sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 615: Con Cũng Muốn Lấy Đệ Nhất Mỹ Nhân Của Yến Kinh!

Chân của Tần Lạc giẫm thẳng lên chân của Lạc Sân, khi Lạc Sân ngã người về phía sau thì được Tần Lạc kéo ngược trở lại.

Và thế là toàn thân người Lạc Sân đổ nhào vào người của Tần Lạc. Mùi hương thoang thoảng thơm ngát như mùi lan rừng phảng phất quanh đây. Cho dù Tần Lạc thấy là về tình về lý thì không nên làm vậy nhưng hắn vẫn không kìm được, liền hít lấy vài hơi.

Lạc Sân đỏ ửng mặt, hai mắt giận dữ. Đã biết bao nhiêu năm nay rồi, lồng ngực của bà chưa bao giờ bị va đập vào đâu mạnh đến vậy.

Lồng ngực đau thắt, cái cảm giác tê dại đó lan tỏa ra khắp toàn thân, nhưng lại khiến cho bà cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thậm chí, bà thầm khát vọng có sự đụng chạm như thế này.

Tất nhiên là có thể mạnh hơn thế nữa.

"Lại còn phải cần người ta nói cho cậu biết là bước chân nào lên trước hay sao? ___Khi tôi lu chân trái về trước thì cậu sẽ bước chân phải, còn khi tôi lui chân phải thì cậu sẽ bước chân trái lên trước. Đây là thường thức, cậu đến cả thường thức cũng không hiểu sao?" Lạc Sân mặt giận tái mét nói.

Bà cũng thấv mình nói có phần hơi quá, không những thế còn có chút hà khắc nữa. Nhưng, bà vẫn không thể nhịn được mà nói toạc ra, tựa như một cô gái nhỏ đang làm nũng với bạn trai của mình vậy

"Thật khốn kiếp!" Lạc Sân vốn là người thông minh, bà biết được là mình đang mất kiềm chế, nên tự chửi thầm trong bụng. "Kiềm chế, phải kiềm chế! Thằng ranh này là đối thủ của con trai mình, vì vậy mà cũng là đối thủ của mình. Việc mình phải làm đó là lôi kéo và đả kích một cách bất đắc dĩ."

"Cháu không hiểu." Tần Lạc nói: "Cháu đã nói là cháu không biết nhảy rồi, cũng không có thiên phú gì cả ____hay thôi không nhảy nữa. Chúng ta ra khỏi vũ trường thôi." Tần Lạc nói xong liền quay người muốn rời khỏi đây. Bà tức giận thì tôi cũng không chiều được đâu, bà đâu phải là vợ tôi đâu.

"Đợi đã." Lạc Sân kéo áo Tần Lạc lại nói: "Không được dời khỏi đây vào lúc này.”

Khi nói lời này thì thái độ của bà cũng dịu dàng hơn trước rất nhiều. Sự chuyển biến này có khi đến bản thân bà cũng không phát hiện ra.

"Vì sao vậy?" Tần Lạc hỏi lại.

"Nhạc còn chưa kết thúc mà chúng ta đã rời khỏi đây trước thì người ta sẽ phỏng đoán lung tung." Lạc Sân giải thích. "Đây là Yến Kinh. Nước ở Yến Kinh rốt cuộc là sâu đến mức độ nào thì chắc cậu cũng biết rõ hơn ai hết. Mỗi một lời nói hay hành động nào mà rơi vào tầm mắt của người tiểu nhân, thì đều sẽ bị phóng to sự thật. Chúng ta không cần thiết phải trở thành một loại người khác ở trong sàn nhảy chứ?"

Tần Lạc hiểu được trạng thái này, và cũng đồng tình với lời nói của bà ta, nhưng hắn không thích cái thái độ kiêu ngạo hơn người của Lạc Sân và giọng điệu coi hắn như một con gà non nớt khi nói chuyện với hắn____Làm gì có con gà nào lại muốn người khác gọi mình là gà chứ?

"Cháu có thể tiếp tục nhảy cùng dì, nhưng ___cháu thực sự là không biết nhảy." Tần Lạc nói.

"Không sao. Tôi dạy cậu. Không phải ai cũng có thể học được ngay trong lần đầu tiên đâu." Lạc Sân khẽ cười nói.

Trong lúc nói thì bà lại đưa tay ra đặt lên vai Tần Lạc, còn Tần Lạc thì không còn nhỏ nhen như trước nữa, tay hắn cũng tìm ngay đến mông của bà

Lạc Sân sau khi hiểu được trình độ của Tần Lạc ở mức độ nào rồi thì dạy lại cũng cẩn thận, kỹ càng hơn nhiều, mỗi một chỉ tiết hay động tác nhỏ thôi cũng đều nhắc nhở nhiệt tình. Tần Lạc cũng không phải thằng ngu, hơn nữa hắn còn có trong người một nền tảng võ thuật không tồi vì vậy mà lần phối hợp này cũng được coi là ăn ý. Dưới sự dẫn dắt của Lạc Sân thì Tần Lạc cũng bước dần vào ranh giới của 'khiêu vũ'.

Cơn sóng nhỏ này cũng qua đi một cách nhanh chóng, ánh đèn lờ mờ, chỗ mà Tần Lạc và Lạc Sân đứng không phải là chính giữa của vũ trường nên khi hai người dừng lại trong phút chốc thì không làm cho quá nhiều người phải để ý đến.

Tần Lạc mặc dù rất cẩn thận rồi nhưng nam nữ ôm nhau nhảy khó có thể tránh khỏi xảy ra va chạm. Hơn nữa Tần Lạc lại còn là một tên gà mờ trong chuyện này, vì vậy mà vẫn xuất hiện những việc như hắn giẫm lên chân của Lạc Sân hay lại bước nhầm chân vì thế mà không khỏi lại một lần nữa đụng vào người của Lạc Sân. Hai người cũng không đề ý nhiều đến những chuyện như vậy nữa, chỉ chăm chú hết mình nhảy nốt điệu này.

Khác với những cặp nhảy khác ở chỗ là ánh mắt của hai người gần như là chẳng có bất kỳ trao đổi nào cả, thỉnh thoảng đụng phải cũng né đi một cách nhanh chóng. Tần Lạc chủ yếu là để ý xem mình bước chân nào lên trước, còn tâm trạng của Lạc Sân thì phân tâm, chẳng để ý gì. không biết bà ta đang nghĩ gì nữa.

Có điều là đứng trên lập trường của Tần Lạc, thì cảm giác ôm một người da thịt đầy đặn, nở nang như thế này khiêu vũ cũng không tồi chút nào

Ít nhất thì hắn hiện giờ cũng không có ý định từ bỏ giữa chừng hav đổi người khác.

Khi những âm thanh trữ tình cuối cùng kết thúc thì ánh đèn lại được thắp sáng trở lại.

Lạc Sân buông tay khỏi vai Tần Lạc một cách tự nhiên, sau đó nói với một giọng điệu đoan trang, lịch sự: "Cảm ơn cậu.”

"Câu này phải để cháu nói mới đúng chứ." Tần Lạc cười nói. "Dì là người đầu tiên khiêu vũ với cháu đấy.”

"Vậy sao? Thế thì tôi thật là vô cùng hân hạnh." Lạc Sân mím môi cười nói: "Cậu quả không phải là một học sinh ngoan chút nào."

"Dì cũng không phải là một cô giáo nghiêm túc." Tần Lạc cũng phản bác lại.

"Hy vọng còn có cơ hội để nhảy cùng cậu." Lạc Sân hơi gập người chào Tần Lạc, sau đó quay người rời đi.

Tần Lạc nhìn theo thân hình yểu điệu và cặp mông lắc lư của bà mà ánh mắt không khỏi đưa lên đôi bàn tay mình.

"Không biết là bà ấy bảo dưỡng kiểu gì nữa, tính đàn hồi quả là không chê vào đâu được." Tần Lạc thầm nghĩ.

Quay lại chỗ Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi uống trà. Tần Lạc hỏi: " Em không lên nhảy một điệu sao?"

"Nhảy chứ." Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu nói.

"Nhảy với ai?"

"Với anh."

"Anh học không tốt đâu." Tần Lạc nói: "Vừa rồi còn giẫm vào chân người ta suốt thiếu chút nữa thì ngã lộn người ra đằng sau rồi."

"Em biết." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Em học rất tốt."

“______”

Thế rồi, khi bản nhạc thứ hai cất lên, thì Tần lạc đành phải học tập mấy quý ông khác giơ tay ra mời Văn Nhân Mục Nguyệt một cách lịch thiệp.

Văn Nhân Mục Nguyệt không cố tình làm ra vẻ rụt rè hay do dự gì cả, nàng đưa tay đặt vào tay Tần lạc một cách tự nhiên, sau đó hai người nắm tay nhau bước vào giữa sàn nhảy, hơn nữa còn chủ động đặt tay lên vai của Tần Lạc.

Đây có thể nói là một đôi kỳ quái nhất ở chỗ này.

Một người thì mặc áo trường bào màu đen, thoạt nhìn trông giống một ông thầy giáo già, hơn nữa động tác còn lạ lẫm cổ quái, nhìn không khác gì một tên cương thi chui ra từ trong ngôi mộ cổ từ cả vạn năm trước đang khiêu vũ.

Còn người kia thì cũng không mặc đồ dạ hội, nàng mặc một chiếc áo trắng bên trong và một chiếc áo khoác giả vest màu đen ở bên ngoài, làm tôn thêm vẻ đẹp yêu kiều, diễm lệ của nàng. Đó là một vẻ đẹp kết hợp của cả nam lẫn nữ, có cương lại có cả nhu, gợi cảm, rực rỡ.

Đây cũng là một đôi gây sự chú ý nhất ở đây.

Bởi vì người đẹp nhảy cùng hắn là Văn Nhân Mục Nguyệt, vì đây là lần đầu tiên Văn Nhân Mục Nguyệt nhảy cùng người khác.

Từ trước đến nay Văn Nhân Mục Nguyệt chưa bao giờ nhảy trước bàn dân thiên hạ thế này, cũng chưa có ai nhìn thấy dáng điệu của Văn Nhân Mục Nguyệt khi nhảy.

Thậm chí có rất nhiều người hoài nghi Văn Nhân Mục Nguyệt căn bản là không biết nhảy, hoặc sẽ nói với tính cách của nàng thì nàng sẽ khinh thường không học những thứ như thế này. Mặc dù một người xinh đẹp lại nổi tiếng mà không biết nhảy thì quả là một việc khó mà tưởng tượng được___nhưng, chắc chắn là có người cho là như vậy.

Nhưng hôm nay họ mới biết, hóa ra nàng không phải là không biết nhảy mà chỉ là nàng không thích nhảy với người khác.

Điệu nhảy của nàng sao mà tao nhã, sao mà cao quý đến vậy chứ? Cho dù là nàng đang nhảy cùng người khác nhưng vẫn không hề nói cười tùy tiện. Vẻ mặt không có gì gọi là sung sướng, hay đau khổ gì cả, vẫn chuyên tâm chăm chú vào việc mình đang làm, giống như là khi nàng làm việc vậy.

Ánh mắt kiên định, bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển, khí thế một nữ vương được bao phủ hết cả hội trường.

Tần Lạc thu hút ánh mắt của người khác không phải là do hắn có những bước nhảy vụng về, và cũng không phải là do chiếc áo cổ quái của hắn_____ Mà là hắn là người duy nhất trong hội trường này cùng một buổi tối nhảy với hai mỹ nhân đẹp nhất Yến Kinh.

Công tử Tần Tung Hoành không có diễm phúc đến vậy, kẻ ngông cuồng Bạch Phá Cục cũng không có được cơ hội này, đến cả Thái Tử Hoàng Thiên Trọng cũng không nhận được đãi ngộ như vậy___Chỉ có hắn, vừa mới ôm từng là người đẹp nhất Yến Kinh Lạc Sân xong, trong nhảy mắt đã lại ôm người đẹp nhất Yến Kinh hiện nay rồi.

Mọi sự so sánh đều là khập khiễng, so sánh chỉ khiến cho con người ta tức chết mà thôi.

______

______

Khi Lạc Sân quay lại phòng nghỉ ngơi thì Hoàng Thiên Trọng đang đứng trước tấm kính nhìn đôi đôi lứa lứa đang nhảy múa ngoài kia. Trịnh Tồn Cảnh đứng ở sau, vẻ mặt trông vô cùng khó coi. Có thể đoán ra được, hắn đã bị Thái Tử khiển trách về việc Tần Lạc vu oan giá họa cho mình.

Thấy Lạc Sân đi vào, Trịnh Tồn Cảnh liền khẽ gật đầu chào bà, sau đó rời đi ra ngoài.

Lạc Sân đến bên Hoàng Thiên Trọng, cùng hắn chăm chú nhìn ra thế giới ca hát nhảy múa ở bên ngoài.

Hai người đều không có hứng thú nói chuyện, so với sự hôn náo, ồn ào bên ngoài thì cái không gian nhỏ bé trong này yên tĩnh đến đáng sợ.

Một lát sau, Lạc Sân mới lên tiếng phá vỡ khoảng không gian yên tĩnh.

“Là chủ nhân, con nên ra bên ngoài mời một cô gái nhảy một điệu chứ. Bất luận là mời ai cũng được, đây là cái phép lịch sự cần phải có.” Lạc Sân nói.

“Cũng giống như mẹ mời Tần Lạc đó sao? Tùy tiện mời lấy một người?” Hoàng Thiên Trọng chăm biếm cười nói. Có thể nhận thấy được, hắn đứng trong này nhìn thấy việc mẹ hắn và Tần Lạc nhảy với nhau.

“Hôm nay mẹ không muốn gây lộn với con.” Lạc Sân nói.

“Con sẽ ra ngoài.” Hoàng Thiên Trọng biết bà đã giận rồi nên cũng không có ý gây sự nữa, liền nói:”Nhưng không phải bây giờ.”

“Ánh mắt của con đến cứ chăm chăm nhìn về phía đó cả ba phút rồi đó!” Ánh mắt của Lạc Sân cũng dán về phía mà Hoàng Thiên Trọng đang nhìn, nói.

“Con chưa từng nghĩ mình sẽ nhìn người khác.”

“Mẹ không hy vọng người con mời là cô ấy.” Lạc Sân khuyên nhủ. Bà nói với giọng bất đắc dĩ. Quan điểm của bà thường là ngược lại với quan điểm của con trai. Cái mà bà cho rằng có thể làm được thì hắn không làm, còn cái mà bà cho rằng không thể làm được thì hắn nhất định phải làm cho bằng được. Vì vậy mà, khi hai người ở cạnh nhau thì thường bắt đầu bằng tranh luận, và kết thúc bằng việc cãi lộn. Tất nhiên là thỉnh thoảng bà cũng vung bàn tay mình lên cho hắn cái bạt tai.

“Nếu không phải là cô ấy thì con sẽ không nhảy.” Hoàng Thiên Trọng nheo mắt lại cười nói.” Con không phải là vũ nam, con không có thói quen đi nhảy cùng với người khác.”

“Lẽ nào con còn chưa nhìn ra sao? Văn Nhân Mục Nguyệt đã có người trong lòng rồi. Người cô ấy thích chính là người đàn ông mà cô ấy đang ôm kia.” Lạc Sân cố gắng không giận dữ để khuyên nhủ con trai mình. “Ngày trước, con đã bao giờ thấy Văn Nhân Mục Nguyệt chủ động nhảy cùng người khác chưa? Cô ấy đã bao giờ từng ôm eo hay cầm tay người ta chưa? Cô ấy không hiểu nổi tình cảm của mình, nhưng chúng ta thì biết, và cậu ấy cũng biết chỉ là cậu ấy giả bộ ngờ nghệch không nói ra mà thôi.”

Không phải cùng một người làm cùng một việc cho bạn thì bạn sẽ cảm thấy khác biệt một trời một vực, bởi vì cái mà chúng ta để ý đó là người làm việc đó chứ không phải là bản thân việc đó ra sao.

Khi bạn có những lưu ý như vậy thì có nghĩa là bạn đã yêu rồi

“Thế thì đã làm sao?” Hoàng Thiên Trọng hỏi:”Ngày trước người mà mẹ thích cũng đâu phải là cha con đâu, cuối cùng không phải mẹ vẫn phải gả cho cha đó thôi?”

Hoàng Thiên Trọng tự tin đầy mình nói: “Cha con có thế lấy được đệ nhất mỹ nhân của Yến Kinh, thì con cũng có thể.”

Nói xong, hắn liền quay người đi ra ngoài.

“Con định làm gì vậy?” Lạc Sân hỏi với theo.

“Mời cô ấy nhảy.”

-- o --


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx