Tô Lị nằm trên ghế sofa, chân gác lên mặt bàn, nhàm chám nhìn Cleves và Josie chơi bida. Hôm nay là ngày cuối cùng Rachel đầu thai, nếu hôm nay cậu bé không đến Minh Giới báo danh, mà giữa trưa là lúc dương khí cường thịnh nhất, lúc đó Rachel không thể đầu thai thì sẽ bị hồn phi phách tán.
“Các ngài không đi ngăn cản Shere sao?”
“Vì sao lại phải ngăn cản? Shere nhà chúng ta làm chuyện gì thì tất nhiên đều đúng hết!”
Tô Lị bĩu môi, bất mãn vì sự sùng bái mù quáng của Josie đối với Shere.
Trong phòng chỉ có ba người bọn họ, Shere đã không thấy bóng dáng từ lâu, mà Tô Lị cũng đã bị giam trong này năm ngày nay.
Dường như Cleves và Josie cũng không muốn quan tâm đến cô, thỉnh thoảng có nói chuyện với cô vài câu rồi lại chăm chú vào mấy trai banh trên bàn bida.
Không những thần kinh của Josie thường xuyên bị chậm phát triển mà ngay cả năng khiếu chơi trò chơi cũng vậy. Đây không phải lần đầu tên Tô Lị xem hai người bọn họ chơi, nhưng cho dù là cờ vua hay những trò chơi khác, cô chưa bao giờ thấy Josie có thể thắng được Cleves.
Cô cũng không biết Josie lấy đâu ra cái ý chí ấy, mỗi lần chơi đều thua thảm hại, nhưng sau đó lại tiếp tục chơi, tinh thần thể thao của anh ta rất giống với các tuyển thủ bóng đá quốc gia làm cô vô cùng bội phục.
Đạo lý này đại khái là nếu thượng đế đóng của bạn một cánh cửa, thì nhất định ngài sẽ đóng luôn cửa sổ của bạn. Tô Lị vô cùng nhàm chán ngẫm nghĩ.
Lúc này, đột nhiên Shere đi vào, không thèm liếc mắt nhìn hai người đang chơi bida mà đi đến trước mặt Tô Lị, kéo tay cô đi ra ngoài.
“Này... Shere, ngài muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Đi thỏa mãn tính cách biến thái kia của em.”
Khi nghe câu nói “tính cách biến thái” của Shere thì Tô Lị liền bĩu môi, tuy cô vẫn không hiểu đang có chuyện gì diễn ra nhưng vẫn để Shere tùy ý kéo mình đi lên xe ngựa.
Trên đường đi, xe ngựa lắc lư không ngừng, Shere vẫn giống như không có việc gì, nhắm mắt ngồi im, còn Tô Lị thì quay đầu ra cửa sổ ngắm nhìn xung quanh, bất giác đã đi đến ngoại thành.
Thấy khung cảnh xa lạ hai bên đường, lúc này Tô Lị mới quay đầu lại hỏi: “Shere, chúng ta đi đâu vậy?”
“Không phải ta đã nói rồi sao? Chúng ta sẽ đi thỏa mãn tính cách biến thái kia của em!” Shere vừa nói vừa nắm mắt như trước.
“Tôi đang rất nghiêm túc đấy!”
Shere hé mắt nhìn Tô Lị, trong ánh mắt dường như hơi mơ màng, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta đi gặp Rachel.”
“Thật sao? Ngài đã tim được cậu bé rồi sao?” Tô Lị vô cùng vui mừng ghé sát mặt mình vào mặt Shere.
Shere lấy tay đẩy trán cô đi ra xa, tiếp tục nhắm mắt: “Ừ. Vì vậy em cứ nhắm mắt ngủ một giấc đi đã.”
Tô Lị bĩu môi. Nếu cô sớm biết mấy ngày nay Shere đi tìm Rachel thì cô đã không phải thầm mắng chửi anh trong lòng rồi.
Xe ngựa đi đến một ngôi nhà ở ngoại thành thì dừng lại. Căn nhà này có hai tầng, xung quanh không hề có hàng rào, cách ngôi nhà không xa còn có một cây Kim Tùng cao tới tận cửa sổ phòng ở lầu hai. Tô Lị vui mừng, nếu cô đoán không sai thì đây chính là nhà của Rachel!
Tô Lị đang định đi tới gõ cửa thì Shere đã kéo cô đi đến gần cây Kim Tùng, ôm cô nhảy lên để cả hai người cùng ngồi trên một cành tay, không những vậy mà Shere còn để ngón tay lên môi cô, ý bảo cô đừng lên tiếng.
Tô Lị sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, im lặng theo dõi xem bên dưới có xảy ra chuyện gì hay không.
Chỉ một lúc sau, Tô Lị đã thấy Alar và Rachel cùng xuất hiện. Cô vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn Shere, nhưng chỉ thấy anh liếc nhìn mình ý bảo cứ tiếp tục theo dõi tình hình phía dưới.
Hóa ra Shere còn đi trước hai người họ một bước, tìm ra được chỗ này trước cả Alar...
Rachel tới gần căn nhà, cậu bé không trực tiếp đi vào bên trong mà đến bên cửa sổ nhìn vào trong nhà. Lúc này, cha và người mẹ kế của cậu đang dùng bữa sáng.
Không khí trên bàn cơm cũng không hẳn là ngượng ngùng, nhưng lại không hề vui vẻ như trước kia. Vẻ mặt của cô em gái dường như rất đau buồn.
Tô Lị khẽ kéo cánh tay Shere nhỏ giọng hỏi: “Này, ngài nói Rachel có trực tiếp chạy về giết mẹ kế rồi lấy thịt nấu canh hay không?”
Shere vẫn không nói chuyện, chỉ bày ra tư thế ngồi xem tình hình bên dưới mà thôi.
Lúc này, đột nhiên Rachel ôm đầu, Alar thấy vậy vội vàng ngồi xổm xuống, sờ lên trán cậu bé hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Không sao chứ?”
“Hình như... ta nhớ ra cái gì đó...”
“Nhớ cái gì? Có thật là mẹ kế của ngươi giết chết ngươi không?”
Biểu cảm đau khổ của Rachel biến mất, lắc đầu nói: “Hình như lúc trước ta đã hiểu lầm rồi, bà ấy không giết ta.”
“Vậy vì sao ngươi lại chết? Ngươi có nhớ ra không?”
“Không. Đầu ta đau quá, không thể nhớ được vì sao ta lại chết.”
“Ngươi có muốn biết không?” Đột nhiên Shere ôm Tô Lị nhảy từ trên cây xuống, đi đến trước mặt bọn họ. “... Biết nguyên nhân thật sự vì sao ngươi lại chết?”
Alar và Rachel vô cùng kinh ngạc nhìn hai người: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Shere cười mà như không cười, buông Tô Lị ra, xoay người đi đến gần Rachel: “Thế nào? Ngươi có muốn biết không?”
Rachel trịnh trọng gật đầu: “Có, ta muốn biết, xin ngài hãy nói cho ta biết!”
“Được, ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng sau đó ngươi phải ngoan ngoãn đi đầu thai.”
“Được!”
Thấy Rachel đồng ý, Shere nhếch miệng cười, sau đó xoay người chỉ vào gốc cây Kim Tùng: “Đó chính là nguyên nhân vì sao ngươi chết.”
Cả ba người đều không hiểu nhìn Shere. Shere đi đến gần gốc cây Kim Tùng, ngồi xổm xuống chỉ vào một tảng đá khá nhọn, trên đó vẫn còn một vết máu mơ hồ.
“Không phải mẹ kế của ngươi giết ngươi, mà là do lúc trước ngươi té từ trên cây này xuống, do không cẩn thận nên trán đã va vào tảng đá này, mất máu quá nhiều mà chết.”
Rachel hoảng hốt ôm trán mình. Hình ảnh bản thân té từ trên cây xuống, máu chảy đầy đất, chết không nhắm mắt lần lượt hiện lên trong đầu Rachel.
“A!!!” Rachel ôm đầu ngồi xổm xuống đất, nhớ đến tình huống ngày hôm đó.
Lúc đó, Rachel đang cùng em gái chơi trốn tìm, vì tính tình nghịch ngợm nên đã trốn trèo lên cây, kết quả là mình trượt chân té từ trên xuống, trán đập ngay vào tảng đá rồi chết.
Tô Lị kinh ngạc, nhìn Shere hỏi: “Làm sao mà ngài biết được điều này?”
“Hả? À... là ta đi hỏi ba mẹ Rachel.” Shere nói vô cùng bình thản.
Tô Lị há hốc mồm, đơn giản như vậy sao? Nhưng lỡ như cha mẹ Rachel nói dối thì sao?
Sau khi trí nhớ từ từ khôi phục lại, Rachel mới dần trở nên bình tĩnh. Hóa ra lúc đó do trán bị chấn động mạnh nên cậu mới quên mất nguyên nhân mình chết là gì, bây giờ cậu đã nhớ ra tất cả, trong lòng cũng đã chấp nhận sự thật, vẻ mặt vô cùng thoải mái nói: “Ta đã nhớ ra hết rồi. Cám ơn các ngươi đã cho ta biết nguyên nhân vì sao mình chết. Ta nghĩ ta cũng nên đi rồi.”
Tô Lị ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuy không thể thấy mặt trời, nhưng cũng đã sắp đến giữa trưa, vì vậy Rachel phải nhanh chóng đi đầu thai, nếu không hồn phách cũng sẽ không còn mất.
“Nhưng ta muốn vào để chào bọn họ lần cuối.”
Shere gật đầu, Rachel liền đi xuyên qua vách tường vào trong nhà.
Tô Lị nhìn Rachel đi vào, rồi quay qua nhìn Shere: “Mẹ kế của Rachel sẽ không ác như người mẹ kế trong câu chuyện kia chứ?”
“Chắc chắn không rồi. Mẹ kế của Rachel là một người phụ nữ rất tốt, vừa xinh đẹp vừa hiền lành.”
Tô Lị không ngờ Shere lại nói như vậy. Từ trước đến nay Shere rất ít khi khen người khác, lúc này cô lại thấy anh giành lời tốt đẹp cho một người con gái, vì vậy tự nhiên trong lòng liền sinh ra chút ghen tị với người phụ nữ kia.
Nhưng chuyện này cũng chứng minh câu chuyện kia vốn chỉ là chuyện xưa mà thôi, không liên quan gì đến cái chết của Rachel.
Sau khi nhìn mặt cha mẹ và em gái mình lần cuối, Rachel liền ngoan ngoãn đến Minh Giới đầu thai, mà tâm tình mấy ngày nay của Alar cũng khá vui vẻ. Dù sao đây cũng là vụ án đầu tiên cậu nhóc tự mình phá được, tuy người ủy thác chỉ là một linh hồn và... thời khắc cuối cùng có sự giúp đỡ của anh Shere!
***
Lúc này, Tô Lị lại rất đang buồn bực!
Tàu thủy liên tục lắc lư làm chứng say tàu của Tô Lị lên tới đỉnh điểm, cả người cô rất không thoải mái, sau khi ói ra hết mấy thứ trong bụng thì cả người lại cảm thấy đứng ngồi không yên.
Shere không thể nào chịu được nữa, bất ngờ lấy tay khiêng cô lên vai. Đột nhiên cả người bị mất trọng lượng làm Tô Lị vội vàng che miệng lại, mơ mơ hồ hồ nói: “... Shere, từ từ thôi, tôi lại muốn ói nữa rồi...”
Shere không thèm để ý cô đang nói cái gì, trực tiếp khiêng cô đi về phòng, không hề thương hoa tiếc ngọc ném cô xuống giường: “Em ngủ một giấc đi đã, nếu có chuyện gì thì cứ nói với ta.”
Tô Lị nén giận liếc Shere một cái, xoa xoa cái lưng vừa bị nện xuống giường, nhưng chuyện này cũng không thể trách Shere được, vì đây cũng là do cô muốn chết mà đòi đi theo Shere.
Còn chuyện vì sao bọn họ lại phải ở trên tàu thủy này thì phải nói đến mấy ngày sau khi vụ án của Rachel kết thúc...
...
Mấy ngày nay Cleves và Josie đều định cư luôn trong tòa lâu đài của Shere. Dường như bọn họ đã coi nơi này là của mình, không thèm để ý đến ánh mắt kỳ quái của Tô Lị mà ở lỳ trong này từ sáng đến tối.
“Cả ngày hôm nay Shere đều ở trong thư phòng, không có đi ra ngoài.”
“Ừ, thì sao?” Cleves di chuyển con xe trong tay lên mấy ô, liếc nhìn khuôn mặt Tô Lị đang nhăn nhó như ăn phải mướp đắng.
“Shere rất hiếm khi ở nguyên một ngày trong thư phòng, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Cô lo lắng cho Shere thì cứ trực tiếp đến tìm hắn là được mà!” Josie đã thực sự xem nơi này là của mình, bên cạnh còn để một đống đồ ăn, không thèm nhìn Tô Lị một cái, vừa nhìn bàn cờ trước mặt vừa lấy tay bốc đồ ăn.
Tô Lị bất đắc dĩ chống cằm. Nếu cô có thể thì đã sớm đi vào đó rồi, đâu cần nhàm chán ngồi đây như vậy. Tiếc là sáng hôm nay sau khi Shere nhận được một bức thư thì liền ra lệnh không ai được phép quấy rầy, rồi cầm bức thư đó đi vào thư phòng.
“Các ngài nói xem rốt cuộc thì bức thư đó nói về cái gì mà đột nhiên Shere lại khẩn trương như vậy?”
Đột nhiên Cleves và Josie ngẩng đầu lên nhìn nhau, từ trong áo lấy ra một bức thư màu đen rồi hỏi Tô Lị: “Cô nói là sáng nay Shere cũng nhận được thứ này sao?”
Tô Lị nghi ngờ nhìn bức thư trong Cleves: “Thư gì vậy?”
“Thiệp mời của phu nhân Bathory.”
“Phu nhân Bathory? Cũng là một ma cà rồng sao?”
“Đúng vậy, đó là một nữ Bá Tước của nước Hungary. Có lẽ là Shere đang suy nghĩ xem có nên tham dự bữa tiệc này hay không.”
“Vậy các ngài thì sao?”
“Vì mặt mũi của phu nhân Bathory nên chúng ta nhất định sẽ phải đi. Nhưng phu nhân Bathory có tiếng là rất biết cách quyến rũ đàn ông, có lẽ là Shere đang lo lắng mình sẽ không kìm lòng được... ha ha...” Josie không thèm giữ hình tượng, ôm bụng cười to.
Nhưng chỉ một giây sao, Josie vội vàng ngậm miệng lại.
“Ta không hề hứng thú với sắc đẹp của bà ta.” Không biết tại sao Tô Lị lại có cảm giác Shere đang giải thích với mình, vì vậy cô cảm thấy tim mình vô cùng ấm áp.
Tô Lị tò mò cầm bức thư màu đen trên bàn lên. Cả trong và ngoài đều là một màu đen, chỉ có mỗi chỗ niêm phong là có một dấu sáp hình hoa hồng màu đỏ. Khi mở thư ra xem, tờ giấy bên trong cũng màu đen, tuy chữ viết là chữ tiếng anh màu bạc trên nền đen nhưng Tô Lị vẫn không hiểu nó có ý nghĩa gì.
“Vậy ngươi làm gì ở trong thư phòng nguyên một ngày hôm nay?” Cleves cố tình hỏi.
“Ta đang suy nghĩ xem nên lấy nhẫn của Mitter Vernes bằng cách nào.”
“Mitter Vernes? Thân Vương tộc Gangrel sao?”
“Ừ.” Shere gật đầu với cô rồi nói tiếp: “Mọi người đều biết Thân Vương Mitter Vernes rất thích phu nhân Bathory. Nếu đã như vậy thì chúng ta có thể lợi dụng bà ta để lấy được nhẫn.”
“Vị phu nhân Bartley kia... rất xinh đẹp sao?” Nói thật thì đây mới là điều Tô Lị để ý nhất.
“Nói đúng ra thì cô ta kém Lilith một chút. Nhưng trăm năm nay mà bà ta vẫn bảo trì được gương mặt như cô gái hai mươi tuổi là một điều rất khó.”
Cleves càng nói như vậy, Tô Lị lại càng để ý: “Shere, ngài thật sự sẽ đến tham dự bữa tiệc đó sao? Vậy thì tôi cũng sẽ đi với ngài.”
“Từ đây đến Hungary rất xa. Em thật sự muốn đi sao?”
...
Nếu Tô Lị biết mình bị say sóng nặng như vậy thì lúc đó cô đã không vội vàng gật đầu rồi!
Tô Lị nhắm mắt, buộc mình phải chìm vào giấc ngủ thật nhanh. Lúc đó, cô thật sự sợ hãi Shere sẽ bị sự xinh đẹp của phu nhân Bartley quyến rũ, cho nên mới quấn quít lấy Shere đòi anh dẫn mình theo.
Cô thở dài một tiếng, hy vọng thuyền cập bến nhanh một chút...
@by txiuqw4