sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2485: Huynh Muội Tương Tàn

Chỉ vẻn vẹn hơn mười nhịp thở, nhưng cảm giác lại giống như trải qua thời gian rất lâu vậy. Gió mạnh cuối cùng cũng tan đi, dư âm vụ nổ chậm rãi biến mất.

"Hô!"

Phạm lão giả thở nhẹ một hơi, thần sắc tái nhợt. Màn vừa rồi thật đúng là nguy hiểm, thiếu chút đã lật thuyền trong mương rồi, Lâm tiểu tử kia thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.

Biểu hiện của bà lão đầu bạc cũng chẳng khác bao nhiêu, mặt lộ vẻ may mắn thoát nạn. Tuy rằng thực lực của Lâm tiểu tử cũng không đáng nói, nhưng dù sao hắn cũng là Tu Tiên giả Động Huyền kỳ, uy lực tự bạo trong phạm vi chật hẹp của căn phòng đá này cũng không phải chuyện đùa.

Cũng may cuối cùng vẫn vượt qua được, nếu không khéo mà lại chết một cách không rõ ràng tại đây thì mới thực sự là quá oan ức.

Nhưng vấn đề tiếp theo lại nảy sinh. Vừa rồi vụ Lâm Hiên tự bạo uy lực không phải chuyện đùa, vậy mà gian thạch thất nho nhỏ này lại vẫn không chút sứt mẻ như cũ. Có cảm giác như vừa rồi hình như chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì, đừng nói là bề mặt căn phòng không hề có chút trầy xước, mà ngay cả các cột đá xếp đặt lộn xộn lúc trước cũng vẫn hoàn hảo như cũ, vị trí hoàn toàn không có chút xê dịch.

Điều này làm sao có thể?

"Chỉ là một gian thạch thất làm sao lại có thể cứng rắn đến như vậy?"

Tiếng thì thào của bà lão đầu bạc truyền đến, đồng thời nét mặt cũng thực sự rung động.

"Hừ, không có chuyện gì là không thể xảy ra. Nếu không phải là do lối vào động phủ của Linh Hoa Tiên Tử có cấm chế kỳ lạ thì năm đó ta đã lấy hết tất cả bảo vật ở đây rồi, làm gì còn phải trả giá lớn như vậy để làm những chuyện như thế này." Lão giả họ Phạm nói, nhưng trên nét mặt hắn hiện tại cũng đầy vẻ âm trầm.

"Ừm, nói vậy cũng không sai, nhưng cấm chế này là sao? Sư huynh có chắc hoàn toàn biết rõ không?" Bà lão đầu bạc chầm chậm nói.

"Nếu như không nắm chắc mười phần thì lão phu cũng không chuẩn bị việc này làm gì."

Một lần nữa lão giả nhìn về phía những cột đá rồi khẽ thở dài: "Năm đó khi lão phu vô tình phát hiện ra động phủ của Linh Hoa Tiên Tử, nhưng lại tay không quay về, không hề có được bất cứ bảo vật gì. Sau đó ta băn khoăn tra tìm trong rất nhiều các loại điển tịch, sau cùng cũng biết rõ được cấm chế cản đường này chính là ‘Huyền Âm Ma Cấm’ đã thất truyền từ lâu của Ma đạo."

"Cái gì? Huyền Âm Ma Cấm, đây không phải là một trong Tam đại cấm chế rất nổi tiếng của Ma đạo thời Thượng cổ hay sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây, không phải Linh Hoa Tiên Tử tu luyện Tự Nhiên tiên pháp ư?" Bà lão tóc bạc biến sắc, hơi chút giật mình hỏi tiếp: "Sư huynh, ngươi có nhận lầm hay không vậy?"

"Sư muội, ngươi cũng không nên suy nghĩ nhiều làm gì, nếu lão phu đã nói có mười phần nắm chắc thì tuyệt đối sẽ không nhận sai cấm chế này. Còn chuyện Linh Hoa Tiên Tử là Đức Lỗ Y tại sao lại biết cấm chế của Ma Đạo thì ta cũng không thể biết được." Lão giả thì thào. "Dù sao cũng chỉ cần bài trừ cấm chế này là được rồi."

"Sư huynh nói có lý, nếu ngươi đã đọc qua điển tịch thì nhất định là cũng đã tìm ra cách phá giải rồi, hơn nữa còn có liên quan tới Nguyên Anh của tu sĩ. Nếu không thì Cẩm Y Tôn Giả, Ác Hỏa Đầu Đà, Dịch phu nhân cũng có vài phần quen biết, lúc đầu tất cả đều hợp tác tầm bảo, vậy mà bây giờ tại sao lại nhất định phải đánh lén bọn hắn?" Đôi mắt của bà lão tóc bạc nửa khép nửa mở, vẻ như đang chờ đợi đối phương đưa ra lời giải thích cho mối nghi ngờ này.

"Sư muội nói đúng. Sau khi lão phu bỏ ra vô số tâm huyết cuối cùng cũng tìm ra phương pháp giải trừ Huyền Âm Ma Cấm. Cấm chế này huyền diệu vô cùng, lực phòng ngự lại càng đạt đến mức độ không thể tưởng tượng nổi, nếu như muốn dùng sức lực để phá giải tuy rằng không phải là làm không được, nhưng mà đừng nói những tu tiên giả Động Huyền kỳ như chúng ta, mà kể cả là Đại năng Phân Thần kỳ đi chăng nữa, nếu như không mất nửa năm, một năm cũng đừng hòng phá được."

"Mà nếu trì hoãn thời gian lâu như vậy ở sâu trong Hàn Phách Băng Nguyên, cho dù là kẻ có may mắn nghịch thiên đi chăng nữa, không sớm thì muộn cũng bị Yêu tộc phát hiện. Cho nên không thể nào dùng sức lực để phá cấm chế này được, nhưng nếu như gom góp đủ bốn cái Nguyên Anh của tu sĩ có tu vi ngoài Động Huyền kỳ để thi triển thuật huyết tế thì chỉ mất cao nhất là nửa canh giờ là đã có thể giải trừ được cấm chế này rồi." Lão giả họ Phạm tỏ vẻ hung dữ nói.

"Thì ra là vậy." Rốt cuộc bà lão tóc bạc đã hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối. Lúc đầu tuy rằng bà ta vẫn phối hợp với lão giả họ Phạm để hành động, nhưng mà đối với tất cả những chuyện này vẫn còn rất mơ hồ, còn hiện giờ thì toàn bộ bí ẩn đều đã rõ ràng.

Tuy nhiên ngay lập tức trên mặt bà ta lại lộ ra vẻ u sầu: "Nhưng mà Lâm tiểu tử đã tự bạo mất rồi, chúng ta vẫn thiếu một Nguyên Anh, giờ phải làm thế nào?"

"Cái này..."

Lão giả họ Phạm giơ tay chống cằm, nét mặt lộ vẻ quái lạ: "Biện pháp là do con người nghĩ ra, chỉ cần có chút thay đổi thì vẫn có thể giải quyết được."

"Thay đổi, thay đổi như thế nào?" Bà lão tóc bạc nghe nói còn có cách khác phá giải cấm chế đáng sợ này không khỏi vui mừng hết sức. Bởi dù sao đi nữa thì vì chuyện này mà bọn họ đã phải mạo hiểm rất nhiều, cho nên bà ta cũng không muốn tay không mà quay về.

"Ồ..."

Đúng lúc này, Phạm lão giả lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc nhìn về phía sau bà lão tóc bạc.

"Chuyện gì vậy?" Bà lão tóc bạc kinh ngạc, lập tức quay đầu lại.

Khóe miệng lão giả họ Phạm khẽ nhếch lên.

Một thanh tiên kiếm màu đen được bọc bởi một tầng ánh sáng chợt lóe một cái đã chém bay đầu bà lão tóc bạc. Sau đó một cái Nguyên Anh cao khoảng một tấc liền xuất hiện, trên mặt vẫn còn đọng lại vẻ mờ mịt, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Lão giả họ Phạm bên kia cũng không ngừng lại mà tay áo bào phất một cái, thiên la địa võng vừa rồi cũng bay vút ra giam cầm Nguyên Anh lại.

"Tại sao …?"

Mắt của Nguyên Anh đỏ ngầu như muốn nứt ra, âm thanh cao vút vang lên, rút cuộc đến giờ phút này bà ta mới kịp phản ứng.

"Tại sao ư, câu này còn phải hỏi sao?"

Lão giả họ Phạm ung dung đáp: "Sư muội, ngươi quá ngây thơ! Tiểu tử họ Lâm đã tự bạo rồi, hiện giờ nếu muốn giải trừ cấm chế này thì còn thiếu một cái Nguyên Anh, vậy thì chỉ cần lấy Nguyên Anh của ngươi thay thế không phải là giải quyết xong rồi sao?"

"Nhưng mà... ta là sư muội của ngươi!" Thanh âm của bà lão tóc bạc tương tự như tiếng hót của chim Đỗ Quyên: "Chúng ta đều là đệ tử của sư phụ, đồng môn học nghệ đã mấy ngàn năm..."

"Hừ, vậy thì sao? Tu tiên vốn là chuyện nghịch thiên, muốn đạt được con đường trường sinh thì ngoài cơ duyên còn cần vận khí, các loại bảo vật lại là thứ thiết yếu, ai giữ lấy tư nguyên càng nhiều thì lại càng gần với trường sinh bất lão hơn. Tình đồng môn đối với ta chẳng là gì cả …"

"Bảo vật lưu lại của Linh Hoa Tiên Tử ta nhất định phải đoạt được, hơn nữa hiện giờ Yêu tộc ở Hàn Phách Băng Nguyên đã có chuyện, nếu như ta bỏ qua cơ hội lần này chờ đến lần tiếp theo mới lấy bảo vật thì sự nguy hiểm sẽ cao hơn gấp bội! Ngươi cho rằng ta sẽ làm chuyện ngu ngốc như thế ư? Vậy nên sư muội đành phải chịu oan uổng rồi." Lão giả họ Phạm nói một cách rất vô liêm sỉ.

"Ngươi..."

Nguyên Anh kia đã bị ép đến mức nói không thành lời, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói: "Tốt, quả nhiên là sư huynh tốt của ta! Nhưng mà thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo, nếu ngay cả tình đồng môn mà ngươi cũng không thèm đếm xỉa thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx