sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 210: Sự Phản Kích Của Chim Hải Âu!

Mời họp báo, thế chắc chắn sẽ biến chuyện này thành đề tài nóng của xã hội. Đến lúc đó sẽ khiến các giới trong xã hội coi trọng.

Vấn đề khiến người khác lo nhất là ta dùng tâm chân thành đối đãi với người, nhưng người lại dùng tâm mưu mô đối đã ta. Đến lúc đó, mặc cho anh có ba hoa chích chòe thế nào, dân chúng cũng sẽ không cách nào tin vào sự thật, số lần dân bị lừa quả thật nhiều lắm, nên lòng cảnh giác càng ngày càng cao, tâm phòng bị càng ngày càng mạnh.

Bọn họ sẽ tin một người có thể hư hỏng đến mức nào đó, nhưng, bọn họ nhất định không cách nào tin một xí nghiệp có thể tốt đến mức nào.

Cam Vân thấy con mình không giống như đang nói đùa, dịu dàng nói: "Con có nghĩ đến hậu quả chưa?"

"Dạ rồi". Tần Lạc gật đầu. Di chứng là rất rõ, nhưng mà, hắn biết rõ, nếu không làm vậy thì sự tình sẽ càng trở nên tồi tệ.

Hạ Dương có thể tìm mấy người báo cho mấy nhà truyền thông ở Dương Thành, bảo bọn họ viết bản thảo cẩn thận, không nên biên bậy. Nhưng, hắn có thể tìm người báo cho truyền thông cả nước sao?

Hơn nữa, bây giờ tốc độ thứ truyền thông truyền bá tốc độ phổ biến nhất và nhanh chóng nhất chính là internet. Nếu một chuyện là mục hot trên internet, thì chuyện này có muốn che dấu cũng không thể che dấu được.

Tần Lạc cũng không muốn mở họp báo, nhưng mà, so sánh hai cái với nhau, đây không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt hơn.

"Tần Lạc, tôi thấy như vậy không tốt". Hạ Dương nói. "Anh trước tiên chờ một chút, bây giờ tôi gọi điện cho gia gia".

Nói xong, gã liền tới ban công của văn phòng. Sau đó ở bên đó nhỏ giọng nói với người khác cái gì đó.

Mấy phút sau, Hạ Dương cúp điện thoại, đi tới cạnh Tần Lạc nói: "Tôi đã giải thích mọi chuyện với gia gia, gia gia bảo tôi chuyển tới anh hai câu, câu đầu tiên là, nếu anh cần, người đồng ý không đếm xỉa gì đến bộ mặt Trương lão mà gọi điện thoại cho một số bạn bè ở Yến Kinh. Cho dù thế nào, chuyện này người cũng có thể giúp anh đè xuống được. Hai là, người tôn trọng sự lựa chọn của anh".

Trong lòng Tần Lạc cảm kích, nói: "Hạ Dương, thay tôi cảm ơn ông. Tôi vẫn thấy chuyện này chặn không bằng giải quyết. Dù sao, chuyện đã truyền bá ra, nếu Tần gia chúng tôi bây giờ không đứng ra phát biểu giải thích một phần, người khác liền cho là Tần gia chúng tôi chấp nhận chuyện này là thật. Người ngầm bôi nhọ Tần gia kia sẽ càng lớn gan, có lẽ bọn họ thật sự có ảnh chụp cũng không biết chừng. Nếu đợi tới khi bọn họ phát tán ảnh chụp, khi đó, chúng ta mới đứng ra phản bác không phải là đã quá muộn rồi sao?"

"Tần Lạc, em ủng hộ anh". Hạ Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh nói.

"Đi đi. Chơi Đấu địa chủ của em đi. Một đứa con nít như em thì hiểu gì?" Hạ Dương không nhịn được nói.

"Em đương nhiên không hiểu. Có điều em nhớ kỹ lời của gia gia đấy. Gia gia nói, nếu lúc Tần Lạc nghiêm túc làm việc, anh và Nhân Yêu cũng không bằng anh ấy". Hạ Nguyệt Nguyệt phản bác lời của anh trai.

Hạ Dương trợn mắt nhìn em mình, thở dài nói: "Hầy. Anh cuối cùng vẫn không nói lại em. Dù sao tôi vẫn là câu nói kia, chỉ cần anh cần thì cứ mở miệng".

Tần Lạc gật đầu, nhưng không nói chữ "Cảm ơn".

Hắn không nói, là vì không cần. Có nhiều thứ, không phải một chữ cảm ơn là có thể đại biểu hoặc bằng nó.

"Tần Lạc, mẹ cũng tán thành quyết định của con. Có điều, mẹ cảm thấy chuyện này ầm ĩ quá, ông con nhất định sẽ biết. Chúng ta muốn giấu cũng không giấu được". Cam Vân nói.

"Cho nên, bây giờ con định về bàn bạc với gia gia". Tần Lạc cười gật đầu.

******

Tần Tranh sau khi nghe Tần Lạc trình bày xong, liền vỗ mạnh lên mặt bàn. mắng to: "Nghiệt chướng. Lý Quốc Tân này đúng là nghiệt chướng".

Tần Lam ngồi ở góc ghế sa-***, lộ vẻ trầm mặc, đầu rũ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Bối Bối ghé vào lòng Tần Lam, đảo tròng mắt đen láy, vẻ mặt hiếu kỳ mà quan sát biểu cảm trên mặt của mỗi người đang có mặt

Ở trong trí nhớ vu vơ của cô nhóc, căn bản không biết Lý Quốc Tân là ai. Lý Quốc Tân với cô bé mà nói đại biểu cho ý nghĩa thế nào.

"anh Tần, không nên tức giận, tránh hại tới thân thể. Tức giận với loại người này đáng sao?" Lâm Thanh Nguyên lên tiếng khuyên. "Trước mắt chuyện rất gấp gáp, nên vượt qua nguy cơ trước mắt đã. Người khác muốn nướng Tần gia trên lửa, chúng ta cũng phải nghĩ một vài đối sách mới được".

"Đúng đấy cha". Tần Phong cũng lên tiếng nói. "Tức giận với loại như Lý Quốc Dân có lợi gì chứ? Dù sao Tần gia chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì với hắn rồi. Con thấy đề nghị của Tần Lạc không tệ, cha nghĩ thế nào ạ?"

Tần Tranh lúc này mới thở hắt một hơi, vuốt bắp chân bị thương năm đó, nói: "Tôi đã năm lần bảy lượt báo cho các người, tôi nói, Tần gia chúng ta không chủ động gây sự, nhưng cũng tuyệt không thể sợ phiền phức. Gây chuyện thì dễ kiêu căng, sợ phiền phức thì dễ bị người khác khi nhục. Bây giờ, người khác đều chỉ mặt gọi tên mà mắng Tần gia ta, chúng ta còn có thể làm sao nữa?"

Tần Tranh nhìn Tần Lạc, nói: "Chuyện này, liền giao cho Tần Lạc toàn quyền xử lý".

"Gia gia, cháu nhất định sẽ làm tốt". Tần Lạc gật đầu nói.

"Tốt, ông có một yêu cầu". Tần Tranh nói. "Đó chính là cho dù chọc thủng trời, cũng phải trả lại thân trong sạch cho Tần gia ta".

"Cháu biết ạ". Tần Lạc kiên định nói.

Trọng điểm của chuyện này đã quyết định xong, mọi người bắt đầu phân chức.

Tần Lạc phụ trách công việc tổng thể, hơn nữa người phát ngôn trong buổi họp báo sẽ do hắn đảm nhiệm. Cam Vân tiếp tục phụ trách dẫn dắt đội nghiên cứu giải bệnh độc, thêm nữa là tìm kiếm giải dược có hiệu quả. Tần Minh ở phần điều giải liên hệ.

Về phần truyền thông, Tần Lạc hoàn toàn không lo lắng. Chỉ cần để Hạ Dương gọi một cuộc điện thoại cho truyền thông khắp nơi, bọn họ nhất định sẽ hưởng ứng nhiệt tình.

Buổi họp báo quyết định bắt đầu vào ba giờ chiều mai.

Bởi vì cái topic "Là trung y thế gia, hay là Độc dược thế gia" kia đăng ở Đồng Thành Tú đầu tiên, cho nên, Tần Lạc có thể kết luận, bàn tay đen phía sau màn kia nhất định là người đang ở Dương Thành hoặc Nam Phương.

Tần Lạc bảo bí thư Thái Lâm của Cam Vân viết thông báo treo ở diễn đàn, nói quyết định ba giờ chiều mai, Tần gia mở họp bào về "Ca ngộ độc thức ăn", hoan nghênh người có tâm tới đó xem. Không bài xích đối thủ cạnh tranh dùng thủ đoạn pháp luật khởi tố để dồn hết sức công kích vu cáo hãm hại người khác, nhưng từ chối phương thức cạnh tranh bỉ ổi.

Bởi vậy, thoáng cái đã định vị hành vị đối phương là cạnh tranh bất lương trên thương nghiệp.

Sau khi thông báo này được ban bố, hội viên trên diễn đàn lập tức chia thành hai phe.

"Hóa ra là thương nghiệp cạnh tranh, loại phương thức này thật quá xấu xa. Đúng là đê tiện".

"Trung Quốc to lớn, không thiếu điều lạ. Dùng phương thức này để bôi nhọ đối thủ, thật đúng là thủ đoạn bỉ ổi. Nhưng có bao nhiêu xí nghiệp hứng thú với con đường này chứ?"

"Ngành có liên quan nên tham gia, điều tra chân tướng sự việc".

"Trên kia, ngành có liên quan là ngành gì? Nghe đâu ngành này rất thần bí, cho tới bây giờ cũng chưa ai có thể tìm ra phải không".

Tình huống nghiêng về một bên trước kia đã thay đổi, bây giờ sau topic kia cũng xuất hiện một ít ủng hộ Tần gia, hy vọng "ngành có liên quan" điều tra rõ chân tướng.

Còn Tần gia đồng ý đứng ra mở họp báo, càng khiến sự nghi ngờ trong lòng một số người dần dần biến mất.

Người ta dám đứng ra tiếp nhận trả lời câu hỏi của truyền thông và công chúng, chứng minh người ta đúng là không thẹn với lương tâm.

Chỉ một thông báo của Tần Lạc đã có thể thay đổi cục diện, khiến lòng tin của mọi người đối với việc Tần gia thuận lợi vượt qua nguy cơ lần này càng thêm lớn.

Đương nhiên, còn có một việc vô cùng quan trọng, giao cho vệ sĩ Sa Ưng của Hạ Cường giải quyết.

Thông qua IP trên diễn đàn, Sa Ưng dẫn người tới một nhà Internet của khu khai phá kinh tế Hạ Sa thuộc Dương Thành. Kết quả phát hiện, nhà Internet này là một nhà internet đen, chỉ cần giao tiền là có thể lên mạng. Rốt cuộc người ngồi ở máy "số 16" là ai, ông chủ Internet cũng không rõ lắm.

Làm sao có thể tìm được người đăng topic, chỉ có thể chờ lần login thứ hai của gã. Chỉ cần gã đăng nhập vào nick "Yêu sách liều chết" này lần nữa, bọn Sa Ưng có thể trong thời gian nhanh nhất chạy tới khu vực đó khống chế gã.

Bây giờ, bọn Sa Ưng đã vào văn phòng của diễn đàn Đồng Thành Tú. Chỉ cần quản lý diễn đàn phát hiện tình huống khả nghi, là bọn họ có thể lập tức hành động.

Công ty nghỉ đến mồng tám tháng giêng mới có thể chính thức đi làm, cho nên, mấy ngày nay Quản Tự luôn vội vã đến thăm bạn bè thân thích.

Tình huống năm đó của Quản Tự cũng không kém, chỉ vì cha gã phạm vào một ít lỗi, nên gia cảnh lập tức suy sụp. Bạn bè, cấp dưới trước kia của cha gã đều trở mặt, giống như là chưa bao giờ quen bọn họ.

Quản Tự muốn bắt đầu một lần nữa ở Yến Kinh, chỉ có thể chính mình cố gắng, phải cúi đầu, phải nịnh nọt. Cũng may có sự hỗ trợ của một nhóm bạn, gần đây thu hoạch của gã cũng không tệ lắm.

Quản Tự đang ngồi ở ghế sa-*** uống trà, nhìn tiết mục tài chính và kinh tế hôm nay. Lăng Tiếu và Trữ Toái Toái ngồi vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng còn liếc nhìn gã một cái, sau đó hai người bật ra tiếng cười như chuông bạc.

Quản phụ còn vài năm nữa mới có thể từ trong ngục Tần Thành đi ra, Quản mẫu thì xuất ngoại đi Singapore. Lăng Tiếu lo Quản Tự một mình ở trong nhà quạnh quẽ, nên mấy ngày Tết, cả ngày lôi kéo người bạn Trữ Toái Toái của mình cùng tới bồi Quản Tự.

Đúng lúc này, cửa biệt thự của nhà họ Quản lại vang lên tiếng còi xe.

Quản Tự vẫn chưa đặt chén trà trong tay xuống, Lăng Tiếng đã từ trên ghế sa-*** nhảy xuống, nói: "Tôi đi mở cửa, nhất định là anh tôi tới".

Nhìn cô gái thanh xuân xinh đẹp hớn hở chạy ra ngoài, trong lòng Quản Tự cũng không phải là không cảm động.

Nhưng mà, nhưng mà...

Người tới không phải Lăng Vẫn, mà là Lý Lệnh Tây.

Mấy ngày Tết này, trên mặt Lý Lệnh Tây thêm không ít thịt. Xem ra, cuộc sống của gã đúng là ngày càng thoải mái.

Gã đi vào phóng khách, đầu tiên chào hỏi Trữ Toái Toái, thấy đối phương lộ vẻ xã giao cho có lệ, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.

Gã đi tới cạnh Quản Tự, cười tủm tỉm nói: "Quản thiếu gia, có một tin muốn báo cho anh".

"Vậy nhất định là tin tốt rồi phải không?" Quản Tự nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý Lệnh Tây, nói.

"Với chúng ta mà nói thì là tin tốt, nhưng với người khác mà nói, thì có lẽ không phải là tin tốt gì". Lý Lệnh Tây vừa cười vừa nói. "Anh trước tiên hãy xem phần tài liệu này đã".

Nói xong, liền từ trong túi lấy ra một tờ giấy đánh máy.

Quản Tự thấy tiêu đề, lông mày không khỏi nhíu lại. Đợi tới khi gã xem hết bài văn, hỏi: "Cái này chính là chỉ Tần gia sao?'

"Tần gia của Tần Lạc". Khuôn mặt Lý Lệnh Tây lộ vẻ vui mừng trước tai họa của người khác. "Xem ra bọn họ có lẽ sắp xong đời. Gặp chuyện như vậy, xí nghiệp có thể tồn tại có thể có mấy nhà chứ?"

"Bọn họ có phương pháp ứng phó không?" Quản Tự mặt không chút biểu tình hỏi.

"Nói là ngày mai mở cuộc họp báo". Lý Lệnh Tây liếc nhìn Lăng Tiếu và Trữ Toái Toái nhận tờ giấy đánh máy kia từ trong tay Quản Tự, hỏi: "Quản thiếu gia, chúng ta ở Yến Kinh nên bất động hay động? Chuyện ném đá xuống giếng chúng ta không làm được, nhưng mà, vào thời khắc mấu chốt này, chúng ta cũng nên tặng cho người bạn già của mình một chút lễ vật chứ?"

Quản Tự hơi gật đầu, nói: "Anh đi an bài đi".

Lăng Tiếu đọc xong bài văn, mở to hai mắt nói: "Quá kinh khủng. Không ngờ Tần Lạc lại là loại người này, thật là thất đức".

"Mình thấy hắn không phải loại người như thế". Trữ Toái Toái lắc đầu nói. "Có thể là bị người ta vu oan. Cậu xem nơi phát tin đi... Đồng Thành Tú. Tin tức trên mạng phần lớn không thể tin".

Lăng Tiếu có chút không vui, nói: "Toái Toái, cậu đừng ngây thơ như vậy có được không? Cậu biết hắn mấy ngày? Nói với hắn mấy câu? Cậu đã hiểu rõ về hắn sao?"

Trữ Toái Toái nhìn Lăng Tiếu, cười khẽ nói: "Ha ha, cậu không thể mang mắt kính có tiếng mà nhìn người được. Có một số người, cho dù liếc mắt nhìn, cậu cũng không thể biết hắn là ai. Có một số người, cũng chỉ cần liếc mắt một cái, cậu cũng có thể biết hắn không phải là loại người như vậy. Mình cảm thấy, hắn rất chính nghĩa. Loại phẩm chất này bây giờ rất ít thấy ở trên người trẻ tuổi".

"Trời ạ, Toái Toái, cậu không phải là thích tên khốn kia đó chứ?" Lăng Tiếu kinh ngạc hỏi.

"Ha ha, cậu nói đến đâu vậy? Mình chỉ là nói ra suy nghĩ thật của mình thôi. Không thể vì tất cả mọi người mắng hắn thì mình cũng đi theo mắng hắn. Không đúng sao?"

"Ài, biết người biết mặt không biết lòng. Cậu vẫn còn quá ngây thơ rồi". Lăng Tiếu nói. Có điều, nhớ tới ngày đó ở cửa nhà hàng Khải Toàn Tần Lạc mắng mình một trận, trong lòng Lăng Tiếu cũng không khỏi có chút hoài nghi.

Nam nhân như vậy, thật có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này sao?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx