sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 175: Bệnh Nhân Nguy Cấp

Dịch: Ngạo Thiên Môn

Học sinh hai bên cũng cảm thấy được khí tức mẫu thuẫn giữa hai lão sư, vì danh dự của mỗi bên, bọn họ bắt đầu động viên học sinh ở phía mình, cô gắng phải chèn ép được khí thế của đối phương.

Tiếng chuông tan học vang lên, người của hai bên lập tức phấn chấn tinh thần, lòng đầy hi vọng chờ người bệnh tới cửa.

Vườn trường vừa rồi còn yên lặng đột nhiên trở nên ồn ào, sau đó liền nghe thấy tiếng ầm ĩ như có thiên quân vạn mã đang chạy.

Có dòng người bắt đầu đổ về phía này, tốc độ giống như là thủy triều, thoáng cái đã tới.

Nhìn thấy học viên của học viện Trung y dược và Tây y dược đều nghĩa chẩn ở phía này, bọn họ ai ai cũng hiếu kỳ nhìn ngó. Nhưng lại không có ai tới tầm y vấn dược.

Lý Mãnh sốt ruột đến độ giậm chân liên túc, hận không thể xông lên kéo mấy tên vào đây.

Tần Lạc liếc về phía Tây y viện, bọ họ cũng chưa khai trương. Xem ra, học sinh của trường y đều phi thường sĩ diện, bản thân bọn họ cũng là bác sĩ, cho nên không bằng lòng chạy tới chỗ người khác nhờ chữa trị cho mình.

Vương Tử Hào cũng vừa hay nhìn lại, thị tuyến của hai người đụng nhau trên không trung, kéo dài một lúc rồi mới rời ra.

Cuối cùng, một học sinh nữ bước về phía này, nhưng khi sắp bước tới trước điểm nghĩa chẩn của học viện Trung y dược thì dừng lại, giống như là nhớ ra gì đó, đột nhiên xoay người bước về điểm nghĩa chẩn của Tây y viện.

Thế là, dưới mấy chục ánh mắt của học sinh Trung y, cô ta ngồi xuống điểm nghĩa chẩn của Tây y viện, đang nói gì đó với một nữ học sinh. Rất nhanh, nữ học sinh đó liền căn cứ vào tình huống của cô ta mà kê phương thuốc, sau khi Vương Tử Hào nhìn thấy đơn thuốc liền gật đầu chấp nhận, thế là có người đưa thuốc cần thiết đến cho nữ học sinh.

Nữ học sinh ngay cả tiền cũng không phải trả, luôn miệng cảm tạ rồi bước đi.

Tây y Tây y viện mở hàng trước, ở phía bọn học truyền tới tiếng hoan hô của các học sinh.

Học sinh của Trung y dược ở phía này mặt xám như tro, bởi vì bọn họ cảm thấy mình đã thua một ván rồi.

Không thể không thừa nhận, trước khi bệnh chứng có tính đột phát, Tây y quả thực là có chỗ đặc biệt.

Chỉ là từ sắc mặt của nữ bệnh nhân vừa rồi, Tần Lạc có thể chẩn đoán ra bệnh tình của cô ta là phòng hàn dẫn tới cảm mạo. Mà đối với loại bệnh này, chỉ cần hai viên thuốc cảm là khỏi.

Cho nên, cô gái đó cuối cùng đã chọn Tây y, bởi vì cô ta biết rõ, tốc độ hiệu nghiệm của Tây y nhanh hơn một chút. Hiện tại chính là thời khắc quan trọng trước kỳ thi, bọn họ thực sự không thể để dây dưa được.

"Học viện Tây y dược nghĩa chẩn miễn phí, lại có dược phẩm chuẩn bị sẵn để tặng miễn phí. Cơ hội không thể bỏ lỡ, lỡ rồi là không có nữa đầu." Phía học viện Tây y dược có một nam sinh nhảy lên bàn, giống như là lang băm ở đầu đường, không ngờ lại cao giọng hét lên.

Không biết là vì hiệu quả của tiếng hét của nam sinh đó hay là sự lựa chọn của cô gái kia đã khơi lên tác dụng gì đó, những học sinh luôn đứng ở bên cạnh quan sát cuối cùng cũng bắt đầu hành động. Bọn họ toàn bộ đều lao tới trước quầy hàng của học viên Tây y dược.

Nếu như bọn họ tự mình tới hiệu thuốc mua thuốc, một viên thuốc cảm thì cũng tốn một đồng tiền. Tuy một đồng tiền không phải là nhiều, nhưng, cuối cùng thì tặng miễn phí vẫn tốt hơn chứ?

Hơn nữa, gần đây thời tiết quá lạnh, số người cảm mạo nhiều vô cùng. Cho nên, người vây trước quần hàng của học viện Tây y dược chật như nêm,

Trước quần hàng của Trung y dược cũng không phải là không có người bệnh, chỉ là, bọn họ đề tụ tập trước bàn của Vương Cửu Cửu, hỏi các loại vấn đề như 'bạn tên là gì vậy?' 'chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ'. Bọn họ đều là mắc 'xuân bệnh', không có cách nào để cứu.

Tần Lạc nhìn ra, nếu không phải là sợ ảnh hưởng đến kiểm tra lần này, e rằng Vương Cửu Cửu sớm đã bạo phát rồi.

Lý Mãnh chạy tới, vẻ mặt tức giận nói với Tần Lạc: "Tần lão sư, bọ họ rõ ràng là muốn đấu lôi đài với chúng ta."

"Tôi tin người chiến thắng cuối cùng sẽ là chúng ta." Tần Lạc vỗ vai Lý Mãnh, cười nói.

"Nhưng bọn họ thật sự là quá vô sỉ rồi. Dùng cách tặng dược phẩm miễn phí để lôi kéo lòng người. Chúng ta không có nhiều thuốc để tặng như vậy, khẳng định là không bằng được bọn họ." Lý Mãnh bất bình nói.

Tần Lạc lắc đầu, nói: "Nếu là bệnh viện chính quy hoặc là phòng khám bệnh, thì có thể dựa vào những cái này để lôi kéo người bệnh không?"

Lý Mãnh lắc đầu, nói: "Tất nhiên là không rồi. Những bệnh viện đó đều sẽ bị lỗ vốn."

"Cho nên mới nói việc làm của bọn họ là có tính đầu cơ. Không gì đáng để khoe khoang cả." Tần Lạc an ủi.

"Nhưng... nhưng bọn họ đã lôi kéo được người rồi." Lý Mãnh chỉ vào tràng diện chất cứng núi người biển người bên phía Tây y viện, nói.

"Bọn họ dùng cách biếu tặng thuốc để lôi kéo người. Chúng ta sẽ dùng y thuật để làm điều đó." Tần Lạc mặt đầy tự tin nói. Xem ra, hôm nay mình phải ra tay rồi.

"Chúng ta nhất định sẽ thắng, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt Tần lão sư đâu." Lý Mãnh kiên quyết nói, giống như là một trận đấu lớn liên quan đến sinh tử vậy.

Tần Lạc gật đầu, dùng lực vỗ lên vai hắn.

Lý Mãnh quay người chạy đi, sau đó kéo hai bạn học lại nhỏ giọng thương nghị.

Rất nhanh, hai học sinh đó liền đứng lên bàn hét lớn: "Truyền nhân của Thái Ất thần châm khám bệnh ở đây, đây là cơ hội tốt hiếm có. Mọi người đừng dễ dàng bỏ lỡ."

"Tần Lạc lão sư, Thái Ất thần châm truyền nhân mà mấy chục hãng truyền thông chạy theo đưa tin đang hành nghề tế thế ở đây, có bệnh trị bệnh, không bệnh thì cường thân. Mọi người không ngại hãy tới thử một lần đi."

Nghe tiếng hét của hai học sinh này, những học sinh khác lúc này mới có phản ứng.

Đúng vậy. Truyền nhân của Thái Ất thần châm đang ở phía mình, vô số hãng truyền thống đều tranh nhau đưa tin về thầy ấy, bọn họ sao không biết lợi dụng lợi thế này chứ?

Những người thân thể có bệnh nghe nói vậy cũng động tâm. Tin tức truyền nhân của Thái Ất thần châm tại đại học y khoa làm lão sư bọn họ đều đã nghe thấy từ lâu, có một số người còn tự chạy đến kiến thức.

Hiện tại, khó lắm mới có cơ hội hắn bằng lòng ra tay chẩn trị, sao có thể dễ dàng bỏ qua chứ?

Thế là, rầm rập rầm rập, vô số người chạy tới trước quầy hàng của học viện Trung y được. Ngay cả những người thân thể vốn không có vấn đề gì cũng chạy tới lãnh hội phong thái của thần y.

"Truyền nhân của Thái Ất thần châm ở đâu vậy? Tôi muốn nhờ ông ấy chữa bệnh."

"Tôi bị đau răng, có thể châm cứu cho tôi một chút không?"

"Đúng là truyền nhân của Thái Ất thần châm ư? Các cậu không lừa tôi đấy chứ."

"Thái Ất thần châm có thể làm ngực to ra không? Bao nhiêu tiền cũng chơi."

....

Bởi vì trong thoáng chốc người tụ lại quá nhiều, tràng diện có vẻ hơi hỗn loạn.

Tần Lạc đứng trên một cái bàn, lớn tiếng nói: "Xin mọi người yên lặng, xin mọi người yên lặng. Tôi là Tần Lạc, cũng chính là truyền nhân của Thái Ất thần châm mà mọi người nói đây. Hôm nay là thời gian kiểm tra nên tôi dẫn các học sinh ra ngoài nghĩa chẩn. Mọi người có vấn đề gì hoặc là thân thể không khỏe đều có thể thỉnh giáo ý kiến của bọn họ. Tôi nguyện ý lấy danh dự của tôi ra bảo chứng, bọn họ đều là những học sinh Trung y ưu tú. Nếu bọn họ không có cách giúp các vị giải quyết, tôi nhất định sẽ cho các vị một đáp án hài lòng."

"Oa, anh ấy là truyền nhân của Thái Ất thần châm ư? Đẹp trai quá."

"Tôi đã tới nghe giờ giảng của anh ấy. Vô cùng đặc sắc, nếu không phải vì sợ cha tôi, tôi đã đổi thành học sinh Trung y rồi."

"Tần lão sư, em yêu anh."

.....

Tên to con Lý Mãnh đứng đối diện với mọi người, hét lớn: "Mọi người xếp hàng đi. Không xếp hàng sẽ bị loại trừ tư cách chẩn đoán đó."

Thế là, đám người đang chen chúc lập tức tản ra, biến thành đột ngũ hình vuông, chậm rãi di động về phía trước.

Vương Tử Hào thấy tình huống bên này, sắc mặt âm trầm đến dọa người.

Hắn vốn cho rằng chiêu 'tặng thuốc' này có thể lôi kéo được người, chèn ép khí thế kiêu ngạo của Tần Lạc. Không ngờ chỉ vừa nghe thấy danh hiệu truyền nhân của Thái Ất thần châm là đã có vô số người chạy tới.

Chẳng lẽ hắn trời sinh đã là khắc tinh của mình ư.

"Các ngươi có thể trị bệnh miễn phí không?" Đột nhiên có người cất tiếng hỏi ở trước mặt hắn, dọa cho Vương Tử Hào giật nảy mình.

Vương tử phục phục hồi lại tinh thần, thấy ở trước mặt có một nam sinh hơi gầy gò đang đứng. Trên mình nam sinh mặc một chiếc áo thể thao nhìn không rõ màu, dưới chân là một chiếc giày thể thao màu nâu đất. Giầy rất sạch sẽ, nhưng bên trên lại đầy vết vá. Cho dù là nhân công sống trong công trường thì bọn họ cũng sẽ không đi một đôi giày như thế này.

Nam sinh đang đỡ một lão nhân, lão nhân cũng gày gò như vậy, cơ hồ chỉ còn lại da bọc xương. Nhãn thần lờ đờ, thân hình không ngừng run rẩy trong gió lạnh. Nếu không có sự giúp đỡ của nam sinh, giống như là tùy thời đều có thể ngã xuống vậy.

Một trận gió thổi qua, Vương Tử Hào liền ngửi thấy một mùi hôi. Hắn một bột bác sĩ Tây y, cũng từng thực nghiệm trên các loại thi thể. Nhưng hắn từ trước đến giờ chưa từng ngửi thấy mùi hôi như thế này.

Giống như là có một vật gì đó thối rữa, sau đó lại trải qua một thời gian dài lên men. Hắn thực sự là không tìm ra từ gì để hình dung loại mùi này.

Bởi vì hắn đã không thở nổi, sắp nôn ra rồi.

Hắn vốn muốn lập tức đuổi hai người này đi, nhưng hiện tại là thời điểm tan học, có vô số ánh mắt đang nhìn mình. Hắn nếu như đuổi họ đi, vậy thì chẳng phải sẽ mất hết thanh danh sao?

"SHIT!" Vương Tử Hào thấp giọng chửi.

Hắn dùng tay bịt lấy mũi, hỏi: "Tình trạng thế nào?"

"Không ăn được gì. Ăn vào là nôn. Cả người vô lực, trên người còn bị lở loét..." Năm sinh đó thật thà nói, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì.

Còn chưa nghe xong lời trần thuật của nam sinh, ruột Vương Tử Hào đã quặn lên. Hắn xua xua tay, nói: "Đã tới bệnh viện lấy giấy xét nghiệm chưa?"

"Chưa." Nam sinh nói với giọng trầm thấp.

"Trước tiên đi lấy xét nghiệm đi. Kiểm tra toàn thân, sau đó mang giấy xét nghiệm tới đây." Vương Tử Hào nói.

Nói xong hắn liền quay người đi, nếu còn đứng cạnh hai người này, hắn sẽ nôn ngay tại đây mất.

"Đầu to à, về thôi, ông không còn sống được mấy ngày nữa đâu." Lão nhân đó nắm chặt lấy tay nam sinh, giọng nói yếu ớt nhưng lại rất kiên nghị.

Sống tới ngần này tuổi rồi, sao có thể không nhìn ra sự chán ghét trong mắt người khác.

Ông ta biết tình trạng của mình như thế này, cho dù là ném cho chó thì chó cũng không thèm cắn.

Nam sinh không nói gì, đỡ lão nhân tới trước mặt Tần Lạc, hỏi: "Chỗ anh có trị bệnh miễn phí không?"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx