sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 616: Phù Bảo Tiên Thiên Linh Bảo

Hai ngày sau, tại một vùng biển cách Lâm Hải thành không xa. Lúc này phía chân trời xa chớp động rồi một đoàn ngân quang xuất hiện. Bên trong là một lão giả lùn chỉ bốn tấc, dung mạo vô cùng xấu xí.

Độc Long lão tổ!

Lúc này tình huống lão ma đang vô cùng bất ổn, tay trái đã bị cụt đến đầu vai, có thể thấy được nơi ngực cùng bên sườn đầy khắp các vết thương, vẻ mặt tái nhợt chứng tỏ pháp lực còn thừa không bao nhiêu.

Ngẫm lại kinh lịch lần này, lão ma không rét mà run. Thật sự trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo. Mạch khoáng cực phẩm tinh thạch còn chưa biết ở nơi nào mà thiếu chút nữa lão đã hồn phi phách tán. Nhiều âm hồn quỷ vật cao cấp như vậy rốt cuộc đến từ đâu?

Đã trải qua mấy vạn năm gió tanh mưa máu nhưng lần này tuyệt đối là nguy hiểm nhất. Lão có thể chạy thoát hơn phân nửa là dựa vào vận khí. Ngay cả lão quái vật Bạch Cốt Chân Quân thần thông không kém đã ngã xuống, Nguyên Anh cũng không thể chạy ra.

Lúc này lão quái vật tính mau chóng trở lại Lâm Hải Thành rồi rời đi. Nhiều âm hồn quỷ vật như vậy, trong đó lại không thiếu cao thủ Động Huyền. Lâm Hải Thành sớm muộn rồi cũng thất thủ.

Chỉ là, mấy trăm năm nằm gai nếm mật để tìm cực phẩm mạch khoáng mà cuối cùng thành công dã tràng. Sào huyệt bị san thành bình địa. Tài phú tích lũy trong vài vạn năm đã bị cướp sạch, ngay cả thân ngoại hóa thân cũng bị hủy.

Kết cục như vậy thực là bi kịch! Độc Long lão tổ ngẫm lại thì trong lòng nhỏ máu không thôi.

"Lâm Hiên, ngươi đừng để rơi vào trong tay bản lão tổ, nếu không chắc chắn ta sẽ rút hồn luyện phách, khiến ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh"

Lão quái vật đang oán độc lẩm bẩm thì chợt dừng độn quang, trên mặt lộ vẻ cảnh giác dị thường, đem thần thức thả ra đánh giá bốn phía: "Gia hỏa nào không biết sống chết, dám ở chỗ này mai phục bản lão tổ, lén lút không dám gặp người sao, cút ra đây cho ta."

"Có gì mà không dám?"

Oanh! Chỉ nghe một tiếng thét dài, một cột nước biển bốc cao lên tận trời như Giao Long xuất thế. Một thiếu niên vận thanh bào để hai tay sau lưng, thần thái an nhàn hiện ra giữa không trung.

"Là ngươi?" Độc Long lão tổ kinh ngạc. Sau đó trên mặt tràn đầy vẻ âm trầm cùng bạo ngược: "Lâm tiểu tử, ngươi dám hiện thân ở chỗ này? Sao, vừa mới còn to gan lớn mật muốn đánh lén lão phu?"

"Không sai" Lâm Hiên mỉm cười mở miệng: "Đúng là Lâm mỗ vừa có ý như vậy, đáng tiếc lão thiên gia đối với ngươi không tệ, xem ra ta không có cơ hội đó"

Lâm Hiên vốn tới đây trước một hồi, với thần thức cường đại hơn cả lão quái Động Huyền trung kỳ đã phát hiện lão ma vừa lúc chạy về. Vì vậy hắn liền thi triển Ẩn Nặc Thuật định đánh lén một phen. Có điều lão ma vừa từ cõi chết trở về, linh thức trở nên vô cùng mẫn cảm.

"Hừ, chỉ bằng một tiểu tử Ly Hợp kỳ như ngươi mà cũng muốn làm khó lão phu, thật không biết sống chết" Độc Long lão tổ lạnh lùng nói.

"Thật sao, lão gia hỏa, không thấy khẩu khí của mình quá lớn hay sao, ngươi cho là hiện tại bản thân còn mấy thành thực lực?" Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua thì lộ vẻ chế nhạo, ném đá xuống giếng là hành động ưu thích của hắn.

Chẳng qua Độc Long lão tổ không nghĩ như thế, tuy thực lực của tiểu tử này mạnh hơn tu sĩ cùng cấp mấy phần nhưng sao có thể uy hiếp được lão.

"Hiện tại đúng là lão phu có điểm suy yếu, có điều muốn bắt ngươi đem rút hồn luyện phách thì dư sức, ta phải cho ngươi rõ hai chữ hối hận viết làm sao."

Độc Long lão tổ hét lớn một tiếng, không còn tâm tư ở chỗ này khua môi múa mép cùng đối phương. Chỉ thấy lão vươn tay vỗ tại bên hông. Hai đạo sáng bay vút ra.

Là một đao một kiếm! Ngoài thân bốc ra ma khí lãnh liệt cùng điện hồ màu đen quấn quanh. Chúng lập lòe một chút liền chia làm hai hướng chém tới Lâm Hiên. Chiêu số đơn giản nhưng không kém phần thực dụng.

"Tới hay lắm"

Trên mặt Lâm Hiên vẫn lộ vẻ thản nhiên, bên hông kích cũng bắn ra hai đạo sáng. Độc Long lão tổ thấy rõ là hai vòng tròn có thuộc tính linh lực hoàn toàn khác biệt, đem ma đao tà kiếm của lão ngăn trở lại.

Thanh âm rổn rảng truyền vào tai, chỉ thấy mấy đạo sáng màu sắc khác nhau không ngừng truy đuổi kịch liệt giữa không trung, nhất thời khó phân thắng bại.

"Đáng giận" Lão quái vật nhịn không được mắng ầm lên, nếu không phải lúc này pháp lực của lão đã tiêu hao rất nhiều thì tiểu tử kia sao có thể ngang ngược đến thế.

Chỉ thấy thân thể lão quái vật rung lên rồi tỏa ra một đạo ma khí ngăm đen. Sắc mặt trở nên càng tái nhợt, đưa ngón trỏ cùng ngón cái tay phải miết một cái.

"Vù"

Ma khí quanh thân lão bắt đầu cuồn cuộn rồi tạo thành một vũng xoáy đen thùi sâu không đáy. Bên trong tản mát ra ma khí tanh tưởi khiến người ngửi phải muốn ói.

Một con Ma Mãng cực lớn ba đầu, dài hơn mười trượng hiện trong tầm mắt, trên lưng nó còn có một đôi cánh. Là Xà nhưng khí thế không hề kém cỏi Giao Long.

Có điều trên mặt Lâm Hiên không chút sợ hãi. Dù Độc Long lão tổ ở thời toàn thịnh thì hắn cũng không sợ. Huống chi hiện tại đối phương coi như đã tàn phế nửa người. Có thể gây nên điều gì bất ngờ?

Đáy mắt Lâm Hiên lóe lên ngân quang thì vẻ mặt trở nên cổ quái. Trên cái đầu ở giữa của Cự Mãng đang lơ lửng một tiểu nhân cao khoảng một tấc. Ngũ quan mặt mày giống hệt Độc Long lão tổ. Có điều đây là quang ảnh chứ không phải thực thể như Nguyên Anh.

Như vậy không phải là bí thuật, Ma Mãng chính là nguyên thần của lão ma hóa thành.

Lão gia hỏa giảo hoạt, nếu không phải hắn có Thiên Phượng Thần Mục khám phá huyễn thuật thì đã bị lừa gạt. Nhất định sẽ chịu thiệt.

Nghĩ vậy thì vẻ mặt Lâm Hiên âm trầm, lần nữa vươn tay vỗ tại bên hông, tế ra một cái túi rồi đánh lên một đạo pháp quyết.

Tiếng vù vù âm truyền vào tai, miệng túi vừa mở đã bốc ra thi khí màu trắng bệch. Rất nhanh thi khí tràn ngập trong vòng vài dặm. Bên trong ẩn hiện một quái vật cao gầy đang gầm gừ.

Độc Long lão tổ có điểm kinh ngạc, không ngờ tiểu gia hỏa này kiêm tu chính ma. Rất nhanh thi khí đã bị quái vật nọ hút sạch vào thân thể.

Một cương thi khô héo xuất hiện trong tầm mắt, mái tóc dài màu tím đón gió phất phới, khóe miệng lộ ra răng nanh, móng vuốt duỗi dài tới nửa tấc, nhìn sắc bén như lưỡi dao.

"Rống" Cương thi ngẩng đầu kêu gào, âm thanh khiến người chấn động phế phủ. Nương theo linh áp bàng bạc từ trên trời áp xuống, nó ầm ầm lao qua Ma Mãng.

Độc Long lão tổ trợn mắt hết cỡ, nhịn không được kinh hô:"Không thể nào. Ngươi chỉ là Ly Hợp, cương thi kia sao lại có tu vị Động Huyền?"

"Hắc hắc, sự tình ngươi không hiểu còn rất nhiều." Lâm Hiên quát lạnh một tiếng. Toàn thân nổi thanh quang vọt tới Độc Long lão tổ, trong tay đã có một cây thiền trượng đỏ như lửa. Hắn khẽ múa thì cả ngàn vạn trượng ảnh hiển hiện che phủ bầu trời. Nương theo tiếng Phật môn phạn xướng thì hung hăng đập xuống đỉnh đối phương

"Thông Linh Phật bảo!" Lão quái vật mặt đầy kinh hoảng, tay áo phất một cái, một cái chén ngọc từ tay áo bay ra, quay tròn một chút liền biến thành một màn sáng bảo vệ toàn thân.

Thấy còn chưa an toàn, Độc Long lão tổ cắn đầu lưỡi một cái, một ngụm máu huyết hòa với bổn mạng nguyên khí phun lên vòng bảo hộ, rất nhanh hòa tan vào trong đó.

Động tác này vừa mới chấm dứt thì công kích của Lâm Hiên đã hung hăng đánh tới.

Oành! Oành!

Chẳng qua tại sát na cuối cùng, ngàn vạn trượng ảnh đã quỷ dị hợp lại thành cự trượng lớn tới cả trăm trượng. Bên ngoài còn mang theo lôi hỏa, ngưng trọng như núi nện xuống Độc Long lão tổ.

"Cái này "

Lão quái vật thất sắc nhưng không kịp tránh né. Tiếng nghiền nát truyền vào tai, cho dù lão đã dốc hết toàn lực nhưng vòng bảo hộ vẫn chống đỡ không nổi, chỉ như là lấy trứng chọi đá. Trượng ảnh thế tới không nghỉ, hung hăng nện cả lão ma rơi ầm ầm xuống mặt biển.

Oành!

Những cơn sóng lớn cao tới cả mấy trăm trượng bốc lên, thanh thế còn đáng sợ hơn cả phong bạo. Hòn đảo nhỏ cách đó không xa trực tiếp bị dìm ngập. Cũng may trên đó không có người vô tội.

Vòng bảo hộ bị đánh nát nhưng không có nghĩa là Độc Long lão tổ đã ngã xuống. Cũng trong sát na cuối cùng, lão đã thi triển bí thuật nào đó tránh khỏi.

Chỉ thấy ở hơn trăm trượng xa, ma phong bốc lên rồi tụ lại, thân hình nhỏ thó của Độc Long lão tổ hiện trong tầm mắt.

Rồng mắc cạn bị tôm giỡn, lúc này Độc Long lão tổ như nỏ mạnh hết đà, một kích vừa rồi còn dẫn phát mấy thương thế của ngày hôm trước, thân thể đã có hiện tượng không chịu nổi.

Địch nhân có sủng vật là luyện thi Động Huyền Kỳ, hơn nữa một kích Thông Linh Phật Bảo kia mạnh còn không kém lão quái vật Động Huyền Kỳ.

"Ngươi thật sự là Lâm Hiên sao?" Đến lúc này Độc Long lão tổ có điểm hoài nghi hai mắt của mình.

"Ngươi nói thử xem?" Lâm Hiên cười lạnh, Thân hình lóe lên thanh quang rồi biến mất. Lão quái vật vội nâng tay phải, mấy chục viên lôi châu trong tay áo bay vút ra xoay tròn, không nổ tung mà là hợp thành một trận thế kỳ lạ.

Chỉ thấy không gian chấn động, Lâm Hiên đã xuất hiện ở gần lão ma. Có điều một màn sau đó đã khiến hắn kinh ngạc.

Phốc! Phốc! Phốc!

Những lôi châu kia bắn ngược lại rồi cách không chui vào thân thể Độc Long lão tổ, khí thế của lão ma bắt đầu tăng vọt một cách điên cuồng.

"Đây là bí thuật gì?" Lâm Hiên có điểm không tin. Chỉ là mấy chục viên lôi châu mà có thể khiến lão ma cầu sống trong cửa chết sao? Nhất định là ma đạo thần thông nào đó, không khác gì uống rượu độc giải khát.

"Ta bất kể ngươi có phải Lâm tiểu tử hay không, dám khi nhục bản lão tổ như thế, cùng lắm thì bỏ đi thân thể này, dù sao ta cũng chuẩn bị tìm thân thể mới để đoạt xá"

Lão ma còn đang oán độc mở miệng thì Lâm Hiên khẽ múa tay phải, ngàn vạn trượng ảnh hiển hiện, lại là chiêu cũ đập xuống đỉnh đầu lão quái vật.

Chẳng qua lần này Độc Long lão tổ không tế ra bảo vật phòng ngự, chỉ thấy trong tay có một tấm tàn phù màu vàng kim óng ánh, đại khái đã bị xé rách một phần ba. Bên trên có vẽ một quả chuông nhỏ.

Phù bảo! Lâm Hiên đảo mắt qua thì lộ vài phần kinh ngạc. Với thần thông hiện tại, hắn cũng có thể tự luyện chế ra. Có điều tấm tàn phù trước mắt lại tỏa ra khí thế cổ quái, khiến trống ngực hắn đập rộn lên. Một dự cảm bất hảo dâng lên trong lòng.

Lâm Hiên nhướng mày nhưng đã không kịp biến chiêu, chỉ có thể hít sâu đem càng nhiều pháp lực truyền vào thiền trượng.

Lập tức thanh âm Phạn xướng nổi lên, trượng ảnh càng trở nên dày đặc, sau đó tụ lại thành một trượng ảnh cực lớn như trước nhưng uy lực tăng tối thiểu hai thành. Lôi hỏa cùng điện quang xèn xẹt hiển hiện ra.

Mắt thấy Độc Long lão tổ sắp bị đánh nát thây thì tàn phù không gió tự cháy. Một tầng kim quang chợt lóe, bên trong có một chiếc chuông đồng tạo hình cổ xưa, bạo tỏa một luồng khí tức cường đại mà thần bí. Sau đó chuông đồng lóe lên đem Độc Long lão tổ bảo hộ bên trong.

Sau một khắc, công kích Lâm Hiên đã đánh tới.

Bành!

Tiếng nổ lớn truyền vào tai, toàn bộ không gian rung rẩy, sóng xung kích cùng gió mạnh quất ra bốn phía. Những nơi dư chấn đi qua thì sóng dữ ngập trời, đảo nhỏ cách đó không xa đã hoàn toàn bị nước biển nuốt hết.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ âm trầm. Một kích toàn lực của hắn uy lực là vậy mà không gây nổi cho chiếc chuông đồng kia một vết rạn. Phù bảo kia có uy lực đáng sợ đến cỡ nào?

Độc Long lão tổ thấy thế hung hăng cùng oán độc lên tiếng:"Lâm tiểu tử, chỉ bằng ngươi mà muốn công phá phòng ngự của bổn lão tổ sao, đừng có nằm mộng, phù triện này của ta đoạt được trong di tích chi hải, chính là dùng Tiên Thiên Linh Bảo chế thành phù bảo."

"Cái gì, Tiên Thiên Linh Bảo?"

Lâm Hiên kinh ngạc dị thường, hắn đương nhiên biết rõ Tiên Thiên Linh Bảo có uy lực lớn hơn Hậu Thiên Linh Bảo thế nào.

Theo lẽ thường, với thân phận Độc Long lão tổ thì đừng mơ có được bảo vật nghịch thiên như vậy. Chẳng qua là tình huống Đông Hải có chỗ đặc thù, di tích chi hải từng là nơi Tán tiên cùng Thiên Sát Minh Vương quyết đấu, rất có thể đã lưu lại một tầm tàn phù như vậy.

Nhưng ngoài kinh hãi thì Lâm Hiên cũng thầm kêu may mắn không thôi. May nó chỉ là phù triện phòng ngự, nếu đổi thành công kích thì hắn đã phải chạy trối chết.

Lão quái vật có thể đào thoát khỏi hoang đảo thần bí kia, xem ra phù triện nọ đã phát huy hiệu quả không nhỏ.

Như vậy cần tiếp tục gia tăng công kích. Lâm Hiên phất tay áo một cái, Ma Duyên Kiếm đã bay vút ra. Hắn duỗi tay nắm chặt, đem pháp lực như nước lũ truyền vào.

Sau đó Lâm Hiên nâng kiếm hung hăng bổ về lão ma. Vô thanh vô tức, một đạo kiếm khí mênh mông hiển hiện, tụ lại huyễn hóa thành một quái vật đầu rồng thân ngựa có hai cánh, lớp vảy toàn thân lưu chuyển ngân quang.

Kỳ Lân! Thần thú vừa hiện thân đã tản mát ra lệ khí vô hạn, uy phong lẫm lẫm nhào tới địch nhân, như có thể xé rách hết thảy phòng ngự.

Có điều kết quả lại lần nữa khiến Lâm Hiên thất vọng. Sấm thì lớn mà mưa thì nhỏ, không phải uy lực của Ma Duyên Kiếm quá yếu mà phòng ngự của phù bảo thực sự quá cường hãn.

Trong Kim Chung Tráo, khí tức Độc Long lão tổ đang không ngừng gia tăng, thậm chí bằng mắt thường, có thể thấy tay trái đã đứt rời một lần nữa đang mọc lại.

Vẻ mặt Lâm Hiên khó coi đến cực điểm, không ngờ đám lôi châu nọ lại có hiệu quả nghịch thiên như vậy.

Ma Duyên Kiếm không hữu dụng, có thi triển Huyễn Linh Thiên Hỏa hoặc Thiên Long Chi Nha cũng vô ích.

Chẳng lẽ phải chạy khỏi nơi này sao? Lâm Hiên không cam lòng, có cơ hội tốt này mà không thể diệt trừ Độc Long lão tổ, chờ lão đoạt xá thì muốn giết còn khó hơn gấp bội. Huống chi Đông Hải đang loạn lạc, có trời mới biết đối phương sẽ trốn đi đâu.

Nhất thời Lâm Hiên trở nên lưỡng lự. Nhưng đúng lúc này dị biến nổi lên, một hồi tiếng rồng ngâm vang lên bên hông. Hắn còn chưa có động tác thì một đạo kim quang liền từ trong túi bay vút ra, lập lòe một chút thì hiện một bảo vật vàng óng như một chiếc ngọc tỷ, tại bốn mặt cùng ở giữa có năm con Kim Long quấn quanh.

Ngũ Long Tỷ!

Lâm Hiên ngẩn ngơ, sau đó lộ vẻ suy tư. Lần trước đối mặt với hóa thân của Độc Long lão tổ, bảo vật này đã từng đại triển thần uy, biến nguy thành an giúp hắn chiến thắng cường địch.

Khi đó Ngũ Long Tỷ đã hấp thu phù bảo đến từ Ma giới, lần này lại có phản ứng thông linh với phù bảo Tiên Thiên Linh Bảo.

Sao nó lại có thần hiệu này? Lâm Hiên không hiểu mà cũng không biết nên làm sao. Ngũ Long Tỷ quá mức thần bí, bất quá hắn vẫn đem pháp lực toàn thân truyền vào.

Ngũ Long Tỷ chợt lóe kim quang rồi hung hăng nện tới phía trước.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx