sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 228: Tống Tiền

“Tần Lạc, nghe điện đi.” Tần Tranh lên tiếng. Hiển nhiên ông cũng cho rằng đây không phải cuộc điện thoại thông thường.

Lúc điện thoại vang lên tiếng thứ ba Tần Lạc mới bắt máy bậ loa ngoài lên.

“Alo, ai đấy?” Tần Lạc hỏi. Có gắng kìm chế để giọng của mình trở nên bình tĩnh trở lại.

“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là…, chúng ta vừa nhặt được một đứa trẻ…Con bé rất đáng yêu, nếu mọi người tìm mãi mà không thấy nó chắc hẳn là đau lòng lắm hả?” Trong điện thoại giọng một người đàn ông có âm trầm vang lên cười nói có vẻ như không chút kiêng nể.

“Hãy giúp chúng tôi đưa con bé về nhà. Chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ.” Tần Lạc nói.

“Có thật vậy không? Anh chỉ nói vậy thôi à, thế anh định chuẩn bị đồ gì để tạ ơn đây?” Người đàn ông cười hỏi.

“Trước tiên tôi muốn nghe giọng nói của Bối Bối để biết chắc rằng con bé không sao. Nói cách khác, anh sẽ không chiếm được gì đâu. Ngược lại, tôi còn muốn lấy đi của anh tất cả mọi thứ đó.” Tần Lạc dùng ngôn ngữ sắc bén nói. Gặp chuyện như này, hắn không bình tĩnh cũng không được.

Nghĩ đến tình cảnh Bối Bối bị bọn họ chói trặt hắn có cảm giác cổ họng nghẹn ứ lại, bức bách quá hắn chỉ muốn làm những chuyện dã man đối với mấy tên vô lại đó.

“Ôi chao, anh đang uy hiếp tôi đấy sao? Được, vậy chúng ta không nói chuyện nữa nhé? Tôi cúp điện thoại nhé?” Đối phương hiển nhiên tỏ ra không chịu thua Tần Lạc, bên kia giả bộ không cần thương lượng thêm.

“Nếu như cúp điện thoại làm sao anh có thể nói được anh muốn gì chứ?” Tần Lạc cười gằn hỏi. “Bị các anh trói như vậy, bản thân con bé cũng không thể cho các anh thứ gì.”

“Không sai. Những lời anh nói rất đúng. Hắc hắc, vậy thì nói đến giao dịch nhé. Nhưng trước khi nói đến giao dịch chúng ta có một yêu cầu. Anh không được báo cảnh sát. Không được gọi cứu binh. Tôi biết cơ nghiệp Tần gia rất lớn, thế lực ở Dương thành là không nhỏ, anh em chúng ta cũng không thể đụng vào… nếu như chúng ta biết anh báo cảnh sát hoặc là mang cứu binh đến, an hem chúng ta chỉ còn một việc duy nhất có thể làm là kéo nhau đi chạy trốn. Anh hiều chưa?”

“Đã hiểu.” Tần Lạc nói. “Trước hết hãy cho tôi nghe giọng của Bối Bối. Như vậy tôi mới biết các anh có bắt trói nhầm người hay không?”

“Bắt nhầm người à”Chuyện này có thể xảy ra sao? Anh phải biết rằng chúng tôi rất chuyên nghiệp. Hơn nữa, chẳng lẽ anh không muốn biết tại sao chúng tôi lại biết số điện thoại nhà anh sao? Nhà anh đã hại chết Lý Quốc Tân nên giờ chúng tôi trả thù.”

“Các người là người của Lý Quốc Tân à?”

“Chúng ta là bạn của hắn. Đương nhiên anh không cần đi tìm cảnh sát để điều tra về chúng tôi. Anh sẽ không tìm được gì đâu.” Người đang ông lạnh lùng vừa cười vừa nói.

“Hãy cho tôi nghe giọng của Bối Bối, sau đó các người hãy nói ra điều kiện của mình.” Tần Lạc lần nữa kiên trì nói.

“Kéo con nhỏ lại đây.” Trong điện thoại tiếng người đàn ông vọng ra. Qua điện thoại Tần Lạc nghe không được rõ ràng nhưng đúng là hắn có đồng đảng.

Tần Lạc tập trung lắng nghe, muốn xác định bọn họ có mấy người.

Có tiếng bước chân một người truyền đến, sau đó Tần Lạc nghe được tiếng gào khóc của Bối Bối.

Trong lòng Tần Lạc rất đau xót, nói to vào trong điện thoại: “Bối Bối, có phải Bối Bối không?”

“Em là Bối Bối đây. Anh Tần Lạc ơi đến cứu em với. Bọn họ là người xấu.” Bối Bối vừa khóc vừa kêu cứu.

“Bối Bối đừng sợ. Bọn họ không phải người xấu đâu. Đó là bạn của anh, bọn họ sẽ không làm Bối Bối bị thương đâu.” Tần Lạc cười nói an ủi đứa em nhỏ. Hắn cũng không hy vọng với sự nhạy bén của con bé nó sẽ rất khó xóa đi được bóng mà này.

“Bây giờ đã xác định được chưa?” Điện thoại bị giật lại truyền đến giọng nói khó chịu của người đàn ông kia.

“Điều kiện của các ngươi là gì?” Tần Lạc hỏi.

“Năm trăm vạn.”

“Nhiều vậy. Hai trăm vạn thôi.”

“Không được. Phải đúng năm trăm vạn.”

“Ba trăm vạn.”

“Tôi nói năm trăm vạn là năm trăm vạn. Ít hơn một xu cũng không được. Anh nghĩ đây là mua thức ăn à? Còn dám trả giá, mẹ kiếp…”

“Được rồi. Năm trăm vạn. Tiền mặt hay là chi phiếu?” Tần Lạc đã từng đọc qua một quyển sách tâm lý học, hiểu rõ những kẻ có lòng tham không đáy thì không bao giờ là cảm thấy thỏa mãn.

Nếu như hắn muốn đòi năm trăm vạn, mình lại vì nóng lòng lo cho an nguy của người thân mà đáp ứng ngay yêu cầu của hắn thì có thể hắn sẽ nghĩ lại: có phải ra giá quá thấp hay không?

Nếu như mình có thể cò kè mặc cả với hắn một phen, sau đó đáp ứng yêu cầu, tâm lý kiêu ngạo của hắn sẽ cảm thấy thỏa mãn. Đồng thời, hắn sẽ có cảm thấy cái giá này là hợp lý mà không ra tiếp những điều kiện khác nữa.

Cuộc sống mọi thứ đều cần phải có kiến thức, quan trọng là bạn phải có một bộ não tốt.

“Mẹ cái thằng óc lừa chắc? Chúng ta lấy chi phiếu làm gì? Cầm cái tờ giấy đấy có thể đổi được thức ăn ngon, rượu ngon không? Có thể làm cho gái giơ đùi ra không?

“Nếu như đầu anh không làm bằng đá hẳn là anh biết rằng chẳng có ai đến con nít ở nhà lại chất đống năm trăm vạn tiền mặt ở nhà cả.” Tần Lạc phản bác lại.

Trong lòng chửi thầm, cái thằng con hoang này cũng dám nói mình là đầu đá. Cho bọn bay đắc ý trong chốc lát thôi, đợi đến lúc các người bị bắt đi xem ta trừng trị các người như thế nào.

“Cho các người hai ngày để chuẩn bị. Chúng ta sẽ liên lạc lại sau.” Người đàn ông nói. “Hãy nhớ kỹ không được báo cảnh sát. Không gọi cứu binh. Nếu không hãy chờ lúc mà tới nhặt xác con bé.”

Người đàn ông vừa dứt lời, điện thoại liền ‘tút… tút’, không cho Tần Lạc có cơ họi nói thêm.

Tần Lạc buông điện thoại xuống, quay sang người nhà vây xung quanh hắn nói: “Bối Bối bị bắt cóc rồi. Bọn họ đòi năm trăm vạn tiền chuộc.”

Bà nội Tần Lạc vừa nghe xong mấy lời này lại ngất một lần nữa. Cam Vân vội vàng ấn nhân trung cho bà để cấp cứu cho bà tỉnh lại. Sau đó bà lại không ngừng khóc, Cam Vân đành phải bảo người hầu đưa bà vào trong phòng nghỉ ngơi trước.

“Có biết bọn họ là ai không? Sao lại biết số điện thoại nhà chúng ta?” Tần Tranh hỏi. Ông vẫn cố gắng giữ sống lưng thẳng tắp nhưng Tần Lạc thấy trên trán ông những nếp nhăn hằn lên rõ ràng.

“Bọn họ nói là bạn của Lý Quốc Tân.” Tần Lạc nói.

“Một bọn súc sinh.” Tần Tranh đập tay mạnh xuống bàn trà khiến cho chén thủy tinh trên bàn trà lung lay như muốn rơi xuống.

Tần lão ca, không nên tức giận quá. Quan trọng bây giờ phải cứu được cháu bé trở về.” Lâm Thanh Nguyên ở bên cạnh khuyên nhủ.

“Cái tên Lý Quốc Tân bây giờ ở đâu nhỉ? Phía bên cảnh sát có tin tức gì chưa? Chẳng lẽ tự nhiên biến mất không tung tích được?” Cam Vân kỳ quái hỏi. “Chúng ta nên gọi điện thúc giục họ. Nếu có thể tìm ra Lý Quốc Tân không chừng chúng ta sẽ lần ra được chút đầu mối.”

Mẹ, không nên như vậy. Bọn nó nói nếu chúng ta báo cảnh sát hoặc gọi cứu binh tới, bọn họ sẽ kéo nhau chạy trốn.” Tần Lạc khuyên can.

Dù sao hắn cũng không thể kiện người nhà, Lý Quốc Tân không biết đã ‘bị tử vong’ chưa?

Bởi vì trong mắt người nhà hắn là một người đơn giản, tốt bụng, thích ngẩng cổ kiểu bốn mươi lăm độ, thầy địa lý đã phán hắn từ khi còn nhỏ rằng hắn có một nửa cuộc đời tươi sáng và một nửa cuộc đời buồn đau. Hắn làm sao có thể nói với mọi người rằng sự thật hắn là một tên sát nhân cuồng bạo.

Đương nhiên Tần Lạc hoàn toàn có thể phản bác: người này không phải ta giết.

“Tống tiền chúng ta à?” Tần Tranh thoáng cái đứng bật dậy, trợn tròn mắt, tóc dài tung bay. “Nhưng… những người này chúng ta cũng không thể bỏ qua. Loại người có thói quen lười nhác, tưởng rằng dựa vào cách này có thể phát tài. Chúng ta không thể để bọn họ toại nguyện.”

“Ông nội, chúng ta tất nhiên sẽ không thể bỏ qua.” Tần Lạc nói.

“Được. Vậy chuyện này để cháu xử lý.” Tần Tranh nói. Sau đó đi nhanh về phía sân sau.

Cam Vân tới trước mặt Tần Lạc, lấy ra một tấm thẻ đưa cho hắn, nói: “Con lấy tiền trong này đi. Mẹ sẽ gọi cho giám đốc ngân hàng bảo, ông ta sẽ tiếp con. Nếu bên ngân hàng không có chuẩn bị trước thì ngay lập tức cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy đâu.”

“Không cần đâu mẹ. Con có tiền.” Tần Lạc nói.

Tần Lạc nói những lời này không phải để ra oai mà hắn bây giờ quả thật cũng được xếp vào hạng tiểu phú hào. Kim dũng cơ phấn đúng là cái cây tiền. Trong vòng chưa đầy hai tháng, Tần Lạc đã có lợi nhuận đến gần năm triệu.

Hơn nữa, tết sắp đến, phòng thị trường cũng kịp thời điều chỉnh sách lược tuyên truyền, lấy câu quảng cáo “năm nay hai mươi, sang năm mười tám” gây cười về kim dũng dưỡng cơ phấn vừa giới thiệu được sản phẩm cao cấp này.

Đàn ông tặng cho vợ, bạn trai tặng cho bạn gái, tình nhân tặng nhau, ông chủ tặng cho vợ bé, cấp dưới tặng cho cấp trên, trong lúc cấp trên đưa cho cấp dưới những ý tưởng, kim dũng dưỡng cơ phấn loại bỏ đi những đắn đo mà tạo ra những sáng tạo cao.

Mặc dù trong tháng này, doanh thu tổng chưa tính được, nhưng theo như lời của Lệ Khuynh Thành trong điện thoại nói ‘sau khi quay về Yến Kinh, trước tiên anh hãy đến ngay ngân hàng kiểm tra tài khoản xem đã có mấy số không rồi”, chứng tỏ đó là một con số không nhỏ.

“Con với mẹ còn khách khí làm gì?” Cam Vân gõ vào đầu con mình. “Hơn nữa, thẻ của con còn phải dùng nhiều việc khác nữa. Hay là cứ dùng của mẹ đi.”

Tần Lạc cười cười nhận tấm thẻ tín dụng từ tay Cam Vân.

Chưa đi lấy thì chưa biết, đi lấy rồi mới thấy sợ. Tần Lạc cầm theo một bao da nặng màu đen lúc đi tới ngân hàng, rõ ràng ý thức được trong đó có năm trăm vạn.

Một người mặc y phục đen cầm một cái bao lớn cũng màu đen, tất nhiên đều là tiền mặt. Tần Lạc xách trên tay cũng cảm thấy nặng.

Nếu đem đi cân bán cũng được không ít tiền đâu nhỉ?

Tần Lạc đi nhanh ra phía xe Mercedes-Benz đang đỗ ngay cửa ngân hàng, giật cánh cửa rồi quay sang Tần Minh nói: “Đi thôi. Chúng ta trở về nhà.”

Tần Minh vừa khởi động xe vừa hỏi. “Chúng ta sẽ đưa cho bọn chúng cả năm trăm vạn ạ?”

“Có thể cứu Bối Bối trở về. Bao nhiêu tiền cũng phải đưa.” Tần Lạc nói.

“Ôi, đúng vậy. Người mới là quan trọng nhất.” Tần Minh nói. “Bây giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong. Chỉ còn chờ bọn chúng điện thoại đến chúng ta sẽ giao tiền. Hôm nay là ngày cuối cùng, sao chưa thấy bọn chúng gọi điện tới nhỉ?”

Tần Lạc cười cười nói: “Chúng ta không cần phải gấp. Bọn chúng còn sốt ruột hơn chúng ta.”

Trở lại Tần gia, Tần Lạc liền hỏi mọi người có thấy bọn chúng gọi đến không nhưng kết quả là không thấy ai gọi đến cả.

Vì Bối Bối vẫn còn trong tay bọn chúng nên trong lòng mọi người thấy rất nóng ruột, không nghĩ gì tới ăn uống. Sau khi tự đi ăn một chút lót dạ, tất cả mọi người lại trở về ngồi yên lặng tại phòng khách chờ điện thoại. Cam Vân phải phó thác mọi vấn đề ở bệnh viện cho người khác để chuyện ở nhà chờ đợi tin tức cùng mọi người.

Khi đồng hồ treo tường điểm đúng tám giờ tối, trong phòng khách chuông điện thoại chợt reo vang.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx