sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 10-11-12

Edit by LinhMaroon

Chương 10: Giang Ly vô sỉ

Trí óc một lần nữa trở về hiện tại, lúc này, Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn nói với tôi:“Bọn họ đều nói hôm nay cô động phòng”

Trò chơi Ngu ngốc họ Quan: “Động xong rồi.”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Nhanh như vậy? Xem rõ ràng là cô gả cho người không thuộc về mình rồi, không bẳng tìm tôi làm nơi nương tựa đi.”

Trò chơi ngu ngốc họ Quan: “ Hôm nay mọi người đều quá mệt mỏi thôi…..”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Quá mệt mỏi còn có tinh lực lên mạng?”

Hix, tôi còn có thể nói gì hơn, xem ra càng giải thích càng phiền toái,  chỉ đành trả lời: “Lão đại huynh nhất định phải giữ bí mật cho tôi đấy, hơn nữa đừng để chuyện này đến tai Hạp Tử nha.”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Biết biết, nhân yếu diện thụ yếu bì*, đạo lý này tôi biết.”

*Người cần mặt cây cần vỏ:ý là cần giữ thể diện.

Xem ra hắn có chút hiểu lầm, nhưng mà tôi cũng không muốn cùng một người đàn ông thảo luận sâu sắc về vấn đề này, đành phải ngượng ngùng trả lơi: “Lão đại, huynh đừng nghĩ nhiều, chúng ta vẫn là đi đánh quái đi.”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Nói, cô thật không nghĩ đến tôi?”

Trò chơi ngu ngốc Họ Quan: “Được rồi, cho anh một cơ hội. Đêm nay đi giúp tôi.”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn lập tức gửi đến một cái emo chảy nước miếng.

Trò chơi ngu ngốc Họ Quan: “Đánh quái.”

Đêm nay đi giúp tôi đánh quái!

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “…….”

……..

Trong ấn tượng của tôi, Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn chính là một tên đại củ cải lăng nhăng, tôi cảm thấy bộ dạng của hắn khẳng định sẽ có vẻ hèn mọn bỉ ổi, bởi vì theo tôi thấy, trình độ hèn mọn của diệm mạo một người đàn ông cùng với trình độ hèn mọn của bản thân hắn có quan hệ trực tiếp đến nhau, cũng không thể nói tôi trông mặt mà bắt hình dong, bạn nghĩ coi, nếu dễ nhìn như kiểu Giang Ly, nếu tính thủ hướng* của hắn bình thường, phụ nữ muốn cuốn lấy còn không kịp, làm sao còn để lại cơ hội cho hắn bỉ ổi hèn mọn chứ?

*khuynh hướng tình dục, giới tính

Mà tôi nói  Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn đáng khinh, cũng là có chứng cớ. Tôi từng xem qua blog của Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn, ảnh chụp trên đó, toàn là chụp mỹ nữ, đều là dáng người bốc lửa gợi cảm mê người. Có một lần tôi nhịn không được hỏi hắn: “Mấy cái ảnh mỹ nữ đó là cướp ở đâu ra? Tất cả đều là ngôi sao nước ngoài đi, nếu không sao tôi một người cũng chưa từng thấy qua.” Mọi người đoán coi hắn trả lời thế nào? Hắn vậy mà còn vô liêm sỉ nói: “Đều là bạn gái của tôi, thời điểm khác nhau.” Thiện tai, lão tử cuối cùng cũng tìm được người da mặt còn dày hơn so với tôi!

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn đối với tôi luôn luôn khách khí, ngẫu nhiên cũng vui đùa một chút có thể chấp nhận được. Lần quá đáng nhất tôi cũng quên hắn đã nói câu gì, dù sao chính là ngang nhiên đùa giỡn tôi, lúc ấy tôi thẹn quá hóa giận, trực tiếp đem hắn từ danh sách Bạn Tốt khai trừ, QQ cũng đưa vào sổ đen. Kết quả ngày hôm sau, tôi đang đấu chết đi sống lại với một con quái, mắt thấy sắp đến lúc nguy, hắn đột nhiên từ trên trời giàng xuống, đem con quái kia đánh bay. Lúc ấy tôi cũng đã nguôi giận phân nửa, vì thế hai người lai trở lại tốt đẹp. Tóm lại tôi với hắn chính là muốn tức cũng không giận nổi, hai người cứ cãi nhau ầm ĩ như vậy, ở chung coi như cũng hòa hợp.

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn từng nhiều lần muốn trao đổi ảnh chụp với tôi, dĩ nhiên tôi không đồng ý, Thế giới mạng dù sao cũng chỉ là ảo, vậy làm cho nó tiếp tục là ảo đi.

Có tôi cùng Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn đồng thời ở trong đội ngũ, luôn luôn làm cho những người khác trong đội không thể không vừa yêu vừa hận. Cùng lúc có Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn kinh nghiệm như vậy, quá trình chiến đấu thoải mái hơn rất nhiều, mặt khác, lại có một kẻ đối với trò chơi ngu ngốc như tôi kéo chân lại bọn họ, khiến họ cắn răng mà hận.

Bởi vì sợ tôi bị Boss đánh chết, cho nên Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn mỗi lần đều bảo tôi đứng yên một chỗ đừng có nhúc nhích – kỳ thật tôi cho rằng đây là một loại miệt thị mà hắn đối với tôi, Chẳng qua người khác không cho là như vậy, bọn họ đối với hành vi không làm mà hưởng của tôi nhất trí đều cảm thấy bất mãn cùng phẫn nộ, có người thật sự nhìn không thuận, oán giận nói ra. Lúc này Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn sẽ nói như bình thường: “Không chơi thì biến, không ai ngăn cản.” Kết quả là, đương nhiên không ai tự nguyện rút khỏi đội, bởi vì cho dù có tôi vướng chân như vậy, nhưng bọn họ cùng với Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn đều là nhất lưu cao thủ cùng nhau đánh boss, so với đội ngũ khác dễ dàng hơn rất nhiều.

Tôi cảm thấy Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn quả thực rất liều mạng, nhưng mà chẳng có cách nào khác, người ta là tư bản mà, kẻ có tiền chân chính đấy, cho dù anh nhìn không quen mắt, cũng không thể không vui lòng phục tùng.

……

Đem suy nghĩ trở về hiện tại, sau khi tôi cùng Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn chém quái được vài giờ, liền dừng lại tán gẫu nói chuyện phiếm. Tôi cùng hắn kỳ thật cũng không có cái gì gọi là tiếng nói chung, chẳng qua cái tên Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn này được cái rất lắm mồm, hai người nói đông nói tây, thời gian cũng qua rất nhanh, chẳng bao lâu, trời đã sáng.

Trò chơi Ngu ngốc Họ Quan: “Trời sáng rồi, anh đi ngủ đi. Hôm nay cám ơn anh ha.”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Đừng khách khí mờ, chẳng qua tôi vẫn là rất ngạc nhiên, ông xã cô là người chết sao.”

Trò chơi Ngu ngốc Họ Quan: “Anh đã hỏi một trăm lẻ tám lần!”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “ Được rồi, được rồi, không hỏi. Chẳng qua ca ca hôm nay ngay cả đại mĩ nữ trên giường cũng không để ý tới, cùng cô gõ bàn phím cả đêm, định báo đáp tôi như thế nào đây?”

Tôi cảm thấy bản thân hắn rõ ràng thực xảo trá, vì thế không chần chừ mà trả lời: “Được rồi, được rồi, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Chẳng qua là tôi cũng rất vui, bởi vì đêm tân hôn của cô là cùng với tôi, he he.”

Trò chơi Ngu ngốc Họ Quan: “Đi ngủ đi, tôi còn muốn ăn điểm tâm.”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Cô không cần ngủ sao?”

Trò chơi Ngu ngốc Họ Quan: “Anh dong dài cái gì mà dong dài, nhanh đi ngủ, dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay rất cám ơn anh.”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Được rồi được rồi, tôi out trước, cô cũng lựa thời gian ngủ một lát, phụ nữ mà ngủ không đủ giấc rất nguy hiểm.”

Trò chơi Ngu ngốc Họ Quan: “Nói xong chưa hả, anh thực ra là một bác gái trung niên năm mươi tuổi đúng không?”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Đã nói với cô bao nhiêu lần, ca ca đây là soái ca, mị lực vô địch, tinh lực tràn đầy… Hiện tại đang độc thân nha!”

Trò chơi Ngu ngốc Họ Quan: “Biến ngay.” Vừa rồi còn nói trên giường có đại mĩ nữ, hiện tại lại nói độc thân, có thể thấy được hắn rất xảo trá.

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Được rồi được rồi, tôi out thật đây. 8*”

Trò chơi ngu ngốc Họ Quan: “88.”

***Cuối tuần vui vẻ nha cả nhà…..cám ơn các tình yêu đã ủng hộ, LM sẽ cố gắng cày cuốc chăm chỉ để các bạn có truyện đọc mỗi ngày ***

Đóng máy tình, tôi vặn vẹo thắt lưng, cũng không có cảm thấy buồn ngủ lắm.

Rửa mặt một chút, tôi đi vào phòng bếp, lấy trong tủ lạnh ra một hộp sữa, hai quả trứng. Hâm nóng sữa một chút, trứng luộc lên một chút, bữa sáng như vậy có thể được thông qua, thực hoài niệm bữa sáng của cụ Tiếu Khinh Linh kia.

Ăn xong điểm tâm, thật sự nhàm chán, tôi chỉ biết tựa vào sô pha xem TV. Cái đĩa kinh dị ngày hôm qua kia đã bị tôi tống vào thùng rác, như vậy oán khí trong lòng tôi mới bình phục một chút.

Xem TV được một lát, Giang Ly từ ngoài tiến vào. Hắn mặc T shirt ngắn tay cùng với quần đùi thể thao, trong tay mang theo khăn lông, trên đầu mồ hôi chảy ròng ròng, xem ra là vừa mới tập thể dục trở về, thật là một đứa trẻ ngoan.

Tôi ngay cả chào hỏi cũng lười nói với hắn, tiếp tục dựa vào sô pha xem TV.

Giang Ly một câu cũng chưa nói, lập tức đi vào phòng tắm, tên nhóc này thật sự mắc bệnh sạch sẽ.

Giang Ly cả một buổi sáng đều ở trong phòng của mình, chỉ có đôi lúc ra ngoài đi WC hay pha cà phê, tôi thì vẫn dính ở trên sô pha xem TV, xem chán thì lên mạng, lên mạng chán lại tiếp tục xem TV, cứ như vậy một buổi sáng trôi qua rất nhanh.

Phòng bếp nhà Giang Ly rất lớn, nhưng mà trong bếp một cọng hành cũng không có, tôi đành chạy xuống siêu thị phía dưới mua chút rau dưa đơn giản cùng thức ăn, trở về nấu cơm. Đang làm, chuông cửa chợt vang lên, tôi đành đeo nguyên tạp dề chạy tới mở cửa.

Chỉ thấy đưa cơm đệ đệ đầu đội mũ lưỡi trai màu đỏ vẻ mặt rạng rỡ như ánh mặt trời hướng tôi cười nói: “Chào cô, đây là cơm trưa cô gọi, tổng cộng là năm mươi hai đồng.”

Tôi nghi hoặc: “Tôi đâu có gọi cơm hộp chứ?”

“Là tôi gọi.” Tiếng nói Giang Ly từ phía sau truyền đến. Hắn đi tới, nhận lấy túi nhựa trong tay em giai đưa cơm, sau đó đưa tiền đã chuẩn bị trước ra trả. Xem ra hắn thường xuyên gọi cơm hộp của nhà hàng này, đã quen giá thức ăn từng loại, chuyện này tôi cũng có thể theo trình độ trống vắng của phòng bếp nhà hắn mà nhìn ra.

Tôi trốn vào phòng bếp, lại đơn giản thu thập một chút, cơm trưa đã xong xuôi.

Nhà ăn nhà Giang Ly cùng với phòng khách bị ngăn cách, lúc tôi bưng đồ ăn của chính mình vào nhà ăn, Giang Ly đã chậm rãi thưởng thức cơm hộp của hắn. Nói thật, tôi thực không quen nhìn bộ dáng đàn ông mà ăn cơm lại chậm,  phải như gió cuốn mây tan mới đàn ông, mọi người nói có đúng không? Chẳng qua, chẳng qua tôi phải thừa nhận, dáng vẻ lúc ăn cơm của Giang Ly thực dễ nhìn, lần đầu tiên tôi phát hiện hóa ra đàn ông lúc ăn cơm còn có thể ăn một cách tao nhã như vậy. Hư hừ, tao nhã làm cái gì, có thể đầy bụng được sao?

Tôi ngồi bên cạnh bàn, liếc liếc mắt nhìn đôi đũa dùng một lần trên tay Giang Ly, nói “Loại đũa dùng một lần này ở nước ta, 80% đều là vệ sinh không đạt tiêu chuẩn.”

Giang Ly giương mắt nhìn tôi liếc một cái, nhẫn nhịn không nói gì, tiếp tục ăn cơm.

Tôi lại nhìn hộp cơm của hắn, tận lực bày ra một nụ cười khinh bỉ, nói: “Rau này đại khái cũng chưa rửa sạch sẽ đi? Chưa biết chừng vẫn còn có sâu ấy….”

Giang Ly lạnh lẽo trừng mắt nhìn tôi liếc một cái, buông đũa đi ra nhà ăn. Tôi vì báo thù được vụ tối hôm qua mà tâm tình cực tốt, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm. Tôi vẫn cảm thấy, cơm mình làm thật sự không đến mức khó ăn, tuy rằng so với mẹ tôi vẫn còn kém vài cấp.

Đang lúc tôi nghĩ rằng Giang Ly đã rời đi, hắn lại quay lại nhà ăn, hơn nữa trong tay còn tuồn ra một đôi đũa mun. Tôi đang định tiếp tục làm hắn ghê tởm một chút, không ngờ rằng hắn cầm lấy đũa phi thẳng đến bát cơm của tôi.

Tôi lấy tư thế “gà mẹ bảo hộ gà con” đem hai bàn tay bảo vệ đồ ăn chính mình tân tân khổ khổ nấu nướng, cả giận nói: “Anh làm gì thế?”

Giang Ly hé ra cái mặt thối, nói: “Dù sao cô ăn cũng không hết.”

Tôi tuyệt không thèm che dấu đắc ý trên mặt, cười nói: “Ăn không hết tôi có thể để cho thùng rác, không nhọc anh lo lắng.”

Giang Ly nhíu lông mi, nói: “Bát là của tôi, đĩa là của tôi, đũa cũng là của tôi, còn có cô nấu cơm dùng gas và điện đều là của tôi, cho nên đồ ăn này tôi cũng có phần.”

Tôi quay đầu đi, tranh cãi nói: “Kết phu thê xong tài sản hai vợ chồng đồng sở hữu, của anh cũng là của tôi.”

Giang Ly tiếp lời nói: “Đúng rồi, của tôi cũng là của cô, cho nên cơm cô làm cũng có một nửa của tôi.”

Tôi: “…….”

Giang Ly không đợi tôi nói chuyện,giống như là vứt một cái tất thối đem tay của tôi gạt ra, bắt đều danh chính ngôn thuận hưởng thụ thành quả lao động của tôi.

Tôi thật khờ, như thế nào lại bị hắn dắt mũi đi!

(LM: Đồng ý cả hai tay! Yến Yến *liếc xéo*)

*** Cuối cùng cũng đã xong được chương thứ 10…..thoải mái a….***

Chương 11: Thế này mới gọi là ở chung

Buổi chiều trôi qua thực sự nhàm chán, buối tối Giang Ly tiếp tục mặt dày mày dạn ăn cơm của tôi, tôi tốt bụng, tôi cái gì cũng không nói.

Buổi tối hôm nay tôi vẫn như cũ nếm thử mùi vị một người một giường, nhưng mà vô luận thế nào đều không ngủ được, hơn nữa càng muốn ngủ, đầu óc càng thanh tỉnh. Tôi nằm ở trên giường, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy làm người thật là chuyện không có lời lãi nhất, cũng bởi vì đầu óc so với động vật cấu tạo khác nhau, mới nhận phải nhiều sự tra tấn như vậy!

Tôi từ trên giường đứng lên, lại lôi laptop ra, vẫn là đánh quái đi.

Buổi tối hôm nay Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn đã ở trên mạng, tôi vừa lên, hắn đã nhắn qua một tin: “Ngu ngốc, cô sao muộn như vậy mới lên.” Ngu ngốc là cách xưng hô của hắn với tôi, tôi đã sửa vài lần nhưng không có hiệu quả, cứ mặc hắn gọi đi.

Trò chơi ngu ngốc Họ Quan: “Anh làm sao biết tối hôm nay tôi sẽ lên?”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Phụ nữ khi tình cảm tan vỡ đều vậy, say mê lên mạng.”

Trò chơi Ngu Ngốc Họ Quan: “Ai nói tôi tình cảm tan vỡ!”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Hoặc chính là cô căn bản không có tình cảm?”

Thật đúng là bị hắn đoán đúng rồi. Tôi chỉ đành nói sang chuyện khác: “Còn anh, vì sao suốt ngày dính ở trên mạng?”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Tôi còn không phải vì chờ cô sao.”

Đàn ông trên mạng đều có miệng lưỡi trơn tru như vậy, tôi cũng không thèm để ý tới, chỉ là biết thời biết thế nói: “Vừa lúc, hôm nay tiếp tục theo giúp tôi đánh quái đi.”

Hẹn Ngưới Sau Buổi Hoàng Hôn: “Cô điên rồi!”

Trò chơi ngu ngốc Họ Quan: “Bây giờ anh mới biết?”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Tôi đây đành phải liều mình cùng kẻ điên, cùng cô vượt qua đêm tân hôn thứ hai.”

Trò chơi ngu ngốc họ Quan: “Kỳ quái, anh cũng không phải đi làm sao?”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Đi làm nào có trọng yếu bằng cưng!”

Lại tới nữa! Đối với cái thể loại này, tôi trực tiếp không thèm để vào mắt.

…..

Hôm nay là ngày thứ ba kể từ ngày tôi cùng Giang Ly kết hôn, cũng là một ngày phi thường trọng yếu – về nhà mẹ đẻ! Tôi hiện tại hận không thể cưỡi tên lửa về lại nơi đó bên mẹ của tôi, sau đó không bao giờ trở lại nữa, mẹ à, con nhớ mẹ nhớ đến cả trong giấc ngủ….

Sau khi tôi ở trong phòng khách vòng qua vòng lại đủ ba mươi sáu vòng, Giang Ly rốt cục đã tập thể dục trở về. Tôi mang sang bữa sáng đã chuẩn bị tốt cho hắn, cười tủm tỉm nói: “Mau ăn, ăn xong chúng ta đi mau!”

Giang Ly miễn cưỡng tiếp nhận bữa sáng, bắt đầu lên mặt với tôi: “Cô muốn về như vậy?”

Vô nghĩa! Lời này đương nhiên tôi chỉ dám nói ở trong lòng. Ở trong mắt tôi, Giang Ly tuyệt đối chẳng phải là loại tốt đẹp gì, nhỡ đâu hắn mượn việc công báo thù riêng, lát nữa hắn gây khó dễ, tôi đây chẳng phải là vì một lý do nhỏ mà mất đi cái lợi lớn?

Cũng may Giang Ly coi như vẫn còn có lương tâm, cũng không có kéo dài, thu thập một chút sau đó cùng tôi ra ngoài. Chúng tôi ở lầu ba, không cần đi thang máy. Tôi đi trước Giang Ly, ngẩng đầu mà bước đi xuống thang bộ. Đại khái là vì được về nhà mà vui vẻ nên quá sức đi, tôi cuối cùng cảm thấy đầu váng mắt hoa hai chân như nhũn ra, sau đó không cẩn thận một chút, dưới chân chao đảo, cả người tôi ngã quỵ xuống phía trước. Theo lý thuyết trong các tác phẩm máu chó, phía dưới hẳn là có một anh chàng đẹp giai tiếp được tôi, sau đó tốt nhất hai người vô tình tiến tới da thịt chi thân gì đó vân vân….

Lúc tôi ngã xuống cũng không có cảm giác được đau, nguyên nhân không phải bởi vì có anh đẹp giai nào đỡ được tôi, mà là, thần trí tôi đã sớm không rõ ràng…..

….

Lúc tôi tỉnh lại, nghe thấy bên cạnh có tiếng người nói chuyện, vì thế tôi cũng không mở mắt ngay.

Giọng nói của lão thái thái vang lên: “Con của tôi ơi, như thế nào lại thành cái dạng này, con ngay cả đi đường cũng không xong sao?”Vừa nghe đến tiếng khóc làm cho người ta đứt ruột kia, tôi biết ngay đó là mẹ tôi.

Lúc này Giang Ly chỉ nắm lấy tay tôi, một bên giải thích nói: “Bác sĩ nói cô ấy mệt nhọc quá độ, giấc ngủ không đủ…..”

“Cái gì…cái gì?” Mẹ tôi ngừng khóc, ngay sau đó, giọng nói của bà thậm chí còn chứa đựng một loại vui sướng, “Giang Ly à, con cũng nên để cho Tiểu Yến nghỉ ngơi một chút…”

Giang Ly: “…..”

Tôi cảm thấy bản thân mình có nên kiểm tra một chút, bà cụ  này có phải Lôi mẫu chuyển thế hay không…..

Lúc này, chỉ nghe Giang Ly nói: “Thực xin lỗi, con không có chiếu cố Tiểu Yến tốt.”

Mẹ tôi đột nhiên nở nụ cười hắc hắc hắc, ngay cả tôi nhắm mắt nhưng cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt tươi cười hèn mọn của bà. Vì thế bà cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, hèn mọn nói: “Đừng khiêm tốn, con chiếu cố nó rất khá, thật là tốt!”

Tôi như thế nào lại gặp phải một người mẹ như vậy!

Hai người hàn huyên trong chốc lát, mẹ tôi rời đi, lúc gần đi còn không quên dặn Giang Ly, để tôi không cần về nhà mẹ đẻ. Tôi một lần nữa hoài nghi rốt cuộc tôi có phải con đẻ của bà hay không.

Sau khi mẹ tôi rời đi, tôi nằm ở trên giường, nhắm mắt xác nhận một sự thực làm cho tôi có chút cảm giác vui sướng khi người gặp họa – Giang Ly này có phải vừa … bị mẹ tôi đùa giỡn hay không? Tôi mơ mơ màng màng, trong não thập phẩn rõ ràng toát ra một câu: Anh hùng không hỏi đường ra, lưu manh không hỏi mấy tuổi

Đúng lúc tôi đang đắc ý, giọng nói lạnh lẽo của Giang Ly đột nhiên từ phía trên vang lên: “Cô còn định giả bộ ngủ tới khi nào?”

Tôi mở mắt, nén cười, nói: “Anh làm sao biết tôi giả bộ ngủ?”

Giang Ly đáp: “Tay của tôi sắp bị cô nắm gãy.”

Tôi bỏ tay hắn ra, tranh cãi nói: “Ai bảo anh nắm tay tôi trước.”

Giang Ly xoa tay nói: “Tôi chỉ nắm cô có một chút, sau đó đã bị cô nắm không buông.”

Tôi không phục, nghiêng mắt liếc hắn một cái, trào phúng nói: “Đàn ông con trai xác, tay sao lại không rắn chắc như vậy.”

Giang Ly không cam lòng yếu thế: “Nhìn không ra một phụ nữ mệt nhọc quá độ mà còn có khí lực lớn như vậy, cô đúng là kim cương chuyển thế, chẳng trách không ai dám lấy.”

Tôi: “…….”

Được rồi, tôi thừa nhận, đấu võ mồm cũng không phải sở trường của tôi.

Lúc này, Giang Ly lại đưa ra thắc mắc của hắn: “Tôi vẫn không hiểu được, rõ ràng là cái gì cũng chưa làm, cô có thể khiến cho cái gì cũng như đều đã làm?”

Tôi chỉ cúi đầu, cực không lo lắng nói: “Tôi không dám ngủ một mình.”

Giang Ly sửng sốt một chút, sau đó chỉ thiếu nước ha ha cười rộ lên, tâm tình coi bộ có vẻ tốt lắm. Tôi chỉ hung hăng trừng lại hắn, lại không biết nên nói cái gì.

…….

*** bệnh lười của ta đang bắt đầu ngọ nguậy, mấy hum nay toàn ngủ ngày thức đêm… được cái buổi đêm yên tĩnh…edit cũng năng xuất hẳn ) Giang Ly soái ca, ta đến đây!!!!!!!!! ***

Từ bệnh viện trở về nhà, đã đến giờ cơm chiều, Giang Ly coi như vẫn có chút lương tâm, không bắt tôi nấu cơm cho hắn mà kêu cơm hộp, thực tế thì lúc này, giận dữ ban ngày của tôi đối với hắn cũng đã mất đi phân nửa.

Nhưng mà, tôi thật ghét ban đêm, ban đêm người ta cần ngủ, mà tôi lại ngủ không được. Tôi nằm trên giường, chủ yếu suy nghĩ xem tôi có nên tìm bác sĩ tâm lý kiểm tra, lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Giang Ly đứng ở bên ngoài cửa phòng ngủ của tôi, hai tay khoanh trước ngực, cao cao nhìn xuống nói: “ Có hứng thú cùng tôi đồng giường cộng chẩm hay không?”

Tôi ngây ngốc sững sờ ở cửa, không biết nên nói gì cho phải.

Giang Ly xoay người muốn đi: “Không muốn thì thôi.”

Tôi ở phía sau gọi hắn lại: “Anh có điều kiện gì?” Tôi mới không tin hắn có lòng tốt như vậy, chủ động nói vậy.

Giang Ly xoay người lại, khóe miệng khẽ cong, nói: “Không nhìn cô cũng có lúc thông minh.”

Tôi tựa vào cửa, bày ra tư thế đàm phán, nói: “Nói đi, đừng quanh co lòng vòng.”

Giang Ly trả lời rõ ràng: “Cô nấu cơm cho tôi, làm việc nhà.”

“Thành giao.” Tôi đáp rất kiên quyết, tuy rằng vô luận như thế nào đây cũng giống như một hiệp ước không bình đẳng, nhưng mà tôi thật sự không muốn tạo ra một kỳ tích kiểu như một người đang sống khỏe mạnh lại bị làm cho chết dần chết mòn.

Giang Ly hiếm hoi khen tôi được một câu: “Sảng khoái.”

Tôi ôm chăn cùng gối đầu, xám xịt đi vào phòng ngủ của Giang Ly. Vốn tôi còn đang phân vân chuyện phân chia giường như thế nào, nhưng mà lúc nhìn đến giường của hắn, tôi phát hiện lo lắng của tôi là dư thừa. Nha, giường của hắn trông thế mà so với cái giường hai người của tôi lớn hơn gần như gấp đôi!

Tôi nghiến răng nghiến lợi trải chăn, dọn xong gối đầu, sau đó nằm ở trên giường. Tuy rằng bên cạnh có một người đàn ông, chẳng qua tôi đối với người đàn ông có tính thủ hướng giống nhau này thực an tâm.

Trời ạ, lần này thật sự ngủ rất nhanh.

…….

Ngày hôm sau nếm qua điểm tâm, tôi lại mở máy tính. Vừa lên QQ, liền phát hiện Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn để lại vài tin nhắn. Đại khái đều là gửi đi lúc đếm khuya, chất vấn tôi vì sao không login. Tôi không nói gì, nếu không cùng đường, ai muốn nửa đêm ngồi ôm máy tình làm chi?

Xét thấy hai buổi tối trước hắn vẫn cùng tôi, tôi cũng không nỡ nặng lời với hắn, chỉ trả lời: “Tôi phải đi ngủ chứ.”

Vốn tưởng rằng Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn ngày hôm qua thức đêm, lúc này hẳn đã đi ngủ, ai ngờ, một lúc sau, hắn lại trả lời tin nhắn của tôi: “Ông xã cô khôi phục thể lực rồi?”

Nói cười Yến Yến: “…..”

Nói cười Yến Yến là tên trên mạng của tôi. Tên trên mạng của Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn cùng tên trong game giống nhau, tôi bình thường đều gọi hắn là Hoàng Hôn.

Nói cười Yến Yến: “Anh không biết buồn ngủ sao?”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Không nhìn thấy nụ cười của cô tôi làm sao mà ngủ được ~”

Tôi phát lạnh, đành phải gửi qua một cái emo đổ mồ hôi lạnh.

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Có cảm động hay không?”

Nói cười Yến Yến: “Nếu ghê tởm cũng được coi như một loại cảm động.”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Nói, hai người không phải còn phải đi hưởng tuần trăng mật sao? Ông xã cô có được không vậy….”

Nói cười Yến Yến: “Liên quan gì đến anh.”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Vậy hai người định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?”

Tôi do dự một chút, trả lời lại: “Maldives, nghe nói qua vài thập niên nữa đảo đó sẽ bị nước biển che lấp, giờ nhanh đi xem một chút.” Dù sao Maldives nhiều đảo nhỏ như vậy, hắn cũng không có khả năng biết tôi muốn đi đảo nào.

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Sao khéo vậy, tôi cũng đang muốn đi Maldives nghỉ phép.”

Nói cười Yến Yến: “Anh đừng bậy bạ, tôi thấy ngày nào anh chẳng nghỉ phép.”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Có ý gì?”

Nói cười Yến Yến: “Chú chắc chắn là một ông chú hèn mọn đang thất nghiệp, nghỉ phép hẳn là chuyện của con chú mới đúng.” Tôi nói như vậy cũng có đạo lý, theo chế độ nghỉ ngơi của hắn mà thấy, hắn không giống người đang đi làm.

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Đã nói với cô bao nhiêu lần, tôi là soái ca! Mị lực khôn cùng, tinh lực tràn đầy.”

Nói cười Yến Yến: “Soái ca có cái p gì hữu dụng, ông xã tôi so với anh soái hơn.”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Sau đó đâu, hắn thực vô dụng?” Còn không quên gõ ra một cái emo đáng khinh.

Nói cười Yến Yến: “Anh sao lại cứ quan tâm đến năng lực X của anh ấy như vậy, chẳng lẽ anh chính là mị lực khôn cùng tinh lực tràn đầy trong truyền thuyết… Thụ Đại thúc?”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Địa cầu đã bị hủ nữ công chiếm.”

Khụ khụ, tôi cũng không phải hủ nữ, nhưng mà mang tiếng có một ông xã là gay, tôi nếu không hủ một chút, cảm giác sẽ thực có lỗi với quảng đại chúng tỷ muội đang im lặng duy trì sự nghiệp hủ hóa…..

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Ông xã nhà cô soái như vậy sao, dám lôi ra cùng tôi so sánh sao?

Nói cười Yến Yến: “So với anh, còn cần ông xã nhà tôi xuất mã hay sao, Vượng Tài* nhà chúng tôi có thể đảm nhiệm.”

*ý là mấy em gâu gâu ấy

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “……”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Hai người định nghỉ tuần trăng mật ở khách sạn nào? Nói không chừng chúng ta có thể thực sự gặp gỡ.”

Nói cười Yến Yến: “Chú thật sự muốn đi theo con trai nghỉ phép? Sẽ không sợ con dâu chê chú chướng mắt?”

Hẹn Người Sau Buổi Hoàng Hôn: “Không sao. Cây không có vỏ, hẳn phải chết không nghi ngờ, người không biết xấu hổ, chính là thiên hạ vô địch.”

Nói cười Yến Yến: “…….”

Chương 12: Tuần trăng mật của chúng tôi

Mấy ngày nay ở chung với Giang Ly coi như thái bình, chẳng qua chúng tôi rất nhanh sẽ nghênh đón những ngày tháng không thể nào thái bình – tuần trăng mật của chúng tôi sắp bắt đầu.

Bởi vì tôi có vẻ bình thường, cho nên đối với việc cùng một kẻ không bình thường đi hưởng tuần trăng mật, tôi có biết bao cảm xúc mâu thuẫn, hơn nữa lại còn đi với một tên đánh thì đánh không lại, nói cũng nói không xong hơn nữa lại không có phong độ còn không tôn trọng phái nữ. Chẳng qua, buông tha cho chuyến du lịch Maldives bảy ngày miễn phí, những lời này làm sao có thể thốt ra được, vì thế tôi chỉ đành chấp nhận tiến lên phía trước, miễn là được đi du lịch là tốt rồi.

Tôi chưa từng đến Maldives, chỉ là nghe nói nơi đó cực kỳ cực kỳ đẹp, trời rất xanh nước rất trong trên bờ cát đều là tuấn nam mỹ nữ, lúc tôi chừng hai mươi tuổi còn từng ước mơ có thể mở một quầy bán chuối tiêu trên một hòn đảo nhỏ ở Maldives, cũng coi như một giấc mơ vĩ đại. Đương nhiên giấc mộng này sau đó rất nhanh trở thành vô nghĩa, không chút đau khổ. Sau này tôi lại có rất nhiều giấc mộng, đương nhiên không cái nào có thể duy trì liên tục trong ba tháng. Tục ngữ nói, hữu chí chi nhân lập trường chí, vô chí chi nhân thường lập chí*, nửa câu sau chính là nói về kẻ như tôi. Chẳng qua tôi vẫn cảm thấy một người không có lý tưởng, không có khát vọng sống có vẻ thoải mái vui vẻ, hơn nữa, trên thế giới dân cư vài tỷ người, nếu mỗi người đều thành tổng thống quốc gia chủ tịch, vậy thế giới này còn không rối loạn sao?

*Người có chí hướng thường có lập trường, người không có chí hướng thường hay mơ tưởng.

Cho nên, hỡi những người vĩ đại, nếu không có những kẻ bỏ đi như chúng tôi yên lặng đảm đương phối hợp diễn, tôi xem các vị còn có thể vĩ đại được hay không!

Ngại quá ngại quá, không cẩn thận lại lạc đề mất rồi, bây giờ chúng ta lại quay trở về vấn đề tuần trăng mật. Tuy rằng tôi chỉ coi tuần trăng mật như một chuyến du lịch đi Maldives miễn phí mà thôi, nhưng mà Giang Ly hiển nhiên không nghĩ như vậy, Hắn ngay cả du lịch cũng không tính đi, chỉ đem vé máy bay nhét vào tay tôi, nói tôi một người cũng có thể đi.

Tôi do dự nhận lấy vé máy bay hỏi: “Vậy còn anh?”

Giang Ly đáp: “Công ty bên kia còn có việc, tôi phải ở lại.”

Tên nhóc này, rốt cục cũng nhớ đến công ty của hắn. Nhưng mà tôi còn có chút không tình nguyện, nuốt nước miếng nửa ngày, cuối cùng nói: “Vậy ai theo giúp tôi ngủ?”

Giang Ly khẽ nhíu mày một chút, nói: “Cô tùy tiện tìm một người là được rồi.”

Hơi quá đáng, tôi giống người tùy tiện như vậy sao? Vì thế tôi cả giận nói: “ Tôi đây vừa lúc có thể quan hệ nam nữ bừa bãi một chút.”

Giang Ly hiển nhiên không đoán trước rằng tôi sẽ trả lời như vậy, hắn bí hiểm nhìn tôi đánh giá một chút, cuối cùng nói: “Tùy cô thôi, đừng mang bệnh Sida về nhà là tốt rồi.”

Tôi nhức đầu, vẫn là có chút do dự, muốn nói lại thôi cả nửa ngày. Giang Ly có chút không kiên nhẫn, nói: “Cô lại làm sao vậy?”

Tôi kiên trì đến cùng nói: “Anh không đi, ai giúp tôi trả tiền chứ….”

Giang Ly ra vẻ nhẹ nhàng thở hắt ra, hắn rút một tấm thẻ visa ra giao cho tôi, nói: “Dùng cái này là được.”

Tôi nhận lấy thẻ, tâm tình rộng mở trong sáng.

……

Buổi tối đang mơ mơ màng màng vừa chợp mắt, Giang Ly đột nhiên dùng gối đầu đập nhẹ lên đầu tôi, lạnh lẽo nói: “ Quan Tiểu Yến, cô ở bên kia tốt nhất tự biết giữ gìn một chút.”

Tôi xoay người lại đối mặt hắn, chẳng hiểu ra làm sao: “Liên quan gì đến anh?”

Hắn nhắm mắt lại, giọng điệu vẫn như cũ không khá hơn chút nào: “Tôi chỉ là không ưa thấy phụ nữ thủy tinh dương hoa triêu tam mộ tứ *.”

*cả 2 thành ngữ đều chỉ sự lăng nhăng, quan hệ bất chính.

Nhớ rõ hồi tiểu học cô giáo thường xuyên bắt chúng tôi luyện tập lấy ý chính trong câu, đây cũng là một trong số những kỹ năng ngữ văn mà tôi hiếm hoi nắm giữ được. Hiện tại đem câu nói của Giang Ly lấy ra ý chính, thì phải là: Tôi, không ưa, phụ nữ. Tốt lắm, rất mạnh mẽ, những lời này càng có thể khái quát nội tâm u ám lúc này của Giang Ly.

Nghĩ đến đây, tôi tà ác nhếch khóe miệng, cười nói: “Thực đáng tiếc, tôi vừa vặn chính là một người đàn bà thủy tinh dương hoa triêu tam mộ tứ”

Giang Ly đột nhiên mở to mắt, sắc bén trừng mắt nhìn tôi. Lòng tôi chợt rùng mình, lập tức ngăn chặn nội tâm đang bất an, nhắm mắt lại không để ý tới hắn. Giang Ly chết tiệt, một ánh mắt cũng có thể khiến dọa người ta tới mức chết khiếp.

Lúc này, Giang Ly chậm rãi nói: “Cô nếu dám làm chuyện gì không đúng đắn, trở về tôi tự nhiên có biện pháp trừng trị cô.”

Tôi nhắm mắt lại, nghĩ thầm, cho dù tôi làm chuyện gì không đứng đắn, anh cũng đâu có biết!

…..

Buổi sáng lúc rời giường, Giang Ly đã tập thể dục xong trở về. Lúc tôi đi ngang qua phòng khách, rõ ràng phát hiện trong phòng khách một đống hành lý thật lớn. Đống hành lý kia rõ ràng không phải của tôi, đồ của tôi đều để trong phòng mình. Như vậy, là của Giang Ly?

Tôi nghi hoặc nhìn lên, hỏi Giang Ly: “Anh muốn rời nhà trốn đi?”

Giang Ly không mặn không nhạt giải thích: “Tôi muốn đi lặn, vẫn là cùng đi Maldives đi.”

Quyết định của Giang Ly, làm tôi một lần nữa lại mất đi cơ hội thất thân.

Nhưng mà tôi còn có một vấn đề chưa làm rõ, hành lý của hắn chuẩn bị vào lúc nào?

Chẳng lẽ hắn đã mưu đồ từ lâu? Vậy mà còn làm bộ không đi, cái tên này thật rỗi hơi!

Giang Ly nhìn ra nghi hoặc trong lòng tôi, nói: “Tôi chuẩn bị từ tối hôm qua.”

Tôi: “Sao tôi lại không biết gì cả.”

Giang Ly: “Cô ngủ say như lợn chết, biết làm sao được.”

Tôi: “……”

……

Maldives rất mỹ lệ, nhưng mà hành trình đi Maldives là thống khổ. May mà thời điểm chúng tôi đi là mùa vắng khách du lịch, vé máy bay cùng khách sạn đều dễ dàng đặt trước hơn một chút, chẳng qua gần mười mấy giờ hành trình, vẫn là làm cho tôi có chút ăn không tiêu, huống hồ trên đường còn phải chuyển máy bay. Dọc đường đi tôi cơ bản chính là vừa nghe nhạc vừa ngủ, tôi mơ mơ màng màng lúc ngủ lúc tỉnh không biết ngày đêm, theo cách nói của Giang Ly chính là, tôi không cầm tinh con lợn thì thật sự đáng tiếc.

Buổi tối lúc đến sân bay Maldi, đã là hơn mười giờ đêm, còn phải kiểm an. Khách sạn của chúng tôi nằm trên một cái đảo nhỏ, cũng may cách Maldi không xa, thông quan sau, ngồi trên ca nô là có thể đến. Bận tối bận lui, chờ lúc chúng tôi đến khách sạn, cũng đã gần mười hai giờ. Hai người thu dọn đơn giản một chút, sau đó tắm rửa đi ngủ. Giang Ly trước khi ngủ còn không quên nói móc tôi một câu: “Cô đã ngủ cả một ngày rồi, làm sao vẫn còn ngủ được nữa nhỉ.”

Tôi không thèm để ý tới, trong lòng nhận định hắn đây là ghen tị, ghen tị tôi ăn no ngủ kỹ so với nhợn còn vui vẻ hơn!

…..

Tôi cảm thấy Giang Ly thật sự là người điên, du lịch còn không quên tập thể dục, cả buổi sáng hắn lăng xăng chạy vòng quanh tiểu đảo một vòng rồi mới trở về ăn bữa sáng, làm cho sự khinh bỉ của tôi đối với hắn càng thêm sâu đậm.

Bữa sáng ở khách sạn là được phục vụ sẵn, thực phong phú, nhưng mà chủ yếu là cơm Tây, không có gì hợp khẩu vị của tôi. Chẳng qua hoa quả nơi đây cũng không tệ lắm, tôi chấp nhận ăn chút hoa quả cùng điểm tâm, uống chút đồ uống linh tinh, thế là xong bữa sáng.

Sau bữa sáng, chúng ta đi vào bến tàu, cùng với mấy người khác đi tham quan đảo. Đi tham quan đảo chủ yếu chính là đưa chúng tôi đi đến một số đảo nhỏ của dân bản xứ gần đó, cảm thụ một chút không khí dân tộc của địa phương.

Maldives đúng là thật xinh đẹp, mặt biển rất yên bình, làm cho trong lòng người ta sinh ra một loại cảm giác khoáng đạt, cởi mở. Thảm thực vật trên đảo, bãi biễn, biệt thự cùng với nhà gỗ nổi trên mặt nước, rất hòa hợp với màu xanh của trời biển, như một bức tranh, yên tĩnh mà mỹ lệ. Tôi giơ ống kính máy ảnh lên tách tách tách chụp ảnh, cảnh sắc xinh đẹp như vậy trăm ngàn lần không thể bỏ qua.

Hôm nay mới biết được, thì ra cư dân bản địa ở Maldives cũng rất biết buôn bán. Nơi này có rất nhiều quán nhỏ của dân bản xứ mở ra, bán một ít vật lưu niệm. Nơi đây cũng có rất nhiều thứ để thưởng thức, tỷ như những cái hộp gỗ được phủ sơn, còn dùng vỏ sò và răng cả làm đồ trang sức nho nhỏ. Chủ quán thực nhiệt tình, tôi ngại từ chối, cho nên cũng lựa khá nhiều…. Dù sao cũng có người trả tiền hộ.

Đi dạo các loại đảo nhỏ xong cũng vừa vặn chính ngọ, tôi cũng có một chút mệt mói. Chẳng qua tiết mục sau cơm trưa có vẻ làm người ta động tâm, đó chính là – lặn xuống nước.

Trong đống hành lý to khủng bố của Giang Ly có một bộ thiết bị lặn có thể nói là hoàn mỹ, còn có camera dùng ở dưới nước, ra vẻ hết sức chuyên nghiệp. Hẵn võ trang xong liền mang theo camera trực tiếp lặn xuống, mặc kệ tôi sống chết trên bờ.

Bóng dáng của Giang Ly nhanh chóng biến mất trong làn nước. Bãi biển nơi này trong suốt như thủy tinh, những gì cách mặt nước khoảng mười thước đều có thể thấy rõ ràng. Nói như vậy, Giang Ly lặn sâu không chỉ mười thước đi. Hừ, kệ xác hắn, thích bao nhiêu thước thì bao nhiêu thước, tôi một chút cũng không hâm mộ! Hắn tốt nhất chìm luôn trong nước cho cá mập xơi, vĩnh viễn đừng có trồi lên.

So sánh với Giang Ly, một thân trang phục và đạo cụ của tôi có thể nói là keo kiệt. Áo cứu sinh, bộ đồ lặn, thêm một cái camera lặn chỗ nước nông thuê được ở khách sạn, chính là toàn bộ đạo cụ của tôi.

Lặn chỗ nước nông là chuyện rất đơn giản, cũng rất an toàn, đương nhiên cảnh sắc có thể nhìn thấy cũng có chút giới hạn, Tôi trang bị đầy đủ xong, liền lặn xuống nước, chậm rãi bơi về hướng xa xa.

Cảnh vật dưới nước thật mỹ lệ, thản nhiên làm cho người ta có một loại cảm giác tim đập gấp gáp. Đây là vùng biển trong suốt nhất mà tôi từng thấy, đặt mình trong làn nước trong xanh, làm cho người ta cảm giác được sinh mệnh của mình cũng trở nên tinh khiết cùng bình thản rất nhiều.

Trong nước thường thường sẽ có những đàn cá nhỏ tôi không biết tên bơi qua bơi lại, đại đa số chúng đều có màu sắc rực rỡ tươi sáng rất đẹp đẽ, ngoại hình rất đẹp. Có mấy chú cá lá gan rất lớn, trực tiếp bơi qua bên người tôi, như là không nhìn thấy tôi. Tôi vươn ngón tay chạm vào bụng của chúng, đổi lại chúng nó linh hoạt trốn tránh, thật sự là một đám nhóc đáng yêu. Tôi nổi hứng chơi đùa, thử bơi về phía xa hơn.

Bơi được một lát, chỉ thấy đến rặng san hô. Từng mảng san hô xinh đẹp đủ màu sắc khác nhau, tư thái ngàn vạn, khiến người ta không khỏi trầm trồ khen ngợi. Thiên nhiên thật sự là rất kỳ diệu.

Ở giữa rặng san hô du ngoạn trong chốc lát, dự đoán rằng thủy triều sắp xuống, tôi mới lưu luyến không nỡ rời đi. Ngày mai nhất định phải chơi tiếp, san hô này tôi còn chưa nhìn đã.

Lúc trở lại khách sạn, Giang Ly đã trở lại trước, hắn đang ở trong phòng lên mạng. Tôi cảm thấy hắn khẳng định là lặn xuống chỗ nước sâu không có gì hay, cho nên mới sớm lui binh. Nghĩ đến đây trên mặt tôi không khỏi nổi lên chút đắc ý, vì thế lấy laptop ra, cắm thẻ nhớ của camera vào, lôi mấy tấm ảnh vừa mới chụp dưới nước ra khoe với hắn.

Giang Ly liếc liếc mắt nhìn máy tính của tôi, giống như người ta nhìn một cây củ cải trẳng, mặt không chút thay đổi.

Tôi cười: “Hâm mộ cứ việc nói thẳng, tôi rất ngạc nhiên anh ở dưới đáy nước uổng phí làm cái gì.”

“Làm cái này.” Giang Ly nói xong, lôi hình ảnh ra cho tôi xem.

Tôi nhìn vào màn hình máy tính của hắn, nhất thời hai mắt tỏa sáng: “San hô này thật đẹp nha, giống như đang sáng lên a! Còn có con cá này, thật đẹp, tôi còn chưa có nhìn thấy!”

Giang Ly ở một bên giải thích.

“San hô này có thể chuyển động.”

???

Giang Ly đem đầu tôi đẩy ra, tránh cho nước miếng của tôi rớt xuống bàn phìm trên màn hình của hắn sau đó nói: “Đây là nhuyễn san hô, có thể chuyển động.”

Thật kinh diễm, tôi lần đầu tiên nghe nói trên thế gian này còn có nhuyễn san hô, thật muốn tự mình đi nhìn xem quá!

Giang Ly nhìn ra ý nghĩ của tôi, một câu chặt đứt ý niệm trong đầu của tôi: “Lấy tư chất của cô, lấy chứng nhận lặn xuống nước sâu chỉ sợ có một chút khó khăn.”

Tôi mếu máo, đem tay hắn để trên chuột đẩy ra, sau đó đoạt được con chuột, lục lọi xem hắn còn chụp được tấm nào đẹp nữa không.

Năm phút đồng hồ sau.

“Giang Ly, anh chỉ chụp được có từng này?” Tìm tới tìm lui, máy tính của Giang Ly cũng chỉ có mấy kiểu ảnh chụp nhuyễn san hô, đều là các loại hình thái san hô mỹ lệ, đẹp thì đẹp, nhưng mà… quá ít đi?

Giang Ly gật đầu tỏ vẻ thừa nhận: “Cái khác cũng không có gì đẹp mà chụp.”

Tôi: “Đùa cái gì vậy, chỗ nước sâu nhất định có rất nhiều cái để thưởng thức, thật vất vả với đến được nơi này, cơ hội hiếm có.”

Giang Ly lại nhìn lướt qua màn hình máy tính của tôi, nói: “Chụp ảnh quý tính bất quý đa*, chụp một đống rác rưởi về làm cái gì.”

*cần chất chứ không cần lượng

Tôi giận, anh mới là rác rưởi ấy!!!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx