sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 597: Anh Đúng Là Nhận Được Một Người Cha Tốt Thật!

Anh nói anh yêu em, em tin không?

Đó là lời tỏ tình, một lời tỏ tình không hề che đậy.

Tần Lạc không ngờ Tần Tung Hoành đột nhiên lại nói vậy. Vẻ mặt của Văn Nhân Mục Nguyệt không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Nàng ta biết Tần Tung Hoành thích mình, từ lâu đã biết rồi. Chính vì nguyên nhân này nên khi làm đại thọ 80 tuổi của Tần lão gia mới kéo Tần Lạc làm 'bạn trai tạm thời' của nàng.

Nhưng, Tần Tung Hoành trước đó rất kín đáo bày tỏ tình cảm của mình. Dù sao, với thân phận của bọn họ thì cần phải coi trọng thể diện của bản thân.

Hơn nữa, Tần Tung Hoành là một kẻ rất thông minh. Hắn biết nếu tỏ tình thất bại bị từ chối, thì hắn sẽ chẳng còn đường lui.

Theo số liệu đã chứng minh, con trai khi theo đuổi một người con gái nào cũng phải dùng cách 'mưa dầm thấm lâu' . Tỉ lệ thành công phải nói là vượt xa cách tấn công bừa bãi. Đương nhiên, nếu như ba của bạn là Lý Cương thì chả cần phải bàn.

Lần này, hắn thật sự đã thổ lộ rồi. Mà lại còn trước mặt bao nhiêu người nữa.

Tần Tung Hoành vẫn là Tần Tung Hoành. Tâm tư của hắn quả thật không người nào lường trước được.

Câu nói của hắn đã chiếm thế chủ động. Còn về phần người khác đối đáp lại thế nào thì đấy lại là chuyện của người ta rồi.

Văn Nhân Mục Nguyệt không thể không bình tĩnh đối mặt với vấn đề này :" Cái này với chuyện hôm nay chúng ta nói không có liên quan."

Tần Tung Hoành lắc lắc đầu, nói :" Phật Đà là do Văn Nhân Chiếu đến lấy từ chỗ anh, em tuyệt đối không nghi ngờ kẻ hạ độc là cậu ta?"

"Nó sẽ không làm vậy." Văn Nhân Mục Nguyệt khẳng định.

Tần Tung Hoành bất ngờ cười lớn, nói :" Bởi vì em nghĩ nó là người thân của em. Vì thế em mới cho rằng nó sẽ không hại em. Nếu anh yêu em, thì liệu anh sẽ hạ độc không? Nếu em tin là anh yêu em, em còn nghi ngờ anh là hung thủ không?"

"Sau khi phát hiện anh bị người ta đặt bẫy, anh cũng cố thử giải thoát. Nhưng mà cái tình thế này hiển nhiên là do bọn chúng âm mưu từ lâu, mỗi một bước đi đều được tính toán rất tinh vi. Anh thừa nhận, nhất thời anh cũng không thể tìm đâu được bằng chứng chứng minh bản thân trong sạch. Thậm chí anh cũng giống như em, chứng cứ tìm được đều nói lên anh là hung thủ..."

Vẻ mặt của hắn trông rất khổ sở, đành cười cười nói tiếp:" Do đó, anh mới nói với em câu không thích hợp vào lúc này. Anh muốn nói đó là lí do anh không thể hại em. Dùng cái lí do như vậy để đổi lấy được sự tin tưởng của người khác, chính anh cũng cảm thấy rất ngu xuẩn. Nhưng mà, anh cũng không có lựa chọn nào hơn cả."

Tân Lạc tự nhiên không hi vọng Văn Nhân Mục Nguyệt sẽ bị cái lí do trơ tráo của Tần Tung Hoành che mắt. Mượn tình cảm để lợi dụng phụ nữ, loại đàn ông như vậy đều không phải là đàn ông tốt.

Tần Lạc nhận lại bức tranh, cười cười nói :" Không lẽ anh cho rằng chỉ dựa vào cái lí do đó chúng tôi sẽ tin anh vô tội ?"

"Anh tất nhiên sẽ không như vậy." Tần Tung Hoành cuối cùng đã chuyển ánh mắt sang Tần Lạc nhìn thẳng vào Tần Lạc" Giữa chúng ta đã từng xảy ra rất nhiều chuyện không hay. Đương nhiên, cho dù không có những mâu thuẫn này, chỉ cần có liên quan tới Mục Nguyệt, tôi cũng không thể nói là thích anh. Nhưng đó đã là những chuyện trước kia, không có liên quan gì tới chuyện Mục Nguyệt bị hại. Tần Lạc tiên sinh, xin đừng để lẫn lộn hai chuyện với nhau."

"Tôi cũng không thích anh." Tần Lạc nói, hôm nay đến là 'khởi binh vấn tội', mọi người cũng không cần phải che giấu." Nếu có cơ hội đánh anh,tôi nhất định sẽ không để lỡ. Nhưng tuyệt đối không phải là lần này."

Tần Lạc híp híp mắt nhìn Tần Tung Hoành, nói tiếp :" Tôi bây giờ là trợ lí cấp cao của Mục Nguyệt, mỗi lời nói của tôi hoàn toàn đều là đứng trên lập trường của Mục Nguyệt. Mục Nguyệt trúng độc trong Phật Đà, mà Phật Đà là do Văn Nhân Chiếu lấy từ anh mang về. Anh xem, anh đem về từ Hàn Ý tự, hơn nữa anh còn thừa nhận chính anh đã giết hại trụ trì của tự đó. Đây rõ ràng là hành vi giết người diệt khẩu. Anh chẳng phải là đang muốn chối quanh đấy sao?"

"Anh có thể không thừa nhận." Tần Lạc tiếp tục " Nhưng có người đã chỉ điểm anh. Mà chúng tôi không chỉ có một nhân chứng thôi đâu."

Tần Lạc quay người hướng Đại Đầu nói :" Bọn họ đã đến chưa?"

"Đến rồi." Đại Đầu nói " Đang ở bên ngoài chờ."

Tần Lạc lại nhìn Tần Tung Hoành, nói :" Tôi đã đưa tới mấy nhân chứng chủ chốt, anh liệu có hứng thú muốn gặp chứ ?"

"Chắc chắn là rất hứng thú rồi." Tần Tung Hoành nói rồi đưa mắt nhìn Điền Loa :" Cho người đưa bọn họ vào. Đừng ngăn cản."

Điền Loa cười, rồi xoay người đi ra bên ngoài.

Không cần đợi lâu, liền đưa tới mấy người đàn ông.

Đi đầu là Tiểu Lý Thám Hoa và Hỏa Dược. Hai người này là vệ sĩ phụ trách áp tải mấy con tin. Khi Tần Lạc gọi điện thoại bảo Long Tức đưa người đến, lo là trên đường đi sẽ có kẻ động thủ, bèn đề nghị Lý Tiểu Thám Hoa và Hỏa Dược đi theo. Có hai người bọn họ, đối thủ cho dù là có biết được tin tức cũng không có cơ hội mà ra tay.

Đi đằng sau hai người là bốn người đàn ông cao to vạm vỡ. Bọn họ mặc đồ tây màu đen, thắt ca vát có đường vân tối màu, xem ra là nhân tài hơn người. Lưng thẳng tắp, vừa nhìn là biết xuất thân từ quân ngũ.

Bốn người đang dìu hai người đàn ông mặc quần áo rách rưới, mình người thương tích như đã bị hành hạ rất nhiều. KHÔNG, phải nói là bọn họ đang kéo phạm nhân tới.

Đúng vậy, đôi chân của phạm nhân đang bị kéo lê trên mặt đất, chính là không thể đi được. Bọn chúng sở dĩ có đủ sức đứng xiêu vẹo chứ không phải bò trên mặt đất là bởi vì hầu hết trọng lượng cơ thể đều được gánh bởi những người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh.

Hai nhân chứng này chính là kẻ bắt cóc Tần Tranh, bị Long Tức trong lúc cứu người tóm gọn được. Tần Lạc vốn dĩ định tìm được đáp án rồi thì xử luôn bọn chúng. Nhưng khi hắn nghe được mấy chữ Tần Tung Hoành từ trên miệng bọn này, liền tha cho bọn chúng một đường sống.

Đương nhiên, Tần Lạc cũng không để bọn chúng thoải mái. Nếu có thể lựa chọn, bọn chúng thà chọn chết còn hơn, chứ không phải sống không bằng chết như giờ.

Bọn chúng vừa mới tiến vào, ánh mắt Tần Tung Hoành liền nhìn lướt qua những vết sẹo trên mặt, những vết thương còn đang lở loét trên người và xương bánh chè rụng rời. Lông mày khẽ nhíu lại :" Quá là độc ác."

"Anh biết bọn chúng sao?" Tần Lạc hỏi.

"Không quen." Tần Tung Hoành nói.

'Thế nhưng, bọn chúng lại nhận ra anh." Tần Lạc cười nhạt nói :" Bọn chúng chính là hung thủ bắt cóc ông tôi, 6 vết đạn trên người ông cũng là do bọn chúng. Và, bọn hắn nói chính anh đã sai khiến."

Tần Lạc đứng lên, rồi đi đến trước mặt tên mặt thẹo, một lần nữa cất giọng hỏi :" Có phải Tần Tung Hoành sai bọn mày làm vậy không?"

Hắn ngẩng đầu nhìn tần Lạc một cái rồi từ từ khép mắt lại. Đôi mắt hắn đã bị sưng phù, hốc mắt sâu, sắc mặt vàng vọt, môi nứt nẻ, giống như một kẻ nghiện đang phát bệnh.

"Thật đúng là vẫn còn nganh ngạnh." Tần Lạc khen ngợi. Từ đầu đến cuối tên mặt thẹo này một câu cũng không nói. Bất luận là chịu bao nhiêu cực hình thế nào hắn vẫn cứ câm lặng thế này.

Đến cuối cùng, Tần Lạc cũng không nỡ giết hắn. Còn sai người băng bó bôi thuốc cho hắn.

Nếu nói về ý chí cứng cỏi, hắn thậm chí còn ghê gớm hơn cả sát thủ có tên là 'Jesus' kia.

Tần Lạc lại quay sang tên tóc húi cua, hỏi :"Mày cũng không nói?"

Tên này rõ ràng là vô cùng sợ hãi Tần Lạc, vừa nhìn thấy hắn đến liền vô thức muốn lùi bước. Nhưng đôi chân tàn tật kia làm sao mà di chuyển được nữa, chỉ còn cách co cả người lại nói lắp bắp :" Tôi nói...tôi nói.... là Tần Tung Hoành,...chính là hắn."

Tần Lạc lập tức quay người nhìn thẳng Tần Tung Hoành nói :" Anh còn lời nào để nói?"

Tần Tung Hoành nhếch khóe miệng rồi nói :" Đây không phải là vu oan giá họa chứ? Chỉ vì một lời nói của bọn chúng mà anh đã cho rằng tôi là hung thủ? nếu để bọn hắn trong tay tôi, chỉ cần thời gian một ngày. À, không ba tiếng, tôi có thể bắt bọn chúng mở miệng anh chính là hung thủ. Anh tin không?"

"Anh còn có thể cãi được." Tần Lạc nói " Hãy đưa tiểu hòa thượng vào đây."

Quả Vương vỗ tay lập tức người của Trí Não Tam Tổ đưa đến một tiểu hòa thượng bận tăng y vào phòng.

Tiểu hòa thượng vừa bướcvào phòng, sắc mặt lập tức đỏ rực lên, ánh mắt tràn đầy hận thù nhìn Tần Tung Hoành.

Tiểu hòa thượng, cậu hãy nói cho mọi người, ai là hung thủ sát hại sư phụ cậu?" Tần Lạc hỏi.

"Là kẻ kia." Tiểu hòa thượng chỉ vào Tần Tung Hoành. Không chờ Tần Lạc hỏi tiếp, tiểu hòa thượng tiếp tục nói giọng đầy căm phẫn :" Là kẻ đó tháng trước nhìn thấy Phật Đà rất đẹp liền cho người đến lấy mấy chậu. Mấy ngày trước đến tìm sư phụ, hình như cũng lại nói đến chuyện Phật Đà. Không biết sư phụ đã gây thù gì với kẻ đó. Kẻ đó liền bắn chết sư phụ. Tôi tận mắt nhìn thấy."

Tuy nói người xuất gia không nói dối. Nhưng nếu là vì báo thù cho sư phụ thì có thể phá lệ một lần.

Tần Lạc trước đó không có dạy tiểu hòa thượng nói mấy lời này, không ngờ tiểu tử này cũng rất có thông minh, vậy mà chủ động nói tới.

Tần Tung Hoành cười lớn :" Cái này có tính là vu oan không?"

"Anh có thể giải thích." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Tôi giải thích không nổi." Tần Tung Hoành nói

"Vậy anh chính là hung thủ." Tần Lạc đưa ra kết luận.

"Vậy mấy người định xử lí hung thủ là tôi thế nào đây?" Tần Tung Hoành cười hỏi :" Để những kẻ này giết tôi luôn?"

Tần Lạc không ngốc nghếch đến thế. Hắn tất nhiên sẽ không làm hành động điên rồ vậy. Thân phận Tần Tung Hoành rất đặc biệt, nếu thật sự chết do họng súng của bản thân, e là bản thân không thoát khỏi liên can. Cho dù là có Long Vương giúp đỡ thì cũng khó mà thoát khỏi lao ngục.

"Chúng tôi không phải là cảnh sát." Tần Lạc nói "Tôi đã báo lên cảnh sát rồi. Toàn bộ nhân chứng và chứng cứ thu thập được đều đã có trong tay cảnh sát rồi."

"Báo cảnh sát?" Tần Tung Hoành khinh thường nói :" Chỉ là dựa vào lời nói của mấy người, cảnh sát liền phán tôi có tội? Các người vẫn một mực cho rằng tôi là hung thủ, nhưng các người có tìm được chút gì chứng cứ tôi đã sai khiến bọn chúng? Không có chứ gì?"

Tần Lạc cũng hiểu thiếu sót của bản thân là không có nắm được chứng cứ quan trọng nhất này. Lời nói của mấy kẻ này không đủ chứng cứ để quan tòa phán quyết Tần Tung Hoành có tội. Thậm chí, đến cả ảnh Tần Tung Hoành nổ súng cũng không có. Nhưng mà, có thể đưa Tần Tung Hoành nếm mùi nhà lao, trong lòng Tần Lạc vẫn là thấy sáng khoái rồi.

"Ít nhất, cũng có thể giúp đại thiếu gia thưởng thức cuộc sống ngục tù?" Tần Lạc nói

"Anh thì sao?" Tần Tung Hoành chỉ vào những vết thương của những tên này nói :" Anh hành hạ bọn chúng thành thế này, chả lẽ cảnh sát không cho là anh dùng bạo lực bức cung?"

"Anh không cần phải vu oan cho tôi. Bọn chúng không phải do tôi." Tần Lạc phủ nhận. Hắn chỉ vào Tiểu Lý Thám Hoa, nói tiếp :" Là do bọn họ. Tôi không cần phải giới thiệu sơ qua thận phận bọn họ cho anh đấy chứ?"

Đội ngũ Long Tức có đặc quyền thẩm vấn xét hỏi phạm nhân, thậm chí bọn họ còn có quyền tiền trảm hậu tấu. Với thân phận của Tần Tung Hoành, hắn không thể không biết những người này.

Tần Tung Hoành đành thở dài nói :" Anh đúng là nhận được một người cha tốt thật."

-- o --


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx