sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 305: Chiến Địa Nguy Tình

Tình cảm như thế nào đáng khắc ghi và tôn trọng nhất?

Là lời thề non hẹn biển? Là sự lãng mạn dưới trăng hoa? Hay là chuyện cơm áo gạo tiền?

Nếu để bút giả lựa chọn thì tôi sẽ chọn loại thứ tư, đó là theo đuổi một cách không sợ hãi.

Muỗi mặt người, là sát thủ đáng sợ nhất trong mùa này. Con người và gia súc gia cầm phải né tránh những vùng đất mà nó tàn phá, mỗi lần chúng tấn công thì lại dấy lên những tiếng thét gào chói tai đến khủng khiếp.

Uy lực của bọn chúng mạnh đến khôn lường, tính đến ngày hôm nay, khi thuốc kháng sinh vẫn chưa được nghiên cứu ra, bất luận ai tiếp xúc với chúng, thì chờ đợi họ là lời mời của tử thần.

Đây là một trận chiến! Trận chiến giữa loài người và muỗi mặt người!

Nhưng, cũng giống như những bộ phim Hollywood vậy, cho dù chiến tranh có khốc liệt đến mấy, cũng không thể thiếu được những người đẹp.

Vương Cửu Cửu là một cô gái kiều diễm đáng yêu. Nàng cũng bước chân vào khu cấm địa này, nơi mà người ta chỉ nghe đến thôi đã rùng mình hoảng sợ. Nàng không phải là thành viên của tổ cứu viện, cũng không phải là phóng viên. Mục đích của nàng là đi theo và bảo vệ cho tình yêu của mình.

Còn người mà nàng yêu thì lại đang dùng sinh mệnh và y thuật cao minh của mình để che chở cho đồng bào nơi đây___.

Đây là một tờ báo có tầm ảnh hưởng lớn nhất, lượng phát hành nhiều nhất Trung Quốc____《Hoa Hạ Nhật Báo》, ngày hôm nay đã cho ra một bài có tên là《Chiến Địa Nguy Tình》, phóng viên đã dựa trên những gì mắt thấy tai nghe ở khu dịch bệnh viết lên bài báo này.

Bài báo gọi vùng đất mà muỗi mặt người hoành hành là ‘chiến địa’, trong đó có miêu tả một cách cảm động và sâu sắc câu chuyện tình của một đôi nam thanh nữ tú, hoặc có thể nói bài viết đó kể về một người con gái trẻ đẹp, vì muốn theo đuổi người đàn ông mà mình ái mộ bấy lâu, đã dấn thân vào một nơi vô cùng nguy hiểm.

Hơn nữa, bên cạnh bài viết còn có một bức ảnh mờ mờ ảo ảo của một đôi nam nữ vai kề vai bên nhau.

Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng một cảnh tượng mông lung như vậy làm cho người ta có vô số liên tưởng.

Bài viết này vừa mới được phát biểu thì đã gây được một chấn động lớn.

Vốn dĩ đề tài về muỗi mặt người vẫn tiếp tục nóng bỏng, chỉ có điều là mọi người còn có quá ít tài liệu về vấn đề này, thỉnh thoảng lại có một số chuyên gia hay học giả tiết lộ ra những điều chẳng xác thực chút nào. Nhiều nhất thì vẫn là những lời phỏng đoán cùng thảo luận của cư dân mạng.

Đột nhiên có người phát biểu bài viết này, viết về chuyện ở khu dịch bệnh, thì tức khắc thu hút được sự chú ý của không ít cư dân mạng.

Trong trang tin tức trên mạng, khu thảo luận về bài viết này có những người để lại lời nhắn như:

“Các chuyên gia còn có tâm tư nói chuyện yêu đương giữa khu dịch bệnh như thế thì có thể nói lên một điều đó là, muỗi mặt người không đáng sợ như chúng ta tưởng mà.”

“Lúc nào rồi mà còn ngồi ở đó liếc mắt đưa tình chứ. Những chuyên gia trong tổ cứu viện này đúng là nên đưa ra ngoài xử bắn hết____phóng viên viết bài này cũng nên đem ra xử bắn.”

“Từ cổ lầu trên (người nói ở phía trên, hoặc bài comment thứ hai) sinh đầu b***. Mày không đọc thấy gì sao? Người ta Tần Lạc còn cứu được một người trong tổ chuyên gia trên đường bị muỗi mặt người cắn. Hơn nữa, anh ấy còn là người tìm ra cách phòng muỗi nữa____Từ cổ mỹ nữ yêu anh hùng, cái này thì có gì là không đúng chứ?”

“Đúng vậy. Vừa làm vừa nghỉ ngơi mà. Bác sỹ lẽ nào không phải là người?”

“Đúng là bị điên rồi, chạy đến cái nơi như thế để nói chuyện yêu đương? Nếu trong lúc đang làm việc ấy mà bị muỗi cắn vào thân hình trần trùng trục đó một miếng nhỉ, như thế mới thú vị.”

“Mọi người suy nghĩ cho kỹ nhé. Nếu bạn mà bị phái đến cái nơi nguy hiểm như vậy thi hành nhiệm vụ, thì bạn gái của bạn có muốn đi theo bạn không? Suy nghĩ cẩn thận vấn đề này rồi hãy vào bình luận được không?” ____

Chỉ trong vòng một buổi sáng, thì những lời bình luận đã lên đến hơn chín vạn lời rồi, hơn nữa đó cũng chỉ là ở trên một trang mạng thôi, chưa kể đến những trang khác đều có chuyển tải bài《Chiến Địa Nguy Tình》này.

Có không ít người đưa ra những lời chất vấn, thấy rằng thành viên Tần Lạc trong tổ chuyên gia đem một người phụ nữ đến khu vực đó là dùng công khoản, chỉ để thỏa mãn thú tính trong con người mình. Họ đề nghị trục xuất loại người như Tần Lạc, một bác sỹ vô lương tâm coi tính mệnh của dân chúng như cỏ rác này ra khỏi tổ chuyên gia, đồng thời phải truy cứu trách nhiệm đến cùng.

Nhưng phần đông người tỏ vẻ ủng hộ cho hành vi này của Tần Lạc. Một mặt là vì trong bài viết đã tuyên dương rất nhiều công lao thành tích của Tần Lạc. Một mặt, bài viết cũng vẽ lên một bức tranh tình yêu vô cùng mỹ miều của Vương Cửu Cửu. Có không ít những chàng trai cô gái bị lòng dũng cảm cùng sự cố chấp của Vương Cửu Cửu làm cho cảm động rớt nước mắt.

Thậm chí còn có hàng vạn cư dân mạng đã để lại lời nhắn, hy vọng Tần Lạc có thể chấp nhận tình yêu của Vương Cửu Cửu dành cho mình. Họ nghĩ rằng, ở cái thời đại mà tình cảm không thể đánh bại được tiền tài này, thì một tình yêu sâu đậm như vậy đáng để cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải trân trọng.

Còn bộ phận biên tập của《Hoa Hạ Nhật Báo》thì lại cho ra những thảo luận như thế này.

“Thế nào? Đều không ngờ phải không? Bài viết này của Vương Nhạc quả thật là khéo léo. Vừa có thể làm nóng cả xã hội, lại có thể nói nhẹ tình hình đi, làm rõ mọi suy đoán và áp chế nỗi sợ hãi của mọi người về muỗi mặt người. Đúng là tuyệt diệu không thể tả nổi.” Chủ nhiệm bộ biên tập Tra Lương Tương nằm trên chiếc ghế mềm của mình, nói với vẻ mặt đắc ý.

Họ lao tâm khổ tứ lắm mới đưa được Vương Nhạc đến khu dịch bệnh đó, không ngờ bài báo cáo đầu tiên mà Vương Nhạc gửi về lại là bài viết về một câu chuyện tình, điều này làm cho không ít người trong bộ biên tập có phần phẫn nộ, không vui.

Nhưng, Tra Lương Tương lại nhìn ra được hiểu quả của bài viết này, liền lập tức tiến hành phát biểu nó, một chữ cũng không xóa, hơn thế nữa còn đặt nó ở vị trí rõ nhất của mặt báo.

Qủa nhiên, bài viết này đem lại bao nhiêu là lợi ích, nằm ngoài sự dự đoán của mọi người. Báo bán hết sạch rồi không nói, đã thế còn khiến cho toàn dân có một cuộc đại thảo luận. Một bài viết có tầm ảnh hưởng lớn như vậy không phải lúc nào cũng gặp được.

“Đúng vậy. Đúng là chủ nhiệm cao minh thật.” Hứa Vĩ, tổ trưởng tổ chỉnh sửa của Vương Nhạc nói vuốt đuôi. “Khi tôi nhìn thấy bài viết này, thì tôi thấy đồng chí Vương Nhạc này đúng là nói linh tinh, viết xằng bậy. Hãng báo nghiêm túc như chúng ta, làm sao có thể cho ra một bài báo như vậy được cơ chứ? Nhưng bây giờ xem ra, tiểu cô nương đó đúng là rất có năng lực.”

Ban đầu, khi《Hoa Hạ Nhật Báo》muốn cử một người đi đến khu dịch bệnh, thì Hứa Vĩ rất muốn đề cử một cô gái mà mình xem trọng đến đó. Bởi vì ai cũng biết một điều đó là, chỉ cần đến đó rồi, tùy tiện viết một bài rồi gửi về, thì đều có thể thu hút được sự chúý của quần chúng, vì vậy nên rất dễ nổi danh.

Nhưng, không biết Vương Nhạc tìm đâu ra một chỗ dựa vững chãi như vậy, đoạt luôn được xuất đi này.

Hứa Vĩ không phải là không có ý kiến gì về Vương Nhạc, mà là do chưa có cơ hội để phát tiết mà thôi. Hôm qua, sau khi hắn nhìn thấy bài báo《Chiến Địa Nguy Tình》của Vương Nhạc thì tức đến độ đập vào bàn bôm bốp.

“Đúng vậy. Bài báo này của Vương Nhạc viết vừa tốt lại vừa không tốt.” Một người đàn ông đầu trọc ôm trên tay cốc trà nói. “Trong khu dịch bệnh, chỉ cần viết vớ viết vẩn cũng viết ra được một bài. Nhưng, cái cô ấy viết ra, chúng ta cũng không thể đăng lên được chứ. Hiện giờ vẫn chưa tìm được biện pháp gì giải quyết được virut trong muỗi mặt người, thì cô ấy cũng chỉ có thể viết về số người tử vong, nỗi sợ hãi tột cùng đối với muỗi mặt người______Nếu mà như thế, thì chắc chắn sẽ làm cho mọi người một phen khủng hoảng, như vậy lại không nhất trí với phương hướng mà chúng ta muốn tuyên truyền. Còn nếu viết về tổ chuyên gia tận tâm tận lực, hết lòng yêu thương tin tưởng, giúp đỡ lẫn nhau_____Làm thế sợ độc giả sẽ chửi cha chửi mẹ lên mất. Nhưng lấy tình yêu nơi chiến địa làm chủ đề chính thì chỉ có ba chữ: tốt, tốt, tốt.”

“Thế nào đây? Mọi người có kiến nghị gì về những tin về sau đây?” Tra Lương Tương gật gật đầu, nhìn vào mấy viên thuộc hạ cạnh mình nói.

“Tôi đề nghị là hãy để cho Vương Nhạc theo sát sự kiện muỗi mặt người đi. Chú ý, quan sát thêm về những mặt tốt của tình người nơi đó____Phải nói giảm nói tránh về sự kiện muỗi mặt người. Tất nhiên, nếu có phương án giải quyết vấn đề rồi thì phải thông báo về ngay.”

“Tôi nghĩ, nếu cái《Chiến Địa Nguy Tình》này được hoan nghênh đến vậy thì hay là chúng ta bảo cô ấy làm một chuỗi về chuyện này luôn đi.”

“Ý kiến này không tồi. Chúng ta có thể cho cô ấy một mục riêng____Chuyên viết về sự việc của đôi nam nữ này, kèm theo một số tình hình ở khu dịch bệnh trong đó___”

“Ừm. Tôi tán thành_______”

Mã Duyệt nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó cũng không đợi hồi âm từ bên trong, nàng bèn đẩn cửa đi vào.

Nàng cố gắng hết sức cho âm thanh của đôi giầy cao gót phát ra nhỏ nhất mức có thể, sau đó nói với một người phụ nữ đang đứng bên cửa sổ, một người mà chỉ nhìn từ đằng sau thôi cũng đã làm cho người ta thấy nàng đẹp như tiên nữ giáng trần rồi: “Tiểu thư, hôm nay có báo cáo về khu dịch bệnh.”

“Tôi biết rồi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói, nhưng cũng không quay người lại tiếp lấy mảnh báo và các lời bình luận mà Mã Nguyệt đem tới.

“Chúng ta có phải làm điều gì đó không?” Mã Duyệt hỏi.

“Không phải làm gì hết.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Đợi đến khi Mã Duyệt ra ngoài rồi thì Văn Nhân Mục Nguyệt mới xoay người trở lại, nhìn bài báo《Chiến Địa Nguy Tình》mà Mã Duyệt đã cắt riêng ra để đó.

Bên cạnh bài viết còn có cả ảnh, mặc dù rất mờ nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn nhận ra được, người đó chính là Tần Lạc.

Văn Nhân Mục Nguyệt đột nhiên lóe lên trong đầu một ý nghĩ điên rồ: Nếu người chạy đến đó là mình thì tình cảnh sẽ là như thế nào nhỉ?

Nhưng rất nhanh, nàng lắc đầu tự chế nhạo mình.

Người khác có thể làm được, không có nghĩa là mình cũng làm được.

Lệ Khuynh Thành vứt tờ báo trong tay mình xuống, đứng ra trước cửa sổ, nơi có ánh sáng dọi vào, vươn vai một cái, hít một hơi thở thật sâu. Bộ ngực to tròn, cao ngất hiện lên qua bộ quần áo đồng phục, chiếc váy ngắn màu bạc làm lộ ra vòng mông đầy đặn, một đường cong hấp dẫn lòng người.

Khóe miệng nàng hơi nhếch lên một nụ cười ngụ ý, đôi con ngươi quyến rũ, ướt át tựa như những giọt nước mắt muốn trực trào ra ngoài vậy. Nàng lẩm bẩm: “Tên tiểu tử này, đi đến đâu cũng gặp vận đào hoa. Ta thực sự muốn xem xem, liệu anh ta sẽ lấy năm thê bẩy thiếp được không?”

Nhớ lại việc Trần Tư Tuyền mời Tần Lạc sang Đài Loan qua điện thoại, thì trong lòng lại cảm thấy có phần lo lắng thay cho bạn. Nàng có thể cảm nhận được tình cảm Trần Tư Tuyền dành cho Tần Lạc, nhưng nàng lại không phát hiện ra Tần Lạc có ý gì với Tư Tuyền cả.

Một người phụ nữ như nàng, thì chẳng có việc gì có thể qua mắt nàng được cả____.

“Lũ phóng viên này đúng là xằng bậy. Làm gì có chuyện như vậy chứ? Cái cần viết thì không viết, cái không cần viết thì lại viết loạn lên. Thật là tức chết đi được.” Vương Tu Thân tức giận, thở hổn hển nói. Khóe mắt lại cẩn thận liếc nhìn người phụ nữ lạnh lùng đang ngồi ở ở hàng ghế đầu kia.

Lâm Hoán Khê không có bất kỳ một biểu hiện gì cả, tựa như chưa hề nhìn thấy bài báo đó vậy. Nàng mở tập văn kiện trước mặt mình ra, nói: “Chúng ta bắt đầu họp thôi.”

Vương Tu Thân thở dài một cái, đến cả ông cũng không thể hiểu nổi người phụ nữ trẻ tuổi này đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Mình già rồi, không thể hiểu nổi cách sống của người trẻ tuổi nữa____.

Bên ngoài, xu thế của《Chiến Địa Nguy Tình》càng diễn càng ác liệt.

14-02-2011, 05:38 PM


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx