sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 316: Tứ Trưởng Lão

Thông Vũ chân nhân đang khiếp sợ vì điếu đó thì hồng y mỹ phụ lại cho rằng lão đang sợ hãi thế công của nàng, liền hưng phấn tế ra thêm một kiện pháp bảo Ngọc Sơ. Bảo vật này nhìn qua như là một chiếc ngà.

Linh quang lóe lên, Ngọc Sơ đã bay đến cùng loan đao màu đen trước sau hợp công Thông Vũ.

Thông Vũ chân nhân hít sâu một hơi, đang định thao túng Xích Diễm Kiếm nghênh địch thì bỗng bên dưới mặt đất phóng lên một hắc ảnh tham dự vào trận chiến.

Hắc ảnh này quỷ vụ dày đặc cộng thêm thế lên bất ngờ khiến hồng y mỹ phụ đại kinh thất sắc, đòn công kích không khỏi chậm lại, đúng lúc đó vài đạo kiếm khí màu đen đã từ trong quỷ vụ bắn ra.

Tiếng xé gió truyền vào trong tai, thanh thế không phải nhỏ. Mỹ phụ bất đắc dĩ đành thao túng pháp bảo nghênh địch. Thông Vũ chân nhân thì lại đứng yên tại chỗ, trầm mặc không nói.

"Đạo hữu còn chần chờ cái gì, đi mau" Toàn thân bọc trong quỷ khí nồng đậm, Lâm Hiên nhíu mày quát to. Ngay cả âm thanh cũng được dùng bí thuật biến đổi thành khàn khàn.

"Đa tạ đại ân tương trợ của đạo hữu, tiểu lão nhân cáo từ trước"

Trong mắt Thông Vũ chân nhân khẽ lóe dị quang, ôm quyền hướng về hắc ảnh rồi toàn thân sáng rực thanh quang, hóa thành một đạo kinh hồng phá không mà đi.

Hai vị trưởng lão Man Thạch Thành thấy vậy thì tức giận vô cùng, nhưng do bị Lâm Hiên và Thi Ma kiềm chế nên không thể làm gì. Hai người chỉ biết trừng to mắt nhìn Thông Vũ rời đi.

"Đạo hữu là ai, sao phải đối địch với Man Thạch Thành chúng ta?"

Đối mặt câu hỏi của hòa thượng, Lâm Hiên chỉ im lặng không đạp. Dù thế nào hắn với Thông Vũ chân nhân cũng có quan hệ sư đồ, đã gặp thì đương nhiên phải cứu lão.

Nhưng hắn cũng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu này, không chỉ dùng quỷ vụ che đi thân thể mà tất cả thần thông đều dùng trong Huyền Ma đại pháp, ngay cả bảo vật tế ra cũng tùy tiện lấy một thanh phi kiếm.

Tại Thiên Hồn Sơn, cách nơi này khoảng mười ngàn dặm. Nơi này là một trong những âm mạch trứ danh của Vân Châu.

Tương truyền rằng tại thời kỳ thượng cổ từng là nơi giáp ranh của hai đại đế quốc. Trong vòng vạn năm trở lại đây, chỗ này xảy ra chinh chiến không ngớt, số binh sĩ bỏ mạng nơi này cũng có đến cả trăm triệu. Về sau trải qua thương hải tang điền, hai đại đế quốc cũng trở thành cát bụi, nơi này cũng từ hoang nguyên trống trải biến thành núi non.

Bởi vì oán khí dày đặc vô cùng cho nên tạo thành âm mạch tuyệt hảo.

Phàm nhân nếu tới gần thì nhất định sẽ bị choáng váng, thân thể thoát lực, thậm chí trực tiếp hôn mê. Nhưng đối với tu sĩ quỷ đạo và âm hồn thì đúng là thánh địa tu luyện.

Lệ Hồn Cốc, một trong thất đại tông môn Thiên Vân Thập Nhị Châu, thế lực hùng mạnh vô cùng, đã chiếm trọn dãy Thiên Hồn Sơn này làm nơi hạ lạc.

Kết cấu thành phần của môn phái này cũng có chút kỳ lạ, không chỉ là quỷ tu mà cũng rất nhiều quái vật âm ti. Cương thi lệ quỷ nhiều đến mức không đếm xuể, còn có ngay cả một số quái vật chúng nhân chưa từng nghe nói.

Thực lực Lệ Hồn Cốc không phải mạnh nhất trong thất đại tông môn nhưng bàn về độ thần bí, nếu chỉ nhận thứ hai thì không có nơi nào dám xưng thứ nhất.

Riêng tồn tại cấp Nguyên Anh kỳ cũng có đến mấy chục kẻ.

Bốn vị trưởng lão bài danh hàng đầu đều đạt đến hậu kỳ.

Tính thêm cả Tông chủ thì tông môn này có đến năm lão quái vật đạt đến cấp bậc đại tu sĩ. Nói ra chỉ sợ những người khác bị dọa đến sợ mà chết.

Lúc này tại một nơi rất sâu trong dãy Thiên Hồn Sơn, tại trong một ngôi mộ thượng cổ rất lớn.

Động phủ nơi đây vốn muôn hình vạn trạng, cũng có những kẻ thích ở trong mộ, tỷ như âm hồn hoặc những quái vật như cương thi.

Ngôi mộ lớn này tuy nằm trong lòng đất nhưng đầy tráng lệ, nhìn qua thì còn tưởng là lăng mộ của đế vương.

Ở phía trước của ngôi mộ có một đài cao được xây bằng bạch ngọc, trên đài có đặt một quan tài bằng đá cực lớn. chỉ có điều quan tài này không có nắp, nằm trong là một lão giả vận hoa phục.

Lão giả này nhìn có vẻ như đã tám chục nhưng da thịt lại trắng muốt như ngọc, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, rất giống với tiên nhân đắc đạo.

Ngôi mộ hùng tráng mỹ lệ cùng với người nằm trong quan tài đủ để người ngưỡng mộ không thôi nhưng vẻ hắc ám trong này lại cho thấy sự quỷ dị bất thường.

Đột nhiên lão giả xoay người ngồi dậy, vẻ mặt tràn đầy thống khổ xen lẫn tức giận vô cùng.

Oành!

Thi khí đáng sợ khiến người khác không thể thở được trào ra, vô số tiếng nổ vang lên. Y phục của lão giả đột nhiên bị phá tan.

Máu thịt nhanh chóng khô lại, cả thân hình đột nhiên tăng vọt hơn cả trượng, răng nanh lộ ra ngoài cùng thi khí quấn quanh toàn thân. Thi lực tỏa ra ngang bằng với đại tu sĩ hậu kỳ.

Thiên Sát Huyết Thi!

Thân phận kẻ này không hề tầm thường, đây chính là tứ trưởng lão của Lệ Hồn Cốc. Nói về lai lịch thì vô cùng kỳ lạ.

Nghe nói uyên nguyên vốn là một tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, trong khi tranh đấu cùng người mà ngã xuống nhưng xảo hợp mà pháp thể không hề bị hư hao, sau đó lại được chôn sâu dưới nền đất.

Trải qua hơn trăm năm, thi thể dần dần sinh ra linh trí, trở thành thông linh cương thi.

Chẳng qua khi đó thực lực của nó rất yếu, thậm chí còn bị quỷ tu Trúc Cơ Kỳ bắt được nhưng cuối cùng lại thành công phệ chủ, thôn phệ huyết nhục cùng hồn phách của tu sĩ nọ, pháp lực gia tăng không ít.

Bởi vậy hắn bắt đầu tự tu hành. Nhưng tu tiên đạo chông gai vô cùng, không chỉ áp dụng cho nhân tộc mà cả cương thi.

Tiêu dao được mấy chục năm, hắn lại gặp phải một gã quỷ tu Ngưng Đan kỳ, đối phương đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Sau một hồi đại chiến cương thi đã thua, bị người kia hạ cấm chế. Lại một cuộc sống nô lệ mới bắt đầu.

Nhưng quỷ tu Ngưng Đan kỳ kia cũng phạm phải sai lầm chết người, bí thuật của hắn vẫn chưa triệt để hủy diệt thần trí cương thi, bởi vậy mấy chục năm sau cương thi lại tìm được cơ hội phệ chủ.

Chỉ là hơn trăm năm sau, một lão quái Nguyên Anh lại để mắt tới hắn.

Nói ngắn lại, hành trình của tứ trưởng lão Lệ Hồn cốc này có vài phần tương tự bước chân của Lâm Hiên. Trải qua bách luyện mới có thể thành tiên. Chỉ là qua vô số trắc trở cuối cùng lại thành ma. Nhưng dù sao con đường tu luyện khác nhau, hiện giờ hắn đã là Thiên Sát Huyết Thi, Nguyên Anh hậu kỳ.

Khổ tận cam lai, lúc này hắn đã là tồn tại đỉnh cấp trong Nhân giới, sau khi gia nhập Lệ Hồn Cốc lại có được quyền cao chức trọng.

Từ khi tiếngiai Nguyên Anh hậu kỳ, hắn chưa từng gặp phải đau khổ gì nhưng vừa rồi đã ăn đau khổ không nhỏ bởi Lâm Hiên.

Đệ nhị nguyên thần mà bổn thân hắn tu luyện, cùng thêm một Ma Thi khổ tâm luyện chế. Luận thần thông không thua tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ. Hắn để cho thứ này đi giả mạo Thông Vũ chân nhân sát nhân đoạt bảo, dùng kế giáng họa châm ngòi cuộc chiến giữa Linh Dược Sơn và Ly Dược Cung.

Tuy rằng thực sự hai phái chênh lệch quá lớn, nhưng lão thất phu Thông Vũ kia đã sớm ôm chân Ngự Linh Tông.

Châm ngòi cùng thổi gió. Vốn là kế hoạch hoàn hảo nhưng nửa đường lại xuất hiện một kẻ thần bí.

Chỉ có thể dùng từ biến thái để hình dung thần thông cùng bảo vật của kẻ này, chính hắn đã phá hủy khôi lỗi cùng đệ nhị nguyên thần.

Đáng giận!

Nhưng điều khiến tứ trưởng lão lo lắng chính là, không hiểu rằng người nọ có tạo ra biến cố gì đến kế hoạch của lão không, còn mấy chục năm nữa là Tu La Môn sẽ mở ra.

Lão đang suy nghĩ, đột nhiên vẻ mặt âm trầm xuống: "Kẻ nào dám xông vào động phủ của lão phu, chẳng lẽ không muốn sống nữa?"

"Trưởng lão bớt giận, là ta" Một thanh âm thản nhiên truyền đến, ngữ khí không chút sợ hãi mà lại còn có chút quen thuộc.

Hạo Thiên Quỷ Đế? Tứ trưởng lão ngẩn ra, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Hơi chần chờ một chút, rốt cuộc một luồng thi khí cũng bay tới đem cấm chế ngoài cửa mộ mở ra.

Một nho sinh trung niên chậm rãi đi vào. Người này niên kỷ chừng tứ tuần, râu để ba chòm, vẻ mặt nho nhã. Chính là Hạo Thiên Quỷ Đế.

"Tham kiến trưởng lão"

Hạo Thiên Quỷ Đế khom lưng thi lễ, tuy lão cũng là tồn tại Nguyên Anh kỳ nhưng luận tu vị cùng địa vị thì đều kém xa đối phương.

"Ngươi đến nơi đây làm gì?"

Tuy cương thi cùng quỷ hồn đều là quái vật Âm Ti giới nhưng tứ trưởng lão lại thấy Hạo Thiên không chút vừa mắt. Kẻ này rất sợ chết, mấy chục năm trước khi thiên địa xảy ra dị biến. Mấy quỷ đế khác đều đã chết trận, chỉ có hắn mặt dày chạy đến bổn tông tìm sự che chở.

Nhát gan lâm trận bỏ chạy thật là vô sỉ.

Nhận thấy sự khinh miệt trên mặt đối phương, Hạo Thiên Quỷ Đế cũng không để tâm, lại lần nữa thi lễ thật sâu: "Thuộc hạ đến nơi này là để tìm sự che chở từ trưởng lão đại nhân, bái nhập làm môn hạ của người"

"Bái nhập làm môn hạ của ta?" Khóe miệng tứ trưởng lão khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười nhạt: "Các hạ là nhân tài hiếm thấy, lão phu không dám nhận. Chuyện xưa ở U Châu còn không nói, nghe đồn lần trước ngươi cùng hai vị trưởng lão khác phụng pháp chỉ của đại ca mang theo hơn trăm đệ tử tới dãy Khuê Âm Sơn để tuy tìm Khổng Tước, kết quả không thành công mà ngược lại toàn quân bị diệt, chỉ có mình ngươi trốn được. Có việc này chăng?"

"Đúng vậy" Hạo Thiên Quỷ Đế mặt không đỏ, khí không suyễn, thần sắc vẫn như thường. tựa hồ như không để ý chút nào tới sự chế nhạo của đối phương.

Những thần thông khác tạm thời không nói, riêng công phu da mặt dày này cũng đủ khiến Thiên Sát Huyết Thi bội phục, nhưng sự chán gét trong lòng lại càng tăng thêm.

"Các hạ đã lợi hại như vậy, lần nào cũng khắc tử các đồng đạo khác, lão phu dám thu nhận ngươi thì chẳng phải là tự tìm chết, ngại mạng dài quá sao?"

"Trưởng lão đừng nói vậy, cũng không cần chê cười ta. Hạo Thiên biết trong bổn tông có rất nhiều người nhìn ta không thuận mắt. Nhưng sự tình ở dãy Khuê Âm Sơn lần trước quả thực không phải lỗi của ta, cho dù người hay đại trưởng lão đích thân tới chỉ sợ cũng không thể thay đổi kết cục"

Ồ? Thiên Sát Huyết Thi nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại khẽ nheo mắt: "Lúc tại Hình Đường ngươi không hề nói như vậy, chẳng lẽ còn ẩn tình sao. Sao không nói, chẳng lẽ thích nhận Lôi Tiên chi hình?"

"Lúc đó đệ tử không nói thực sự là có nguyên do. Chẳng qua lúc này nguyện nói cho trưởng lão."

Hạo Thiên Quỷ Đế thản nhiên nói.

"Được rồi, lão phu xin rửa tai lắng nghe" Là lão quái vật Nguyên Anh hậu kỳ, Thiên Sát Huyết Thi cũng giảo hoạt vô cùng. Nếu đối phương dùng bí mật này làm lễ vật để đầu nhập dưới trướng hắn thì hiển nhiên bí mật này không nhỏ, trong đó chắc chắn là có nhiều điểm tốt.

"Đa tạ trưởng lão" Hạo thiên Quỷ Đế vẫn duy trì ngữ khí không kinh không hỉ: "Chuyện vốn là thế này. Năm đó đệ tử cùng hai vị trưởng lão cùng tiến vào dãy Khuê Âm Sơn.."

Một lúc sau.

"Cái gì, ta không nghe lầm chứ, ngươi nói là đại trưởng lão có đưa cho nha đầu kia bảo vật phòng thân, bên trong phong ấn hồn phách của Xuân Ky, một trong tứ hung tại Thượng giới?" Vẻ mặt Thiên Sát Huyết Thi biến đổi, trợn trừng hai mắt.

"Thuộc hạ sao dám nói sai chuyện này, phong ấn bên trong đích thực là phân hồn của Xuân Ky" Hạo Thiên Quỷ Đế bình tĩnh nói.

Thiên Sát Huyết Thi chắp hai tay sau lưng, đi lại trong khu mộ của mình, nhanh chóng tính toán: "Cho dù ở trên Thượng giới thì đây cũng là một tồn tại cấp cao, vậy sao hắn lại để phân hồn xuống Nhân giới làm gì?"

Đột nhiên linh quang trong đầu hắn chợt lóe, dừng bước: "Chẳng lẽ…"

"Ha ha, xem ra trưởng lão đại nhân đã nghĩ ra"

"Bí mật như vậy, nếu ngươi biết hà tất phải nói cho ta, chẳng lẽ ngươi có thể bỏ qua"

"Thỉnh trưởng lão đại nhân minh giám, bình tâm mà nói đúng thực là ta không nỡ, nhưng bảo vật hấp dẫn phải còn mạng mới dùng được. Hạo Thiên chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, đâu dám có ý nghĩ hoang đường" Hạo Thiên Quỷ Đế thi lễ, giọng nói thành khẩn vô cùng.

"Ừm, ngươi cũng rất thông minh, hơn ta tưởng tượng rất nhiều. Chỉ là sao ngươi không đem chuyện này nói cho đại trưởng lão, không phải như thế sẽ tốt hơn sao, hà tất phải đi nói với ta" Thiên Sát Huyết Thi cảm thấy cổ quái liền hỏi.

"Không cùng tộc ắt có dị tâm. Tuy rằng bổn môn có khác so với các môn phái khác. Tồn tại của Âm Ti giới hòa thuận cùng tu sĩ Nhân tộc nhưng vẫn không thể tránh khỏi những tranh đấu ngầm. Hạo Thiên thân là Quỷ Đế, đương nhiên là sẵn sàng góp sức vì trưởng lão"

"Lời này không tồi, chỉ là vẫn chưa đủ để thuyết phục ta. Nhị trưởng lão cũng là âm hồn, hơn nữa cũng là Quỷ Đế giống ngươi, chỉ có điều hắn đã tới hậu kỳ. Không phải càng gần gũi hơn một cương thi như ta sao?"

"Trưởng lão không cần thử ta, Hạo Thiên thật tâm muốn ra sức. Đúng là luận về quyền thế, tu vị thì đi theo nhị trưởng lão đều tốt hơn, nhưng có điều lão chỉ là hữu dũng vô mưu mà thôi" Hạo Thiên Quỷ Đế không khách khí mà đưa ra nhận xét.

"Tốt, tốt. Trẻ nhỏ dễ dạy. Sau này ngươi đi theo ta, bổn trưởng lão tuyệt đối không bạc đãi ngươi" Thiên Sát Huyết Thi vỗ tay cười to, thần sắc vui mừng.

"Đa tạ trưởng lão" Hạo Thiên Quỷ Đế cúi đầu, trong mắt thoáng lóe lên một tia tinh quang nhưng rất nhanh tan biến.

"Lão phu đã dùng người thì sẽ không nghi ngờ. Lão phu sẽ trọng dụng ngươi. Vừa đúng trước mắt có một việc, không biết ngươi có gan hay không"

"Xin trưởng lão nói, thuộc hạ muôn chết không từ" Hạo Thiên Quỷ Đế ôm quyền, giọng đầy kiên quyết.

"Chuyện là thế này, không lâu trước, khôi lỗi phân thần mà lão phu phái ra…"

"Ý của trưởng lão là để ta tới Man Thạch Thành?" Hạo Thiên Quỷ Đế chần chừ một chút rồi nói.

"Đúng vậy, tới Man Thạch Thành, tiếp theo phải làm gì thì với sự thông minh của ngươi chắc cũng không cần ta phải nói"

"Thuộc hạ rõ rồi, nhất định sẽ tùy cơ ứng biến, tuyệt đối không làm hỏng đại sự của trưởng lão."

"Tốt!" Thiên Sát Huyết Thi vươn tay vỗ vào bên hông lấy ra một chiếc bình ngọc, hắn mở nắp bình, đổ từ bên trong ra một viên đan dược cỡ hạt đậu.

"Ngươi là âm hồn quỷ vật, tuy đã tiến giai tới Nguyên Anh kỳ ngưng kết thành thân thể nhưng chỉ sợ không qua mắt nổi mấy lão quái vật. Trong bình ngọc này có một trăm viên Tam Nguyên Hóa Thanh Đan, chỉ cần phục dụng một viên là có thể che dấu quỷ khí trên người, cho dù là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không thể nhìn ra manh mối. Nhưng cần nhớ kỹ, mỗi viên chỉ có công hiệu trong một tuần trăng" Thiên Sát Huyết Thi nói xong liền ném chiếc bình về phía Hạo Thiên.

"Đa tạ trưởng lão" Hạo Thiên Quỷ Đế mừng rỡ, liền vung tay cuốn chiếc bình kia về. "Thuộc hạ nhất định sẽ không phụ sự ký thác của người"

"Được rồi, ngươi lui xuống đi, mau chóng hành động, nếu có cơ hội thì thay ta điều ta thân phận của tên tu sĩ thần bí kia"

"Vâng!" Hạo Thiên Quỷ Đế thi lễ một cái rồi hóa thành một đọa kinh hồng bay ra phía cửa mộ.

Nhìn thân ảnh hắn biến mất, phía trên đầu của tứ trưởng lão mơ hồ có âm thanh rất nhỏ truyền ra, cẩn thận nghe thì chính là Xuân Ky.

***

Lại nói bên kia, đấu pháp kéo dài tới nửa canh giờ, Lâm Hiên đoán Thông Vũ chân nhân với tu vị Nguyên Anh kỳ chắc đã chạy xa.

Hắn cũng không cần dây dưa ở đây. Nơi này khá gần Man Thạch Thành, nếu dẫn tới thêm vài lão quái vật Nguyên Anh Kỳ thì thêm rắc rối.

Hai tay hắn vươn ra, biến hóa pháp ấn như hồ điệp xuyên hoa, trên môi cũng lẩm nhẩm chú ngữ.

Hồng y mỹ phụ cùng Thông Tuệ hòa thượng đều âm thầm kinh hãi, lúc này bốn người không có đấu từng cặp nữa mà đã hỗn chiến hai đối hai.

Luyện thi Nguyên Anh kỳ thì không nhắc nhưng thần thông của người trước mặt lại cao cường đến mức khó có thể tin, bất luận là hòa thượng hay mỹ phụ đều ăn không ít đau khổ.

Ngay cả thân phận của đối phương bọn họ đều không biết. Bọn họ đã dùng thần thức đột phá hắc vụ nhưng luôn bị đối phương dùng thần thức bắn ngược trở về.

Thậm chí hai người liên thủ cũng không có hiệu quả.

Điều này khiến hai người hoảng sợ, đối phương rõ ràng là tu sĩ trung kỳ vậy mà thần niệm còn mạnh hơn cả thần niệm hợp lực của bọn họ.

Lúc này lại thấy động tác của Lâm Hiên, cảm giác được công kích tiếp theo uy lực sẽ không nhỏ.

Hiện Thông Vũ chân nhân đã chạy thoát. Người trước mắt lại khó giải quyết, hai người đồng loạt lui về đằng sau.

Lúc này Lâm Hiên đã hoàn tất thi pháp, đưa tay chậm rãi điểm tới, nhất thời những tiếng quỷ khóc vang vọng khắp nơi, hàng trăm bộ Khô Lâu nương theo kiếm khí sắc bén bắn tới hai người.

Một đòn xuất ra khiến thiên địa biến sắc, phạm vi mười dặm đều tràn ngập quỷ khí chết chóc. Lâm Hiên kiêm tu chính ma, bình thường đều thao túng huyền môn đạo pháp nhưng lúc này thi triển bí thuật quỷ đạo, uy lực cũng không phải nhỏ.

Hai trưởng lão của Man Thạch Thành không dám cường ngạnh chống chọi nên lui nhanh về phía sau hơn trăm trượng, nhanh chóng tế ra pháp bảo phòng ngự.

Lâm Hiên thầm mừng rỡ, thần niệm khẽ dộng triệu hồi Thi Ma, sau đó toàn thân chợt lóe thanh quang, hóa thành một đạo kinh hồng phá không mà đi.

Hai người phương xa không hề ra tay ngăn cản, là do đang bị mấy quỷ ảnh và Khô Lâu ngăn cản. Hơn nữa thực lực của Lâm Hiên cũng khiến bọn họ kinh sợ. Có cảm giác vừa rồi đối phương chưa hề tung ra toàn lực.

Nhìn thân ảnh trong quỷ vụ biến mất. Sắc mặt hồng y mỹ phụ trở nên khó coi, quay sang thì thấy Thông Tuệ hòa thượng đang trầm ngâm, không khỏi kinh ngạc mở miệng: "Sao vậy, chẳng lẽ đại sư đã biết được thân phận của người kia?"

"Có một chút" Thông Tuệ hòa thượng thở dài.

"Ồ, mời nói" Hồng y mỹ phụ không giấu khỏi vui mừng.

"Kỳ thực tiên tử đã nghe nói qua người này, chẳng lẽ tiên tử không thấy công pháp này có chút quen mắt"

"Đại sư nói tới…" Hồng y mỹ phụ ngẩn ngơ, vẻ mặt trở lên âm trầm.

"Người này là quỷ tu nhưng thần thông rõ ràng khác xa với các lão quái vật ở Lệ Hồn Cốc, lại có rất nhiều điểm tương đồng so với Điền Tiểu Kiếm"

"Đại sư nói thì thiếp thân bây giờ mới nhớ. Quỷ ảnh và Khô Lâu quả thực rất giống thần thông của Huyền Ma Đại Pháp. Nhưng điều này sao có thể, Điền Tiểu Kiếm là Thiếu chủ của Ly Dược Cung, mà Ly Dược Cung lại bất hòa với Linh Dược Sơn. Nếu thấy Thông Vũ chân nhân bị chúng ta vây công, không ném đá xuống giếng thì thôi, sao có thể tương trợ Thông vũ được. Huống chi kẻ vừa rồi rõ ràng có tu vị trung kỳ, còn thiếp thân không nhớ lầm thì mấy năm trước Điền Tiểu Kiếm mới thành công ngưng thành Nguyên Anh" Hồng y mỹ phụ phản bác.

"Tiên tử nói cũng không sai, điều này thật khó lý giải" Thông Tuệ hòa thượng nhíu mày. Biến cố lần này khiến Man Thạch Thành gặp phải bất lợi không nhỏ.

"Thôi bỏ đi, việc này không thể phân tích rõ ràng trong một chốc một lát. trước tiên chúng ta trở về thành rồi tính"

Hồng y mỹ phụ gật đầu. Hai người bắt đầu thi triển thần thông bay trở về Man Thạch Thành.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx