sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ba chàng trai, một cô gái và những chiếc lá - Chap 07 - 09

Bảy

Tóc Dài mở ổ khóa. Trong nhà đèn tắt tối thui. Mò mẫm đi qua những bàn ghế và đồ đạc vứt lung tung trong phòng, Tóc Dài đi về phòng mình. Đi ngang phòng của mẹ, cậu dừng lại, ghé tai vào cửa nghe ngóng. Có tiếng nấc nghẹn, tiếng xì mũi, tiếng khăn giấy sột soạt. Cậu gõ cửa phòng. Im lặng. Tóc Dài cố nén tiếng thở dài. Cậu biết mẹ không muốn làm cậu phải bận tâm vì nỗi buồn của bà. Nhưng bà không hiểu, nỗi buồn đó từ lâu đã trở thành của cậu rồi.

*Mẹ Tóc Dài làm việc trong một tiệm Mc Donald.Công việc của bà khá đơn giản là đứng bên chảo dầu lớn, chiên hết rổ khoai tây này đến rổ khoai tây khác. Nhưng ngày lại ngày, nó khiến đôi tay và cái lưng của bà nhức mỏi kinh niên.Mùi khoai tây ám vào da thịt bà. Với Tóc Dài, cái mùi này trở nên rất thân thương nhưng với cha Tóc Dài lại khác. Ông bắt đầu tỏ ra xa lạ với bà. Vào một mùa xuân, khi hoa đào đã nở rộ trên những con đường chạy quanh dòng Potomac, khi Tóc Dài tròn mười lăm tuổi thì ông ta cũng bỏ mẹ con Tóc Dài đi. Mẹ chạy theo níu ông lại, nước mắt nước mũi nhoe nhoét trên khuôn mặt tái xanh nhăn nhúm như một quả cam héo.Họ nói với nhau gì đó và Tóc Dài thấy ông ta giằng mạnh tay làm mẹ té chúi xuống. Cánh cửa gỗ đóng sập lại sau lưng ông ta một cách lạnh lùng. Tóc Dài đứng nép trong góc phòng, không dám ra đỡ mẹ dậy.Người cậu chỉ muốn nổ tung lên vì một ý nghĩ phải trả thù ông ta - trả thù cái người đã làm mẹ cậu suy sụp, đau đớn đến nỗi không đứng dậy nổi. Năm tháng trôi qua, ý nghĩ trả thù trẻ con ấy đã phai nhạt dần nhưng hình ảnh đó đã trở thành nỗi ám ảnh nặng nề trong lòng Tóc Dài. Cậu không vào đại học mà xin một chân bảo vệ trong siêu thị và bắt đầu sống một cuộc sống mờ mịt không có tương lai. “Trượt dài trên cái dốc của sự đau buồn...”, đó là câu Tóc Dài lấy làm tâm đắc khi nghĩ về cuộc đời mình.

Cô nhỏ nằm mãi nhưng không sao ngủ được. Con mèo con lại gần, cạ bộ lông mượt mà vào chân cô và giương mắt lên nhìn. Cô nhỏ bế con mèo vào lòng, nói khẽ: “Mày sướng thật. Tao thấy mày hình như chẳng bao giờ phải nghĩ ngợi điều gì”. Con mèo kêu meo meo tỏ vẻ không đồng ý. Nó ngúng nguẩy đuôi rồi nhảy vọt xuống đất. Cô nhỏ lúc lắc đầu, bảo:

- Chứ mày bảo tao phải làm gì bây giờ?

Cô đứng dậy, lại gần cửa sổ. Trong bóng đêm những hàng cây tối sẫm lại như những người khổng lồ, nặng nề gục đầu như đang phiền muộn suy tư.Nhưng cô vẫn thấy ánh lên đâu đó những chiếc lá vàng và đỏ trong những vòm cây lặng lẽ đó. Nó làm cô liên tưởng đến những tháng ngày đã trôi qua của mình. Một chuỗi những ngày buồn và thi thoảng ánh lên những ngày tràn ngập niềm vui, hy vọng. Tiếng mở khóa cửa lạch cạch làm cô giật mình. Cô quay vội vào giường, vùi mặt vào đám chăn mền ấm sực vừa lúc cánh cửa phòng hé mở. Ba cái đầu bù xù thò vào. Tiếng Số Một:

- Nhẹ thôi không cô ấy thức dậy đó.

- Yên tâm, chị ấy ngủ say rồi. - Tiếng Tóc Đinh.

Rồi cánh cửa sập lại. Im lặng. Ánh đèn ngoài phòng khách cũng phụt tắt khi tiếng chuông đồng hồ điểm kính coong bốn tiếng dài.

*

Cô nhỏ thức dậy vì ánh mặt trời chiếu vào mặt. Cô vặn vẹo người trên giường, hé hé mắt nhìn. Tóc dài đã ở đó từ lúc nào, đang lúi húi buộc cái gì đó ở góc phòng. Cô nhỏ chồm người dậy, kêu khẽ một tiếng:

- Á!

Tóc Dài quay lại cười:

- Cô ngủ ngon thiệt. Tôi không làm ồn cô chứ?

Không - Cô nhỏ thấy ngượng vì biết tóc tai mình giờ trông gớm ghiếc lắm - Đã trễ chưa? Anh đến lâu chưa? Họ đâu rồi?

- Trời, cô hỏi nhiều thế làm sao tôi trả lời hết được. Câu thứ nhất, đã bằng giờ hôm qua tôi đến gặp cô. Câu thứ hai tôi đã đến đây hơn hai tiếng rồi. Câu thứ ba, bọn họ đã đến trường từ sớm. Quý cô cần hỏi gì nữa không?

- Tôi... À, xin lỗi đã bắt anh đợi. Tôi xong liền đây.

Cô nhỏ chui tọt vào phòng tắm. Cô ngơ ngác nhìn con bé trong gương, tóc tai xù ra như con bú dù, mắt thâm quầng, hai má nổi lấm tấm mụn vì thức khuya. Xấu ơi là xấu... Cô nhỏ lầm bầm trong miệng, nhấm một tí nước vào tay để ép mái tóc cứ chực nhảy dựng đứng lên.

- Cô thích ngồi ăn sáng trong nhà hay ra ngoài ban công? - Tiếng Tóc Dài hỏi vọng vào.

Ở đâu cũng được, miễn là ấm thôi.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, cô nhỏ ngỡ ngàng. Chiếc bàn ăn đã được kéo lại gần cửa kiếng trông ra ban công. Ngồi ở đây, vừa ấm áp lại vừa được ngắm nhìn những chiếc lá xinh đẹp rơi theo chiều gió, giống như đang được ngồi trên Skydome giữa trời đầy mây gió. Trên bàn đã để sẵn hai ly sữa tươi, hai miếng bánh mì bơ nướng giòn và vài lát thịt xông khói. Hương thơm từ thức ăn làm cô nhỏ thấy đói cồn cào.

- Woa! - Cô nhỏ không nén được sự thán phục - Tôi không ngờ anh khéo tay thế. Cứ như trong nhà hàng vậy.

- Ôi trời, cái này ai mà không làm được.

Họ ngồi ăn trong tiếng nhạc êm dịu phát ra từ chiếc radio cũ kỹ ở góc phòng. Thỉnh thoảng Tóc Dài lại lén nhìn cô nhỏ. Cái cảm giác êm ái, dễ chịu tràn ngập trong lòng cậu, khiến cậu nghẹn cả cổ.Trong khi đó cô nhỏ nghĩ, chà, anh ta ga-lăng như vầy, làm sao mấy cô bé đó không chết mê chết mệt được. Ăn hết miếng bánh, cô nhỏ mới sực nhớ đến chuyện tối qua. Cô bảo:

-Tối qua có một cô gái tới kiếm anh đó. Cô ta ốm, khá xinh và rất mốt.

- Ờ, tôi biết rồi - Tóc Dài thờ ơ.

Cô nhỏ giả bộ vô tình nhận xét:

- Anh coi vậy mà cũng đắt đào ghê ta. Củ Cà Rốt với Cẳng Sếu, ai mới là cô gái của anh đây?

Cô nhỏ thấy hơi ngượng khi mình hỏi vậy vì nó có vẻ tò mò quá nhưng nhìn thái độ Tóc Dài, cô thấy yên tâm hơn. Anh chàng hình như đang mải suy nghĩ gì đó nên không để ý câu hỏi của cô. Vậy cũng tốt, cô nhỏ nhủ thầm, mặc dù nếu anh ta trả lời thì mình đã thấy bớt hồi hộp.

- Hôm nay cô muốn đi đâu? - Tóc Dài ngẩng lên hỏi.

- Anh thử cho tôi một ý nào đó hay hay đi. Thật may là tôi lại biết anh. Chứ nếu không, tôi cứ phải ru rú trong nhà...

- Ở Mỹ mà không biết lái xe thì cứ như bị què vậy, chẳng đi tới đâu được đâu. Bọn Tóc Đinh, chỉ có cuối tuần mới được nghỉ xả hơi. Bài vở tụi nó nhiều lắm, cô đừng trách sao tụi nó không đưa cô đi đâu chơi hết.

- Tôi hiểu mà. Tôi có bao giờ dám trách họ đâu.

- Cô muốn vào rừng không?

- Rừng ư?

- Chẳng phải cô bảo thích ngắm lá thu đó sao?

- Ồ, vâng.

Họ ngồi im lặng bên nhau suốt quãng đường dài từ Virginia tới Maryland. Những cành cây đập chan chát vào hông xe làm những chiếc lá rụng tả tơi. Tóc Dài dừng xe lại, bảo:

- Mình để xe ở đây rồi đi bộ vào trong.

Họ len lỏi qua con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại ướt sũng sương. Hương thu lành lạnh tỏa khắp bốn bề, trộn lẫn với mùi lá ruỗng mục từ mùa thu trước còn để lại làm cô khẽ rùng mình.

Tóc Dài quay sang hỏi:

- Cô lạnh à?

Cô nhỏ lắc đầu. Nhưng càng vào sâu trong rừng, cô càng thấm cái lạnh của rừng già với những thân gỗ to sụ, đen thẫm vì thời gian và những tàn lá khổng lồ che hết cả ánh mặt trời. Tóc Dài cởi áo khoác choàng lên vai cô. Trên người cậu chỉ còn một chiếc áo sơ mi dài tay khoác bên ngoài chiếc áo thun cao cổ. Cô nhỏ kêu lên:

- Anh sẽ chết rét mất.

- Tôi quen rồi. Lạnh vầy chứ lạnh hơn thế nữa cũng chẳng sao.

Họ cứ đi mãi như thế. Chân đạp lên cỏ ướt lụp phụp. Lại một lần nữa, cô nhỏ nghĩ, giá như hai người đang là hai người yêu nhau thì hay biết bao nhiêu. Tóc Dài phủi một gốc gỗ mục, rủ cô nhỏ ngồi xuống.Từ chỗ này họ có thể nhìn thấy những đám mây xanh biếc bay qua các kẽ lá. Im lặng rất lâu, đến nỗi nghe được cả những tiếng bay vo ve rất khẽ của những con bọ đen bé xíu.Cuối cùng Tóc Dài lên tiếng:

- Từ bé đến giờ, lúc nào tôi cũng ước được làm mây bay trên trời kia.

Cô nhỏ liếc qua Tóc Dài. Lúc này sợi dây thun đã bung ra làm tóc Tóc Dài xõa qua hai bên mặt, lượn từng gợn sóng rất đẹp khiến cô nhỏ phải kêu lên:

- Woa, đẹp quá!

Tóc Dài quay phắt lại:

- Cô nói gì đẹp cơ?

- Không - Cô nhỏ bối rối - Tôi... Ý tôi hỏi tại sao anh lại mơ được làm mây kia chứ?

-Được phiêu bạt khắp nơi, chẳng vướng bận gì. Tôi có cảm giác chúng luôn luôn thật sự nhẹ nhõm.

- Làm người ai lại chẳng vướng bận điều gì đó. Anh ước như vậy hóa chẳng phải anh là người luôn trốn tránh thực tế sao?

-Nếu trốn được tôi đã trốn rồi. Có gì để luyến tiếc đâu.

- Anh nói vậy là sao?

- Chẳng sao cả. Mình đi tiếp đi. Trong rừng này còn có một chỗ hay lắm.

Cô nhỏ thấy Tóc Dài có vẻ không muốn nói chuyện tiếp nên cũng thôi không gạn hỏi nữa. Họ rẽ tay phải. Đi được vài bước thì cô nhỏ thấy mắt mình đột nhiên chói sáng. Trước mặt cô một chiếc hồ rộng mở ra, nước trong vắt và xanh biếc. Nắng làm những gợn nước lao xao ánh vàng. Những chiếc lá thu trôi lững lờ trên dòng nước rồi đến cuối hồ, chúng tấp lại thành một chiếc bè lớn.Hai con vịt trời lơ đãng rỉa lông trên bờ. Chúng có lẽ là một cặp của nhau nên trông rất tình tứ và hạnh phúc. Tóc Dài nằm ườn trên bãi cỏ sưởi nắng. Cô nhỏ chạy xuống sát bờ hồ, nhúng tay vào nước. Một cảm giác tê lạnh chạy từ tay lên cổ làm cô nổi hết gai ốc. Tóc Dài bảo:

- Lạnh lắm đó.

Cô nhỏ quay lại nhìn cậu cười. Một nụ cười rực rỡ. Cậu lim dim mắt. Ánh nắng dịu xuống làm hiện rõ hình cô nhỏ đang cúi lom khom nhặt những chiếc lá cuối thu. Chưa bao giờ Tóc Dài thấy lòng mình bình yên như vậy. Thốt nhiên cậu thấy tim đau nhói vì ý nghĩ chỉ còn vài ngày nữa thôi là những hình ảnh này,những giây phút êm đềm này sẽ tan biến.

Tám

Chủ nhật, cả bọn được nghỉ học nên rủ cô nhỏ đi thành phố Đại Dương. Họ thuê một chiếc xe tám chỗ ngồi. Củ Cà Rốt cũng cùng đi với Tóc Dài. Suốt chuyến đi lúc nào cô cũng tìm mọi cách để ngồi bên Tóc Dài.Còn Tóc Dài không đồng ý cũng không phản đối, chỉ mỉm cười mỗi khi Củ Cà Rốt nói một câu gì đó. Và không một lần nào liếc về phía cô nhỏ, mặc dù cậu luôn để ý thấy Số Một và Số Không chạy lăng xăng quanh cô.Họ luôn miệng hỏi cô có mệt không, cô có lạnh không, cô có đói không... Nhưng chỉ ngồi trên xe làm sao mệt được, xe lại có máy sưởi làm sao lạnh được, sáng nay lại vừa ăn một tô phở Hòa to như cái chậu con, làm sao đói được. Cô chỉ buồn. Buồn ghê gớm vì thấy Tóc Dài sao quá đỗi lạnh nhạt với mình. Cô chỉ chực Tóc Dài quay lại nhếch miệng cười với mình để tươi tỉnh bắt chuyện với cậu nhưng hoàn toàn vô vọng. Càng lúc cô càng thấy bực bội vì khó hiểu. Lúc nào chỉ có hai người sao anh ta lịch sự và dễ mến thế. Chẳng lẽ anh ta lại sống hai mặt đến thế sao.

Tóc Đinh nhìn qua cô nhỏ nói một cách rất vô tình:

- Nó là vậy đó.

Cô nhỏ giật mình, hai tai đột ngột nóng bừng lên. Cô lắp bắp:

- Em nói vậy là sao chớ?

- Đâu có gì - Tóc Đinh nhấn ga cho xe chạy vọt lên - Chị Hai, em hỏi thiệt chị nè, nếu có tới ba người con trai quí chị thì chị làm sao?

- Làm sao là làm sao. Tới lúc đó mới tính được. Chớ giờ biết ai đâu mà tính. Có thiệt là chị không biết không?

Cô nhỏ nhún vai, đang tìm cách đánh trống lảng thì Số Không đã réo lên: - Ê, tấp vô chỗ nào cho tao xả hơi chút. Sáng nay uống nhiều nước quá mày ơi. Xe tấp vào một cây xăng. Số Không hấp tấp nhảy xuống xe, chạy lúp xúp sau những quầy hàng và biến mất vào toa lét. Số Một và cô nhỏ cũng xuống xe. Số Một lại hỏi:

- Mây mệt không?

Có gì đâu mà mệt.

- Thế có mỏi chân không? Cũng không à? Cô giỏi thật. Mỗi lần đi thế này là xương cốt tôi cứ rệu rã cả. Hi hi... Chắc tại tôi ốm quá.

Cô nhỏ nghe tiếng Củ Cà Rốt cười lanh lảnh và tiếng Tóc Dài nói câu gì đó. Lại nghe tiếng cười lanh lảnh của Củ Cà Rốt. Số Một bảo:

- Tôi chưa thấy người nào vô tư như cổ. Người đâu mà chỗ nào cũng cười được.

Ờ, chứ ai như mình. Suốt ngày sầu não ủ dột. Cô nhỏ nghĩ. Mình rõ ràng không hợp với anh ta. Anh ta chỉ thích những người vui vẻ như cô ấy thôi. Cô đột nhiên quay sang hỏi:

- Anh thấy tôi có chán lắm không?

Câu hỏi làm Số Một ú ớ. Chẳng lẽ lại bảo không, tôi thích cô lắm thì lộ liễu quá nên suy đi tính lại, cậu trả lời một câu rất chung chung:

-Tôi thấy người ta chỉ thích những cô gái có tính đằm thắm như cô vậy.

Số Không đã quay trở ra, mặt mày phởn phơ thấy rõ. Trên đôi tay múp míp của cậu khệ nệ nào là sô cô la, da-ua, bánh ngọt. Số Một nhón tay định lấy một chiếc thì Số Không đã kịp vùng ra:

- Nè, cái này không có dành cho mày đâu nghe.

- Thì tao lấy để mời Mây chớ bộ! – Số Một chữa ngượng, cặp kiếng cận như rơi tõm xuống chóp mũi.

- Khỏi cần mày đi! - Số Không làu bàu rồi quay sang cô nhỏ- Mây dùng chút gì không?

- Cảm ơn, tôi còn no lắm.

- Cô cứ nhận đại đi chứ đi thêm quãng nữa là chỗ đồ ăn đó bốc cánh bay mất đó - Số Một sửa lại cặp kính, nói như chọc tức Số Không.

Số Không khịt mũi bảo:

Nhưng dù sao tao cũng có lòng hơn mày, Kẹo Kéo ạ.

Thấy chiều hướng có vẻ căng thẳng, cô nhỏ vội dàn hòa:

- Thôi thôi, cảm ơn hai anh. Lên xe đi rồi mình tính.

Tóc Dài ngó qua cửa xe. Mặc dù có vẻ đang chăm chú nghe Củ Cà Rốt nói chuyện, nhưng Tóc Dài vẫn không quên nhìn xuống chỗ cô nhỏ đang đứng nói chuyện với hai cậu bạn. Cậu thấy ghen tị với họ.Khác hẳn với cậu, họ lúc nào cũng vui vẻ, trẻ trung. Cậu làm sao có thể so sánh được với họ, gia cảnh cũng không, học hành cũng không... Rồi Mây sẽ nhận ra được điều đó.Những người kia chắc chắn sẽ hợp với cô hơn.

- ...đúng không anh? - Củ Cà Rốt cũng chồm qua cửa xe nhìn xuống, hỏi.

- Gì cơ? - Tóc Dài giật mình quay lại.

- Em bảo là hình như hai anh ấy đều thích chị Mây - Củ Cà Rốt ý nhị liếc Tóc Dài - Không biết chị ấy sẽ để ý đến ai ta?

- Để ý đến ai là chuyện của người ta, liên quan gì đến mình mà suy với đoán - Tóc Dài tự nhiên nổi cáu - Thật nhiều chuyện!

- Em làm gì mà anh la em vậy? - Củ Cà Rốt rơm rớm nước mắt.

- Anh xin lỗi - Tóc Dài lầm bầm, ngồi lút sâu vào trong ghế.

Ba người kia đã lên xe. Số Một lên lái thay cho Tóc Đinh. Cô nhỏ xuống hàng ghế dưới ngồi, ngay sát bên cạnh Củ Cà Rốt rồi đến Tóc Dài. Tóc Dài và cô nhỏ đều ngoảnh mặt nhìn ra hai hướng cửa sổ,không ai nói với ai câu nào. Sau mấy lần gợi chuyện không ai hưởng ứng, Củ Cà Rốt khẽ thở dài. Mắt cô lim dim như ngái ngủ, lòng buồn bã nghĩ, cuộc sống cứ như một cái đu quay, người này đuổi theo người kia bao giờ mới bắt kịp nhau đây?

*

Xe dừng lại trên bờ biển. Mùa thu, cát trở nên ẩm ướt và gió từ biển thổi vào lạnh buốt. Những con hải âu lông xám co ro chụm đầu vào nhau trên những tảng đá to xù xì. Mọi người đứng túm tụm vào nhau như để tránh tránh những cơn gió mạnh thổi ào ạt từ biển vào. Nhưng vô tình hoặc do cố ý, Củ Cà Rốt và Tóc Dài đứng tách ra hẳn một phía. Số Một nheo mắt ngắm họ, bảo:

- Trông tụi nó cũng hợp đấy chứ. Lại có vẻ rất lãng mạn.

Cô nhỏ cũng gục gặc đầu, bảo “Ừ”. Tóc Đinh kéo tay cô, kêu khẽ:

- Cảnh ở đây đẹp quá chừng chị nhỉ?

Cô nhỏ lại bảo “Ừ” nhưng mắt chỉ liếc về phía Củ Cà Rốt và Tóc Dài. Hôm nay Củ Cà Rốt diện một chiếc quần nỉ màu xanh nước biển, áo khoác cam điểm chấm xanh dương và quàng một chiếc khăn sặc sỡ (ngay khi mới lên xe cô nhỏ đã phát hiện ra chiếc khăn này Tóc Dài đã từng đưa cho cô quấn cổ hôm đến bảo tàng). Củ Cà Rốt nói một câu gì đó và dang hai tay như sắp bay về trước. Mất đà, cô trượt chân té nhưng Tóc Dài đã kịp kéo cô lại. Cái kéo tay mạnh làm cả người Củ Cà Rốt chúi vào người Tóc Dài. Cô hốt hoảng ôm chầm lấy Tóc Dài. Và nhoẻn miệng cười. Nụ cười hạnh phúc đến nỗi đứng ở phía bên này, cô nhỏ vẫn có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc đang in dấu trên đó.

*

Họ ngồi trong một quán ăn mở cửa 24/24, nằm trên bờ biển. Cửa kính trông ra một ngọn hải đăng tháp đèn sáng rực. Thỉnh thoảng cánh cửa không đóng chặt bị gió thổi bật ra làm vẳng vào tiếng sóng vỗ và tiếng những con hải cẩu đùa nghịch như tiếng trẻ con cười. Họ kêu món súp hành ăn với bánh mì bơ và khoai tây trộn sữa ăn với thịt bò bằm. Mùi thức ăn khiến những cái bụng cứ réo lên ào ào. Tóc Đinh vừa ăn xong đã ngáp dài:

- Ôi trời, sao lại buồn ngủ thế này.

Số Không bảo:

- Căng da bụng chùng da mắt là chuyện thường. Hay mình kiếm chỗ nào trú qua đêm cái đi.

Mọi người ồ lên phản đối, quyết định phải về ngay trong đêm nay. Chiều mai, Tóc Đinh, Số Không, Số Một có bài kiểm tra. Họ phải về thôi không kịp. Cho đến tận bây giờ cô nhỏ vẫn không hiểu được cách học của họ. Ban ngày đi học, hoặc được nghỉ thì chỉ đi chơi hay nằm ngủ trong những chăn bông ấm sực. Tối về đi làm thêm tuần ba buổi. Vậy mà không hiểu sao các cậu vẫn qua được kỳ thi một cách dễ dàng, lại toàn được điểm cao.

Lúc bước ra ngoài, vì thay đổi nhiệt độ đột ngột nên cô nhỏ nhắm tịt mắt hắt xì liền ba cái. Khi mở mắt ra, cô bắt gặp cái nhìn chăm chăm của Tóc Dài. Cô vội vã lảng cái nhìn của Tóc Dài, cố đi nhanh về phía trước. Tóc Dài cũng sải những bước lớn, chẳng mấy chốc đã túm được áo cô. Cậu cởi áo khoác, đưa cho cô, nói lớn để mọi người cùng nghe:

- Cô đừng bày đặt anh hùng nữa. Trời vầy mà ăn mặc phong phanh như cô chỉ có chết thôi. Thấy cô nhỏ vùng vằng chưa chịu nhận áo, Tóc Dài lại bảo:

- Tôi lo là lo cô mà bị bệnh thì chỉ mệt tụi tôi thôi. Mặc vào mau đi.

Giọng nói như ra lệnh. Nhưng với Củ Cà Rốt, sao nó thật dịu dàng. Cả đời cô chỉ mơ ước được một lần Tóc Dài nói như vậy với mình. Nhưng đã có bao giờ đâu. Củ Cà Rốt chạy ngang qua cô nhỏ, nói khẽ đầy ghen tị:

-Chị thiệt hên đó!

Cô nhỏ ngơ ngác, không hiểu ý Củ Cà Rốt muốn nói gì. Vì trời về đêm ngày càng lạnh nên cô đành khoác chiếc áo của Tóc Dài. Người cô nóng ran lên không hiểu vì chiếc áo quá dày hay vì câu nói của Củ Cà Rốt.

Chín

Tóc Dài nhìn lên đồng hồ. Đã hơn bốn giờ sáng. Hai bàn tay cậu như tê lại vì phải ngồi bào khoai mì làm bánh suốt hai tiếng đồng hồ. Ở chợ Eden có bán bánh khoai mì nhưng cậu không thấy ngon. Cậu nghĩ mình thấy không ngon thì chắc chắn cô nhỏ cũng thấy không ngon. Cậu quyết định phải tự tay mình làm cho cô, chỉ vì trong một buổi tối nào đó, cậu nghe cô nhỏ xuýt xoa thèm được ăn bánh khoai mì nướng.

Khoảng mười lăm phút sau thì bánh chín. Mùi thơm của vani, của củ khoai mì nướng bốc lên khắp phòng bếp. Chiếc bánh nướng trong chiếc cặp lồng nhôm đã vàng óng, được viền bằng một đường diềm cháy xém giòn tan. Tóc Dài đưa ngang lên mũi ngửi, cảm thấy thật hài lòng.

Tóc Dài nghĩ mình nên đi ngủ một chút.Mai sẽ là một ngày làm việc dài vì cậu đã xin nghỉ phép cả tuần nay. Nhưng cậu không ngủ say giấc được. Cứ lơ mơ bay bổng trong một bầu khí ngọt ngào. Cậu thức dậy khi những tia sáng màu xanh nhạt đầu tiên len lỏi qua khe cửa, tràn vào giường. Tóc Dài ghé qua phòng mẹ, dặn dò vài câu rồi chạy xuống cầu thang.

*

Căn nhà cô nhỏ ở vẫn còn đang say trong giấc ngủ. Những cánh rèm rũ xuống yên tĩnh. Những cửa kính mờ đi vì hơi lạnh của một đêm dài. “Thật may là mình có chìa khóa”.Cậu khẽ khàng bước vào nhà, đi qua ghế sô pha chỗ Tóc Đinh đang nghẹo đầu nằm ngủ trên đống sách vở với một dáng vẻ hết sức khổ sở, và khẽ khàng đặt khay bánh lên trên bàn.Tóc Dài đứng bần thần một lúc rồi mới quay trở ra cửa. Hôm nay cậu phải có mặt sớm ở siêu thị để phụ sắp xếp hàng hóa.

*

Đầu tiên là Số Không, rồi đến Tóc Đinh, cuối cùng là Số Một ngồi vào bàn. Ba đứa nhìn chăm chăm chiếc bánh không nói một lời nào. Đầu óc họ đang đặc lại vì những con số toán học còn bụng lại réo ào ào nên chẳng ai buồn hỏi ai câu nào. Nhanh nhẹn như mọi khi, Số Không là người đầu tiên cầm dao lên cắt bánh. Cậu xuýt xoa:

- Trời ơi chưa bao giờ tao ăn được một món bánh ngon như vầy.

Họ im lặng ăn. Đột nhiên Tóc Đinh nhảy dựng lên:

- Chết cha, có khi đây là bánh của chị Hai. Chỉ khoái bánh khoai mì nhất. Tụi mày nhớ chừa cho bả một miếng nghe.

Nhưng đã quá muộn. Khay bánh chỉ còn lại đúng một lớp cháy mỏng dưới đáy và một số vụn bánh rơi trên mặt bàn, bám vào hai mép của Số Không. Không nói không rằng,Số Một vội vã giấu chiếc khay vào tủ bếp. Vừa lúc đó cô nhỏ đi ra, một tay cố ép mái tóc chỉ chực bung ra như một tổ quạ xuống, một tay xoa xoa bụng:

Đói quá. Mọ người muốn tôi phục vụ ăn sáng món gì đây. Bánh...

- Dạ thôi khỏi. Tụi em trễ giờ rồi - Tóc Đinh hốt hoảng chặn ngang.

Cả ba đứa lao ra cửa, sau khi quay lại bảo:

- Hôm nay chị chịu khó ở nhà nha. Tóc Dài nó cũng bận hôm nay mất rồi.

Còn lại một mình, cô nhỏ loay hoay chẳng biết làm gì. Con mèo con lông xám cũng đi đâu mất. Căn phòng trở nên trống vắng lạ lùng.Những chùm cúc kim trên bệ cửa sổ đã bắt đầu bung những cái nụ xanh, khoe ra những cánh trắng nõn nà. Cô nhỏ ngồi sát bên cửa sổ, làm lại công việc quen thuộc của mình là ngắm mây trời bay và những chiếc lá vàng lá đỏ chao nghiêng trong không khí. Cô thấy lòng mình thật yên ả. Lâu lắm rồi cô không có cuộc sống này. Có bầu không khí này. Mấy ngày trước thấy buồn, thấy chán, bây giờ bắt đầu quen thuộc thì đã sắp đến lúc phải chia xa. Cuộc sống của cô mới lạ lùng làm sao. Chẳng bao giờ có cái gì là bền vững là dài lâu.

Cô nhỏ mở rộng cánh cửa cho gió lạnh lùa vào. Trời lắc rắc mưa. Cả không gian như được khoác một chiếc áo lụa mỏng trong suốt, trở nên huyền ảo gấp nhiều lần. Cô nhỏ thấy lòng bâng khuâng như nhung nhớ một điều gì đó.Cô khẽ thở dài, tự hỏi giờ này không biết Tóc Dài đang làm gì.

*

Tóc Dài đi rảo rảo qua những lô hàng lớn, kiểm tra để ý xem có ai muốn phá hoại hay đánh cắp gì không. Một công việc nhàm chán. Thật sự nhàm chán. Nhưng không hiểu sao cậu vẫn bám trụ đến tận bây giờ. Tóc Đinh thường bảo: “Mày thông minh thế, sao không học tiếp đi.Học lấy tấm bằng rồi kiếm một việc làm cho tử tế”. Tóc Dài đã chỉ cười. Mọi việc với cậu tất cả đều là nhàm chán, đều chẳng có niềm vui. Cậu chẳng muốn phấn đấu làm gì. Bóng tối bao phủ trên gia đình cậu đã kịp bao phủ lấy cuộc đời cậu.

Nhưng tự nhiên sao lúc này, Tóc Dài lại muốn được đi học thế. Học để lấy một tấm bằng rồi kiếm một việc làm tử tế có tương lai hơn. Lúc ấy chắc chắn cậu sẽ tự tin hơn trước mắt cô nhỏ. Chà chà, nghĩ đến cô nhỏ mới phiền đây. Cậu chưa hình được ngày cô ấy sẽ rời nơi đây để trở về lại Việt Nam. Cậu sẽ làm sao, bắt tay cô ấy một cái, mỉm cười một cái rồi nói câu “Thượng lộ bình an” thôi sao? Chẳng lẽ bấy nhiêu ngày chỉ có thể gói gọn trong một câu nói xã giao như thế? Và khi cô ấy đi, cô ấy có còn nhớ chút gì đến cậu không?

Bây giờ cô ấy đang làm gì? Có thể cô ấy đang ngồi bên cửa sổ, ăn bánh khoai mì nướng của mình. Trời ơi, cái hình ảnh đó mới đẹp đẽ làm sao. Cô ấy sẽ thấy ngon hay không ngon đây? Cô ấy chắc chắn không thể biết đó là của mình. Do chính tay mình làm. Tối nay mình sẽ dò hỏi cô ấy. Chà, khi biết được là do mình làm, khuôn mặt cô ấy sẽ ra sao nhỉ?

*

Vừa đi vừa nghĩ, Tóc Dài đã ra đến quầy tính tiền, chỗ Củ Cà Rốt đang ngồi. Vừa trông thấy Tóc Dài, Củ Cà Rốt đã reo lên:

- A, anh đi làm lại rồi hả? Vậy sao không báo để mình đi chung một xe cho đỡ mất công.

- Sáng nay anh phải đi sớm - Tóc Dài lừ đừ ngồi xuống bên cạnh Củ Cà Rốt. Cậu thấy buồn ngủ díp cả mắt.

- Bộ tối qua anh ngủ trễ lắm hả? Ngó anh là thấy rồi, hai mắt thâm quầng hết kìa.

- Có gì đâu.

- Anh thì cứ có gì đâu có gì đâu. Đến khi bệnh mới biết là có gì đâu. Em nói thiệt...

Củ Cà Rốt bỏ ngang câu nói, quay qua tính tiền cho khách hàng. Lòng cô dấy lên một niềm thương cảm. Cô nghĩ là mình hiểu Tóc Dài, hiểu hoàn cảnh của Tóc Dài hơn ai hết trên thế gian này.Cô ước gì cả cuộc đời này, cô được ở bên cạnh Tóc Dài để xoa dịu nỗi đau Tóc Dài vẫn đang mang nặng trong lòng.

- Thôi anh đi đây - Tóc Dài uể oải đứng lên. Nếu cứ ngồi đây, chắc chắn cậu sẽ ngủ gục mất Ở đầu kia, Jeannie vẫy cậu, nói một câu gì đó.

Củ Cà Rốt ngẩng lên bảo: - Trưa nay mình ra phố Tàu ăn không anh? Em mời anh.

- Thôi, ăn tạm trong này đi. Có bốn lăm phút, làm sao ra phố Tàu kịp. Em ăn gì, anh ra mua luôn cho.

- Pizza. Một cái pizza rau nhỏ. Em thấy anh mệt mỏi lắm. Coi chừng bệnh lại đó! - Củ Cà Rốt dặn với theo nhưng Tóc Dài đã đi khuất sau những dãy hàng.

“Không hiểu sao anh ấy lại trở nên như thế” - Củ Cà Rốt nghĩ thầm - “Lúc nào cũng như đang suy nghĩ một điều gì đó. Phải chăng là vì cái cô gái ấy? Tự nhiên lại xuất hiện làm chi cho thêm phiền thế này”.

*

Nắng chiều tắt dần sau những rặng cây. Cô nhỏ ngạc nhiên tại sao mình có thể chịu đựng được tình trạng này mà không muốn than phiền gì. Một ngày ròng rã ngồi ở nhà, hết xem sách lại đến xem tivi,hoặc lẩn thẩn vào bếp làm tô mì gói ăn qua bữa. Những lúc thế này, cô thật sự ước Tóc Dài có ở ngay đây, bên cô. Cánh cửa bật mở. Tóc Đinh, Số Không, Số Một ùa vào. Trên tay Số Không bê một chiếc hộp lớn cột nơ còn Số Một ôm một bó hoa hồng thật lớn. Cả lũ đồng thanh kêu lên:

- Sinh nhật vui vẻ!

Cô nhỏ ngớ người. Luống cuống một lúc cô mới sực nhớ hôm nay đúng là ngày Sinh nhật của mình. Cô thấy cảm động quá. Nước mắt tự nhiên chấp chới lên mắt. Cô bảo:

- Cảm ơn mọi người nhiều nha.

Ba cậu con trai bắt đầu lăng xăng cắm hoa vào bình. Số Không đặt chiếc hộp lớn lên bàn:

Cô thấy cái bánh này thế nào? Tôi chọn đó.

- Đẹp thiệt. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy một cái bánh bự như vậy.

- Số Không chọn mà chị! - Tóc Đinh vừa nói vừa cười.

-Sao mọi người biết hay vậy? - Cô nhỏ thì thào vào tai Tóc Đinh.

- Chị không hình dung nổi đâu - Tóc Đinh nheo mắt đầy vẻ bí mật - Trong đám mấy đứa này, chị nghĩ đứa nào có thể chu đáo đến thế?

- Em phải không? - Cô nhỏ dè dặt.

- Ôi xin lỗi chị vì thằng em đãng trí này chẳng nhớ được sinh nhật ai ngoài sinh nhật mình.Chị sai rồi.

- Thế thì chị chịu.

- Là Tóc Dài đó.

Không để cô nhỏ kịp ngạc nhiên hay bối rối, Tóc Đinh bảo:

- Bọn em hẹn nhau rồi, tối nay mình vô phố Tàu ở Washington DC chiêu đãi chị một chầu. Bảo đảm không ngon không lấy tiền. Số Một và Số Không đều đồng thanh kêu:

- Phải đó. Không ngon không lấy tiền. Không no căng bụng không về nhà.

-Được rồi, được rồi. Nhưng hôm nay để chị mời nha.

Tóc Đinh hất mặt về phía Số Một và Số Không, bảo:

- Hôm nay hai thằng đó bao mà.

Số Không xoa xoa mặt, cười hề hề: - Chuyện nhỏ... Chuyện nhỏ!

*

Củ Cà Rốt đã về từ sớm. Hôm nay cô có việc bận ở nhà. Tóc Dài ở lại đi dạo một vòng siêu thị. Cậu phân vân không biết mua gì cho sinh nhật của cô nhỏ. Sáng nay mang bánh sang nhà cô nhỏ, cậu vẫn chưa nhớ hôm nay là sinh nhật cô. Mãi đến bốn giờ chiều cậu mới sực nhớ, cuống quít gọi điện cho Tóc Đinh để tổ chức cho cô nhỏ “một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ và ấm cúng tối nay”. Đi vòng vòng một hồi, cậu quyết định ghé quầy hoa mua một bó hồng nhung. Một thứ tình cảm sâu đậm không nói được bằng lời thì có thể thổ lộ bằng hoa. Chỉ vài ba ngày nữa, hoa sẽ héo, mùi hương sẽ phai. Nếu người ấy không thích mình thì cũng sẽ chẳng còn gì để gợi người ấy nhớ đến mình nữa.

Tóc Dài cài dây an toàn, đặt bó hồng sang bên cạnh rồi rồ máy. Giờ này có lẽ mọi người và cô nhỏ đang đợi cậu ở nhà. Thật tuyệt làm sao mỗi khi rời khỏi chỗ làm có một người thân yêu nào đó đang đợi mình về nhà. Tóc Dài mỉm cười, từ từ rời xe ra khỏi bãi đậu. Trên đài lại hát bài hát của Vanessa Williams: “Đôi khi điều quý giá nhất em muốn tìm kiếm lại là điều em không thể thấy... Đôi khi tuyết rơi vào tháng sáu. Đôi khi mặt trời quay quanh mặt trăng... Khi em biết rằng cơ hội của chúng ta đã trôi qua...” với giọng hát tha thiết đến não lòng.

Chuông điện thoại cầm tay đổ dồn. Đầu dây bên kia rọt rẹt. Rồi im lặng rất lâu. Tóc Dài định bỏ máy xuống thì một giọng đàn ông đã vang lên: “Chào cậu. Chúng tôi gọi đến từ bệnh viện... Mẹ của cậu, bà Trần bị tai nạn rất nặng, hiện đang cấp cứu tại đây...”. Tóc Dài nói hai tiếng “Cảm ơn” bằng một giọng khản đặc đến nỗi chính cậu cũng không nhận ra giọng mình. Nước mắt tự nhiên chảy ra dàn dụa. Tóc Dài quặt vội tay lái, lao thẳng đến hướng bệnh viện.

*

- Tụi mình đi thôi. Có lẽ Tóc Dài đã ra thẳng đó rồi! – Tóc Đinh nhìn đồng hồ rồi quyết định. - -Anh ta có biết chỗ không? - Cô nhỏ hỏi.

-Biết chứ. Hồi chiều tụi em hẹn rồi. Nó sợ trong trường hợp bị kẹt xe trên đường về đây thì sẽ ra thẳng đó luôn.

- Anh ta không học cùng trường với em à?

- Hôm nay là ngày nó đi làm - Tóc Đinh trả lời ngắn gọn rồi quày quả đứng dậy, quay qua Số Không - Đi một xe thôi. Mày cầm bánh theo nghe. Ăn xong tụi mình ghé qua Skydome uống cà phê, thổi nến cắt bánh cho lãng mạn - Cậu choàng tay qua vai cô nhỏ, siết nhè nhẹ - Nhất chị nhé. Sinh nhật em có bao giờ được tổ chức như vậy đâu.

Cô nhỏ mỉm cười, hai má nóng bừng lên.

*

Tóc Dài ngồi đợi trước phòng cấp cứu. Tim cậu co thắt từng cơn. Trời lạnh nhưng mồ hôi cậu vã ra như tắm. Đèn cấp cứu chớp nháy liên tục làm cậu thấy chóng mặt.Đám y tá, bác sĩ chạy ra chạy vô nhộn nhạo nhưng không một ai dừng lại để cậu có thể hỏi thăm đôi lời.

Thời gian chậm chạp trôi qua, có lẽ là hàng thế kỷ đã trôi qua khiến Tóc Dài thấy mình trở nên già nua hẳn.Đến khi cậu cảm thấy mình đã không còn sức lực nữa thì cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Tóc Dài chồm dậy. Cậu không nhận ra được người đang nằm trên chiếc xe đẩy kia là mẹ cậu. Một khuôn mặt như nặn bằng sáp với những đường gân xanh chạy dọc hai bên thái dương. Mắt bà nhắm chặt, bình yên như cuộc đời của bà chưa từng có những sóng gió, chưa từng có những lo toan, đau khổ. Người bà mỏng manh như một chiếc lá cuối thu, tưởng chỉ cần nhón bằng hai ngón tay cậu cũng có thể nhấc bà lên được. Ông bác sĩ to béo kéo Tóc Dài lại bảo:

- Mẹ cậu bị ngã, chấn thương sọ não. May người ta đưa mẹ cậu vào kịp nên việc phẫu thuật não đã thành công tốt đẹp. Chỉ chậm một chút nữa thôi là chúng tôi bó tay. Nhưng có điều này tôi muốn báo trước với cậu,đừng bao giờ để bà bị xúc động mạnh. Thần kinh của bà ấy đã bị tổn thương dữ dội, có lẽ là trước cả khi tai nạn này xảy ra. Nếu không cẩn thận, bà ấy sẽ bị mắc chứng thần kinh phân liệt...

- Vâng, cảm ơn bác sĩ.

Tóc Dài chào ông, chậm chạp quay bước về phòng hồi sức. Cậu kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh mẹ, nắm bàn tay lủng củng xương của mẹ, nước mắt cứ chực trào ra. Đã từ lâu lắm rồi cậu mới có cơ hội được ngồi gần mẹ thế này, mới được ngắm mẹ sát tận mặt thế này. Kể từ ngày ba cậu bỏ đi và mẹ giam mình trong căn phòng nhỏ có treo tấm bùa màu đỏ viết chữ Tàu,cậu rất hiếm khi trò chuyện với mẹ. Nói đúng hơn là cậu sợ khi đối mặt với mẹ, cũng có nghĩa là cậu phải đối mặt với chính nỗi đau và sự cô độc của mình, những thứ hằng ngày cậu đã cố trốn tránh bằng những cuộc gặp gỡ, những trò chơi ngoài đường. Giờ đây ngồi bên mẹ, áp tai lên ngực lắng nghe nhịp tim yếu ớt của mẹ, lòng cậu trào lên một niềm thương cảm và nuối tiếc sâu xa. Rằng phải chi cậu quan tâm đến mẹ nhiều hơn, chăm sóc mẹ nhiều hơn thì cuộc sống của mẹ hẳn đã dễ chịu hơn nhiều lần. Tóc Dài cúi xuống, chạm nhẹ môi lên trán mẹ, khẽ khàng:

- Mẹ, con xin lỗi mẹ... Dường như nghe được tiếng Tóc Dài, những ngón tay trái của bà động đậy. Rất khẽ, rất chậm thôi rồi lại yên tĩnh trở lại. Bà mấp máy muốn nói một câu gì đó nhưng cuối cùng lại thiếp đi.

*

Bốn người chọn ngồi một cái bàn trải khăn trắng kê bên cửa sổ. Bức tường trước mặt treo một bức tranh phong cảnh lớn vẽ cánh rừng mùa thu đang thay lá làm căn phòng như nóng hơn lên bởi màu đỏ và vàng cháy rực rỡ. Là buổi tối thường nhưng quán ăn đã bắt đầu đông nghẹt. Tiếng người cười nói ồn ĩ. Đã hơn ba lần người hầu bàn đến gần họ, gập người xuống thật thấp và nói bằng một giọng Anh pha Tàu lơ lớ:

- Quý khách đã chọn dùng món gì chưa ạ?

Số Không sốt ruột nhìn ra cửa. Số Một cúi gằm mặt gõ đôi đũa vào chiếc chén sứ trắng một điệu nhạc nào đó. Tóc Đinh chăm chăm nhìn đi đâu đó, thỉnh thoảng mới thở dài quay qua cô nhỏ. Còn cô nhỏ lòng như lửa đốt. Những ngón tay của cô vân vê tấm khăn trải bàn đã bắt đầu ửng đỏ. Cuối cùng cô quyết định, khi người hầu bàn đến bên họ, ý nhị không nói câu nào nhưng cứ lặng lặng lẽ đứng cúi đầu bên cạnh bàn của họ:

- Có lẽ anh ta chẳng tới đâu. Thôi mình gọi món đi.

Số Một bảo:

- Cái thằng lạ. Nó dặn đi dặn lại mình mà. Giờ đến điện thoại nó cũng không chịu nhấc nữa. - Hay có khi nó đang lang thang đâu đó kiếm mua quà - Tóc Đinh cười - Cái thằng đó coi vậy chớ chu đáo lắm

Cô nhỏ không nói gì. Cô tự nhủ, mình rành anh ta quá mà. Anh ta vốn chỉ thích làm những chuyện ngược đời chứ thật ra đâu có quan tâm gì đến ai. Nếu có, cũng chỉ là quan tâm đến những cô bạn gái của anh ta thôi.

Mình có là gì đâu mà để anh ta phải để ý tới. Mình rốt cuộc cũng chỉ là một con nhỏ yếu đuối, xấu xí, tất cả mọi thứ đều mờ nhạt. Ôi, mình điên mất rồi, tại sao mình vẫn trông chờ anh ta chứ?

Chị Hai, nghĩ gì vậy?

- Hả? Không gì. Mọi người gọi đồ ăn đi chứ.

- Ở đây có gỏi cuốn, chả giò nè. Cơm chiên dương châu nữa. Toàn mấy món chị thích. Em đặt đồ ăn nha.

Cô nhỏ gật đầu, hơi ngả người ra sau. Cô nhìn ba cậu con trai đang chụm đầu bên tờ thực đơn, lòng thấy êm ả lạ thường. Chỉ còn ba ngày nữa là đúng hai tuần cô ở với bọn họ. Một khoảng thời gian thật ngắn mà trong lòng cô đã có biết bao chuyện xảy ra. Giờ phút này tự dưng cô thấy sợ hãi khi nghĩ đến ngày phải chia tay họ. Họ bây giờ đã trở nên thân thiết với cô biết bao nhiêu. Cuộc đời chẳng ai biết trước được điều gì.

Có thể lần chia tay này là mãi mãi.

- Nào cụng ly. Chúc chị Hai sinh nhật vui vẻ.

- Vui vẻ! Vui vẻ!

Tiếng cụng ly, tiếng chén đũa va vào nhau lanh canh. Tóc Đinh chúc một câu gì đó và cả bọn cười ồ lên. Cô nhỏ cũng bật cười, trong đầu một ý nghĩ chạy qua rất nhanh: “Phải chi có Tóc Dài ở đây thì hay biết bao nhiêu”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx