sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Arsène Lupin - Sa bẫy địa ngục - Chương 04 phần 1

BỐN

SA BẪY ĐỊA NGỤC

Sau cuộc đua, một làn sóng người ùa về lối ra vào khán đài, ép sát vào người Nicolas Dugrival. Ông nhanh chóng đưa bàn tay lên túi trong của áo vét-tông. Vợ ông nói với ông:

- Ông làm sao đấy?

- Tôi vẫn lo lo... cái số tiền này! Cứ sợ là bị móc mất.

Bà nói thầm:

- Thế mà tôi không hiểu được ông. Có nên kè kè số tiền như thế trên người không? Toàn bộ tài sản của nhà ta! Thế mà chúng ta đã phải đổ mồ hôi sôi nước mũi mới kiếm được.

- Ổi dào! Ai mà biết được ta có tiền trong ví này?

- Nhưng có, có đấy - bà càu nhàu - này, cái thằng nhỏ, đầy tớ của chúng ta trả về nhà tuần trước chẳng biết là gì. Có phải không, Gabriel?

- Đúng đấy, thím ạ - một chàng thiếu niên đứng cạnh đáp.

Vợ chồng Dugrival và đứa cháu Gabriel của họ được nhiều người ở khu trường đua quen mặt, hầu như ngày nào cũng gặp. Dugrival, vóc người to cao, nước da đỏ, có dáng vẻ của một người thích vui chơi; vợ của ông cũng đậm người, gương mặt dung tục, thường mặc chiếc váy áo bằng lụa màu mận chín đã sờn. Đứa cháu trẻ măng, thanh mảnh, nét mặt xanh xao, mắt đen, tóc màu hoe, hơi xoăn.

Đại thể gia đình ấy vẫn trụ vững trong hội làm ăn ở trường đua. Ngay cả Gabriel cũng chơi giúp chú mình, chăm sóc bầy ngựa ở bãi quây, thu thập những chỉ dẫn mách nước bên này, bên kia giữa những tốp giô-ke, kỵ sĩ, và những người coi ngựa đua, thường xuyên đi lại giữa khán đài và nhóm cá cược với nhau.

Một ngày nọ, vận may đã đến với họ; xóm giềng của Dugrival thấy chàng trai, cháu của ông, ba lần mang tiền về cho ông.

Đợt đua thứ năm kết thúc. Dugrival châm một điếu thuốc. Ngay lúc ấy, một người đàn ông mặc áo ra-két màu hạt dẻ, thắt đai lưng, dưới cằm có một chòm râu hoa râm đến gần ông và hỏi ông bằng giọng kín đáo:

- Có phải người ta đã đánh cắp của ông không?

Cùng lúc ấy người đàn ông đưa cho ông xem một chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng có cả sợi dây xích.

Dugrival giật mình.

- Đúng thế... đúng thế... đấy là của tôi... này, những chữ khởi đầu đều khắc... N.D... Nicolas Dugrival.

Và ngay khi ấy anh ép tay lên túi ngực áo vét tông với một cử chỉ kinh hãi. Chiếc ví vẫn còn nguyên.

- Ôi! - Ông ngao ngán nói - tôi còn may... nhưng làm thế nào mà người ta có thể?... Ông có biết được thằng nhãi ranh ấy đâu không?

- Có, chúng tôi đã tóm được hắn, đang ở trên bốt. Yêu cầu ông đi theo tôi, chúng ta sẽ làm rõ việc này.

- Ông là ai mà tôi có hân hạnh?...

- Dalangle, thanh tra của cơ quan an ninh. Tôi đã báo cho ông Marquenne, sĩ quan hòa giải.

Nicolas Dugrival cùng với viên thanh tra đi ra, cả hai vòng quanh khán đài, hướng thẳng đến sở cảnh sát. Họ còn cách khoảng chừng năm chục bước thì viên thanh tra nghe một người nào đó nói với ông rất nhanh:

- Tên ăn cắp đồng hồ đã ba hoa và chúng ta đang có hướng tìm ra toàn bộ một băng nhóm, ông Marquenne yêu cầu ông chờ ở chỗ cá cược và giám sát xung quanh lán số bốn.

Có đám đông trước quầy đánh cá cược với nhau và thanh tra Delangie đang cáu gắt:

- Thật ngu ngốc, chỗ hẹn gặp này... vả lại tôi phải giám sát ai đây? Ông Marquenne không bao giờ làm khác được...

Ông gạt ra những người dồn sát vào ông quá gần.

- Ái chà! Cần phải dùng khuỷu tay mà hích mới chen được và giữ chặt lấy ví tiền. Chính vì làm thế mà ông đã bị người ta véo bẹo vào người đấy ông Dugrival ạ.

- Tôi không hiểu...

- Ôi. Giá ông hiểu được vì sao các ông mãnh này hoạt động! Chúng ta chẳng hiểu gì hết. Người này giẫm lên chân ông, người kia dùng gậy chọc vào mắt ông, còn người thứ ba thì đánh xoáy ví tiền của ông. Bằng ba cử chỉ, thế là xong... Tôi nói với ông thế, nhưng tôi cũng đã bị mất cắp đấy.

Ông ngừng lại và bằng một thái độ giận dữ:

- Mẹ kiếp, chúng ta sẽ không bị chết dí ở đây! Hỗn độn quá thể! Thế này thì không chịu nổi... Ồ! Ông Marquenne ở kia đang ra hiệu cho chúng ta... Tôi đề nghị ông chờ một lát... và nhất thiết ông đừng động đậy.

Bằng cái hích vai, ông đã mở được một lối đi giữa đám đông. Nicolas đưa mắt dõi theo ông một lát. Đã mất hút, ông đứng tách ra một chút để khỏi bị xô đẩy.

Vài phút trôi qua. Đợt đua thứ sáu sẽ bắt đầu trong khi Dugrival nhận thấy bà vợ và đứa cháu đang tìm ông. Ông giải thích cho hai người là thanh tra Delangle đang bàn tính với viên sĩ quan hòa giải.

- Nhà vẫn còn tiền đấy chứ? - Vợ ông hỏi ông.

Ông đáp:

- Tất nhiên. Tôi thề với nhà nó là ông thanh tra và tôi không để cho người ta chen lấn đến gần.

Ông sờ vào áo vét-tông, nén một tiếng kêu, ấp úng phát ra những âm tiết khó phân biệt trong khi bà Dugrival thì lo sợ, nói lúng búng:

- Làm sao thế, có chuyện gì rồi à?

- Mất cắp... - ông rên rỉ - chiếc ví... năm mươi tờ...

- Không đúng! - Bà kêu lên - không đúng!

- Đúng, viên thanh tra, một tên lừa đảo... chính hắn...

Bà thốt lên những tiếng kêu la thực sự.

- Kẻ cướp! Chúng nó đã cướp của chồng tôi!... Năm mươi nghìn phơ-răng, chúng tôi mất sạch... Kẻ cướp.

Các nhân viên cảnh sát đã nhanh chóng vây quanh họ và dẫn họ đến sở cảnh sát. Dugrival hoàn toàn ngơ ngác để cho người ta làm gì thì làm. Vợ ông tiếp tục gào thét tập trung đủ lời giải thích, tiếp tục vung ra những lời chửi rủa người thanh tra giả hiệu.

- Mong người ta truy tìm!... Thấy được nó!... Một cái áo ra-két màu hạt dẻ... Chòm râu nhọn... Ôi! Tên khốn nạn, nhưng điều hắn lừa đảo chúng tôi! Năm mươi nghìn phơ-răng... nhưng... nhưng ông làm gì đấy, ông Dugrival?

Nhảy chồm lên, bà ta lao đến người chồng của mình. Đã quá chậm! Ông ta đã áp thái dương vào sát nòng khẩu súng ngắn. Một tiếng nổ vang lên, Dugrival ngã vật xuống. Ông đã chết!

Các bạn hẳn không quên sự ầm ĩ các tờ báo đã đưa tin về vụ này và họ đã nắm lấy cơ hội để ít ra là một lần tố cáo cảnh sát lơ là, mất cảnh giác và vụng về. Có thể nào chấp nhận được một tên móc túi đóng giả thanh tra để ăn trộm của người lương thiện giữa thanh thiên bạch nhật và nơi công cộng mà không bị trừng phạt không?

Vợ của Dugrival nói chuyện với những nhà luận chiến bằng những lời than van và những lời chất vấn, phân bua và kết tội. Một phóng viên đã chụp ảnh trước thi thể của chồng bà trong khi bà giơ hai tay ra và thề sẽ trả thù cho người đã chết. Đứng gần bà, người cháu Gabriel cũng một khuôn mặt thù ghét. Anh ta cũng vậy, bằng vài lời giọng thấp, quả quyết và dữ tợn đã thề đuổi theo và nện trúng tên giết người.

Người ta miêu tả hai cô cháu ở khu trong rất tầm thường của phường Batignolles; họ thiếu thốn tiền bạc và mọi thứ nên một tờ báo thể thao mở một cuộc quyên góp tự nguyện để giúp đỡ.

Còn về Delangle bí ẩn, người ta chưa tìm thấy. Có hai người bị bắt rồi lại được thả ra ngay, người ta lao vào nhiều hướng truy tìm đã bỏ trống, đã kê ra nhiều cái tên nghi vấn và cuối cùng người ta làm nổi bật Arsène Lupin lên hàng đầu, với bức điện nổi tiếng của tên cướp lừng danh gửi từ Nữu Ước sáu ngày sau khi sự việc xảy ra.

HÃY PHẢN ĐỐI BẰNG NHỮNG PHẪN NỘ CHỐnG LẠI SỰ VU KHỐNG CỦA CẢNH SÁT BỊA RA TRONG TÌNH THẾ TUYỆT VỌNG. HÃY GỬI LỜI CHIA BUỒN CỦA TÔI ĐẾN CÁC NẠN NHN BẤT HẠNH VÀ BÁO CHO CHỦ NGN HÀNG CỦA TÔI LỆNH CẦN THIẾT ĐỂ CHO NĂM MƯƠI NGHÌN PHƠ-RĂNG ĐƯỢC TRAO CHO HỌ - LUPIN.

Trên thực tế ngay ngày hôm sau mà bức điện tín được công bố, một người lạ mặt gõ cửa nhà bà Dugrival và đặt một phong bì trên tay của bà. Phong bì đựng năm mươi tờ một nghìn phơ-răng.

Sự chuyển tiền bất ngờ này không làm dịu bớt những bình luận, nhưng một sự kiện khác xảy ra lại gợi lên một cảm xúc rất lớn. Hai ngày sau chính những người ở trong ngôi nhà của bà Dugrival và Gabriel bị đánh thức lúc bốn giờ bởi những tiếng kêu la kinh khủng. Người ta xô đến, người gác cổng mở cửa. Dưới ánh sáng lờ mờ của một ngọn nến của một người láng giềng đem đến, ông ta thấy Gabriel nằm thẳng cẳng, bị trói ở hai cổ chân và bị nhét giẻ vào mồm trong phòng của anh. Còn phòng bên cạnh, bà Dugrival có một vết thương ở ngực, máu me đầm đìa.

Bà lảm nhảm nói:

- Tiền bạc... người ta cướp sạch... Tất cả những tờ giấy bạc.

Rồi bà ngất đi.

Chuyện gì đã xảy ra?

Gabriel kể. Và khi tỉnh lại, đã có thể nói được, thì bà Dugrival bổ sung thêm những lời của đứa cháu. Ngay khi bị đánh thức bởi hai tên đàn ông tấn công anh, một tên nhét giẻ vào miệng anh, còn một tên thì trói anh bằng dây thừng quấn cả người. Trong đêm tối anh không nhìn thấy những tên đó, nhưng anh nghe tiếng vật lộn của thím anh chống trả chúng. Bà Dugrival nói: cuộc vật lộn thật kinh khủng. Tất nhiên chúng nó biết được nơi cất tiền, do trực giác nào mà bọn cướp đi ngay đến cả cái tủ nhỏ đựng tiền? Mặc dù bà chống cự kịch liệt, mặc dù bà kêu la, giằng xé, chúng đã vồ được tập giấy bạc. Khi vùng ra bà đã cắn vào vai một tên, hắn đâm dao vào ngực bà rồi cả bọn chạy thoát.

- Theo đường nào? - người ta hỏi bà.

- Qua cửa ra vào của phòng tôi rồi sau đó, tôi nghĩ là chúng ra cửa phòng ngoài.

- Không thể được, người gác cổng bắt gặp chúng ngay.

Tất cả bí mật là ở chỗ này đây: làm thế nào bọn cướp lọt được vào trong nhà và làm thế nào chúng có thể ra được? Không có một lối thoát nào cho chúng cả. Có phải một người thuê nhà không? Một cuộc điều tra tỉ mỉ chứng tỏ điều phi lý của một giả thuyết như thế.

- Thế rồi sao?

Viên thanh tra chính Ganimard được đặc biệt giao nhiệm vụ nhận rằng mình rất lúng túng trong việc này. Anh nói:

- Khổ nỗi là hành động như Lupin, nhưng không phải là Lupin... Không hẳn là có cái gì đó, có cái gì đó của sự lập lờ, của sự ám muội, vả lại, nếu đấy là Lupin thì tại sao hắn đã cướp năm mươi nghìn phơ-răng rồi lại gửi trả lại, rồi lại cướp lại? Vấn đề khác làm cho tôi lúng túng: có nét gì giống giữa vụ cướp thứ hai này với vụ cướp thứ nhất ở trường đua ngựa? Tất cả cái đó thật khó hiểu và tôi có cảm giác là việc này ít khi xảy ra nên việc tìm kiếm là vô ích. Về phần tôi, tôi đành bỏ.

Quan dự thẩm bị bám riết. Các phóng viên thì cố gắng để làm rõ những gì cho công lý. Một cảnh sát điều tra người Anh vượt qua eo biển đến. Một người Mỹ giàu có, người say mê điên cuồng những câu chuyện trinh thám, tặng một khoản tiền thưởng quan trọng cho người nào đem về được một yếu tố đầu tiên của sự thật. Sáu tuần lễ sau, người ta vẫn không biết gì về việc này. Công chúng đồng ý với ý kiến của Ganimard, còn ông dự thẩm thì chính mình đã chán ngấy việc vật lộn trong bóng tối mỗi lúc một dày đặc vì thời gian.

Và cuộc sống cứ tiếp tục ở nhà người đàn bà goá.

Được người cháu tận tình chăm sóc, vết thương của bà chóng lành. Buổi sáng Gabriel để thím ngồi trong một chiếc ghế bành, gần cửa sổ của phòng ăn, làm công việc nội trợ rồi sau đó đi mua thức ăn và những đồ thiết dụng khác. Anh chuẩn bị làm bữa ăn trưa mà không cần nhờ sự giúp đỡ của bà gác cổng.

Mệt mỏi vì những cuộc điều tra của cảnh sát, nhất là bởi những lời chất vấn, hai thím cháu không tiếp đón ai cả. Bà gác cổng với những câu chuyện ba hoa đã làm cho bà Dugrival lo lắng và mệt mỏi cũng không được bà chấp nhận. Bà nghiêng người về phía Gabriel nói với anh ta mỗi khi anh đi qua trước hành lang.

- Cháu phải cẩn thận đấy, Gabriel ạ, người ta dò xét về thím cháu ta đấy. Có những người đang rình cháu, này, cháu ạ, ngày hôm qua chú của cháu còn bắt gặp một tên dòm ngó vào cửa sổ của cháu.

- Ôi dào! Đấy là cảnh sát bảo vệ chúng ta đấy mà. Càng hay!

Nhưng một buổi chiều, lúc bốn giờ, ở cuối phố có một trận cãi nhau giữa hai người bán dâu tây bốn mùa. Ngay lập tức bà gác cổng đi xa khỏi hành lang để nghe ngóng những lời thóa mạ của các đối thủ tung ra cho nhau. Bà cảnh giác khi một người đàn ông trẻ, tầm vóc trung bình, mặc quần áo màu xám với kiểu may không chê vào đâu được lẻn vào trong nhà và nhanh chóng leo lên cầu thang.

Đến lầu ba, nguời ấy bấm chuông. Không có ai trả lời, anh ta lại bấm chuông lần nữa.

- Bà Dugrival ở đây phải không? - Y cất lời hỏi và ngã mũ chào.

Gabriel đứng trong phòng chờ trả lời:

- Bà Dugrival còn đau và chưa thể tiếp ai được.

- Tôi có câu chuyện rất cần để nói với bà.

- Tôi là cháu của bà ấy, có thể tôi sẽ truyền đạt lại.

- Được - gã đàn ông nói - Anh làm ơn nói với bà Dugrival rằng tình cờ tôi được cung cấp những tin tức quý về vụ cướp mà bà là nạn nhân của vụ cướp. Tôi muốn được xem xét căn hộ vì chính tôi nhận thấy một số chi tiết. Tôi rất quen những cách thức điều tra và sự can thiệp của tôi chắc chắn sẽ có lợi cho bà ấy.

Gabriel xem xét người lạ mặt một lát, suy nghĩ rồi tuyên bố:

- Như vậy thì tôi cho rằng thím tôi sẽ đồng ý. Ông chịu khó vào đi.

Sau khi mở cửa phòng ăn, anh né mình nhường lối cho người lạ mặt. Gã này bước đến thềm cửa, sắp bước qua thì ngay lập tức Gabriel giơ cao tay và bằng một động tác thô bạo, anh đâm một nhát dao găm lên vai phải của người lạ.

Một tiếng cười bật ra trong phòng.

- Trúng rồi! - Bà Dugrival kêu to, nhỏm lên khỏi chiếc ghế bành. - Hoan hô, Gabriel! Nhưng cháu nói đi, cháu không giết hắn, tên cướp ấy à?

- Cháu không tin, thím ạ. Lưỡi dao mỏng và cháu đã ghìm bớt nhát đâm.

Gã đàn ông lảo đảo, hai bàn tay giơ ra trước, sắc mặt nhợt nhạt.

- Ngu thế! - người đàn bà góa cười khẩy. - Mày đã rơi vào bẫy... Đáng đời! Đã khá lâu chúng tao chờ mày ở đây. Nào, tên khốn nạn, mày suy sụp rồi, như vậy làm mày bực mình, hả? Tuy nhiên phải lịch sự. Tuyệt vời! Trước tiên hãy quỳ một đầu gối xuống đất trước mặt bà chủ của mày, rồi đầu gối kia... điều mà người ta có giáo dục!... Rầm! Bỗng người ta ngã vật xuống! Ôi! Chúa Giê-su, giá như ông Dugrival nhà ta có thể nhìn thấy hắn như thế. Còn bây giờ, Gabriel, làm việc đi!

Bà về phòng mình và mở một cánh tủ gương trong đó treo những chiếc váy áo. Bà dồn tách chúng ra. Bà mở nốt cánh kia, nó tạo thành ở đáy tủ một lối đi thông sang một gian phòng bên cạnh.

- Gabriel, hãy giúp ta đem nó đi. Và cháu sẽ săn sóc hắn hết mình nhé? Bây giờ hắn đáng giá nghìn vàng đấy.

Một buổi sáng, người bị đâm hơi tỉnh lại. Hắn căng mí mắt lên nhìn xung quanh.

Hắn đã ngủ trong một căn phòng lớn hơn phòng hắn bị đâm, một gian phòng có trang bị vài thứ, các cửa sổ treo rèm kín mít phủ từ trên cao xuống tận sàn nhưng vẫn đủ ánh sáng để hắn nhìn thấy Gabriel ngồi trên một chiếc ghế đang quan sát hắn.

Hắn thì thầm:

- Ồ! Chính mày, thằng nhỏ, tao khen ngợi mày, con ạ. Mày có nhất đâm chắc chắn và sắc bén đấy.

Rồi hắn ngủ lại.

Ngày hôm ấy và những ngày tiếp theo, hắn thức dậy nhiều lần và mỗi lần hắn thấy nét mặt của chàng trai với đôi mày mỏng dính, hai con mát đen lánh và lời nói rắn rỏi.

- Mày làm cho tao sợ - người bị thương nói - Giá như mày đã thế hành hình tao thì tao đâu có làm cho mày khó chịu. Nhưng mà vui đùa đi! Ý nghĩ về cái chết đối với tao dường như là điều buồn cười nhất thiên hạ. Còn như với mày, ông bạn thân mến, điều đó trở nên rùng rợn. Chà, tao rất muốn đánh giấc tiếp đây.

Nhưng Gabriel tuân lệnh của bà Dugrival; anh ta đã quan tâm chăm sóc hắn chu đáo. Người bị thương hầu như không còn bị sốt và đã bắt đầu uống được sữa và ăn cháo. Hắn đã lại sức và đùa cợt.

- Khi nào ta lại sức, ra được bên ngoài? Chiếc xe con đã sẵn sàng chưa? Nhưng hãy đùa cợt đi, tên súc sinh ạ. Mày có dáng như một cây liễu rũ sắp phạm vào một tội ác. Nào, hãy nhoẻn cười với bố đi nào.

Một hôm, khi mới thức dậy, hắn có cảm giác bị gò bó, khó chịu. Sau khi cố gắng, hắn nhận thấy trong giấc ngủ, người ta đã trói chân hắn, nửa thân trên và hai cánh tay vào thanh sát giường bằng sợi dây thép rất mỏng siết vào da thịt làm cho hắn không thể cử động được.

Hắn nói với người canh giữ hắn:

- À, lần này là trò chơi thực sự đây, con gà giò sẽ bị cắt tiết. Có phải mày mổ tao không, thiên thần Gabriel? Trong trường hợp này, mong sao lưỡi dao cạo của mày phải sạch sẽ, ông bạn thân mến của tôi ạ! Xin vui lòng diệt khuẩn nhé.

Nhưng lời nói của hắn bị ngắt lại bởi có tiếng ổ khóa lách cách. Cánh cửa trước mặt xịch mở và bà Dugrival xuất hiện.

Bà chậm rãi đến gần, kéo một chiếc ghế tựa và rút trong túi ra một khẩu súng ngắn, đặt lên mặt tủ đầu giường.

Người bị bắt giam thầm thì:

- Hừ, người ta tự cho là đang ở trong một rạp diễn kịch... Hồi thứ bốn... xét xử kẻ phản bội. Và chính là nữ giới thực hiện... bàn tay của ân huệ... Vinh hạnh biết bao! Tôi chắc rằng bà không xuyên tạc tôi đâu.

- Ôi! Bà biết không?... Mẹ kiếp, có lẽ người ta đã đánh được hơi.

- Im đi Lupin.

Có cái gì đó trịnh trọng trong giọng nói của bà làm cho tên bị bắt xúc động, ép buộc nó im lặng.

Hắn quan sát hết người này rồi người khác, hai người canh giữ hắn, những nét béo phị, nước da đỏ hồng của bà khác hẳn với nét mặt ẻo lả của đứa cháu, nhưng cả hai người cùng có một thái độ quyết định khắt khe như nhau. Người đàn bà góa nghiêng người nói với hắn:

- Mày đã sẵn sàng trả lời các câu hỏi của ta chưa?

- Sao lại chưa?

- Vậy thì nghe kĩ ta nói.

- Tôi hoàn toàn lắng tai đây.

- Làm sao mày biết Dugrival mang toàn bộ tiền của ông trong túi?

- Một tên đầy tớ ba hoa...

- Một tên đầy tớ nhỏ phục vụ ở nhà ta phải không?

- Vâng.

- Và chính mày, trước tiên ăn cắp đồng hồ của ông Dugrival rồi sau đó trả lại cho ông để gây cho ông lòng tin vào mày, đúng chứ?

- Đúng.

Bà kìm nén một hành động tức giận.

- Ngu xuẩn! Đúng thế, đồ ngu xuẩn. Tại sao mày tước đoạt của chồng tao, dồn ông ấy đến chỗ chết và đáng lẽ mày phải trốn biệt xứ đi thì mày lại giả là Lupin đang ở giữa Paris. Thế mày không nhớ rằng chính tao đã thề trước người đã khuất là tao phải tìm ra tên sát nhân ư?

- Đúng là điều ấy đã làm tôi kinh ngạc - Lupin nói - tại sao lại nghi ngờ tôi?

- Tại sao à? Nhưng chính mày đã tự bán mình đấy thôi.

- Tôi à?

- Dĩ nhiên... năm mươi nghìn phơ-răng.

- Này, sao thế! Là một món quà tặng...

- Đúng, một món quà tặng mà mày đã ra lệnh bằng bức điện, gửi tiền cho tao để làm cho người ta tin rằng mày đang ở Mỹ trong ngày đua ngựa. Một món quà! Thật dại dột! Nghĩa là ý nghĩ của mày về việc giết hại con người khốn khổ ấy đã làm cho mày lo sợ. Vậy là mày công khai hoàn trả lại tiền cho người đàn bà goá, bởi vì có dư luận là mày phải làm rùm beng như chính mày là một tay diễn viên tồi. Tuyệt vời đấy! Nhưng con người ngây ngô ơi, trong trường hợp này đáng lẽ không cần phái trả lại cho ta những tờ giấy bạc đã lấy cắp của Dugrival mới phải! Đúng, tên ngu ngốc thậm tệ ạ, chính những tờ giấy bạc ấy chứ không phải là những tờ giấy bạc khác! Dugrival và tao đều có những con số của những tờ giấy bạc. Và mày đã quá ngớ ngẩn gửi cho ta cả tập! Bây giờ mày đã hiểu được cái ngu dốt của mày chưa?

Lupin cười:

- Hớ hênh quá. Tôi không chịu trách nhiệm về việc ấy. Tôi đã ra những lệnh khác... nhưng dù sao tôi cũng có thể chỉ nhận một phần về tôi.

- Hừ, mày đã thừa nhận. Thế là đã biết rõ vụ cướp của mày và biết rõ cả cái mất của mày. Không cần phải tìm mày nữa. Tìm mày phải không? Không, vụ này tốt hơn như vậy nhiều. Người ta không đi tìm Lupin, mà người ta làm cho hắn phải đến! Đó là một ý kiến bậc thầy. Ý kiến của thằng nhỏ, cháu của ta cũng như của ta; có thể nó biết tường tận về mày qua sách vở đã viết về mày. Nó biết tính cách kì quặc của mày, nhu cầu kích thích trí tò mò của mày. Nó biết thói gàn dở của mày thích tìm kiếm trong bóng tối và làm sáng tỏ những điều mà người khác không làm sáng tỏ được. Nó cũng biết được kiểu lòng tốt giả dối này là của mày, biết được thói ủy mị ngốc nghếch làm cho mày đổ nước mắt cá sấu trên những nạn nhân của mày. Và nó đã tổ chức trò hề! Nó đã bày ra câu chuyện của hai tên cướp! Vụ cướp lần thứ hai năm mươi nghìn phơ-răng! Ôi tao thề có Chúa rằng nhát dao mà tao đã bị chém không làm cho tao đau đâu! Và tao thề trước Chúa rằng thằng nhỏ, cháu tao và tao, chúng tao đã có những lúc chờ đợi mày, dòm ngó những tên đồng sự của mày lượn dưới cửa sổ của chúng tao để nghiên cứu địa hình. Và không nhầm, mày phải đến! Bởi vì mày đã trả năm mươi nghìn phơ-răng cho người đàn bà góa Dugrival để không thể có chuyện mày thừa nhận bà Dugrival bị tước đoạt số tiền ấy. Mày phải đến bởi vì lòng tự kiêu vặt của mày và tính kiêu căng của mày. Và mày đã đến.

Người đàn bà góa có giọng cười chói tai.

- Hừ! Có giỏi chơi nữa không? Lupin của những tên Lupin! Tay bậc thầy của những tay bậc thầy! Không thể hiểu nổi và không thể bắt được một người như mày... Thế mà hắn bị sập bẫy do một người đàn bà và một thằng bé chăng ra cho hắn chui vào... Tên Lupin bằng xương bằng thịt ấy đấy!... Tên bị trói chân, trói tay, không còn nguy hiểm bằng một con chim chiền chiện. Đấy! Hắn đấy!... hắn đấy!...

Bà Dugrival run lên sung sướng. Bà bước về phòng bà bằng dáng vẻ của một con ác thú, không rời mắt khỏi nạn nhân của bà. Chưa bao giờ Lupin cảm thấy trong một con người chứa đầy lòng hận thù và tính hung bạo đến thế.

Bà nói:

- Mình khá là ba hoa đấy.

Bỗng dưng bà dằn lòng, quay trở lại gần hắn và bằng một giọng hoàn toàn khác, âm điệu trầm, bà nhấn mạnh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx