sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 582: Em Sẽ Tuyên Chiến Với Anh Ta!

Tần Lạc và Lâm Hoán Khê nói chuyện với ông một lúc thì thấy Lâm Thanh Nguyên đưa Bối Bối đến thăm.

Lâm Thanh Nguyên thấy Tần Tranh có thể nói chuyện được thì ngạc nhiên vô cùng, cười nói: "Đại nạn mà không chết thì sống lâu lắm đó. Ngày Sau ông đợi cháu trai hiếu thảo với mình đi."

"Cháu trai tôi không phải là cháu trai ông sao?" Tần Tranh cười nói.

"Ông ngoại, cháu cũng muốn hiếu thảo với ông." Bối Bối giơ đôi bàn tay múp míp của mình ra sờ sờ vào chỗ băng bó của Tần Tranh, nói.

"Ngoạn lắm, thế thì ông sẽ đợi đến khi Bối Bối lớn nhé" Tần Tranh muốn giơ tay ra bắt lấy tay Bối Bối, nhưng vết thương ở tay vẫn chưa khỏi, nên ông không thể có những vận động với biên độ lớn như thế được.

"Tại sao phải đợi đến khi Bối Bối lớn mới được chứ? Bây giờ là cháu có thể hiếu thảo với ông được rồi." Bối Bối nói. “Cháu có thể gọt táo cho ông ăn mà.”

Tần Lạc cười lớn, nói với Bối Bối: "Bây giờ ông ngoại không ăn được táo đâu."

"Vì sao vậy? Đâu phải là ông không có răng đâu, tại sao lại không ăn được ạ?" Bối Bối nói tiếp: "Cùng lắm là em sẽ nhai nát ra rồi bón cho ông ăn là được chứ gì."

"______"

Thấy vẻ mặt đần thối không biết nói gì của Tần Lạc thì Bối Bối vô cùng bất mãn, nói: "Thái độ của anh là gì vậy? Bà toàn bón cho em như vậy mà. Anh thật đáng ghét."

Mọi người đều ồ lên cười lớn, đến Tần Tranh cũng không nhịn nổi cười.

Tần Lạc nói: "Để Bối Bối ở đây với ông đi, có nó ở đây thì ông sẽ hồi phục nhanh hơn đấy."

"Ông đã xin phép cho nó nghỉ mấy ngày rồi." Lâm Thanh Nguyên nói. "Mấy ngày này ông sẽ ở bệnh viện với nó. Hai đứa có việc gì bận thì cứ đi làm đi. Ông ở đây nói chuyện với ông bạn già một chút."

Lâm Hoán Khê nói: “Hôm nay cháu chẳng có việc gì, có thể ở lại đây giúp ông.”

Nàng quay lưng lại nhìn Tần Lạc một cái rồi nói: "Anh không phải có việc phải làm đó sao?"

"Ờ." Tần Lạc gật đầu, nói: "Vậy thì phiền hai người ở đây chăm sóc ông. Anh đi ra ngoài bận chút việc."

"Tần Lạc lại bận sao?" Lâm Thanh Nguyên cau mày hỏi.

“Vâng ạ.” Tần Lạc ngượng ngùng nói. Lâm Hoán Khê hiểu mình, không có nghĩa là Lâm Thanh Nguyên cũng hiểu. Cháu gái của ông là vợ chưa cưới của mình vậy mà mình

lại suốt ngày bôn ba ở bên ngoài, quan hệ với những người phụ nữ thì mập mờ, không rõ ràng. Như vậy thì làm gì có người làm cha làm mẹ, làm trưởng bối trong nhà nào hy vọng con cháu mình bị người ta bỏ rơi như thế chứ?

"Cháu biết là Tần Lạc muốn đi làm gì mà ông." Lâm Hoán Khê quay ra nói với Lâm Thanh Nguyên.

Tần Tranh cũng lên tiếng nói giúp: "Thanh Nguyên, tôi biết cháu trai tôi là người thế nào mà, nó không làm chuyện gì khuất tất đâu."

Lâm Thanh Nguyên cũng cười nói: "Tôi biết, tôi cũng là vì nhân phẩm của nó nên mới một lòng muốn phó thác cháu gái của mình cho nó chứ."

Nói xong, ông bước đến trước mặt Tần Lạc, thành khẩn nói" Tần Lạc, cháu đừng trách ông lắm điều. Bệnh của Hoán Khê là do cháu chữa khỏi, cháu còn biết rõ tình trạng của nó hơn ông. Nó là một đứa trẻ vô cùng đáng thương, ông thực sự là sợ nó sẽ bị tổn thương."

"Cháu biết mà ông" Tần Lạc gật đầu nói

"Cháu biết thế thì tốt" Lâm Thanh Nguyên vỗ vỗ vào vai Tần Lạc, nói: "Thôi cháu bận đi làm gì thì làm đi, cứ để ông cháu đây, ông và Hoán Khê chăm sóc cho, cháu không phải lo lắng gì đâu."

Tần Lạc lại đến viện điều dưỡng với một tâm trạng không nói nên lời.

Khi Tần Lạc đẩy cửa phòng cùa Văn Nhân Mục Nguyệt ra, nhìn thấy Ly đang ngồi ở trong đó thì rất đỗi kinh ngạc.

"Sao em lại ở đây?" Tần Lạc hỏi.

"Sao em lại không đưọc ở đây?" Ly liếc nhìn hắn một cái rồi hỏi lại.

"Ý tôi là em về lúc nào vậy?" Tần Lạc cười khổ. Tối qua khi mình đưa Văn Nhân Mục Nguyệt đến đây thì Ly không có trong viện điều dưỡng này mà.

"Đây là bí mật quân đội."

"______"

Mỗi lần nói chuyện với Ly, Tần Lạc đều cảm thấy như bị đánh bại hoàn toàn bởi thái độ lạnh lùng còn hơn băng của nàng.

Tần Lạc bước tới trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, sau đó giơ tay bắt mạch cho nàng, rồi hỏi: "Em cảm thấy trong người thế nào rồi?"

"Tỉnh táo hơn nhiều rồi." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Thời gian trước lúc nào nàng cũng ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chẳng thể suy nghĩ về bất cứ chuyện gì. Giờ đây khi cổ độc đều đã được đẩy hết ra ngoài rồi thì nàng lại quay trở lại với Mục Nguyệt thông minh, sáng suốt như ngày nào.

"Nhưng cơ thể vẫn còn yếu lắm." Tần Lạc nói. "Cứ uống liên tục thuốc giải độc trong ba ngày, đến khi nào trừ hết được chỗ độc dược còn sót trong người thì đến lúc đó lại nghĩ cách bồi bổ cơ thể sau vậy. Tạm thời vẫn chưa thể bồi bổ được."

"Anh là bác sỹ mà, mọi việc sẽ nghe theo anh." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Tần Lạc gật đầu, cười nói: "Thời gian này, em hãy cứ ở trong viện điều dưỡng đi."

Nói xong, hắn liếc nhìn Ly đang ngồi bên cạnh không nói gì nhưng cũng không có ý muốn rời đi, thấy vậy hắn nói tiếp: "Hai người chắc đã biết nhau rồi phải không?"

"Chưa." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Chưa ?" Tần Lạc trơn tròn mắt hỏi lại. "Thế vừa rồi hai người ngồi nói chuyện gì ?"

"Chẳng nói gì cả."

"______"

Không nói chuyện gì? Vậy hai người bọn họ cùng ngồi đực ra trong phòng lâu như vậy?

Nhưng, nghĩ đến tính cách của hai người này thì Tần Lạc cũng hiểu ra vấn đề.

"Cô ấy tên là Ly." Tần Lạc chỉ vào Ly nói. "Là một người bạn rất tốt của anh, và cũng là em gái anh."

"Đó là quan điểm riêng của anh." Ly nói: "Tôi chỉ biết rằng anh là đồ đệ của nghĩa phụ tôi mà thôi."

Tần Lạc chỉ cười mà không có ý kiến gì, rồi lại chỉ vào Văn Nhân Mục Nguyệt, giới thiệu cho Ly rồi nói: "Đây là Văn Nhân Mục Nguyệt."

"Sao anh không giới thiệu quan hệ của hai người ra?" Ly nói. "Vừa rồi anh còn phải giải thích cho cô ấy biết tôi là bạn và là em gái của anh cơ mà."

"_____" Tần Lạc cảm thấy hôm nay Ly có vẻ ép người khác quá đáng, hơn nữa còn nói nhiều hơn ngày thường nữa.

Lẽ nào lại cùng một nguyên nhân hay sao?

"Nếu tôi nói tôi là vị hôn thê bị anh ấy từ hôn, như thế liệu có làm cho cô thoải mái hơn một chút không?" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Ly nói.

Ly gật gật đầu nói: “Qủa là thoải mái hơn.”

"Sự thực chính là như vậy."

"Cô rất may mắn." Ly nói: "Người phụ nữ không bị anh ta từ hôn mới đáng thương."

"Tôi cũng nghĩ vậy."

"______"

Hai người phụ nữ nói đi nói lại, cuối cùng lại có cùng một quan điểm, sau đó cùng dùng nước bọt của mình làm đạn nhắm thẳng vào tên Trần Thế Mỹ ở thời hiện đại ‘lòng lang dạ sói’, ‘có mới nới cũ’ đang đứng ở trước mặt họ lúc này.

Tần Lạc nói với Ly: "Tôi có một số chuyện muốn nói với Mục Nguyệt?"

"Tôi biết là anh muốn tôi ra khỏi đây" Ly đứng thẳng người dậy nói. "Tôi cũng không có ý tiếp tục làm phiền hai người làm gì."

Đợi cho Ly rời khỏi phòng rồi Tần Lạc mới ngượng ngùng giải thích: “Tính cách của Ly vốn là như vậy, mặc dù trông cô ấy lúc nào cũng lạnh lùng như băng, nói năng cũng không phải là lọt tai cho lắm, nhưng con người cô ấy rất tốt, rất lương thiện.”

"Em biết." Văn Nhân Mục Nguyệt rất tán đồng ý kiến của Tần Lạc. "Người mà không nói gì còn đáng tin cậy hơn nhiều người mà cái gì cũng dám nói. Anh đã nghiên cứu qua tâm lý học thì có lẽ là hiểu cái quy luật này hơn em."

"_____" Tần Lạc bắt đầu hoài nghi việc đưa Văn Nhân Mục Nguyệt đến viện điều dưỡng liệu có phải là quyết định sáng suốt hay không. Bất kỳ người nào vào trong này thì tính công kích đều mạnh hơn trước rất nhiều.

“Em muốn uống nước.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Tần Lạc nhanh chóng rót cho nàng một cốc nước, sau đó đợi nàng uống xong rồi mới nói: “Sao đột nhiên lại trở nên nghiêm trọng như vậy?”

"Anh muốn nói với em chuyện xem ai là người đứng sau lưng chỉ điểm phải không?" Văn Nhân Mục Nguyệt thẳng thắn nói.

Tần Lạc cười cười, nói: "Đúng vậy. Anh thực sự rất hiếu kỳ muốn biết xem ai đột nhiên lại có thể giở thủ đoạn tàn ác như vậy. Không những thế, hắn ta còn có thể hạ độc thủ trên cả người em nữa, điều này cho thấy người này vô cùng hiểu em."

"Nếu em không đoán sai thì anh chắc đã có thu hoạch rồi phải không ?" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Đúng vậy." Tần Lạc nói. “Là Tần Tung Hoành. Tất cả mọi chứng cứ đều chĩa thẳng vào Tần Tung Hoành.”

Dừng một lát, Tần Lạc lại nói tiếp: "Tất nhiên, anh cũng không có cách nào chắc chắn đó là anh ta cả. Nhưng có thể hạ cổ độc trên người em, điều đó nói lên rằng người đó vô cùng thông minh, ít nhất thì đây là trò chơi mà những người thông minh như em chơi thôi. Anh vốn chỉ là một người đứng ngoài, nhưng vì em bị bệnh, nên anh mới bị kéo vào trong để trị bệnh cho em."

"Nhưng việc mà bọn chúng không nên làm đó là bọn chúng lại dám bắt cóc ông của anh, đã thế còn bắn vào ông sáu phát đạn nữa. Nếu không phải anh cầu cứu vào cứu viện của Long Tức, thì không thể cứu ông ra nhanh như vậy được, và ông cũng không thể sống đến bây giờ. Bọn chúng không biết được tình cảm giữa ông và anh, nhưng anh lại biết rất rõ. Giờ đây, anh đang là đồng đội đứng cùng trên một chiến tuyến với em, vì vậy mà kẻ thù của em thì cũng là kẻ thù của anh. Thế nên, có thể anh còn muốn biết hung thủ là ai còn hơn cả em."

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Tần Lạc một cái rồi hỏi: "Anh có bằng chứng gì chứng minh Tần Tung Hoành là hung thủ?"

"Thứ nhất, bởi vì anh ta có động cơ. Anh nghĩ người có thể làm việc này không phải là Tần gia thì sẽ là Bạch gia. Ba nhà Bạch gia, Văn Nhân gia và Tần gia trước giờ vẫn duy trì một trạng thái bình ổn, nếu không phải anh đoán nhầm thì chắc chắn là có một nhà đang gặp vấn đề gì đó. Nếu không kịp thời điều chỉnh lại trạng thái hoặc phá vỡ cái thế bế tắc này, thì rất có thể sẽ bị hai nhà còn lại liên kết với nhau để nuốt chửng."

“Thứ hai, anh ta có hiềm nghi. Phật đà khiến cho em bị trúng cổ độc là do Văn Nhân Chiếu lấy từ chỗ anh ta về. Mặc dù anh ta nói mình khôug hề biết đây là do cổ độc gây nên, nhưng lời giải thích này khó mà làm cho người ta tin được. Còn nữa, khi anh gọi điện về nhà bảo người đem thuốc đến, thì chỉ có anh ta là người ngoài đứng bên cạnh nghe, sau đó trên đường đem thuốc đến, ông đã bị tập kích, hai vị thuốc cần thiết để có thể giải độc cho em cũng bị cướp mất.”

“Thứ ba, và cũng là nguyên nhân quan trọng nhất đó là khi anh dẫn theo người đi cứu ông, thì bắt về được hai tên cướp. Thông qua một số thủ đoạn ép cung bất bình thường thì hai tên cướp đó đã thừa nhận Tần Tung Hoành là người đứng sau chuyện này.”

“Thế hai tên cướp đó đâu?”

“Cũng đang ở trong viện điều dưỡng này.” Tần Lạc nói: "Nhưng, anh nghĩ em chắc không muốn gặp bọn chúng đâu."

"Liệu Tần Tung Hoành có bị người ta hãm hại hay không?"

“Anh cũng đã từng nghĩ như vậy. Với trí tuệ của Tần Tung Hoành thì anh ta không thể nào lại có thể có một mưu kế nhiều lỗ hổng đến vậy. Nhưng anh lại không có đủ chứng cứ phản bác lại các nghi hoặc này của mình.”

"Em tin tưởng vào những phán xét của anh.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Gì cơ? Em cũng cho rằng người làm việc này là Tần Tung Hoành?"

Hai mắt của Văn Nhân Mục Nguyệt trở nên trống rỗng, tựa như không có hồn, nói: "Em sẽ tuyên chiến với anh ta."

-- o --


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx