sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 490: Hồng Tửu Thức Giai Nhân.

“Quả thật tôi không có cách nào để biểu đạt tâm trạng của mình lúc này. Tôi chỉ còn cách trung thực kể lại những chuyện những chuyện bất bình mà bản thân mình đã trải qua cùng với những sự đối xử bất bình đẳng. Có rất nhiều người Trung Quốc sống trên những con phố của khu phố người Hoa. Những hoạt động kinh doanh chủ yếu như nhà hàng, quần áo cung đồ trang sức, đặc biệt là hàng thủ công mỹ nghệ, đương nhiên cũng có những hiệu thuốc Trung y”.

“Hai ngày qua, trước cửa hiệu thuốc trung y đại Uông thị vô cùng náo nhiệt. Mỗi ngày đều có mấy ngàn người Trung Quốc tập trung. Những người này tụ tập đông nghịt trên phố làm cản sát phải xuất hiện hỗ trợ giữ gìn trật tự. Chuyện gì đã xảy ra để dẫn tới cục diện long trọng như vậy?”

“Thì ra có một thần y người Trung Quốc tới Paris tiến hành hoạt động khám chữa bệnh từ thiện. Mỗi ngày chỉ có mười người bệnh xếp hàng đầu tiên là có cơ hội được thần y khám chữa bệnh miễn phí. Cũng giống như rất nhiều đồng nghiệp, tôi bị mắc bệnh tổn thương xương cổ nặng hành hạ nhiều năm. Chính vì lý do đó tôi cũng muốn đề nghị thần y chữa cho tôi căn bệnh này. Giữa trưa ngày hôm đó tôi không cả ăn trưa, chạy tới xếp hàng theo quy định bởi vì tôi lo lắng bản thân mình không lọt vào vị trí mười người xếp hàng đầu tiên. Rất may mắn tôi là người xếp đầu”.

“Sau ba tiếng đồng hồ bị cơn đói hành hạ cùng ánh nắng mặt trời chói chang, tôi gần như kiệt sức, nhiều lúc chỉ muốn ngất xỉu, rốt cuộc vị thần y Trung Quốc được mong đợi đã tới. Tôi cực kỳ vui mừng cùng cảm kích Thượng đế nhân từ. Thế nhưng ngay khi tôi chuẩn bị bước vào trong phòng để được vị thần y khám chữa bệnh thì bị bọn họ ngăn cản. Tôi rất ngạc nhiên, yêu cầu bọn họ giải thích rõ ràng cho tôi hiểu. Bọn họ đã nói với tôi rằng: thần y Trung Quốc đã đặt ra một quy định là không chữa bệnh cho người nước ngoài, kể cả người Pháp”.

“Tôi rất kinh hãi. Tôi vốn cho là ở thế kỷ hai mươi mốt đã không còn chuyện kỳ thị chủng tộc cũng như chuyện cư xử bất bình đẳng với con người. Tôi không ngờ bản thân mình lại gặp phải một cảnh đối xử tồi tệ cùng với sự xua đuổi đó. Đây là một quốc gia văn minh, cởi mở. Mọi người có cần phải làm ra những chuyện như vậy không? Là những người khách, bọn họ có nên đối xử với người dân Paris của chúng ta như vậy không?”

Bài báo nói về những chuyện chính tác giả Maxis đã trải qua. Giải thích nguyên nhân anh ta đi thỉnh cầu thần y Trung Quốc chữa bệnh cho mình tới lúc gặp phải cảnh đối xử bất công.

Ở phần sau của bài báo, Maxis còn phỏng vấn mấy người Pháp. Bọn họ nói trước đó cũng đi tham gia hoạt động chữa bệnh miễn phí của thần y Trung Quốc nhưng đã bị từ chối chữa bệnh. Bọn họ cực kỳ oán hận cùng phản đối gay gắt vị thần y Trung Quốc vô nhân đạo này.

Bài báo này vừa xuất hiện đã lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của cả xã hội.

Có rất nhiều tờ báo cùng các trang tin trên mạng đưa tin này. Có rất nhiều người Pháp phẫn nộ. Thậm chí có một số thanh niên quá khích chạy tới khu phố người Hoa vẽ bậy chửi mắng cùng với đập phá cửa kính các cửa hiệu.

Lệ Khuynh Thành cầm tờ báo còn thơm mùi mực nói với Tần Lạc: “Bước đầu tiên của kế hoạch đã hoàn thành. Màn kịch của em đã kết thúc hoàn hảo”.

Tần Lạc cười nói: “Ngọn lửa đã được đốt lên. Bước tiếp theo nên làm gì?”

“Bước tiếp theo sẽ phải do anh tới dập lửa” Lệ Khuynh Thành nói.

“Dập lửa sao?” Trương Bác hỏi: “Vừa mới nhóm lửa mà đã vội dập ngay sao?”

‘Đúng vậy. Nếu không dập tắt lửa sẽ tự rước hoạ vào thân” Lệ Khuynh Thành hai tay khoanh trước ngực, ngồi trên ghế sa *** cười nói.

“Tại sao phải dập lửa ngay?” Trương Bác hỏi tiếp. “Chúng ta cứ để ngọn lửa này thiêu cháy mấy ngày. Không phải sẽ càng có nhiều người biết, được truyền bá rộng rãi hơn sao?”

“Anh phải cân nhắc tới phản ứng của người Pháp” Vũ Dũng Tú ngồi trên ghế sô pha ở góc phòng giải thích thêm: “Bài báo này vừa được phát hành, niềm kiêu hãnh cùng lòng tự trọng đã bị tổn thương nghiêm trọng. Bọn họ nhất định sẽ không chịu để yên. May mắn là Lệ tiểu thư đã có chuẩn bị trước. Khu phố người Hoa đã tiến hành đề phòng và cảnh giác. Thế nhưng chúng ta để sự việc này diễn ra thêm nữa. Nhất định sẽ xảy ra mâu thuẫn dữ dội giữa hai dân tộc, có thể làm cho bọn họ cảm thấy bất mãn, trở thành một mối hận không thể hoá giải được. Tới khi đó chúng ta muốn giải quyết vấn đề kinh doanh hợp pháp của Trung y dược ở Châu Âu thì càng khó khăn hơn”.

“Cũng đúng” Trương Bác gật đầu nói: “Nhưng chúng ta vừa mới đắc tội với bọn họ. Bây giờ muốn giải hoà thì còn có ý nghĩa gì không?”

“Chúng ta không cầu hoà mà chờ bọn họ tới giản hoà cùng với chúng ta” Lệ Khuynh Thành nói: “Hiển nhiên là có ý nghĩa. Ít nhất cũng làm cho bọn họ quan tâm hơn tới Trung y, để ý tới Tần Lạc”.

Triệu Tử Long cười hì hì nói: “Đúng vậy. Chúng ta chính là muốn biến Trung y thành một đề tài tranh cãi gay gắt của cả xã hội. Ngay khi mọi người bắt đầu quan tâm tới chúng ta, chúng ta sẽ bắt đầu thương lượng với bọn họ quyền kinh doanh hợp pháp. Khi đó bọn sẽ không còn cố ý gây khó dễ cho chúng ta nữa. Bọn họ sẽ bí mật dàn xếp vấn đề. Thương lượng như thế nào, cần bao nhiêu tiền, ai tới lấy tiền, tất cả đều do bọn họ định đoạt. Chúng ta căn bản sẽ không cò kè bớt một thêm hai. Lệ tiểu thư quả nhiên là một cao thủ trong thương trường. Dẫn dắt toàn quân di chuyển, sắp đặt tất cả mọi phương diện. Thật sự cực kỳ cao minh”.

“Quá khen” Ánh mắt Lệ Khuynh Thành nhìn Tần Lạc như khiêu khích. Nàng khiêm tốn nói.

“Đi thôi. Chúng ta đi ăn mừng một chút thắng lợi ngày hôm nay” Triệu Tử Long đứng dậy mời.

Địa điểm ăn cơm hôm nay không lựa chọn những nhà hàng gần hiệu thuốc mà do Trương Bác chở mọi người vong vo quanh Paris hơn nửa tiếng đồng hồ rồi mới dừng lại trước cổng một nơi trông giống như một pháo đài cổ.

Triệu Tử Long xuống xe nói mấy câu với người gác cổng. Lúc này cánh cổng mới mở ra, chiếc xe chạy thẳng vào trong.

Triệu Tử Long cười nói: “Những ai muốn vào nhà hàng này nhất định phải có thẻ hội viên. Tôi đã mượn được thẻ hội viên của một người bạn. Sở dĩ cần phải làm vậy là vì trong hệ thống bảo vệ ở cổng có lưu giữ dấu vân tay. Ôi, cho dù anh có nhiều tiền cỡ nào đi nữa thì khi ở nước ngoài anh chỉ là công dân hạng hai”.

Tần Lạc cười nói: “Vậy tại sao không về nước?”

“Ở nơi này đã bị người ngoài coi thường, quay về nước ức hiếp người trong nước có tốt hơn không nhỉ? Nói gì thì nói, hiện nay quốc lực của đất nước đã được nâng cao hơn, bọn họ cũng không hà khắc quá mức đối với người Trung Quốc chúng ta. Địa vị của người Trung Quốc chúng ta cũng được nâng cao hơn nhiều. Tôi tin tưởng một ngày nào đó chúng ta có vùng lên trở thành những người chủ nhân” Triệu Tử Long như tự nhủ với bản thân mình.

“Vấn đề quan trọng nhất là có đất nước đứng đằng sau làm chỗ dựa cho chúng tôi. Đất nước hùng mạnh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho những người Trung Quốc tha hương như chúng tôi ngẩng cao đầu mình. Đất nước không giàu mạnh, chúng tôi cũng chỉ có cách cúi đầu khom lưng. Chính vì nguyên nhân đó, những việc tiên sinh làm ở Hàn Quốc thật hả hê lòng người. Đối với những người như vậy, một khi chúng ta càng khiêm nhường với bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ chúng ta quá yếu đuối. Một khi chúng ta mạnh mẽ xông tới cho bọn họ hai cái bạt tai, ngược lại chúng ta còn nhận được sự tôn trọng của bọn họ. Ai, tôi nói mọi người cười cái gì? Tôi nói thế chính là những lời nói chân thực, không tin mọi người cứ cẩn thận suy xét lòng mình xem”.

Trương Bác cười nói: “Triệu chủ tịch, chúng tôi ăn của anh một bữa cơm mà phải nghe anh nói lảm nhảm nhiều như vậy. Vẫn biết tối hôm nay anh phải chích rất nhiều máu. Tôi sẽ kính anh hai chén là được chứ gì?”

“Đừng” Triệu Tử Long xua tay nói: “Ở chỗ này rượu còn qúy giá hơn so với châu báu. Nếu như cậu em đau xót cho ông anh này thì lát nữa hay uống dưới hai ly. Ông anh này sẽ ghi nhớ phần ân tình này”.

Tất cả mọi người phá lên cười.

Dưới sự hướng dẫn của một gã bồi bàn mặc đồng phục màu đen, Trương Bác đỗ xe ở một ga ra để xe nằm độc lập. Sau đó mọi người mới đi vào cửa phòng ăn. Trước cửa phòng ăn có một cô gái xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh, váy ngắn màu đen, áo trắng tiến lên đón tiếp.

Cô gái niềm nở, nụ cười nhã nhặn, nói bằng tiếng Pháp với mấy người. Triệu Tử Long móc ra một cái thẻ màu bằng sợi tổng hợp, màu tím. Cô gái cầm lấy cái htẻ dùng một dụng cụ cầm tay kiểm tra qua một chút sau đó lập tức trả lại và giơ tay mời mọi người.

Tần Lạc không hiểu tiếng Pháp nên hắn lặng lẽ đứng bên. Ánh mắt hắn thầm quan sát xung quanh. Phong cách sinh hoạt của giới quy tộc Pháp cũng thực sự rất khác.

Nhân viên phục vụ dẫn mấy người tới một cái bàn kê sát góc. Đó là vị trí Triệu Tử Long đã đặt trước.

Tiếp theo đó lại có nhân viên phục vụ mang thực đơn tới để cho khách lựa chọn món ăn.

Triệu Tử Long nói với Lệ Khuynh Thành: “Lệ tiểu thư, vấn đề chọn rượu hôm nay thì giao cho tiểu thư nha”.

“Nhưng tôi không quen. Triệu chủ tịch là khách quen thì hãy chọn đi” Lệ Khuynh Thành đùn đẩy.

“Tôi có gì mà là khách quen chứ?” Triệu Tử Long cười gượng nói: “Đây là tôi cố tình phùng má giả làm người mập. Vì để mở tiệc chiêu đãi quý vị, tôi mới mượn thẻ hội viên của người bạn để dùng. Trước đây tôi chưa từng tới đây. Đây là lần đầu tiên tôi tới đây cùng với mọi người. Chẳng qua là tôi ngưỡng mộ đã lâu danh tiếng của nhà hàng the Knights này. Có người nói người lập nên nhà hàng the Knights này là đời sau của quý tộc Pháp. Nhiều hội viên là Hoàng tử, công chúa và hoàng gia của rất nhiều nước Châu Âu khi tới Paris đều tới dùng cơm ở nơi này”.

“Tôi cũng nghe danh tiếng đã lâu, chẳng qua là cũng không có cơ hội tới đây mà thôi” Trương Bác cười nói. “Lần này tất thảy nhờ vào Tần Lạc tiên sinh và Lệ tiểu thư. Nếu không Triệu chủ tịch lại mời chúng tôi tới quán tiểu Thái uống Hồng tinh nhị oa đầu”.

“Hồng tinh nhị oa đầu thì sao nào? Tôi tới Pháp đã nhiều năm những tôi vẫn thấy thích uống loại rượu này” Triệu Tử Long phản đối.

Tiếp theo Triệu Tử Long nhìn Lệ Khuynh Thành nói: “Lệ tiểu thư, tiếng Pháp của cô rất hay. Kiến thức về rượu đỏ của cô lại hơn xa những gã quê mùa thô kệch như chúng tôi. Công việc chọn rượu này ngoài cô ra không ai có thể đảm nhiệm. Trên thực đơn của nhà hàng này chỉ có giới thiệu về rượu, còn muốn chọn rượu phải xuống phòng cất rượu để chọn”.

“Phòng cất rượu sao?” Tần Lạc ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy. Phòng cất rượu được dùng để cất giữ rượu vang cao cấp. Mỗi một chai rượu cũng rất có lai lịch. Tối hôm nay chúng ta có thể được uống mỹ tửu hay không thì còn phải dựa vào đôi mắt tinh tường của Lệ tiểu thư” Triệu Tử Long nói

Lệ Khuynh Thành từ chối không được nên nàng đành phải theo người bồi bàn đi chọn rượu.

Mặc dù trong lòng nàng đã thầm chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy căn phòng chứa rượu khổng lồ chừng hai ngàn mét vuông cùng với các loại rượu vang bày la liệt thì trong lòng Lệ Khuynh Thành cũng không khỏi cực kỳ chấn động.

Đây là lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy nhiều rượu như vậy, nhiều rượu đỏ hảo hạng như vậy.

Lúc này Lệ Khuynh Thành giống như một đứa trẻ tiến vào vườn bách thảo. Nàng nhìn chai này, thưởng thức chai bên kia, không cần mở nút chai, chỉ riêng màu sắc của rượu vang cùng với sự sắp đặt như một tác phẩm nghệ thuật đã khiến lòng người ngây ngất.

“Drew Valentine rất ngọt, Latour rất mạnh, Est Mount có vị chát, Lafite đặc biệt có vẻ hào nhoáng bên ngoài” Một người đàn ông trẻ tuổi, thanh tú, gương mặt giống như một bức tượng điêu khắc, tóc vàng, mắt màu nâu, mặc một bộ véc màu đen, áo sơ mi trong màu trắng đứng ngay sau lưng Lệ Khuynh Thành, cất giọng nói êm du, bằng tiếng Pháp: “Tôi tiến cử cô nên uống rượu De MAG. Khi uống vào miệng có cảm giác tinh tế, sau đó mới thấy ngọt ngào. Hơn nữa nó cũng giống như cô, tràn ngập một cảm giác thần bí làm người khác vừa nhìn thấy đã khó mà quên được”.

23-12-2011, 07:08 PM

-- o --


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx