Khắc Hàn nhìn tôi, tôi cảm nhận được.. Anh không phải là Ren Smith gì như cô ta nói.. Anh chính là chồng tôi.. Vương Khắc Hàn..
- Anh không nhớ em sao? Em là vợ anh đây, Tiểu Hạ đây! - tôi nắm tay anh
- Cô làm trò gì thế hả? Mau buông tay ra! - Hana đẩy tôi ra
< Soạt > Tôi đưa súng lên trước mặt cô ta, ánh mắt lạnh lẽo:
- Nếu cô không ngại tôi có thể tiễn cô đi gặp diêm vương!
Hana tức giận, nhưng cô phải im lặng. Minh Hàn chạy tới bên cạnh:
- Mẹ.. Dẹp súng đi, chúng ta làm như thế là phạm pháp đấy!
- Một viên đạn để có thể khiến cho cha con về thì mẹ không sợ đâu!
Tôi quay sang nhìn anh, nắm lấy tay anh đưa lên má:
- Anh nhớ em mà, đúng không? Anh đã dạy em cách cầm súng mà.. Khắc Hàn!
Khắc Hàn nhìn cô gái trước mặt, tay anh cảm nhận được từ phía cô.. Giọt nước mắt của cô không hề giả.. Nó khiến cho anh anh đau lòng.. Nhưng:
- Xin lỗi, cô nhầm người rồi! Tôi là Ren Smith! - Khắc Hàn rút tay ra khỏi tôi
- Haha.. Cô Vương, tôi biết cô nhớ thương chồng nhưng không nên tự tiện nhận bừa bãi như vậy! - Hana ôm lấy tay anh
- Cô Vương, cô có thể bỏ súng xuống rồi đấy! - Khắc Hàn nhìn tôi nói lạnh
Cánh tay buông lơi tưởng chừng như đã gãy.. Anh cùng cô ta bước qua tôi.. Nước mắt rơi xuống.. Thật sự tôi đã nhầm sao?
- Mẹ..! - Minh Hàn đỡ lấy tôi
- Minh Hàn.. Có thật là mẹ lầm không? Anh ấy quên mẹ sao? - tôi quay sang nhìn Minh Hàn
- Mẹ.. Đừng khóc! Nếu ông ấy là cha, mẹ nên khiến ông ta nhớ lại! - Minh Hàn nhìn tôi nói nghiêm túc
Đúng vậy, tôi phải khiến anh ấy nhớ lại.. Còn cô ta.. Một tập đoàn Joyce mà muốn đấu à, cô ta phải hối hận..
Khắc Hàn đưa Hana vào phòng VIP, Hana bất mãn nói:
- Chết tiệt, ả ta dám chĩa súng vào em! Lần sau nhất định em sẽ không để ả nguyên vẹn như vậy đâu!
- Được rồi! Cô dùng bữa đi, tôi hết hứng ăn rồi! - Khắc Hàn bỏ đi
Tôi đưa Minh Hàn về nhà, về phòng thay đồ ngủ ra. Điện thoại bỗng reo lên:
- Nói đi Anna!
< Giám đốc, đã có tư liệu về cậu Vương! > - Anna cầm tư liệu trong tay
- Tôi đã gặp anh ấy rồi!.. Cô hãy giúp tôi điều tra tập đoàn Joyce đi! - tôi cầm ly rượu lên uống một ngụm
< Vâng! > - Anna trả lời liền lập tức cho người đi tìm thông tin
Tôi cúp máy rồi ngồi xuống giường, nhìn hình cưới của chúng tôi.. Rồi tự bật khóc.. Thật buồn cười.. Nhưng anh làm cho tim tôi đau quá..
Minh Hàn trở về phòng, thay đồ ngủ xong liền mở máy laptop lên... Tập đoàn Joyce sao?.. Bàn tay di chuyển thoăn thoắt, trên màn hình nổi đầy con số.. Và rồi, nụ cười nở trên môi Minh Hàn.. Một cái enter cuối cùng đã làm cho tập đoàn Joyce phải rối loạn nội bộ.. Minh Hàn nhếch môi nhẹ, cất laptop vào tủ.. Hana Joyce sao?.. Cô dám chống đối với mẹ tôi, coi như cô chọn nhầm người rồi..
- Ngày hôm sau -
Tôi đưa Minh Hàn đến trường rồi quay về công ty, vừa thấy tôi Anna liền chạy ra nói nhỏ:
- Giám đốc, cô tấn công tập đoàn Joyce rồi sao?
- Cô nói cái quái gì thế? Tôi đã bảo cô tìm tư liệu về họ mà! - tôi bước vào thang máy
- Nhưng thưa giám đốc, cổ phiếu của tập đoàn Joyce đêm qua tụt dốc không phanh, đã thế các ngân hàng của tập đoàn vô cớ mất một số tiền khủng! Tôi cứ nghĩ đó là do cô cho người làm! - Anna cúi đầu
- Thế à... Cô điều tra ai làm chưa? - thang máy dừng lại, cánh cửa mở ta, tôi liền đi vào mở máy tính
- Chỉ có manh mối đề lại là Death! - Anna đưa tư liệu
- Death? Thần chết sao? - tôi tò mò
- Hắn là tên siêu trộm khiến cho các tập đoàn phải run sợ, hắn có thể ăn cắp mọi dữ liệu cũng như các số tiền khủng từ đó đã khiến cho nhiều gia thế suy sụp đến chết nên mọi người đặt biệt danh cho hắn như vậy! - Anna nói rõ
- Vậy à..! Tôi có vẻ tò mò về hắn, cô có thể truy tìm hắn không?
- Giám đốc, đã có rất nhiều tập đoàn cho hacker truy lùng hắn nhưng tất cả chỉ là con số không cho nên tôi nghĩ ta không nên lãng phí về hắn!
- Được rồi!
Tôi nhìn biểu đồ chứng khoáng của tập đoàn Joyce đang tụt giảm xuống, nụ cười nở lên trên khoé môi.
Khắc Hàn lúc này đang chăm chú nhìn vào máy tính, Hana từ ngoài đi vào la lối:
- Khắc Hàn, có thật công ty ta bị tấn công không?
- Im lặng đi, cô la thì nó cũng không tăng đâu! - Khắc Hàn lạnh lùng
- Khốn kiếp, nhất định là cô ta làm! Anh mau đi với em tới đó!
Hana nhanh chân đi ra ngoài, Khắc Hàn nhếch môi nhẹ.. Có thật cô ta làm hay không?.. Nếu thật thì quả nhiên cô ta rất thú vị...
Một lúc sau, chiếc xe của Hana cũng tới trước cổng công ty H&H. Cô tức tối đi nhanh vào trong, các nhân viên cúi đầu:
- Thưa cô, cô tìm ai? - một cô gái cúi chào
- Mau gọi ả ta ra đây! Tôi muốn nói chuyện với ả! - Hana la
- Thưa cô, người cô nói là ai? Công ty chúng tôi không biết ả ta là ai cả! - cô nhân viên cúi đầu
- Mau gọi giám đốc các người ra! - Hana hét
- Cô tìm tôi sao? - tôi đi từ thang máy ra đã nghe tiếng cô ta
Hana bước tới gần giơ tay định tát tôi thì:
- Cô Joyce, chưa nói chưa rằng cô đã có ý đánh người sao? - Khắc Anh nắm lấy tay cô
- Anh.. Anh là..? - Hana nhìn
- Tôi là bạn trai của Tiểu Hạ.. Vương Khắc Anh! - Khắc Anh mỉm cười toả nắng
- Đừng nhảm nữa Khắc Anh, tránh ra một bên để cô ta làm gì? - tôi nhìn cô ta nói lạnh nhạt
- Hana.. Cô làm trò quái gì thế? - từ phía sau truyền lên giọng lạnh
Tôi đơ người.. Là anh, đúng là anh rồi.. Nhưng chả lẽ anh đến vì công ty cô ta à..
Khắc Anh sững sốt.. Nhìn chàng trai đứng trước mặt.. Khắc Hàn cũng vậy.. Bỗng Khắc Anh bước tới ôm lấy anh:
- Khắc Hàn, em về là tốt rồi!
Khắc Hàn bất động, nhịp tim đập nhanh.. Cảm giác này rất quen thuộc.. Chả lẽ anh là..
- Anh là ai? - Khắc Hàn nhìn Khắc Anh
- Em sao thế? Anh là anh trai song sinh của em đây,Khắc Anh, còn đây là vợ em, Tiểu Hạ này! - Khắc Anh nhìn cậu khó hiểu
- Anh trai..? - Khắc Hàn nhìn
- Anh ấy mất trí nhớ rồi! - tôi nói nhẹ với Khắc Anh
- Ren.. Anh mau đòi công bằng cho chúng ta đi! - Hana ôm lấy cánh tay anh
- Ô.. Thế chúng ta vào phòng nói chuyện, được chứ? - Khắc Anh mỉm cười
- Được!
Khắc Hàn nói lạnh, tôi mở cửa thang máy. Cả bốn người bước vào, tôi nhìn anh.. Khuôn mặt anh thật đẹp, chả khác xưa là mấy.. Nhưng tâm trí anh bây giờ không còn tôi rồi..
Cánh cửa thang máy mở ra, bốn người đi vào văn phòng của tôi. Anna đã chuẩn bị đầy đủ bốn ly cacao để cho chúng tôi. Tôi ngồi xuống ghế sô pha:
- Có phải cô là người trộm số tiền khủng của các ngân hàng thuộc trực công ty tôi không? - Hana đi thẳng vào vấn đề
- Cô có bằng chứng không? - tôi cầm ly cacao lên uống một ngụm
- Không là cô thì còn ai vào đây! - Hana hét
- Nếu cô có bằng chứng tôi sẽ bồi thường cho cô gấp mười lần! Cô không có đúng không? - tôi nhìn cô ta
- Mọi người bình tĩnh đi nào! Cô Joyce ngồi xuống từ từ nói! - Khắc Anh mỉm cười
- Anh... Anh mau nói gì đi! - Hana ôm lấy tay Khắc Hàn nũng nịu
Tay tôi siết lại, khẩu súng trong người thật sự rất muốn lấy ra bắn cho ả một viên...
- Cô Vương đúng không? - Khắc Hàn nói lạnh
- Nếu em làm thì có vẻ là công ty Joyce không thể nào còn trong hôm nay đâu, và cô ta cũng không thể nào có thể ngồi ở đây nói chuyện với cái kiểu đó.. Anh hiểu chứ? - tôi nhìn anh, cảm giác ánh mắt của anh dành cho tôi đã không còn như xưa nữa
- Thế cô Vương có muốn hợp tác cùng chúng tôi không? Chúng tôi sẽ bán một nửa cổ phần cho cô! - Khắc Hàn nhếch môi
- Anh... Anh làm gì vậy? - Hana la
- Tôi rất thích điều này, cô cứ việc ra giá, tôi sẽ mua chúng! - tôi khẽ mỉm cười nhìn anh
- Được, ngày mai tôi sẽ mang bản hợp đồng cùng với luật sư bàn về bản sang nhượng cổ phần! - Khắc Hàn đứng lên
- Rất mong chúng ta hợp tác vui vẻ! - tôi chìa tay ra
- Tôi cũng nghĩ như thế! - Khắc Hàn nắm lấy tay tôi
Bàn tay này.. Không còn ấm áp như 7 năm trước nữa.. Hana bực tức kéo Khắc Hàn đi nhanh chóng.. Tôi chỉ nhìn theo anh khẽ mỉm cười nhẹ..
@by txiuqw4