chân Ái, xa lạ và lạnh nhạt: “Xin chào?”

Nghe thấy cô an toàn, Ngôn Tố tận lực khiến mình bình tĩnh: “Ái, lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm!”

Chân Ái nhận ra Ngôn Tố, thái độ hơi thay đổi một chút, nhưng vẫn lạnh nhạt hơn lúc bình thường họ ở bên nhau: “Sao anh gọi đến đây được?”

“Có người sẽ giết em, bây giờ em rất nguy hiểm.” Xe anh chạy như sắp bay lên, “Anh đã báo cảnh sát, nhưng chỗ của em quá vắng vẻ, phải mất mười mấy phút cảnh sát mới đến. Trong vòng mười phút anh đến chỗ em, em lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm, tìm chỗ an toàn mà núp, lát nữa nghe thấy tiếng còi cảnh sát thì ra.”

“Ồ!” Cô bình tĩnh, chẳng hề bối rối, nói xong chẳng có bất kỳ phản ứng nào.

Sau vài giây im lặng kỳ quặc.

“Ái?”

“Ừm?”

“Lập tức ra ngoài.” Anh gần như ra lệnh.

Lại một giây im lặng nữa. Xe Ngôn Tố chạy băng băng trên vùng đồng nội xanh tươi mùa hạ, thế giới của anh yên lặng như tờ. Mà giọng cô cực kỳ bình thản: “Không được.”

Tim anh nặng trĩu, không hỏi tại sao, đợi cô trả lời. Bên kia là tiếng ấn chốt rõ ràng. Vài giây sau, cô thản nhiên nói: “Em phải tiêu hủy độc tố và virus trên giá thí nghiệm trước đã.”

Phân lượng nơi này có thể hủy diệt một thành phố, nếu để ai mang ra ngoài thì hậu quả khó lường. Ngôn Tố há miệng, không thể nói lời nào. Trong cơn gió mùa hạ thét gào, vành mắt anh đỏ hoe.

Một lúc lâu, anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Ái, anh không thể tin được tiếp theo anh sẽ nói câu này, nhưng trong khoảnh khắc như vậy, anh vẫn hy vọng em có thể lập tức ra ngoài, chỉ…”

Nếu là bản thân anh, anh sẽ không chùn bước lựa chọn ở lại tiêu hủy virus, nhưng, đó là cô, cô còn quan trọng hơn cả bản thân anh.

Chân Ái ở bên kia điện thoại, nghe ra điều anh muốn nói lại thôi, giọng nói nhẹ bớt, nói tiếp lời anh chưa nói hết: “Nhưng anh biết, em không thể đi ngay được. Nếu như chạy trốn như vậy, đây sẽ là chuyện khiến em hối hận nhất trong đời, đến chết vẫn mang đầy tội.”

Cô nâng điện thoại lên, bật trình tự tiêu hủy từng bước từng bước: “Nếu anh ở đây, cho dù một phút sau tan xương nát thịt, anh cũng không sợ hãi. S.A., em cũng giống anh…” Do dự thoáng chốc, “Ừ, em hy vọng em giống anh.”

Tim anh rối loạn, cố gắng hít sâu: “Không phải hy vọng, em luôn giống anh. Không, em tốt hơn, tốt hơn anh.”

Đầu bên kia cô không nói nữa, chỉ có tiếng máy móc tít tít. Một giây lại một giây đằng đẵng. Cô không nói lời nào khiến anh căng thẳng.

Anh cố gắng muốn làm dịu không khí: “Ái, kể từ khi em trở thành học trò của anh, càng lúc càng ngoan. Phải nói rằng, anh đã nhìn em bằng cặp mắt khác xưa.”

Chân Ái hờ hững nói: “Phải nói rằng, anh lại biến thành tên cuồng bản thân trước đây.” Cô cười khúc khích, xuyên qua điện thoại, tiếng cười dễ nghe vô cùng. Anh ngỡ ngàng, cũng mỉm cười.

Bên phía cô lại yên lặng một hồi lâu, thở một hơi, lẩm bẩm như hoài niệm: “Trời ạ, bỗng nhiên thật thích giọng điệu đáng đánh đòn của anh lúc mới quen.”

Ngôn Tố nghẹn lời, định nói gì đó thì bên kia Chân Ái đã khẽ nói: “Được rồi.”

Lòng anh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ra lệnh: “Lập tức đi ra khỏi tầng hầm, đừng đến bãi đậu xe, đừng đi đến nơi công cộng, đi lên nóc tòa nhà bỏ hoang, cảnh sát sẽ đến ngay…”

Ống nghe đột nhiên truyền đến một tiếng “tít” chói tai. Lòng Ngôn Tố nảy sinh dự cảm chẳng lành: “Sao vậy?”

Giọng Chân Ái rất nhẹ rất khẽ: “Có người đến.” Yên lặng thoáng chốc, có lẽ không tin tưởng đợi được anh đến, cô thay đổi giọng nói điềm tĩnh trầm ổn lúc làm việc, lưu luyến khẽ gọi tên anh: “S.A…”

Vừa nghe giọng nói này, tim anh ngừng lại: “Ái, thật ra thì hôm nay anh định…”

Lời còn chưa dứt, điện thoại đã cúp, không còn tiếng nói và hơi thở của Chân Ái nữa, lặng ngắt trống trải. Anh nắm tay lái thật chặt, gân xanh trên tay nổi hết cả lên, khi gọi lại thì không liên lạc được. Lòng bàn tay Ngôn Tố khẽ run, cắn răng, hốc mắt ươn ướt. Thật ra tối hôm nay anh định cầu hôn em…

Trong phòng thí nghiệm, Chân Ái nhìn đèn đỏ đang sáng trên màn hình, đặt điện thoại xuống. Có người mở ra cánh cửa cuối cùng, cánh cửa ngay cả trợ lý Ryan cũng không biết mật mã. Cánh cửa kia cách nơi này một đoạn hành lang, khoảng năm mươi mét. Người đến giết cô đang từng bước từng bước đến gần. Ở đây chỉ có chờ chết, dĩ nhiên cô sẽ không ngồi chờ chết.

Chân Ái nhanh chóng rút thẻ nhớ trong máy vi tính, dùng kìm an toàn cắt bỏ dây điện chính. Ngay lập tức, phòng thí nghiệm và hành lang bên ngoài chìm vào màn đêm đen như mực, chỉ có trình tự tiêu hủy vận hành độc lập tỏa ra ánh sáng nhạt cuối cùng. Lóe lên một cái rồi đột ngột tắt ngóm.

Dù là mắt Chân Ái cũng không thể thích ứng nổi bóng tối đen nghịt không có một tia sáng này. Không nhìn thấy gì cả. Cô dựa vào trí nhớ, nhanh chóng mò đến cửa phòng thí nghiệm, rón rén mở cánh cửa thật dày, trước mặt là bóng tối mênh mông vô bờ, không hề có ánh sáng.

Trước đây nơi này là một hành lang vô khuẩn màu trắng kín bưng rộng năm mét dài năm mươi mét. Giờ phút này, đây là một vực sâu đen kịt không thấy năm ngón tay, một nơi ẩn núp sát thủ có thể hành động bất cứ lúc nào. Giống như phần mộ màu đen.

Hy vọng sinh tồn duy nhất của cô là băng qua hành lang tối đen, đừng đụng mặt với sát thủ lần mò trong bóng tối. Chân Ái dỏng tay lên lắng nghe, có lẽ sát thủ còn đang ở đầu bên kia, có lẽ tấm thảm dày đã che mất tiếng bước chân, bóng tối trống trải yên lặng như cái chết. Cô khom lưng đặt đồng hồ điện tử ốc sên chặn cửa, ung dung bước trên con đường đen kịt và mềm mại này, không phát ra một tiếng động.

Hành lang rộng năm mét. Cô nên đi bên trái hay là bên phải? Đối phương có thể đến từ phía bên phải theo thói quen, cho nên cô hẳn nên đi từ bên phải của mình, như vậy sẽ cách nhau. Nhưng nếu đối phương đoán được tâm lý của cô, ngăn cô ở bên phải thì sao, vậy cô nên đi bên trái à? Hay là đối phương đoán được cô sẽ đủ cảnh giác suy nghĩ thêm một tầng, đoán được cô sẽ đi bên trái?

Tuần hoàn vô tận rồi. Đi chính giữa ư? Không có thị giác tham chiếu, người không thể đi thẳng. Chân Ái hơi hốt hoảng, ra sức dụi mắt, nhưng trong hành lang dài dưới tầng hầm kín bưng chẳng có một chút ánh sáng, cô không nhìn thấy gì cả. Khắp thế giới tràn ngập tiếng tim đập kịch liệt của cô. Mỗi bước đi trong bóng tối, nhịp tim liền tăng nhanh một lần.

Cô không muốn chết, cô và Ngôn Tố hẹn nhau cùng ăn tối. Nghĩ như vậy hai chân thoáng run lên, thân thể không theo khống chế, nhưng trong lòng hạnh phúc kỳ lạ, hạnh phúc đến cay mắt. Trước kia gặp phải nguy hiểm, cô chẳng hề băn khoăn. Từng có người chĩa súng vào họng cô, tim cô cũng chẳng đập rối loạn. Nhưng bây giờ, bởi vì có nhớ thương và luyến tiếc, nên cô đã biết sợ hãi. Thế nhưng cô lại thấy rất hạnh phúc vì cảm giác sợ hãi này.

Chân Ái dụi mắt lần nữa, lặng lẽ hít sâu, cố gắng điều hòa tiếng tim đập thình thịch, bình tĩnh lại, từng bước từng bước, cực kỳ nhẹ nhàng và chậm chạp tiến bước trong bóng tối.

Mỗi một bước đi đều dài dằng dặc, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng cô. Không có ánh sáng, chẳng nhìn thấy gì, cũng không nghe được chi, cô chưa từng cảm thấy cự ly năm mươi mét lại dài đến thế.

Như đã qua một thế kỷ, cô không biết rốt cuộc đã đi được bao nhiêu mét. Hẳn là hai mươi ba mươi mét phải không? Trong lòng thoáng nảy sinh một chút hy vọng, lúc định bước tiếp, bên tai truyền đến tiếng hít thở cực nhẹ, thậm chí cô nghe thấy tiếng thảm lông sột soạt cực khẽ, gần trong gang tấc. Hung thủ đang ở đối diện cô, nghe tiếng, khoảng cách không quá nửa người.

Chân Ái cứng đờ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nhưng đối phương cũng dừng lại, không tiếp tục đi đến. Lẽ nào hung thủ cảm nhận được cô sao? Chân Ái ngừng thở, bất động như pho tượng. Cô sờ kim độc tố trong túi theo phản xạ, thoáng cầm lại buông ra, không phải lâm vào đường cùng cô sẽ không dùng. Thứ nhất là trạng thái lúc chết của anh trai Amber quá thảm, thứ hai Ngôn Tố đang trên đường đến, cô không hy vọng anh thấy thủ đoạn như ma quỷ của cô.

Trong bóng tối tĩnh lặng, hai người mặt đối mặt, bất động. Trên trán Chân Ái rỉ ra mồ hôi, toàn thân căng thẳng. Một khắc nào đó, lỗ tai nhạy cảm của cô bắt được tiếng thảm sột soạt dưới chân đối phương, cô lanh trí, dịch chuyển khỏi người đối diện, thân thể cứng đờ dời qua.

Đi lướt qua nhau, Chân Ái khẩn trương cao độ, không dám có nửa điểm sơ suất. Cô tai thính, nghe thấy đối phương càng đi càng xa về phía lưng, mới chuyển qua lần vách tường bên cạnh, nhanh chóng và im ắng đi về phía trước.

Trong lòng đếm ngược, mười, chín, tám…

Đầu ngón tay cô rốt cuộc mò đến cửa mật mã thật dày. Bàn phím mật mã và nhận biết vân tay đều có thể tiến hành trong bóng tối, nhưng quét võng mạc cần ánh sáng kích hoạt, dù là ánh sáng cực nhỏ.

Chân Ái hít sâu một hơi, đếm ngược ba, hai một!

Trong phần mộ đen tuyền bỗng dậy lên tiếng kêu reng reng, một tia sáng màu xanh nhạt xuyên thấu bóng đêm. Hung thủ ẩn núp trong hành lang đánh về phía nguồn sáng điện thoại di động mờ ảo nhanh như gió, nhưng thứ bắt được lại là đồng hồ ốc sên chậm chạp. Hung thủ phản ứng cực kỳ cấp tốc, quay người lại chạy như cơn lốc, chỉ thấy Chân Ái đã thông qua quét võng mạc, giật cánh cổng dày cộp.

Ánh đèn bên ngoài như lưỡi dao xé rách bóng đêm. Mắt Chân Ái đau nhói, lại không để ý mà kéo cửa ra chạy đi. Vừa mới bước ra một chân, người phía sau đã nhào đến như sư tử, kéo lấy mắt cá chân cô ra sau.

Chân Ái ngã sóng soài. Người nọ nhanh chóng bật dậy, bắt lấy cánh cửa dày cộp dập thật mạnh lên người Chân Ái, nện vào eo cô kẹp chặt cô lại. Chân Ái kêu thảm thiết như xé tim rách phổi, đau đến mức đầu óc tối tăm, vài giây sau mới hoàn hồn khỏi cơn đau, theo bản năng hai tay đẩy cửa ra, quay người lại dùng chân đá văng người kia.

Cô đá đến đầu người nọ, người nọ đau đớn kêu lên một tiếng, là phụ nữ. Chân Ái sửng sốt, vừa quay đầu lại, thấy khuôn mặt trắng của Susie sáng trong hành lang đen kịt, hết sức kinh khủng. Phản ứng trong giây đầu tiên của cô là bất kể gặp phải tình huống nào, dù là bị chôn sống, đánh chết, cô cũng không thể dùng kim độc tố. Nếu như Susie chết ở đây thì Ngôn Tố tiêu đời.

Thời gian một giây này, Susie hồi phục lại, nhào đến xách Chân Ái lên trước, đấm một cú vào đầu cô. Chân Ái bị nện xuống đất lần nữa, hộc mấy ngụm máu tươi, đầu óc choáng váng. Susie xuất thân đặc vụ, đừng nói Chân Ái, dù mấy tên đàn ông ác ôn chuyên nghiệp cô ta cũng đánh hạ được.

Chân Ái chống đất, miệng đầy máu tanh: “Susie, cô…”

Susie thấy cô giãy giụa định bỏ chạy, giẫm một cú lên lưng cô, đè cô gục xuống đất: “Tao đã nhận ra mày từ lúc ở ngân hàng phố Maple rồi. Mày và bọn chúng là đồng bọn, mày và người câu lạc bộ Holy Gold là đồng bọn! Tao từng thấy mày ở đó, cả đời không quên được!”

Chân Ái bị giẫm dưới đất không thể cử động, vất vả lên tiếng: “Tôi chưa từng gặp cô, tôi cũng không hề đi…”

Susie sầm mặt, lòng bàn chân ra sức, giẫm Chân Ái đau đến mức rên lên một tiếng nằm gục dưới đất không nói được tiếng nào, trông chỉ còn hít thở được thôi. Giọng nói của cô ta vừa lạnh lùng vừa ác độc: “Mày không cần phủ nhận. Tại sao mày không chết sau vụ nổ ngân hàng phố Maple? Tại sao Miller (nhà văn) đến Silverland mày cũng không sao? Tao thấy được mày là gián điệp của đám người kia, thậm chí là chủ mưu! Mày và Amber giống nhau, đang chơi trò giết người. Cảm giác lúc này thú vị không?”

Hóa ra cô đặc vụ có hận thù với câu lạc bộ kia, nghi ngờ Chân Ái là người thuộc tầng quản lý câu lạc bộ, trút giận lên đầu cô, nhân tiện lại mang danh chính nghĩa dạy dỗ cô.

Chân Ái nằm nhoài trên mặt đất, lại cười: “Susie, là cô đang chơi. Cô giết những người đó, tôi không có.”

Giọng nói cô không che giấu được vẻ giễu cợt: “Có phải tên chủ mưu mà cô nói dạy cô giết người đúng không? Cô hận gã như vậy tại sao lại nghe lời gã giết người? Cô đã trở thành hung thủ giết người biến thái, muốn giết tôi cần gì phải tìm lý do chính đáng? Lúc giết chết cô bé học mẫu giáo kia cô an ủi mình thế nào? Lúc giết chết Miller bạn trai cô, cô lại an ủi mình ra sao?”

Susie bị cô nói trúng chỗ đau, thân thể cứng đờ một giây. Chân Ái bắt được cơ hội, đột nhiên không biết sức mạnh bộc phát từ đâu, nhấc cô ta ra khỏi người, phản ứng cực nhanh nắm chiếc ghế sắt ở cánh cửa nện lên đầu cô ta!

Susie thoáng chốc rơi vào hành lang tối đen. Chân Ái dùng cả tay chân bò dậy bắt lấy nắm cửa chạy ra đóng lại, nhưng Susie phía sau lại nhào lên kéo cô ngã lần nữa, cầm cổ chân cô vặn mạnh một cái.

“Aaa!” Chân Ái kêu thảm thiết, đau đến gần như ngất đi, nhưng bản năng bắt lấy khe cửa muốn bò ra ngoài.

Tuy vậy, sức lực của Susie quả thật hơn cả đàn ông, quấn chặt cô kéo vào bóng tối. Chân Ái đau đớn chảy mồ hôi lạnh, cắn chặt răng, nắm lấy cửa muốn gắng sức, nhưng thân thể vẫn bị nuốt vào ao đầm đen tối từng chút một.

Ngoài trừ phòng thí nghiệm của Chân Ái, phòng làm việc bình thường bên ngoài và ngay cả vùng đất hoang trong khuôn viên năm kilomét đều được camera giám sát bao phủ. Tuy thân phận cô được giữ bí mật, không có người thật trông chừng nhưng có máy móc kiểm tra. Mà hoàn cảnh xung quanh và tầng hầm công xưởng thông thường là lớp ngụy trang tốt nhất, không thể nào có người ngoài tìm được lối đi nơi sâu nhất. Làm sao Susie nghênh ngang đi vào, còn không động đến còi báo động?

Cánh cửa nặng nề đóng lại lần nữa, Chân Ái trơ mắt nhìn ánh sáng từ từ nhỏ dần, đột nhiên chẳng còn gì cả, chỉ có một ý nghĩ: Phải chăng không còn được gặp lại S.A. nữa? Cô nắm một tia sáng nhỏ nhoi trong tay, cắn răng không chịu thả ra. Nhưng cuối cùng sức lực đã đến cực hạn, bị buộc buông tay, nhưng lại rơi vào một bàn tay nóng bỏng hơi ẩm ướt mồ hôi. Trong nháy mắt, ánh sáng chói mắt đột nhiên bị ngăn trở, tách ra một lỗ hổng lớn. Ánh sáng trắng lóa ùa tới như cánh cổng thiên đường. Một giây sau cô được kéo khỏi vũng bùn, bỗng tiến vào một lồng ngực cường tráng quen thuộc, được ôm siết gắt gao.

Không kịp nhìn nhau, Ngôn Tố ôm lấy Chân Ái nhanh chóng núp vào sau bàn điều khiển thí nghiệm, ngồi xuống, vẫn không quên cúi đầu vội vã hôn lên trán cô theo thói quen, rất mãnh liệt, tràn ngập niềm trấn an. Anh hít thở dồn dập, cơ thể nóng hổi, là chạy cật lực tới đây. Trong phút chốc Chân Ái an lòng.

Cùng lúc đó, một phát đạn bắn từ hành lang màu đen găm vào bức tường. Susie mang súng! Chân Ái lập tức tỉnh táo, hỏi Ngôn Tố: “Sao anh vào được?”

Ánh mắt anh sắc bén, lướt nhìn hoàn cảnh xung quanh: “Cửa mở toang hoang hết cả.”

Trong tích tắc, thân thể Chân Ái lạnh ngắt: “Anh không nên đến, có người gài bẫy anh.”

Ngôn Tố điềm tĩnh không sờn, vô cùng chú tâm nhìn bốn phía: “Nửa câu sau, anh biết. Nửa câu đầu, anh phản đối.”

Chuyện cho đến bây giờ, anh rất chắc chắn người thần bí sau lưng Susie là ai. Lúc nghe được trung tâm ngôi sao năm cánh ở núi Prince, cho dù Ngôn Tố biết hàm nghĩa tượng trưng của ốc anh vũ, cũng không thể khống chế mà lo lắng Chân Ái sẽ gặp nguy hiểm. Lái xe lao vụt đến đây, anh biết rõ đây là một cái bẫy, Chân Ái là mồi nhử.

Sau lúc khẩn trương và lo lắng ban đầu, Ngôn Tố biết, người nọ đang trông chừng Chân Ái, nhất định cô sẽ không chết, Susie không giết được cô. Nhưng Chân Ái sẽ rơi vào tay người khác, từ đó biết mất khỏi cuộc sống của anh. Ảo tưởng tính dục của đoạn phim kia vẫn còn trong đầu anh, anh không tài nào tưởng tượng được sau khi Chân Ái bị mang đi sẽ phải chịu thương tổn thế nào. Anh không tài nào nói rõ nguyên nhân vì sao mình lo lắng như thế, nhưng anh phải thấy được cô mới vững dạ an tâm.

Trên sàn nhà sạch sẽ, tiếng bước chân Susie dần dần đến gần: “Anh S.A., tôi không muốn giết anh. Để cô ta lại cho tôi, anh có thể an toàn rời khỏi.”

Chân Ái cũng muốn để Ngôn Tố đi, nhưng anh hoàn toàn không nghe lời Susie, chú tâm lướt nhìn xung quanh. Cánh cửa gần đây nhất cách hơn mười mét, đi thông ra phòng làm việc bên ngoài. Cuối cùng Chân Ái không lên tiếng, cô biết rõ, cho dù là người bình thường Ngôn Tố cũng không thể vứt bỏ làm như không thấy, huống chi là cô. Tên này chẳng quý trọng tính mạng gì cả! Theo bản năng cô nắm chặt tay anh.

Ngôn Tố kéo cô, núp người men theo bàn thí nghiệm rê qua bên kia, còn vô cùng lịch sự nói chuyện với Susie: “Có thể hỏi thử tại sao cô muốn giết cô ấy không?”

Susie vòng qua bàn thí nghiệm, không có ai, tiếp tục đi về phía trước: “Cô ta là người thuộc hàng quản lý cấp cao của câu lạc bộ, là đồng bọn của đám quỷ dữ kia. Đám quỷ dữ này xem mạng người như trò chơi, ban đầu phố Maple là như vậy. Anh S.A., tôi từng nghe nói anh là một người đàn ông đứng đắn.”

Nói đến đây, cô ta cười khẩy một tiếng: “À, đàn ông cuối cùng vẫn là đàn ông, vẫn sẽ bị đàn bà mê muội làm thần hồn điên đảo, nhất là ả đàn bà ban ngày có bề ngoài thiên thần, ban đêm có nội tâm ác quỷ.”

Chân Ái trì độn không lên tiếng, cô không biết tại sao Susie lại có ấn tượng về cô như vậy, nói chuyện càng lúc càng khó nghe. Ngược lại cô không có ý kiến gì, chẳng qua phải cùng Ngôn Tố nghe người ta mắng cô có phần lúng túng.

“Trong mấy kiểu đàn bà đã chết kia, phù hợp với cô người yêu nhỏ bé của anh nhất là bề ngoài như con hầu gái, nội tâm như ả diễn viên. Quả nhiên đàn ông thích hai loại này nhất, người yêu bé nhỏ của anh là thiên thần và ác quỷ, phóng đãng lại không cần chịu trách nhiệm, nhu nhược lại mặc người giày xéo. Đàn ông có tốt hơn nữa cũng không tài nào chống đỡ được kiểu quyến rũ này đúng không?” Susie từ từ đi đến, cho rằng ít nhất Ngôn Tố cũng phải nổi giận.

Nhưng Ngôn Tố ngồi dưới bàn vẻ mặt thản nhiên, điềm tĩnh trả lời: “Anh Miller (nhà văn) là một người đàn ông không tồi.”

Chân Ái đưa mu bàn tay che kín miệng, mặt không biểu cảm nhưng thật ra lại muốn cười. Vẻ mặt Susie thay đổi, nếu cô ta không nghe ra ý châm chọc của Ngôn Tố thì ngốc quá rồi, và mấy lời vừa rồi cô ta đều đang nói về Miller và bản thân cô ta.

Khi hai quân giao chiến, điều đáng bực nhất chính là bạn đùng đùng đánh một hồi trống hào hùng, người ta bình tĩnh thong dong cầm một mũi tên lông vũ bắn hạ cờ chiến của bạn.

Susie đến gần khúc quanh bàn vuông, đến gần chỗ âm thanh của Ngôn Tố. Sau bàn đột nhiên hiện ra thứ gì đó, nhanh chóng chạy về phía một chiếc bàn khác, Susie nhắm súng bắn theo phản xạ. Hai tiếng súng vang lên, một bức tường thủy tinh chợt vỡ tan tành, ầm ầm vụn nát trên mặt đất. Thứ lăn ra chính là mấy cuộn giấy.

Ngôn Tố liếc nhìn, nhớ đến lời Ryan từng nói, bên kia tường thủy tinh là phòng chứa đồ. Trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên, anh kéo Chân Ái chạy cật lực về phía ngược lại núp dưới một bàn thí nghiệm khác.

Susie đi đến, nhìn chiếc bàn họ núp cách cửa không đến năm mét, đoán ra tuyến đường họ chạy trốn, bật cười: “Anh đã không chịu đi, vậy thì đi chết đi!”

Người nào đó giả như tranh cãi: “Trước khi tôi chết, có thể hỏi thăm tâm trạng lúc cô giết Miller không?”

Mặt Susie nhăn nhó. Tâm trạng gì? Tâm trạng đau khổ lại áy náy! Cô ta chỉ muốn hành hạ mấy con ả kia, nhưng giữa chừng Miller xuất hiện. Miller lương thiện chính trực như vậy, không thể nào chấp nhận hành vi của cô, cũng không thể làm lơ ngồi nhìn. Cô ta nghe boss câu lạc bộ đầu độ, trói Miller lên, Miller không phản kháng. Cô ta chỉ ngược đãi Miller chút ít, nhưng lại từ đó đạt được khoái cảm tột bực. Bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ giống như người nọ nói, cô ta là kẻ cuồng ngược đãi bẩm sinh.

Cuối cùng, cô ta kết thúc tính mạng của Miller bằng một phát súng. Cô ta không đành lòng vứt Miller vào đống rác, dốc lòng rửa sạch anh ta đựng vào túi ngủ. Cô ta móc tim của Miller là vì cảm thấy sạch sẽ, định vẫn để lại, nhưng cô ta nghe nói người mất tim không thể lên thiên đường, vội vàng hoảng hốt đi trả lại cho anh ta.

Ngôn Tố thấy chiếc bóng Susie đứng im trên đất, hờ hững tiếp tục: “Nhưng Miller chẳng có gì sám hối, anh ta nói từng giết một bé trai, là cô từng mang thai. Nhưng bởi vì nguyên nhân tâm lý và sức khỏe của cô, anh ta bảo cô bỏ đứa bé ấy đi. Anh ta nói đứa bé bị giết chết, là không hy vọng cô đau khổ và tự trách.”

Ngón tay Susie nắm chặt súng, móng tay bóp đến trắng nhờn, cảm giác bị vạch trần từng chút một khiến cô ta đau đến độ không muốn sống: “Anh là ai?! Anh biết bao nhiêu?!”

Một bóng đen khổng lồ trượt ra khỏi bàn thí nghiệm, Susie bị chọc giận nổ súng bắn về phía cửa, nhưng lại bắn trúng một xe đẩy nhỏ. Trong chớp mắt này, Ngôn Tố và Chân Ái nhanh như chớp chạy về phía hốc thủy tinh Susie vừa bắn vỡ, biến mất tăm trong phòng chứa đồ.

Ban đầu họ đã không định chạy trốn từ cửa chính.

Susie nhanh chóng đuổi theo, bên trong đèn đuốc sáng rõ, bày biện vô số hàng kệ chứa đồ. Không biết lưu trữ cái gì, trong không khí sặc mùi formaldehyd gây mũi. Ngôn Tố và Chân Ái vừa đi vào, đạn của Susie liền đuổi theo.

Phát súng thứ năm.

Chân Ái được Ngôn Tố ôm, chạy trốn trong đống giấy và vật bị bắn văng tứ tung. Cô có thể tự chạy, nhưng anh nhất quyết giữ vững tư thế hoàn toàn bao kín cô như vậy, trước khi đạn bắn vào cô, ít nhất có anh cản lại. Cô biết không lay chuyển được anh, dứt khoát thôi giãy giụa, ngoan ngoãn phối hợp. Cô phân tâm đếm số đạn, đợi đến bắn xong phát thứ chín, có lẽ có thể chế ngự Susie.

Susie đuổi theo bóng dáng lóe lên dưới ánh đèn, lại bắn một phát, hộp chứa đồ trên kệ rơi xuống, giấy bay tán loạn. Cô ta nghiến răng nghiến lợi lặp lại: “Anh là ai?! Anh biết bao nhiêu?!”

Ngôn Tố nhẹ nhàng cất tiếng, ung dung, lịch sự trả lời: “Tôi là S.A.Y.A.N, biết rất nhiều.”

Susie giận đến mức ói máu, tròng mắt xoay chuyển, cười gằn: “Anh S.A., không phải anh đang đếm số đạn của tôi chứ? Chờ tôi bắn hết đạn rồi trở ra à? Tôi cho anh biết, trong súng ngắn có chín viên, vẫn còn ba viên. Anh nói xem ngần này có đủ bắn chết anh không?”

“Không đủ.” Ngôn Tố thờ ơ nói “Nhưng cô mang theo băng đạn, đạn còn nhiều hơn.”

Chân Ái sửng sốt, Susie cố ý nhắc nhở Ngôn Tố đếm số đạn là muốn dụ dỗ anh đi ra sau khi cô ta bắn xong phát thứ chín à?

Susie bị nhìn thấu tâm tư, giận quá men theo âm thanh của anh nổ súng lần nữa. Đạn bắn trúng chiếc hộp bên cạnh Ngôn Tố, một đống đồ lăn xuống, không biết đụng phải thứ gì, băng chuyền trên mặt đất di chuyển.

Susie đi đến cuối kệ, nhìn thấy một bể lớn, ngâm đủ loại xương kỳ lạ. Mùi gây mũi, là foocmon.

Bên kia, Ngôn Tố nhặt lên một quả bóng sắt rỗng ruột, cùng Chân Ái rẽ đi. Susie quay lại không thấy họ, chỉ nghe tiếng Ngôn Tố loáng thoáng trong lối đi nhỏ giữa các kệ, hoàn toàn không tìm ra phương hướng cụ thể: “Lần đầu tiên lúc cô đi tìm tôi, nói cô dạy trẻ từng bị câu lạc bộ bắt được, bất ngờ chạy thoát trong một lần giải cứu. Chuyện này cô đã nói dối. Giải thích hợp lý nhất hẳn là cô mặc thường phục đi vào nội bộ Holy Gold, có lẽ cô dạy trẻ dưới sự giúp đỡ của cô được cứu ra ngoài.” Ngôn Tố dừng lại một giây: “Nhưng thật bất hạnh là cô bị bắt.”

Susie đứng im, không nói lời nào. Một hồi lâu, cô ta đanh mặt, lách cách thay băng đạn. Tiếng kim loại va chạm vang vọng trong căn phòng chứa đồ tĩnh lặng. Chân Ái nép sát vào ngực Ngôn Tố, không chớp mắt lấy một cái. Susie từng chịu những loại ngược đãi kia à? Cô ta nằm vùng, chỉ sợ lúc đó còn thê thảm hơn nữa kia ấy chứ?

Chân Ái chợt nhớ đến lúc đầu Lewis chất vấn Ngôn Tố, nói Susie là đặc vụ ưu tú như vậy có động cơ gì để bị thao túng giết người, Ngôn Tố nói: “Tôi có thể đoán được, nhưng tôi không thể nói.”

Hóa ra là chuyện này ư?

Susie thay đạn xong, sau giây lát yên lặng như tờ, lại cười: “Thật thông minh. Biết không? Lúc còn bé nguyện vọng lớn nhất của tôi là làm cảnh sát, nhưng bây giờ, chuyện hối hận nhất đời tôi là làm cảnh sát.”

Cô ta khẽ cười, mang theo căm hận và đau khổ khắc cốt ghi tâm: “Từ nhỏ đến lớn tôi đều là đứa bé ngoan trong nhà, học đại học tốt nhất, làm công việc tốt nhất, chưa từng làm chuyện xấu. Tôi từng là người kiêu ngạo và tự tôn biết bao, lại bị chúng xem như búp bê mà giày xéo. Làm đặc vụ, tôi từng được huấn luyện ngược đãi chuyên nghiệp, nhưng nơi đó đã phá hủy tất cả. Mỗi ngày mỗi đêm, đau khổ mãi mãi không ngừng, muốn chết cũng không xong!”

Giọng nói cô ta run rẩy, nghiến răng nghiến lợi: “Vì bảo vệ phụ nữ và trẻ em của quốc gia này, tôi đã dâng hiến tất cả! Nhưng lúc tôi tuyệt vọng bất lực nhất, chẳng có một ai bảo vệ tôi!”

“Không đúng.” Cô ta lại cười như kẻ điên: “Những kẻ hành hạ tôi kia chính là tinh anh quốc gia này, có thể tôi còn từng bảo vệ chúng nữa kìa! Các người nói có buồn cười không?”

Cô ta cười ra nước mắt, thoáng qua rồi biến mất. Đáng cười thật mà! Tại nơi vĩnh viễn không thấy mặt trời đó, không ai đến cứu cô cả. Cô từng thề, nếu như ai cứu cô ra, từ nay cô sẽ đi theo. Nhưng người để cô đi chính là boss, người đàn ông trầm lặng đeo mặt nạ màu đen, chẳng bao giờ chạm vào cô mà chỉ ở bên thưởng thức.

Cô trở lại cuộc sống bình thường, nhưng tất cả đều long trời lở đất. Gần gũi, vuốt ve, hôn hít, tình dục, tất cả đều là bóng ma của cô. Thân thể của cô, tinh thần của cô, niềm tin của cô chịu đầy tàn phá. Trái tim hoàn toàn lạnh lẽo, lạnh đến mức Miller dùng thời gian mấy năm bảo vệ cô, che chở cô, yêu thương cô vẫn không ấm lại được.

Có lẽ cô vẫn yêu Miller, nhưng hận Miller không thể cứu được cô. Mà người cô nghĩ đến nhiều nhất lại là một người đàn ông khác. Vô số lần, gã khom người kề sát bên tai cô, giọng nói êm dịu lại mê hoặc: “Susie, đau thì kêu lên đi.”

Những ngày tháng không thấy mặt trời kia, chỉ có một người đàn ông như vậy nói chuyện cùng cô, nhìn cô rơi lệ. Cô nghi ngờ có phải mình bị mắc chứng Stockholm* rồi không.

*Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.

Chân Ái nghe lời Susie nói, có thể tưởng tượng ra địa ngục cô ta trải qua. Có lẽ cô không tài nào hiểu sự việc kia, nên cô vẫn luôn im lặng không dằn nổi mà cất tiếng: “Susie, có một điểm tôi rất lấy làm lạ. Cô bị ngược đãi vô nhân đạo, nhưng vì sao cô không đi trả thù người đàn ông làm hại cô mà lại trút đau khổ đồng dạng lên những người phụ nữ vô tội? Càng khiến tôi không tài nào hiểu chính là cô và người làm hại cô ban đầu cuối cùng lại trở thành đồng bọn đúng không? Bởi vì điểm này, tuy tôi thương cảm cho cô nhưng không thể nào hiểu cô.”

Susie bị Chân Ái đâm phải chỗ đau lần nữa, bộc phát gào to: “Chưa từng trải qua nỗi đau đớn của tôi thì cô không có tư cách dạy tôi phải làm thế nào, cũng không có tư cách nói những lời này.”

Có thể Chân Ái có tư cách, nhưng cô chẳng có lòng tranh cãi với cô ta. Dù sao, trải nghiệm của Susie không thể tưởng tượng được.

Trong thời gian nói chuyện, Susie không quên đến gần con mồi. Mà trong khoảng thời gian cô ta nói, Ngôn Tố không hề rảnh rỗi, anh tìm được một cây gỗ dẹp và cốc chia độ, đảo ngược chiếc cốc tạo thành giá đỡ, đặt quả bóng sắt rỗng ruột lên. Xếp đặt xong nháy mắt ra hiệu với Chân Ái. Chân Ái ngầm hiểu, ẩn núp đi đến phía bên cạnh Susie, kích thích cô ta: “Susie, tôi đoán, cô đã nảy sinh tình cảm phức tạp với kẻ khống chế cô rồi.”

Susie nổi giận, lần này nghe thấy tiếng Chân Ái gần trong gang tấc, lập tức quay sang nhắm súng vào ngay cô. Trong nháy mắt, Chân Ái tránh ra, Ngôn Tố đứng ở góc vuông, nhắm trúng tay của Susie, vung gậy đánh golf một phát.

Khóe mắt Susie phát hiện có điều không ổn, không kịp quay người quả bóng sắt rỗng ruột đã bay đến, chính xác đập vào cổ tay cô ta. Sức mạnh khổng lồ khiến Susie kêu lên một tiếng đau đớn, khẩu súng ngắn rơi xuống đất.

Chân Ái lập tức nhào đến giành lấy khẩu súng, Susie quỵ người muốn lần mò khẩu súng ở chân, họng súng tối như mực đã chĩa vào trán cô ta. Chân Ái lẳng lặng nhìn cô ta: “Đưa tay lên, đừng nhúc nhích.”

Susie hung tợn trừng mắt nhìn lại Chân Ái, nhưng làm theo. Chân Ái cúi đầu tháo súng dưới chân cô ta, Susie canh đúng thời cơ, giơ tay lên định vặn Chân Ái, không ngờ Chân Ái đã sớm dự liệu được ý đồ của cô ta, nhanh chóng rút súng trên chân cô ta, tay kia chĩa súng vào hông cô ta, bóp cò.

“Đoàng” một tiếng, toàn thân Susie cứng đờ, vẻ mặt trắng bệch. Nhưng không cảm thấy đau, cúi đầu nhìn, không hề bị thương. Đạn bắn xuyên qua áo khoác của cô ta.

Chân Ái đang cảnh cáo cô ta: “Tôi nói đừng nhúc nhích.”

Bấy giờ Susie mới biết Chân Ái không yếu đuối như cô ta đã tưởng tượng. Vẻ mặt cô ta trở nên khó coi, nhìn Chân Ái như nhìn kẻ thù, hận không thể ăn tươi Chân Ái.

Chân Ái lần lượt tháo những trang bị khác trên người cô ta, đứng lên, bảo cô ta đứng dậy. Susie không cam lòng liếc nhìn Ngôn Tố phía sau Chân Ái, lại có tâm tư khen ngợi: “Anh S.A., kỹ thuật đánh bóng khá lắm.”

Ngôn Tố không để ý.

Cô ta cười khẩy một tiếng: “Anh S.A., tôi từng gặp cô bạn gái nhỏ của anh ở câu lạc bộ Holy Gold, cô ta chẳng hề tốt đẹp như anh nghĩ đâu.”

Ngôn Tố thản nhiên nhìn cô ta: “Yên tâm, tôi hiểu cô ấy hơn cô.”

Chân Ái hờ hững chẳng có bất kỳ biểu cảm nào. Susie nghẹn họng, thấy hai người họ tin tưởng nhau như vậy, vẻ mặt phức tạp, không hoàn toàn là hận thù.

Ngôn Tố không chịu chạm vào Susie, Chân Ái cũng không muốn đụng chạm vào thân thể của cô ta. Thế là Susie dưới họng súng của Chân Ái, ngoan ngoãn quay người đi phía trước. Chưa được vài bước, đầu không quay lại, nhưng tay đưa ra phía sau. Trong tay áo của cô ta còn có một khẩu súng bỏ túi!

Ngôn Tố chưa từng lơi lỏng, phản ứng cực nhanh ôm lấy Chân Ái tránh vào hành lang bên cạnh. Chân Ái lập tức nổ súng về phía Susie, đạn bắn vào đồ trên kệ bay loạn xạ.

Súng bỏ túi chỉ có một viên đạn, Susie chớp lấy thời cơ lập tức bỏ chạy. Không ngờ cô ta không thấy rõ đường, giẫm chân lên băng chuyền kim loại chuyển động cực nhanh, quấn vào khóa sắt cố định trên băng, người bị kéo ngã trên băng chuyền nhanh chóng bị kéo đi. Cuối băng kim loại là bể foocmon nồng độ cao.

Ngôn Tố nhanh chóng tìm được nguồn điện băng chuyền, nhưng chốt mở đã bị lỏng, không tài nào ngắt nguồn điện được. Chân Ái đuổi theo Susie, thấy tình hình như vậy, phản ứng đầu tiên của Chân Ái là nhào đến kéo tay Susie, muốn kéo cô ta lại. Nhưng băng chuyền như cảm ứng được gì đó, đột nhiên gia tăng tốc độ, kéo mạnh Susie và Chân Ái về phía bể.

Băng chuyền kim loại hoàn toàn mất khống chế. Ngôn Tố vừa quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng này lập tức phi thân ôm lấy bả vai Chân Ái, dùng cổ chân móc vào kệ bên cạnh. Băng chuyền di chuyển vài centimet, kéo ba người thành một đường thẳng, căng ra từng tấc từng tấc rồi dừng lại.

Từng giây lại từng giây, sức mạnh cơ khí khổng lồ trên băng chuyền nhanh chóng dồn vào ba người. Chân Susie quấn trên băng chuyền, mã lực động cơ kéo chân cô ta, như phải chịu cực hình phanh thây, muốn xé rách cô ta chết tươi. Nhưng dù cô ta nỗ lực thế nào cũng không thể thoát khỏi băng chuyền.

Hai tay Chân Ái kéo chặt tay Susie, cánh tay hai người bắt lấy nhau đến mức trắng đỏ, rách da. Về phần Ngôn Tố, anh chỉ dựa vào mắt cá chân móc lấy kệ, chống lại sức mạnh động cơ cả băng chuyền. Sức máy ngay cả cổ tay cũng khó chống chịu huống chi là mắt cá chân. Không đến mười giây, trán anh đã đổ mồ hôi lấm tấm. Tất cả sức kéo đều tập trung áp bức trên người anh, xé toạc cổ chân anh, cơn đau như nghiền xương xé da không tài nào chịu nổi. Cằm anh nghiến lại căng chặt, nhưng anh vẫn không có nửa phần lơi lỏng.

Vài giây sau, chân Susie bị kéo trật khớp, đau đến chết đi sống lại. Cô ta thấy vẻ mặt Chân Ái tái nhợt, móng tay đều găm vào thịt vẫn không chịu buông tay, không tin nổi: “Tại sao phải cứu tôi?”

Chân Ái dốc hết sức nắm chặt, đau đến mức không còn sức để ý đến cô ta. Nhưng đau lòng vì Ngôn Tố nên không khỏi vừa tức vừa hận: “Tôi không muốn cứu cô, tôi muốn giao cô cho cảnh sát. Còn sống!”

Susie sững sờ một giây, khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười quái gở. Sức máy nhanh chóng dồn lại, Ngôn Tố cau mày nghiến răng, mặt mũi trắng bệch nhưng vẫn cố chống đỡ với nghị lực kinh người, hai tay ôm lấy Chân Ái, cổ chân không hề lơi lỏng. Ngay cả đặc vụ Susie cũng kinh ngạc bởi sức chịu đựng của anh, anh không hề chùng chân, nhưng cả chiếc kệ đã lỏng lẻo, lay động một giây rồi nghiêng đi, toàn bộ xiêu vẹo đổ xuống.

Trong nháy mắt, hàng chục chiếc kệ chứa đồ mắc vào nhau sụp đổ ầm ầm như động đất, không khác gì quân bài domino. Hộp, giấy, dụng cụ dậy tiếng ồn ã. Cả thế giới sụp đổ, không gian quay cuồng. Ba người đột nhiên mất nơi bấu víu, nhanh chóng trượt về bể foocmon.

Đồ vật hỗn tạp nện đến từ bốn phương tám hướng, Ngôn Tố trở mình bảo vệ Chân Ái trong lòng, dùng lưng mình chặn lại đồ vật linh tinh trên mặt đất. Bốn phía đã không còn bất kỳ nơi nào để dựa vào, Ngôn Tố nhìn Chân Ái vẻ mặt đau đớn, ra lệnh: “Ái, buông tay!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx