sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1024 : Chỉ Có Sát Chiêu, Không Có Sát Ý

Nhóm dịch: Huntercd

Quỷ Ảnh và Kim đồng là tiểu nhân, Hoàng Thiên Trọng cũng cùng một duộc cả.

Long Vương nói rằng tiểu nhân trên khắp thiên hạ đều đáng chết rốt cuộc là nói Quỷ Ảnh, Kim Đồng hay là Hoàng Thiên Trọng đây, có trời mới biết được.

Dĩ nhiên Tần Lạc cũng không ngu ngốc hỏi thẳng toẹt ra đáp án của câu hỏi này.

Tần Lạc cười cười nói: “Con cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu xem ai là tiểu nhân, sư phụ có biết gì về Hoàng Đế không?”

“Hứ, nó chẳng qua chỉ là một thằng hề được thêu dệt lên quá đó thôi.” Long Vương khinh bỉ nói.

“Con đã tiếp xúc với ba đại chiến tướng của hắn, thực lực cũng rất khá.” Tần Lạc cảm khái nói: “Nếu như không phải con tìm ra cái trạng thái kỳ quặc kia, thì e rằng không có cơ hội đứng đây nói chuyện được với sư phụ rồi.”

Long Vương nghe xong cũng cảm thấy chột dạ vô cùng, nếu như Tần Lạc không có khả năng kỳ diệu kia, thì có lẽ bây giờ đệ tử của ông đã trở thành cái xác khô rồi.

Ông nghiêm nét mặt nhìn Tần Lạc nói: “Trên thế giới này không bao giờ có việc gì có thể chính xác một trăm phần trăm cả, cũng chẳng bao giờ có một bức tường phòng thủ nào vững chãi mãi được cả. Đừng có mãi dựa dẫm vào người khác, vào lúc quan trọng thì đều phải dựa hết vào mình. Hai năm nay đúng là con đã làm được rất nhiều việc, nhưng thực lực của con lại chẳng tăng tiến gì cả. Ngoại trừ mấy chiêu mà Ly dạy cho con ra, con còn học thêm được cái gì nữa?”

“Con đã thực nghiệm được Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm là một môn tâm pháp hiếm có, con đã cho một đội tập luyện nó, tuy nó không được thần kỳ như sư phụ nói, nhưng vẫn có những hiệu quả rất tốt. Chỉ cần chăm chỉ luyện tập, chắc chắn sẽ có những thành tựu to lớn.”

“Huyền Cơ Tử cho con quyển "Dẫn Thể Thuật" cũng rất có ích. Vị sư phụ đạo gia đó của con không phải là người phàm, chỉ cần học được hết bản lãnh của ông ấy, thì cái thằng Hoàng Đế vớ vẩn kia đáng là cái thá gì. Vậy mà con lại không biết lợi dụng mà học. Suýt chút nữa bị giết, rồi lại chạy tới chỗ của ta mà kêu khổ. Con phải để ta nói thế nào mới phải đây.”

Long Vương càng nói càng tức giận, ông suýt chút nữa là chỉ thằng tay vào mặt Tần Lạc mà chửi mắng.

Cứ như việc Tần Lạc không thể giết nổi Quỷ Ảnh là một nỗi nhục to lớn lắm vậy.

Tần Lạc không phải lần đầu trông thấy Long Vương nổi giận, nhưng hắn lần đầu tiên trông thấy ông nổi giận với hắn.

Một trận mồ hôi vã toát khắp thân thể Tần Lạc, đến cả dũng khí phản bác lại hắn cũng không có nữa.

Long Vương ngoại hình hung hãn, một khi đã nổi điên lên thì trông lại càng dữ tợn hơn nữa, cứ như Trương Phi thời Tam Quốc vậy.

Tần Lạc vẫn may là còn đứng vững được, chứ như Tiểu Lý Thám Hoa hay Hỏa Dược mà gặp cảnh này thì có lẽ cũng đã quỳ rạp người xuống rồi.

Nếu như còn có người không sợ cảnh này của Long Vương, thì có lẽ chỉ còn mỗi một mình Ly mà thôi.

Chỉ thấy nàng khẽ nhếch môi nói: “Anh ta cũng đâu phải là con của nghĩa phụ đâu, việc gì nghĩa phụ phải tức giận như vậy.”

Long Vương nghe vậy trợn tròn mắt nhìn Ly rồi bật cười ha hả, chỉ vào mặt Ly nói: “Con nha đầu này, chỉ biết bênh nó là giỏi thôi.”

Tần Lạc cảm kích nhìn Ly một cái, hắn biết nàng cố tình nói vậy là muốn hạ nhiệt của Long Vương.

“Con còn lâu mới bênh cho hắn ta.” Ly lạnh lùng liếc nhìn Tần Lạc một cái, rồi quay người sang một bên.

“Nghĩa phụ quả là đáng ghét, nói như vậy chẳng khác nào bảo toàn bộ con gái trên thế giới này đều yêu hắn vậy.”

Long Vương đã hết tức giận, bây giờ ông mới có thể bình thường mà nói chuyện với hắn.

Ông ngồi xuống ghế, định thần lại nói: “Năm xưa Hoàng Đế có tới Trung Quốc, ta và Phong Tuyết liên thủ đánh hắn, hắn thua thảm hại bỏ chạy, từ đó không dám tới đây nữa.”

“Tiếc thật, tiếc thật, chân của ta bị gãy, còn phong độ của Phong Tuyết thì bị mất, nên chẳng có ai ngăn cản được hắn.”

“Ta nói hắn là thằng hề thực chất là do tức giận nên mới nói vậy, Quân Sư và Ly cũng đã từng suýt chết dưới tay hắn. Ta biết hắn cũng khá lợi hại.”

“Hắn lợi hại như vật sao?” Tần Lạc bất giác trợn tròn mắt kinh ngạc. Thực lực của Phó Phong Tuyết ra sao thì hắn không biết, chứ thực lực của Long Vương thế nào hắn biết rất rõ, vậy mà cả Long Vương và Phó Phong Tuyết liên thủ mới có thể ngăn chặn được Hoàng Đế. Tuy là Hoàng Đế có thua trận, nhưng là do ông ta một đánh hai, tuy có thua nhưng cũng thua trong vinh dự.

“Bây giờ xem ra ý định thôn tính của hắn ta tại Trung Quốc bắt đầu nhen nhóm trở lại rồi.” Long Vương nhắm mắt lại nói: “Lần này có ai có thể ngăn chặn được hắn đây?”

“…..” Tần Lạc muốn nói là con, nhưng hắn đã kịp kiềm chế lại.

Trong tình hình như thế này không thể nói miệng là xong chuyện, mà cần phải đem thực lực ra để chứng minh.

Tần Lạc không có thứ gì để chứng minh cả.

Long Vương đưa mắt nhìn Tần Lạc một cái rồi cười nói: “Các con cũng không cần phải tự trách đâu, ta và Phong Tuyết phải liên thủ lại mới đưổi được hắn đi, các con mới học võ mới được mấy năm?”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Tần Lạc hỏi.

“Quân sư.” Long Vương nói.

“Quân sư?” Tần Lạc ngơ ngác.

“Quân sư vẫn còn một ngoại hiệu nữa…”

“Con biết rồi, Hoàng Hậu.” Tần Lạc nhe nhởn.

“Đúng rồi, tuy là nó được người khác thêu dệt nên, nhưng chẳng qua cũng chỉ là muốn có người đối đầu với Hoàng Đế của châu Âu thôi mà, nhưng thực lực của Quân Sư cũng không tồi đâu.”

“Quân Sư có thể ngăn được Hoàng Đế không?”

“Không.”

“………………….”

“Nhưng có thêm con thì được.” Long Vương nhìn Tần Lạc nói.

“Con?” Tần Lạc kinh hãi.

“Hắn ư?” Ly càng kinh ngạc hơn nữa.

Hắn còn không bằng mình, sao có thể ngăn chặn được Hoàng Đế?

“Đúng vậy?” Long Vương gật đầu cười nói: “Ngày trước ra còn chưa chắc, nhưng bây giờ thì chắc chắn rồi.”

“Sao có thể như thế được.” Ly không phục nói: “Thân thủ của hắn có gì là xuất chúng? Hắn còn không đánh nổi con nữa là, sao có thể đánh được Hoàng Đế?”

Ly cũng tiếp xúc với Hoàng Đế mấy lần, và lần nào nàng cũng suýt chết, do vậy thực lực của Hoàng Đế ra sao nàng biết rất rõ.

Năm xưa nếu như không có Quân Sư liều mình cứu nàng, thì có lẽ nàng đã chết rồi. Mặc dù lần đó có thoát khỏi, thì Quân Sư cũng bị thương rất nặng.

Thế mà Long Vương lại bảo Tần Lạc kết hợp với Quân Sư là có thể chặn được Hoàng Đế, như thế chẳng khác nào nàng kém hơn cả Tần Lạc.

Ly không thể chấp nhận được điều này.

Nàng không phục.

“Con cũng không tin sao?” Long Vương nói: “Vậy thì con thử xem sao?”

“Thử thế nào?” Ly hỏi.

“Đánh nó đi.” Long Vương nói: “Dùng hết sức bình sinh của con mà đánh nó.”

“Nếu con đánh chết hay bị thương hắn thì sao?”

“Không cần phải lo.” Long Vương nói: “Cứ làm theo lời của ta.”

“Vâng …” Ly đáp.

Năm xưa khi cùng tập luyện với Tần Lạc, Ly hạ thủ khá lưu tình, cùng lắm cũng chỉ đánh cho Tần Lạc sưng mặt là cùng. Bây giờ Long Vương lại đòi nàng phải dùng hết sức để đánh hắn. Lẽ nào phải giết Tần Lạc sao?

“Đừng sợ.” Long Vương sa sầm nét mặt quay sang Tần Lạc nói: “Con khi trước tát Quỷ Ảnh ra sao, thì bây giờ hãy làm như vậy với Ly.”

“…………” Tần Lạc chỉ muốn đi bẹo mặt Long Vương xem xem ông có phải là hóa thân của Quỷ Ảnh hay không, ông già này sao hôm nay tự nhiên độc ác như vậy? Sao lại bắt Ly giết mình?

Nhưng lời của Long Vương không thể không nghe theo được.

Tuy là không muốn, nhưng Tần Lạc và Ly vẫn đi ra giữa sân.

“Cẩn thận đấy.” Ly nói.

“Em nương tay nhé.” Tần Lạc cười hề hề nịnh nọt.

“Hứ!” Ly hừ lên một câu lập tức ra tay luôn. Không là ra chân luôn.

Nàng phóng người lên, tung luôn một cước vào ngay họng của Tần Lạc.

Đây là một trong ba đại sát chiêu của Long Tức, có tên “Đoạn Hầu”, chỉ một cước thôi là sẽ tắt thở mà chết.

Hơn nữa chiêu này lợi hại ở chỗ, bất luận đối phương có phản kích thế nào, thì Ly cũng đều có những điều chỉnh hợp lý sao cho tương ứng.

Và dĩ nhiên mũi giày khi đó sẽ đá gãy cổ họng của đối phương.

Ly thực chất là đã nương tay rồi, bởi vì nàng dùng chân.

Lần này, nàng đã tung ra sát chiêu lợi hại nhất.

Động tác của nàng vừa nhanh vừa tàn độc, chỉ nháy mắt thôi đã tung cước vào họng Tần Lạc.

Phản ứng đầu tiên của Tần Lạc là quay người bỏ chạy. Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện rằng, bất luận hắn dùng ta đỡ hay dùng chân đều đã không kịp nữa, mgoài ra đối phương lại nhảy lên cao như vậy, hắn hoàn toàn bất lợi.

Vì thế hắn chỉ còn mỗi một con đường là bỏ chạy, rồi ôm lấy cổ để bảo vệ. Tuy trông rất hèn nhát, nhưng ít ra thì hắn vẫn bảo vệ được mạng sống của mình.

Uỳnh!

Cước của Ly không những không đá trúng Tần Lạc, mà thân hình của nàng còn bị quăng vào góc tường.

Chát!

Long Vương không biết tự lúc nào đã đứng ở giữa, trợn ngược mắt lên quát: “Bảo con dùng hết sức, con làm cái trò gì vậy?”

“Đây chính là hết sức của con rồi.” Ly khẽ quệt vệt máu ở khóe mép đáp.

“Khốn kiếp, tưởng ta mù rồi hả?” Long Vương gầm lên: “Chỉ có sát chiêu mà không có sát ý mà cũng gọi là dùng hết sức hả? Ngày thường ta dạy con thế nào?”

“………..” Ly im lặng.

Thực ra, chiêu thức của nàng hoàn toàn đúng, nhưng nàng lại không hề có ý giết Tần Lạc chút nào.

Ngoài ra nàng còn sợ làm Tần Lạc bị thương, do vậy mà cước của nàng đều không như mọi khi.

Và Long Vương đã nhận ra được điều này, vì thế mà ông đã nổi giận lôi đình quăng luôn Ly đập vào góc tường không thương tiếc.

“Để đích thân ta thử nó.” Long Vương quay sang Tần Lạc nói: “Con phải cẩn thận đấy, nếu không thì một là chết hai là sống.”

Duy Linh

-- o --


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx