sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 357: Cơn Giận Của Như Yên Tiên Tử

"Đây là địa phương nào?" Lâm Hiên lạnh nhạt hỏi.

"Nơi này là Vụ Ẩn Hạp Cốc." Tráng hán mặc bố y nuốt một ngụm nước miếng, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc tu tiên giả cấp cao gần như vậy.

"Vụ Ẩn Hạp Cốc?" Lâm Hiên nhíu mày, chậm rãi mở miệng:

"Trong tay ngươi có ngọc giản chuyên môn giới thiệu phong thổ vùng này hay không?"

"Cái này..." Trên mặt tráng hán lộ vẻ khó xử, hắn chỉ là một tán tu nghèo túng, nào có thể mua những vật xa xỉ, tinh thạch đều dùng để mua thêm linh đan, muốn xem đường đi tùy tiện tới trấn của phàm nhân mua một bản địa đồ là được.

Có điều là có loại vật này hắn cũng không dám lấy ra, phàm nhân vẽ ra khẳng định có rất nhiều sai lầm, nếu ký hiệu sai khiến vị tiền bối này giận dữ thì hắn chịu sao thấu.

Ngay khi tráng hắn đang hoảng sợ thì thanh âm của thanh y thiếu nữ kia truyền ra:

"Tiền... Tiền bối, ta có một phần địa đồ." Nói xong sắc mặt ửng đỏ, từ trong lòng lấy ra một cái ngọc giản.

Lại nói tu tiên giả phân hoá thành hai cực rất nghiêm trọng. Tu sĩ cấp cao phất tay một cái cũng ra mấy vạn tinh thạch. Tán tu Linh Động Kỳ lại cực kỳ nghèo túng, thiếu nữ này ngay cả một cái túi trữ vật cấp thấp nhất cũng không có, đành phải để trong người.

Mặt trên ngọc giản còn lưu mùi thơm cơ thể thiếu nữ, cũng khó trách nàng đỏ mặt. Lâm Hiên lại không để ý điều này, tay áo phất một cái đem ngọc giản cuốn tới tay.

Thần thức hắn chìm vào trong đó, qua nửa tuần trà nhỏ thì ngẩng đầu, ném ngọc giản về tay thiếu nữ: "Làm phiền tiểu cô nương, cũng coi như giúp Lâm mỗ một lần."

Sau đó hắn lật cổ tay, lấy ra một cái ngọc giản cổ xưa: "Ta xem pháp lực trong cơ thể các ngươi thì công pháp tu luyện quá tầm thường, Thủy Nguyên Kinh này nam nữ đều có thể tu luyện, cầm lấy đi!"

"Cảm tạ tiền bối, cảm tạ tiền bối!"

Ba người mừng như điên, vội dùng đại lễ tham bái.

"Được rồi, các ngươi có thể đi "

"Vâng!"

Ba người lần nữa bái lạy rồi mới vui mừng rời khỏi Vụ Ẩn Hạp Cốc.

Nhìn bóng lưng ba người, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ suy nghĩ. Từ ngọc giản vừa rồi, hắn biết mình đang ở một địa phương tên là Vụ Ẩn Thành.

Ở Lũng Nam thì nơi đây cực kỳ hoang vắng, chỉ có một số linh vật cấp thấp, do một tiểu tông môn tên là Bách Trùng Bang chiếm giữ.

Bang chủ bất quá chỉ là Trúc Cơ Hậu Kỳ, trình độ tu tiên giới nơi đây còn tệ hơn cả Duyện Châu trước đây.

Sau khi biết được, Lâm Hiên trái lại không đi, chuẩn bị tìm một chỗ mở động phủ.

"Thiếu gia, chàng không sợ cự quái đuổi tới sao?" Nguyệt nhi yếu ớt mở miệng, khoảng cách từ đây tới Tuyết Minh Sơn chỉ mười vạn dặm.

"Nha đầu ngốc, quái vật kia bị phong ấn lâu như vậy, cần cắn nuốt huyết nhục tu sĩ để khôi phục nguyên khí, đuổi tới chỗ hoang vắng này làm cái gì? Nếu ta dự liệu không sai, sau khi nó thoát khỏi Tuyết Minh Môn khẳng định sẽ tới nơi tu sĩ phồn thịnh"

"Thiếu gia nói có lý, nhưng dù vậy chúng ta cũng không nên ở chỗ này, hai nghìn dặm quanh đây lại không có nổi một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, thiếu gia không phải muốn thu thập đan phương rèn luyện thân thể sao, nơi này không thể có thứ mà chúng ta cần."

"Ừm. Ta tính ngưng kết Yêu Đan ở đây" Lâm Hiên chỉ khẽ gật đầu.

"Cái gì?" Nguyệt nhi ngẩn ra, không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Kỳ thực Lâm Hiên cũng có điểm bất ngờ, hắn tới Vân Châu là tìm kiếm cơ duyên, nhưng những năm gần đây gặp phải đủ loại sự tình. Chưa thu thập được một đan phương luyện thể nào.

Có điều Lâm Hiên không buôn lỏng tu luyện một khắc, bên người hắn có Yêu Nhãn Xá Lợi. Tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết tích lũy đã nhiều tuần trăng này.

Hắn tính nếu ngưng kết Yêu Đan thất bại, lại đi tìm đan phương cũng không muộn.

Nguyệt nhi tự nhiên không phản đối, hai người cao hứng tìm kiếm chỗ mở động phủ.

Xét ra Vụ Ẩn Hạp Cốc này không tồi, tuy có đệ tử Linh Động Kỳ đến đây nhưng chỉ cần bố trí một huyễn trận là được.

Rất nhanh Lâm Hiên liền tìm được nơi thích hợp.

Một tòa sơn phong cao hơn trăm trượng, bên cạnh còn có một cái hồ nhỏ, cảnh sắc thanh nhã. Do một yêu thú cấp hai vốn chiếm giữ. Nó ở trongVụ Ẩn Hạp Cốc, thực lực cũng không tồi, có điều là gặp phải chủ tớ Lâm Hiên thì vận khí thật không tốt.

Nguyệt nhi đã sớm ngứa tay, kết quả lấy lớn khi nhỏ, đem yêu xà kia đánh thành thịt vụn.

Sau đó Lâm Hiên bắn ra kiếm khí, chưa cần tới nửa tuần trà đã mở ra một động phủ đơn so mà rộng rãi.

***

Cùng lúc đó cách Vụ Ẩn Hạp Cốc mấy vạn dặm, trên đỉnh của một tòa tiểu sơn trơ trụi có ba thiếu nữ.

Một người trong đó đang hôn mê bất tỉnh, chính là Chu Thiến Như.

Còn có một người phong hoa tuyệt đại, chính là Vân Trung Tiên Tử. Lúc này, vị thiên chi kiêu nữ này đang lộ vẻ cung kính hành lễ đối với một nữ tử khác.

"Sư tôn, người dùng Vạn Lý Phù triệu hoán Nghiên nhi đến đây, rốt cục có chuyện gì quan trọng?" Tần Nghiên cẩn thận mở miệng, sư tôn bình thường đối với nàng rất thương yêu, có điều là lúc này trên mặt có điểm giận dữ.

Chẳng lẽ sự tình giữa nàng và Lâm sư đệ đã bị sư tôn biết được, Vân Trung Tiên Tử bất an nghĩ ngợi.

"Không có gì, ta gọi con tới đây để thanh lý một người mà thôi."

"Giết người?" Thân thể Tần Nghiên run lên, trong lòng càng bất an: "Không... Không biết sư tôn muốn con đi giết kẻ nào?"

"Thiếu chủ của Bách Phượng Môn, Trần Bảo". Như Yên Tiên Tử nghiến răng nghiến lợi, trên mặt tràn đầy hận ý.

Không phải Lâm sư đệ! Vân Trung Tiên Tử không khỏi buông lỏng rồi hết sức hiếu kỳ.

Bách Phượng môn này nàng chưa từng nghe nói qua. Trần Bảo kia là thần thánh phương nào, lại có thể làm cho sư tôn động sát tâm?

Hơn nữa khiến Tần Nghiên kinh ngạc chính là trang phục của sư tôn, lúc vừa gặp thiếu chút nữa không nhận ra.

Sư tôn tu vị cực cao, dung mạo có thể sánh ngang với nàng, vẻ đẹp của ngũ quan tuy kém hơn một chút nhưng làn da như noãn ngọc, vóc dáng còn thành thục quyến rũ hơn mấy phần.

Nhưng lúc này bộ dáng sư tôn chỉ khoảng mười bảy mười tám, khuôn mặt có vẻ bệnh tật, tư sắc không có nửa điểm xuất chúng. Tu vị lại chỉ là Linh Động Kỳ.

Nếu như Lâm Hiên ở đây, khẳng định hết sức kinh hãi, bởi vì hắn đã gặp qua vị Như Yên tiên tử này, chính là thiếu nữ ở trong phường thị cầu xin Bích Huyết Đan.

Đường đường là thái thượng trưởng lão của Thiên Nhai Hải Các, là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ có thể đếm được trên đầu ngón tay của Vân Châu, vì sao lại hóa trang đi quấy rối đám tu tiên giả cấp thấp?

"Nghiên nhi, thiếu chủ của Bách Phượng Môn dám trêu ghẹo ta, phải diệt sạch toàn phái, gà chó cũng không tha, toàn bộ đều rút hồn luyện phách."

Như Yên Tiên Tử đầy sát khí mở miệng, tuy trêu ghẹo là sờ tay nàng một cái, có điều đường đường tu tiên giả Ly Hợp Kỳ đương nhiên không thể chịu được.

Thấy thần sắc kỳ quái trong mắt của ái đồ, Như Yên tiên tử hạ giọng: "Yên tâm, Bách Phượng Môn chỉ là một tiểu phái có hai tiểu tư Ngưng Đan Kỳ. Với thần thông của con rất dễ dàng tiêu diệt chúng."

"Không phải việc đó, sư tôn, chẳng lẽ thân thể người không khỏe, bằng không vì sao..." Tần Nghiên lo lắng mở miệng.

"Đương nhiên không phải, vi sư rất khỏe, bây giờ có tới mấy chục tu sĩ Nguyên Anh, ta cũng có thể tùy tiện hạ sát." Như Yên Tiên Tử ngạo nghễ nói.

"Vậy vì sao người phải cải trang thành dạng này, tới đây chịu tức giận vì đám tu tiên giả cấp thấp?" Tần Nghiên vô cùng nghi hoặc. Trong ấn tượng của nàng, sư tôn vô cùng cao quý mỹ lệ, hành sự rất có chừng mực nhưng lần này…

"Vi sư làm như vậy là có lý do, liên quan tới sự tình đột phá cảnh giới, thậm chí phi thăng Linh giới.." Như Yên Tiên Tử thở dài, trên mặt lộ vẻ phiền muộn.

Thân là Thái thượng trưởng lão của Thiên Nhai Hải Các. Cho dù là đại tu Nguyên Anh hậu kỳ nhìn thấy nàng cũng phải cung kính, không dám có nửa phần thất lễ. Như Yên Tiên Tử năm nay đã hơn một nghìn năm trăm tuổi, sinh ra trong thế gia đại tộc, hơn nữa vì tư chất tuyệt hảo nên trên tu tiên đạo hầu như chưa chịu khổ gì.

Nhưng mấy tuần trăng gần đây, lại bị tu sĩ cấp thấp như con kiến hôi quát bảo, phải chịu uất ức, ngẫm lại liền phiền muộn không thôi.

Nếu không phải liên lụy đến việc phi thăng thượng giới, làm cho nàng phải nhẫn nhịn xuống, sợ rằng toàn bộ Lũng Nam đã bị hủy ở trong lửa giận của nữ tu Ly Hợp Kỳ này.

Nhìn thấy vẻ cổ quái trên mặt ái đồ, Như Yên Tiên Tử nhẹ nhàng thở dài: "Nghiên nhi, hiện tịa tu vị của con còn thấp, vi sư giải thích cũng vô ích, cứ theo ta nói đi làm là được rồi"

"Dạ, sư tôn." Tần Nghiên gật đầu, không dám nhiều lời.

"Được rồi, tiểu cô nương kia là ai, mang tới đây làm cái gì?" Liếc mắt nhìn Chu Thiến Như ở bên cạnh, trên mặt Như Yên Tiên Tử không giận không vui nói.

"Sư tôn bớt giận, chuyện là như vậy..."

Tần Nghiên bình tâm tĩnh khí, rủ rỉ nói lại một màn phát sinh ra ở Tuyết Minh Môn, đương nhiên việc có liên quan với Lâm Hiên thì tạm thời giấu kín

"Ồ, Kim Cương Sơn Quái, không ngờ Nhân Giới chúng ta còn sót lại loại quái vật này, hẳn là bị phong ấn từ thời thượng cổ." Như Yên Tiên Tử nghe xong, cũng có điểm rúng động, khẽ suy tư một chút rồi nói.

"Kim Cương Sơn Quái là gì?" Tần Nghiên chưa bao giờ nghe qua, hiếu kỳ mở miệng.

"Là một loại quái vật của Âm Ti giới, mỗi con đều có sức mạnh vô cùng, thực lực mạnh mẽ đến đỉnh điểm, có điều con gặp phải hẳn là chỉ là tồn tại Nguyên Anh Kỳ mà thôi." Như Yên Tiên Tử nói.

"Nguyên Anh Kỳ? nhưng một mình nó lại hạ sát nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy?" Tần Nghiên lộ vẻ không dám tin.

"Chẳng lẽ vi sư lại nói dối con sao, cảnh giới quái vật kia xác thực chỉ là Nguyên Anh Kỳ, chỉ là có thiên phú dị bẩm nên tu sĩ nhân loại cùng cấp không thể sánh bằng. Nhưng nếu gặp phải tu sĩ Ly Hợp Kỳ chúng ta, muốn sát diệt không có gì khó khăn cả." Như Yên Tiên Tử ngẩng cao, trên mặt lộ vẻ ngạo nghễ.

"Thật tốt quá, sư tôn, vậy người có thể động thủ…"

"Muốn ta xuất thủ sát diệt quái vật?"

"Đúng vậy." Tần Nghiên gật đầu, trên mặt lộ vẻ ưu tư: "Lực phá hoại của quái vật này rất lớn, nếu như không ai chế phục, còn không biết có bao nhiêu tu tiên giả phải ngã xuống"

"Nha đầu ngốc, chết bao nhiêu người cùng chúng ta có quan hệ gì chứ?"

"Sư tôn. "

"Nghiên nhi, con phải nhớ kỹ, tu tiên vốn là việc nghịch thiên, không biết phải trải qua bao nhiêu tinh phong huyết vũ, nhất định không thể có lòng nhân từ, càng đừng làm chuyện mạnh mẽ ra mặt, vi sư diệt sát Kim Cương Sơn Quái không khó nhưng làm vậy có chỗ tốt gì với Thiên Nhai Hải Các chứ. Quái vật kia sẽ không ở lại Lũng Nam, sau khi rời khỏi đây tự khắc có lão quái vật khác quan tâm, ta cần gì phải xen vào việc của người khác."

"Lão quái vật khác, sư tôn nói vậy là tại Vân Châu này, ngoài người còn có tu tiên giả Ly Hợp Kỳ khác?" Tần Nghiên kinh ngạc mở miệng.

"Đương nhiên, cũng có được vài người. Nhất là lão gia hỏa Vọng Đình Lâu, nghe nói sắp tiến giai Ly Hợp Hậu Kỳ." Như Yên Tiên Tử thở dài, nàng chỉ là đệ nhất nữ tu mà thôi chứ không phải tu sĩ Ly Hợp Kỳ mạnh nhất Nhân giới.

"Sư tôn, vậy nha đầu Chu Thiến Như này..." Tần Nghiên chần chờ mở miệng, vẻ mặt khẩn cầu.

"Hừ, tư chất tầm thường, có điều nể tấm lòng phụ mẫu của ả, ta liền phá lệ một lần, đem về Thiên Nhai Hải Các tìm một vị trưởng lão thu nhận là được." Như Yên Tiên Tử trầm ngâm nói.

"Cảm tạ sư phụ." Tần Nghiên đại hỉ, vội chỉnh đốn trang phục thi lễ.

"Được rồi, Bách Phượng Môn cách về phía tây hơn hai trăm dặm, một tên cẩu thiếu chủ lại dám đùa giỡn bản tiên tử, môn phái này cũng không cần truyền thừa làm gì nữa" Như Yên Tiên Tử thản nhiên nói.

"Rõ!"

Tần Nghiên rùng mình nhưng đành nghe lệnh, thanh mang nổi lên bay vút về phía tây nam.

***

Tại Ẩn Vụ Hạp Cốc.

Lúc này Lâm Hiên cùng Nguyệt nhi vừa kiến tu xong động phủ, tuy ngưng kết Yêu Đan quan trọng nhưng không thể vội vàng.

Hiện còn chuyện quan trọng hơn cả. Lâm Hiên vươn tay ra vỗ lên túi trữ vật, tế ra một hộp ngọc phong cổ xưa chừng một tấc.

Hắn mạo hiểm tiến vào trong lòng Tuyết Minh Sơn chính là vì vật này.

Nguyệt Nhi cũng hiện ra. Tiểu nha đầu nhìn hộp ngọc trước mắt thì trên mặt đầy vẻ mờ mịt.

"Nàng còn nhớ gì không?" Lâm Hiên ngưng trọng mở miệng, bảo vật của Nhân giới sao lại có liên quan tới tiểu nha đầu.

"Không." Nguyệt Nhi le lưỡi rồi thò tay ra sờ: "Chỉ là cảm giác vật này rất thân thiết."

"Chờ một chút."

"Thiếu gia, sao vậy?"

"Nha đầu ngốc, bằng cảm giác mà to gan như vậy, không sợ gặp nguy hiểm sao, vật này trong thân thể quái vật, chờ ta tìm hiểu một chút trước đã."

Lâm Hiên lại lấy ra một cái hộp ngọc hình vuông, trên nắp còn dám một tấm phù cấm chế.

Lâm Hiên mở nắp, hai Nguyên Anh khí tức rất yếu nằm ở bên trong. Chính nguyên anh của Liễu Mi cùng tu sĩ họ Trần kia.

"Đạo hữu, chúng ta không thù không oán, xin hãy thả ta ra, tại hạ nhất định sẽ báo đáp ngươi."

Trong mắt tu sĩ họ Trần hiện chút oán độc, có điều rất nhanh liền ẩn giấu rồi vẻ mặt thành khẩn mở miệng.

Liễu Mi chỉ càng thêm yếu hơn, miễn cưỡng động thân lả lướt muốn cầu xin.

Đáng tiếc khóe miệng Lâm Hiên lộ tia chê cười: "Báo đáp thì không cần, có điều là hai vị đối với Lâm mỗ ít nhiều còn có công dụng."

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Tu sĩ họ Trần nghe thấy giọng nói bất hảo của Lâm Hiên thì kinh la lên, đáng tiếc hai người quá mức suy yếu, đừng nói thuấn di mà ngay cả độn quang chạy trốn cũng không được.

Lâm Hiên bắt đầu thi triển Sưu Hồn Thuật. Qua nửa canh giờ thì mới mở hai mắt, vẻ mặt cực kỳ cổ quái.

Huyền Thiên Minh Bảo tới từ Âm Ti giới, uy lực cùng cấp với Thông Thiên Linh Bảo!

Vốn phải là mừng rỡ như điên nhưng ba bức họa trong trí nhớ của đối phương kia lại thu hút toàn bộ tâm thần của Lâm Hiên.

Thiếu nữ trong bức tranh kia trừ khí chất thì giống hệt Nguyệt Nhi. Chẳng lẽ lại có liên quan đến kiếp trước sao.

Trong lòng Lâm Hiên nổi lên dự cảm không tốt, cho dù Huyền Thiên Minh Bảo cũng không thể so sánh được với Nguyệt Nhi.

"Thiếu gia, chàng sao vậy?" Thanh âm dịu dàng truyền vào tai, Lâm Hiên ngẩng lên đã thấy Nguyệt Nhi ngồi bên cạnh, trên mặt đầy vẻ thân thiết.

"Nguyệt Nhi." Lâm Hiên không nhịn được đem tiểu nha đầu ôm nhẹ vào lòng, nàng còn chưa có thân thể nhưng hai người lại dựa chặt vào nhau.

Thời gian như ngưng lại!

"Nguyệt Nhi."

"Hả?"

"Đừng rời xa ta."

"Thiếu gia nói gì thế, sao muội lại rời xa chàng được?" Tiểu nha đầu nghe thì mù mịt khó hiểu.

"Ba bức tranh kia…"

Nguyệt Nhi như đoán được suy nghĩ của Lâm Hiên, tựa đầu trước ngực hắn: "Muội không biết vì sao có ba bức tranh kia, càng không biết thiếu nữ trong đó cái liên quan gì, nhưng ta biết rõ một điểm, ta chính là ta, Nguyệt Nhi kiếp này sẽ luôn theo bên cạnh thiếu gia. Không kể chàng thành tiên hay thành ma, cuối cùng ta vẫn muốn bầu bạn với chàng"

Thanh âm của thiếu nữ rất nhẹ nhưng vô cùng kiên định, Lâm Hiên nhẹ nhàng ôm lấy thiếu nữ: "Nguyệt Nhi tốt, yên tâm, cho dù là chân tiên thật sự tồn tại, ta cũng sẽ không cho phép hắn cướp nàng từ tay ta."

"Được rồi, thiếu gia, có lẽ là chàng đa tâm mà thôi. Sự thực ta cùng thiếu nữ trong bức tranh kia không có quan hệ gì, Huyền Thiên Minh Bảo làm cho ta có cảm giác rất thân thiết, chúng ta cứ mở hộp ngọc ra xem có bảo vật gì" Nguyệt Nhi tuy rất thích được Lâm Hiên ôm trong lòng, không có thân thể khiến người thật không tự nhiên. Ai, phải chi ngưng kết Nguyên Anh thì tốt rồi.

Lâm Hiên gật đầu, đem ánh mắt lại quét tới hộp ngọc.

"Nguyệt Nhi, nàng mở đi nhưng phải cẩn thận đó!"

Nguyệt Nhi gật đầu, ánh mắt đã có điểm do dự. Rốt cục vươn tay điểm ra một đạo huyền âm quỷ khí.

Cạch một tiếng, nắp hộp mở ra.

"Đây là.... "

Lâm Hiên mở to mắt, vẻ mặt trở nên cực kỳ cổ quái.

Chỉ thấy trong hộp là một khối đá hình quả trứng không có gì đặc biệt, lại càng không có nửa điểm linh lực quỷ khí.

"Đây là Huyền Thiên Minh Bảo sao?" Thanh âm của Lâm Hiên có điểm gượng gạo, mơ hồ cảm thấy bị mắc lừa.

Hắn vẫy tay ra một cái, khối đá liền rơi vào trong tay, xem trái xem phải vẫn không phát giác được điểm nào bất phàm.

Thử truyền một chút pháp lực thì lập tức bị tiết ra ngoài hết. Đặc tính này căn bản là không giống bảo vật.

"Thiếu gia, cho muội xem." Vẻ mặt Nguyệt Nhi cũng có điểm kỳ quái.

"Ừm." Lâm Hiên gật đầu, không chút do dự đem khối đá giao cho nàng.

Hai tay Nguyệt Nhi vừa cầm lấy thì chuyện quỷ dị liền phát sinh, một đoàn linh quang chói mắt bạo khai, Lâm Hiên không khỏi giật mình nhưng phản ứng cực nhanh, đem thần thức phóng ra. Có điều vừa tiếp xúc cùng linh quang thì lập tức bị kéo mạnh vào.

Thần niệm giống như lọt vào một dòng suối cuồng bạo, cảm giác như đang trên một chiếc thuyền nhỏ giữa sóng to gió lớn.

Lâm Hiên biến sắc, nếu để thần thức bị hút hết thì kết quả trở nên ngây ngốc như Xuyên Sơn Giáp.

Tuy vậy kinh nhưng không hoảng, hắn lập tức cắt đứt liên hệ cùng sợi thần niệm kia. Tuy rằng thần thức sẽ phải chịu tổn thương nhưng tĩnh tọa là có thể khôi phục.

Linh quang kia tuy đáng sợ nhưng rất nhanh biến mất.

"Thiếu gia, ngươi không sao chứ?" Biến cố phát sinh quá nhanh, Nguyệt Nhi cũng bị dọa giật nảy người.

"Không sao." Lâm Hiên cười khổ, sau đó nhíu mày một cái: "A, trên tay nàng cầm cái gì vậy?

Chỉ thấy tảng đá hình trứng trong tay Nguyệt Nhi đã biến mất, giờ đây chỉ còn một thanh đoản kiếm hình trăng lưỡi liềm dài một tấc, kiểu dáng cực kỳ tinh mỹ, đốc kiếm được khảm hơn mười khối bảo thạch lớn nhỏ. Với kiến thức của Lâm Hiên mà không nhận ra làm bằng tài liệu gì.

"Thiếu gia nói cái này?" Nguyệt Nhi nhẹ nhàng run lên, nhất thời phù văn trên kiếm phiêu động, một luồng khí tức nguy hiểm tỏa ra khắp toàn bộ động phủ: "Chính là tảng đá vừa rồi."

Lâm Hiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Kỳ thực nó không phải tảng đá mà là Huyền Âm Bảo Hạp."

"Huyền Âm Bảo Hạp, đó là cái gì, Huyền Thiên Minh Bảo có thể biến ảo hình dạng?"

"Điều này muội không rõ ràng, Huyền Âm Bảo Hạp không thuộc Huyền Thiên Minh Bảo mà tựa hồ còn quý giá hơn, chỉ có ở Âm Ti giới... Ai, muội không rõ nữa, lúc đầu không biết đây là vật gì nhưng cầm vào tay thì trong đầu lại có một số ký ức. Chỉ biết là vậtnày gọi là Huyền Âm Bảo Hạp, có chín loại biến hóa, nhưng ngoại trừ Huyễn Nguyệt Huyền Quang Kiếm thì muội chưa thể biến ra những cái khác " Nguyệt Nhi le lưỡi có điểm buồn bực nói.

Lâm Hiên nhíu mày, sợ rằng thân thế thực sự của Nguyệt Nhi không đơn giản. Tuy thế hắn không nghĩ nhiều, Nguyệt Nhi lại càng không có ý tìm hiểu, chỉ cần hai người gần nhau thì đủ.

"Thiếu gia, chàng muốn xem thử không?"

Lâm Hiên gật đầu, cũng rất hiếu kỳ, thứ gì mà còn quý hiếm hơn cả Huyền Thiên Minh Bảo?

Nguyệt Nhi đem vật ấy đưa tới trong tay của hắn.

Oanh!

Huyễn Nguyệt Huyền Quang Kiếm bắn ra một đạo linh quang tựa hồ như cấm chế. Lâm Hiên không kịp đề phòng, bị bắn ra xa va mạnh vào trên vách, trên mặt lộ vẻ khó có thể tin.

Sao có thể?

Cho dù là bổn mạng pháp bảo của tu sĩ khác, chỉ cần xóa ấn ký của chủ nhân rồi tế luyện lại là có thể sử dụng. Bảo vật này lại có thể ngăn cản hắn tiếp xúc.

Chuyện thế này còn chưa thấy qua trên bất cứ một quyển điển tịch nào.

Nguyệt Nhi mở to miệng nhỏ, nàng có thể dễ dàng cầm bảo hạp mà sao thiếu gia lại không chạm vào được.

Lâm Hiên đương nhiên không chịu thua, hít vào một hơi thi triển Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết.

Sau đó dùng tay phải nắm lấy kiện bảo vật kia.

Oành!

Lần này hắn trực tiếp bắn xuyên qua cửa đá động phủ, rơi xuống hồ nước nhỏ cách đó không xa.

Không ngờ bảo vật lại phản kích mạnh mẽ như vậy, càng dùng lực mạnh thì phản kích càng kinh người.

Toàn thân Lâm Hiên ướt sũng, Nguyệt Nhi vừa lo lại vừa buồn cười. Cho dù là đại tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ cũng chưa chắc làm hắn phải chật vật thế này.

Xem ra Huyền Âm Bảo Hạp quả nhiên bất phàm.

Ăn phải quả đắng như vậy, Lâm Hiên tự nhiên sẽ không thử nữa.

"Nguyệt Nhi, nàng có thể thao túng Huyễn Nguyệt Huyền Quang Kiếm này không?"

"Được, có điều là tiểu tỳ chỉ có thể phát ra một số thần thông trong đó." Nguyệt Nhi đỏ mặt.

"Nàng sao biết được?"

"Muội cũng không rõ nhưng...." Ánh mắt của Nguyệt Nhi trở nên xa xăm: "Bảo hạp này khiến ta có cảm giác huyết mạch tương liên, giống như nó đã làm bạn với muội trăm nghìn vạn năm, cho biết bây giờ tu vị của ta quá thấp, chỉ có thể biến ra một chút bên ngoài, một chút chút mà thôi."

Nguyệt Nhi nói một cách khiêm tốn, Lâm Hiên cũng rõ nàng không gạt hắn. Rốt cuộc bảo hạp này thần kỳ đến thế nào, Lâm Hiên bắt đầu cảm thấy ngứa tay.

"Nguyệt Nhi, chúng ta luận bàn một chút."

"Cùng thiếu gia?"

"Ừm, cũng lâu rồi chúng ta chưa động thủ." Nghe Lâm Hiên nói như vậy, trên mặt Nguyệt Nhi lộ vẻ hưng phấn.

Trước đây hai người đã từng đối luyện qua, có điều là từ khi thiếu gia kết anh thành công, do thực lực chênh lệch quá lớn lên đã thật lâu không giao thủ.

"Tới đi!"

Lâm Hiên phất tay áo bào một cái, tiện tay lấy ra một kiện bảo vật, là một thanh hỏa phi kiếm.

"Thiếu gia, vậy muội không khách khí."

Nguyệt Nhi còn chưa dứt lời đã giơ tay lên, đánh ra một đạo pháp quyết vào Huyễn Nguyệt Huyền Quang Kiếm trước người. Lâm Hiên thấy rõ ràng, đây chỉ là ngự kiếm thuật đơn giản nhất, Nguyệt Nhi cũng không truyền pháp lực vào bên trong nhiều lắm.

Nhưng chợt vù, một đạo kiếm quang phập phù hiện lên, biến thành một đạo quang trụ xanh mênh mông chừng một trượng, từ trên bảo vật như cự kiếm chĩa thẳng lên trời, sau đó hung hăng chém tới Lâm Hiên.

"A.."

Nguyệt Nhi hoảng sợ, không tiện tay một kích mà uy lực lại cực kỳ kinh người như vậy. "Thiếu gia, tránh ra!"

Thanh âm lo lắng của thiếu nữ truyền vào tai, Lâm Hiên mỉm cười. Tuy lúc đầu hắn cũng bị uy lực của kiếm này làm cho kinh hãi.

Có đó chỉ là bất ngờ, với thần thông có thể so với Nguyên Anh Hậu Kỳ, sao lại sợ chiêu số nho nhỏ này.

Hai tay Lâm Hiên vẫn ở trong tay áo, chỉ dùng thần niệm kích động, phi kiếm hỏa thuộc tính chợt lóe, bắn ra từng đạo kiếm khí hỏa hồng dài ngắn không đều, nhưng ít nhất cũng hơn trượng.

Số lượng kiếm khi đông đảo tụ cùng một chỗ, hình thành uy lực đáng sợ không thua kém đạo quang trụ mênh mông kia.

Hai bên đụng vào nhau, linh quang bắn ra bốn phía nhưng cuối cùng quy về hư vô.

"Thiếu gia, chàng không sao chứ?"

"Ha ha, chiêu số như vậy sao có thể đả thương ra, có điều là..." Lâm Hiên nhìn bảo vật trong tay Nguyệt Nhi thì trên mặt lộ vẻ suy nghĩ.

Tiểu nha đầu vừa rồi đã chém ra chiêu số ở cảnh giới Ly Hợp Kỳ mới có thể thi triển ra.

Nếu hắn không nhìn lầm, Huyễn Nguyệt Huyền Quang Kiếm đã dẫn động thiên địa nguyên khí. Lấy ngự kiếm thuật cơ sở hình thành rất công kích rất cường hãn.

Lâm Hiên đại hỉ, bảo vật còn thần kỳ hơn cả tưởng tượng.

"Nguyệt Nhi, chúng ta thử lại"

"Ưm!"

Thiếu nữ gật đầu, lại đánh ra một đạo pháp quyết.

Vụ Ẩn Hạp Cốc vốn là chỗ cho tu sĩ cấp thấp mạo hiểm, nhưng hôm nay đám đệ tử Linh Động Kỳ hái dược còn chưa có tiến vào sâu đã cảm ứng được hai đạo linh áp kinh khủng khiến bọn họ run rẩy toàn thân, chân mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất.

Đám đệ tử Linh Động Kỳ này hoảng sợ không thôi, cũng may không có ai ngã xuống, chừng nửa canh giờ sau thì linh áp khủng bố kia lại biến mất. Những người này không biết chuyện gì xảy ra, lập tức chạy trở về.

Sau đó tin tức truyền ra, Bách Trùng Môn phái ra vài tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tới tra xét một phen, đến gần động phủ của Lâm Hiên thì bị huyễn trận ngăn trở, bị ăn phải đau khổ một hồi. Lâm Hiên không muốn lạm sát nên thả bọn họ chạy đi.

Hắn cũng phát ra một đạo Truyền Âm Phù, nói sẽ tiềm tu tại đây, trong vòng mười dặm xung quanh chính là cấm địa, bất cứ ai xâm nhập đều giết không tha.

Những người đó cũng không biết thực lực hắn ra làm sao, tưởng là một vị tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ. Đương nhiên không dám vi phạm qui củ của vị cao nhân tiền bối này, như vậy trong vòng mười dặm nơi đây đã biến thành cấm địa.

Lúc này trong động phủ. Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi dựa lưng mà ngồi.

"Thiếu gia, sao chàng chỉ dùng nơi cấm địa nhỏ như vậy?" Thiếu nữ cảm thấy hiếu kỳ, mười dặm thật quá hẹp.

"Vụ Ẩn Hạp Cốc này chỉ trăm dặm, linh vật bên trong đối với chúng ta không đáng nhắc, nhưng trong mắt tán tu cấp thấp thì sinh lộ, năm đó chúng ta cũng lăn lộn như thế đi lên, hà tất phải làm khó bọn họ, mười dặm cũng đủ rồi." Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Thiếu gia thực là người lương thiện." Trên mặt Nguyệt Nhi t đầy vẻ dịu dàng dựa sát vào hắn.

"Lương thiện?" Lâm Hiên sờ mũi, lộ vẻ cười khổ. Từ khi bước vào tiên đạo tới nay, số tu sĩ chết trong tay không một vạn cũng tới tám trăm a. Bất quá hắn không phải kẻ không để ý tới sống chết của kẻ yếu.

Lâm Hiên cười cười tự giễu.

"Thiếu gia, chàng thần thông bảo hạp ra sao?" Nguyệt Nhi chợt mở miệng.

"Ừm." Lâm Hiên suy tư một chút, tựa hồ đang so sánh phân tích: "Rất tốt, theo ta đoán tương đương với một tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh giai."

"Thật sự lợi hại như vậy sao?"

Nguyệt Nhi không khỏi vừa mừng vừa sợ. Lúc này Lâm Hiên tuyệt đối tin tưởng bảo vật này quý hiếm hơn Huyền Thiên Minh Bảo.

Trong lòng mơ hồ có điểm lo lắng vì thân phận của Nguyệt Nhi. Hắn quay đầu lại, ánh mắt nhìn về nàng cũng trở nên dịu dàng.

Nguyệt Nhi thì không nghĩ nhiều như vậy. Hiện tại có Huyền Âm Bảo Hạp này, cuối cùng có thể trợ giúp thiếu gia rồi.

Nguyệt Nhi vui mừng có thể tưởng tượng được. Đương nhiên nàng cũng không dựa vào đó mà lười biếng. Nếu có thể kết Anh thì…

Nguyệt Nhi ngọt ngào nghĩ thầm.

"Sao vậy, mặt nàng đỏ thế kia, có phải vừa rồi đánh lâu như vậy nên mệt mỏi hay không?" Thanh âm quan tâm của Lâm Hiên truyền vào tai khiến Nguyệt Nhi choàng tỉnh, chân tay luống cuống.

"A, không... Không có."

Bộ dáng mê người như vậy, bất cứ nam nhân nào cũng đều có thể liên tưởng đến một điều, nhưng Lâm Hiên ngu ngốc, vẫn là không nhìn ra.

"Nguyệt Nhi, bộ dáng nàng thật kỳ quái, có phải tu luyện gặp rắc rối hay không, tới đây ta xem thử."

"Thiếu gia, ta không sao, nghỉ ngơi là tốt thôi." Thân hình Nguyệt Nhi chợt lóe ra bên ngoài động phủ, để lại Lâm Hiên với vẻ mặt ngơ ngác.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx