sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2579-2581: Huyền Băng Lão Tổ Và Phân Thân Của Đào Ngột

"Không tốt!"

Vừa thấy cảnh này Lâm Hiên liền biến sắc, nhưng lời còn chưa dứt, hai cỗ linh áp cực kỳ kinh người đã phóng thẳng lên trời, bạch quang cùng hắc khí hung hăng đụng vào nhau.

Mọi thứ trở nên yên tĩnh, nhưng ngay sau đó, chỉ thấy một chiếc vòi rồng trắng xóa phóng thẳng lên trời, toàn bộ không gian bắt đầu vặn vẹo, qua mấy hơi thở, bỗng vang lên một tiếng xoẹt xẹt, giống như âm thanh vải gấm bị người ta mạnh mẽ xé rách.

"Cái này..."

Với kiến thức uyên bác của Lâm Hiên mà trông thấy cảnh này cũng không khỏi ngẩn ngơ, không gian bị xé toang ra.

Chính xác là bị hai cỗ lực lượng khổng lồ xé rách, toàn bộ vỡ vụn.

Trảm phá hư không đối với Tu Tiên giả đẳng cấp như Lâm Hiên cũng không đến nỗi là không thể tưởng tượng. Vốn lấy thực lực của hắn, nhiều nhất cũng chỉ đem không gian xé ra một khe hở cỡ hơn trượng mà thôi.

Nhưng trước mắt...

Cho dù khoảng cách khá xa nhưng thông qua Thiên Phượng Thần Mục, Lâm Hiên vẫn có thể thấy được rõ ràng. Toàn bộ bầu trời bị xé rách ra, khe hở dài đến trăm dặm, cho dù đứng ở đây, hắn vẫn cảm nhận được bên trong khe nứt đang tràn ra một cỗ pháp tắc chi lực.

Một cỗ khí tức hủy diệt.

Thiên Địa pháp tắc, chỉ có tồn tại Độ Kiếp kỳ mới có chạm đến Lĩnh Vực.

Bầu trời bị cỗ lực lượng cuồng bạo này không ngừng xé rách, lại qua một lúc, tiếng sấm giật ầm ầm liên hồi, chỉ thấy xa xa phía chân trời, một đạo ánh sáng vô cùng chói mắt hiện ra.

Ban đầu dường như chỉ có một tia, nhưng trong phút chốc đã biến lớn vô số lần, đồng thời một cỗ áp lực cường đại từ đó tỏa ra, nương theo ánh sáng khiến người ta kinh tâm động phách tràn ngập bốn phương tám hướng.

Oanhhh!

Những tiếng nổ lớn liên tục vang lên, ánh sáng kia lan tỏa với tốc độ cực nhanh, những nơi mà nó đi qua, bất kể là núi đá hay cỏ cây, tất cả đều như một tờ giấy, nhanh chóng hóa thành tro bụi.

"Không...Không tốt."

Những tưởng cách xa mấy ngàn dặm thì vô luận thế nào cũng không bị ảnh hưởng của trận chiến, nhưng giờ khắc này trên mặt Lâm Hiên đã hiện ra vẻ sợ hãi.

Tồn tại Độ Kiếp kỳ sao có thể dùng lẽ thường mà phỏng đoán, chính mình còn quá nhỏ bé, chỉ xem bọn hắn đấu pháp mang đến nguy hiểm như vậy. Dường như chỉ trong nháy mắt, ánh sáng kia đã giết đến trước mắt, Lâm Hiên muốn tránh cũng không được, chọi cứng là lựa chọn duy nhất.

Cũng may là hắn phản ứng cực kỳ nhanh chóng.

Ban đầu tuy còn hơi luống cuống, nhưng sau đó động tác không trì hoãn một chút nào.

Chỉ thấy tay áo phất lên, một đoàn hỏa diễm năm màu từ trong tay áo ngư du mà ra, mới đầu chỉ lớn bằng quả trứng gà, nhưng sau một lúc đã cháy bùng lên.

Năm màu lưu ly cũng biến thành một biển lửa xanh thẳm.

Hàn khí đáng sợ bao trùm khắp khuôn viên vài dặm, nhiệt độ xung quanh hạ xuống nhanh đến mức khiến kẻ khác phải kinh hãi. Sau đó Lâm Hiên nâng tay phải lên, một ngón tay điểm về phía trước.

"Nhanh!"

Theo động tác của hắn, Huyễn Linh Thiên Hỏa bỗng nhiên chia làm mấy phần, theo các phương hướng khác nhau mà bay vút đi. Sau đó, mỗi đạo hỏa diễm kết hợp cùng Thiên Địa nguyên khí xung quanh, từng bức tường băng xanh thẳm hiện ra trước mắt.

Có đến hơn mười bức, hơn nữa, bề dày của chúng lên đến hơn một trượng, lực phòng ngự đương nhiên không tầm thường.

Nhưng trên mặt Lâm Hiên vẫn lộ vẻ lo lắng không yên, kỳ thực, trong tình huống này tế ra bảo vật phòng ngự mới lựa chọn chính xác. Nhưng thời gian không cho phép, chỉ có thể lui một bước tính một bước.

Huyễn Linh Thiên Hỏa dùng để công địch đương nhiên là vô cùng mạnh mẽ, nhưng dùng để phòng thủ thì khiên cưỡng một chút. Nhưng Lâm Hiên tin tưởng nó sẽ không khiến mình thất vọng.

Ý niệm trong đầu chưa kịp chuyển qua, sắc mặt Lâm Hiên trở nên vô cùng ngưng trọng, ánh sáng đáng sợ kia đã va chạm với tường băng.

Tường băng giống như bị ném vào núi lửa, chỉ ngăn cản được một khắc đã bắt đầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà tan chảy.

Lớp tường băng đầu tiên nhanh chóng trở thành hư vô.

"Cái này..."

Sắc mặt Lâm Hiên bắt đầu trở nên khó coi.

Nhưng không đợi Lâm Hiên suy tư, ánh sáng đã lan tới tường băng tiếp theo. Không khác nhiều so với lúc trước, tường băng gần như ngay lập tức bị tan chảy.

Đương nhiên, ánh sáng kia cũng không phải không tổn hao chút nào, uy lực rõ ràng đã suy yếu rất nhiều. Phòng ngự tuy không phải thế mạnh của Huyễn Linh Thiên Hỏa, nhưng rõ ràng nó cũng có tác dụng nhất định.

Hiện tại chỉ còn một bức tường băng cuối cùng, trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ ngưng trọng, nhưng cũng không sợ hãi. Hai tay hắn nâng lên, nhanh như chớp đánh ra liên tiếp mấy đạo pháp quyết, đồng thời quát một tiếng:

"Nhanh!"

Lời còn chưa dứt, tường băng kia lấy tốc độ không thể tưởng tượng được mà bành trướng lên.

Nó đã không còn là bức tường nữa mà giống như một băng sơn thựa sự, lực phòng ngự cũng không còn như trước mà tăng lên hàng chục lần.

Một khắc sau, ánh sáng đã lan đến.

Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, lúc này có thể ngăn cản hay không?

Ngay sau đó đã có kết quả.

Ánh sáng kia tuy không phải nhắm vào Lâm Hiên, nói thẳng ra là dư ba của trận chiến giữa hai vị đại năng Độ Kiếp kỳ kia. Nhưng uy lực đúng là khiến người ta trợn mắt líu lưỡi, cái băng sơn kia nhanh chóng bị bào mòn.

Đáng giận!

Lâm Hiên nâng tay phải lên, động tác nhanh đến kinh người điểm về phía trước, theo động tác của hắn, băng sơn đang bị tiêu tan kia nhanh chóng khôi phục.

Một bên không ngừng làm tan chảy, một bên không ngừng khôi phục, theo thời gian trôi qua, dần dần đạt tới sự cân bằng.

"Hô!"

Lâm Hiên thở hắt ra một hơi, an nguy của mình đã không còn đáng ngại.

Toàn bộ quá trình nói thì phiền phức nhưng thực ra chỉ qua mấy hơi công phu, ánh sáng kia tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Sau khi nó tán đi, tay áo Lâm Hiên phất lên một cái, băng sơn kia đã biến mất không còn tăm hơi mà biến thành Huyễn Linh Thiên Hỏa, hắn liền thu nó vào tay áo.

Mà sau biến cố này, bên kia tình thế đã khác, dường như song phương đã phân thắng bại, nhưng cũng không có kẻ vẫn lạc. Tuy nhiên, khí tức của kẻ mà Lâm Hiên cho là Huyền Băng lão tổ kia đã yếu đi rõ rệt, đột nhiên, hắn hoàn toàn biến mất...

"Cái gì..."

Con ngươi Lâm Hiên co lại, đối phương không phải bị diệt sát, chẳng lẽ đã dùng bí thuật nhanh chóng dịch chuyển để bảo mệnh? Ý nghĩ này chưa kịp chuyển qua, đã thấy không gian ở phía trước mấy trăm trượng đột nhiên chấn động, sau đó một lão giả áo bào xanh lảo đảo xuất hiện.

Sắc mặt của lão tái nhợt vô cùng, bên khóe miệng còn dính một vệt máu, rõ ràng đã bị thương rất nặng, nhưng một thân Yêu khí vẫn cường đại vô cùng.

Huyền Băng lão tổ!

Nếu lúc trước Lâm Hiên còn hoài nghi thì giờ khắc này hắn đã có thể khẳng định thân phận của đối phương. Tuy tướng mạo của lão so với Băng lão Yêu hoàn toàn bất đồng, nhưng khí tức hóa thân và bản thể vẫn có vài phần tương tự.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một nụ cười khổ, không nghĩ tới lại gặp đối phương trong tình huống này.

Phóng nhãn khắp Băng Hải giới, kẻ tung hoành hai tộc Nhân Yêu, tồn tại Độ Kiếp kỳ duy nhất - Huyền Băng lão tổ. nhưng giờ khắc này, vị đại năng trong truyền thuyết lại chật vật đến cực điểm, lảo đảo đi ra từ khe nứt không gian.

Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, có thể ngẫu nhiên gặp mặt cường giả Độ Kiếp kỳ, đối với Tu Tiên giả tuyệt đối là đại cơ duyên, nếu được đối phương chỉ điểm, chỗ tốt đúng là nhiều vô số kể.

Nhưng lần này lại khác!

Huyền Băng lão tổ trước mắt đã như đèn cạn dầu, tính mạng của lão còn khó giữ, Lâm Hiên sao còn dám mơ đến chỗ tốt nào cơ chứ? Chỉ cần không bị sa vào vũng nước đục này, chính mình đã thắp nhang thơm cảm tạ rồi.

Loại tình huống này không ổn đến cực điểm, mặc dù hắn chưa kích phát Tùy Cơ Truyền Tống phù, nhưng hai tay nắm chặt, những đạo pháp quyết vô cùng thâm ảo liên tiếp bắn ra từ đầu ngón tay, bao khỏa toàn bộ thân thể. Cẩn tắc vô áy náy, Lâm Hiên chuẩn bị dùng bí thuật Ảo Ảnh độn, rời khỏi chốn thị phi này trước rồi tính sau.

Đúng thời khắc này, một tiếng gầm rống kinh thiên động địa vang lên.

Thanh âm kia cực lớn, dường như khiến cả Thiên Địa phải run rẩy. Lâm Hiên cảm thấy đầu óc choáng váng, khí huyết toàn thân nhộn nhạo, đạo pháp quyết chuẩn bị xuất ra đột nhiên bị cắt đứt.

"Không thể nào!"

Sắc mặt Lâm Hiên cuồng biến, hắn hít sâu một hơi, liên tục vận chuyển đạo pháp quyết trong cơ thể, đè nén cảm giác kinh hoàng kia, nhưng sắc mặt hắn lại lại trở nên khó coi vô cùng.

Chỉ là một âm thanh mà thôi!

Chỉ là uy lực của một tiếng rống đã mạnh mẽ bài trừ bí thuật Huyễn Ảnh độn của mình, chuyện này nếu không tận mắt chứng kiến, bất luận ai nghe kể cũng cho là bịa đặt.

Nói là bưu hãn cũng chưa đủ, đây là thực lực của tồn tại Độ Kiếp kỳ trong truyền thuyết sao?

Lão quái vật đẳng cấp này trước kia Lâm Hiên từng tiếp xúc khá nhiều, nhưng cơ bản đều là hóa thân, phân hồn. Thực lực tuy vượt xa tu sĩ cùng giai, nhưng cũng kém xa bản thể, cảnh giới vẫn bị vây tại Phân Thần kỳ. Kinh nghiệm giao thủ của bọn hắn, không đủ tư cách để suy xét thực lực của tồn tại Độ Kiếp kỳ.

Bản tôn của Hàn Long chân nhân thì Lâm Hiên có duyên gặp mặt, cũng chỉ khiếp sợ trước sự hào phóng của đối phương, nhưng lại chưa từng thấy hắn ra tay.

Ý niệm trong đầu chuyển qua, mặc dù kinh nghiệm của Lâm Hiên vô cùng phong phú, nhưng vẫn cảm thấy chấn kinh trước sự đáng sợ của cường giả Độ Kiếp kỳ.

Trong nhất thời hắn lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, đối phương có thể chặt đứt bí thuật Huyễn Ảnh độn của mình, vậy cái Tùy Cơ Truyền Tống phù kia có hiệu quả hay không? Nếu tại thời điểm truyền tống, đối phương thi triển bí thuật không gian ngăn cản, truyền tống thất bại đã đành, không chừng còn bị cuốn vào không gian loạn lưu, như vậy mới là vạn kiếp bất phục.

Tuy điều này chỉ là phỏng đoán của Lâm Hiên, nhưng hắn thực sự không muốn mạo hiểm cái mạng nhỏ của mình. Mà trong phút chốc trì hoãn này, đã làm hắn bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để chạy trốn. Chỉ thấy phía chân trời có một đám hắc khí dần hiện ra, ban đầu chỉ có một điểm, nhưng rất nhanh, một đám Ma Vân đen kịt đã hiện ra trước mắt.

Tiếng ầm ầm vang lên, Ma Vân đã cuồn cuộn lao về hướng này.

Lâm Hiên thở dài, thời điểm này đã quá muộn để chạy trốn, mà có khi càng hấp dẫn sự chú ý của ma đầu này. Là phúc không phải họa, là họa tránh cũng không được, việc đã đến nước này, cứ yên lặng theo dõi kỳ biến rồi mới đưa ra lựa chọn là chính xác nhất.

Hiện tại Lâm Hiên hy vọng đối phương xem mình như con sâu cái kiến mà trực tiếp bỏ qua.

Ý nghĩ thì đúng, nhưng muốn toại nguyện lại không thuận lợi như thế.

"Ngu xuẩn, chạy? Ngươi có thể chạy đi đâu?"

Thanh âm giống như sấm sét vang lên, ngữ khí tràn đầy vẻ giễu cợt: "Ngoan ngoãn đưa kiện bảo vật kia cho ta, còn giao ra Yêu đan nữa, bản tôn có thể hạ thủ lưu tình, cho ngươi một cơ hội bước vào Luân Hồi."

"Hừ, hoa ngôn xảo ngữ, ngươi cho rằng bản lão tổ sẽ tin tưởng sao, rơi vào tay ngươi, chỉ sợ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, đã như vậy, không bằng cùng ngươi liều mạng."

Lão giả áo bào xanh trên mặt lộ ra một tia quỷ dị.

Lão hít sâu một hơi, toàn thân linh quang đại phóng, cả người hoàn toàn biến mất, biến thành một con Cự Lang toàn thân dài đến hơn trăm trượng.

Cự Lang này lông trắng như tuyết, toàn thân được bao khỏa bởi một cỗ Yêu khí lăng lệ dị thường, sau khi thành hình liền hung hăng bổ nhào về phía Ma Vân.

"Muốn chết, sự tình đã tới nước này, ngươi còn cho rằng mình có tư cách liều mạng với bản tôn sao?"

Thanh âm mỉa mai vang lên, đám Ma Vân kia trở nên sôi sục, sau đó 'bành' một tiếng thật lớn, ma khí khuếch tán ra bốn phương tám hướng, một đầu quái vật cao đến trăm trượng hiện ra trước mắt.

So với Cự Lang, quái vật này trông dữ tợn đến cực điểm, mặt người, chân hổ, cái miệng lớn như hồ máu, răng nanh trắng hếu lộ cả ra ngoài, trên cái đuôi dài cả trượng có chi chít gai đen nhọn hoắt, bên ngoài thân thể được bao phủ bởi một lớp lông dày đặc.

Đào Ngột!

Lâm Hiến thiếu chút nữa không nhịn được mà thét lên một tiếng.

Đúng vậy, đây tuyệt đối là Đào Ngột - một trong tứ hung. Lúc còn ở hạ giới, Lâm Hiên đã không ít lần tiếp xúc với phân hồn của nó.

Bởi vậy tuyệt đối không thể nhầm lẫn được.

Trong nhất thời, hắn kinh hoảng thất sắc, nhưng rất nhanh đối với phán đoán của mình sinh ra vài phần nghi hoặc.

Không đúng, Đào Ngột nổi danh trong tứ hung chính là một Chân Linh, hơn nữa còn có tiếng tăm lừng lẫy trong những tồn tại Chân Linh. Cụ thể là thế nào thì Lâm Hiên không rõ ràng lắm, nhưng chắc hẳn không kém chút nào so với tu sĩ Độ Kiếp hậu kỳ. Mà quái vật trước mắt tuy vô cùng đáng sợ, nhưng rút cuộc cũng chỉ là Độ Kiếp sơ kỳ, về điểm này thì hắn có thể khẳng định.

Loại tình huống này có hai khả năng, một là Đạo Ngột bị trọng thương, khiến cho thực lực đại giảm, hai là trước mắt chỉ là một cỗ hóa thân mà thôi.

Những vị đại năng Nhân tộc hoặc Yêu tộc có thể tu luyện hóa thân, đương nhiên Chân Linh Đào Ngột cũng có thể. Hơn nữa, tên này quả thực là bưu hãn vô cùng, tu luyện thân ngoại hóa thân mà cảnh giới đạt đến Độ Kiếp kỳ.

Trong hai tình huống này, Lâm Hiên nghiêng về tình huống thứ hai nhiều hơn.

Trong nhất thời, Trong lòng Lâm Hiên khẩn trương đến cực điểm, nói là mình cùng Đào Ngột có huyết hải thâm thù cũng chưa đủ. Toàn bộ kế hoạch của hắn tại hạ giới bị mình phá hư, một đám Phân Thần mà hắn cử đi cũng bị mình diệt sát. Hiện tại nếu bị hóa thân này phát hiện, há lại buông tha?

Bây giờ lập tức vận công, cùng Huyền Băng lão tổ đối phó Đào Ngột, hay thừa cơ hắn chưa phát hiện mà bỏ trốn?

Lâm Hiên lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Huyền Băng lão tổ rõ ràng đã như nỏ mạnh hết đà, cho dù có thêm chính mình thì tác dụng cũng không lớn.

Vậy còn lựa chọn thứ hai thì sao?

Nhưng ở khoảng cách gần như vậy, Lâm Hiên khó mà tin được hắn không phát hiện ra thân phận của mình, sở dĩ hắn chưa muốn vạch trần là vì có ý đồ khác.

Quay người bỏ chạy cũng chẳng phải là lựa chọn gì cao minh, không chừng còn sa vào quỷ kế của đối phương.

Hắn không khỏi do dự một hồi.

Ý niệm trong đầu Lâm Hiên lưu chuyển, nhưng thời gian gấp gáp không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn.

Nhưng đúng lúc này, một tia sáng lóe lên trong đầu Lâm Hiên, chính mình dường như đã bỏ sót một điểm nào đó.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía trước đảo qua.

Chỉ thấy Ma khí cuồn cuộn, Yêu khí ngút trời, hai con quái vật khổng lồ vẫn đang cuốn lấy nhau. Xét về thể tích thì bản thể của Huyền Băng lão tổ không hề thua kém Đào Ngột, nhưng trong lúc chiến đấu, Băng Lang lại hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Bất kể là Ma thú hay Yêu tộc, thân thể đều vô cùng cường đại, thậm chí còn vượt qua cả pháp bảo. Cho nên, giờ khắc này Đào Ngột cùng Băng Lang quyết đấu, cũng dùng trảo, nanh làm vũ khí.

Huyền Băng lão tổ chính là lão quái vật đã sống qua mấy chục vạn năm, sự sắc bén của nanh vuốt thì khỏi phải bàn, nhưng Đào Ngột kia lại quá mức đáng sợ, vết thương mà cả hai lưu lại cho nhau căn bản là khác xa.

Trên người Đào Ngội chỉ vẻn vẹn vài vết rách nhỏ, mà trên thân Băng Lang lại chằng chịt những vết rách lớn hơn hàng chục lần đối phương. Hiển nhiên, tuy cùng là tồn tại Độ Kiếp sơ kỳ, nhưng giờ khắc này Huyền Băng lão tổ đã như nỏ mạnh hết đà, cơ hội vùng lên lật ngược tình thế đã gần như không còn.

Nhưng chính điểm này lại khiến Lâm Hiên cảm thấy nghi hoặc.

Đã biết rõ không thể địch lại, vì sao Huyền Băng lão tổ lại quay lại liều mạng cùng đối phương, chẳng lẽ thực sự đã cùng đường mạt lộ, trừ lần đó ra lão không còn cách nào để bỏ trốn?

Có lẽ đây là cách giải thích duy nhất.

Nhưng mặc kệ giờ phút này Huyền Băng lão tổ chật vật đến tình trạng nào thì lão cũng là cường giả Độ Kiếp kỳ. Lâm Hiên không tin lão đã rơi vào đường cùng, đến cơ hội chạy trốn cũng không có.

Cho dù thực sự đánh không lại thì trước khi chết cũng dồn toàn lực cắn trả một cú thật đau.

Nghĩ tới đây, Lâm Hiên tập trung toàn bộ sự chú ý vào Băng Lang, chỉ thấy theo thời gian trôi qua, thương thế của nó càng trở nên nghiêm trọng, có thể nói đã hoàn toàn bại trận, nói là đang vùng vẫy trước khi chết cũng không sai. Nhưng trên mặt nó lại không hề có thoái ý, ánh mắt vẫn vô cùng kiên định, thậm chí còn lộ ra vài phần quyết đoán.

Chẳng lẽ...

Một ý niệm xẹt qua trong đầu Lâm Hiên, nét mặt lập tức đại biến. Hắn nghĩ đến một kết quả cực kỳ đáng sợ.

Việc đã đến nước này, Lâm Hiên đâu còn hơi sức mà tiếc nuối bảo vật trong tay, tay áo hắn phất lên, một trương phù lục lớn cỡ bàn tay bay vút ra.

Bề ngoài trông nó rất bình thường, nhưng Triện văn được khắc trên khắp bề mặt lại huyền ảo đến cực điểm.

Lâm Hiên nâng tay phải lên, liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết lên bề mặt, đồng thời há miệng phun ra một đạo tinh huyết hòa lẫn bổn mạng chân nguyên.

Chỉ một thoáng, linh quang bùng lên, tấm phù đột nhiên bốc cháy.

Vô số phù văn nổi lên, đồng thời, ánh sáng đủ mọi màu sắc lấy hắn làm trung tâm mà bắn ra bốn phương tám hướng. Rất nhanh, ánh sáng cùng phù văn hợp lại với nhanh, một trận pháp tinh xảo hiện ra giữa không trung.

Truyền tống!

Trận pháp tuy nhỏ nhưng lại huyền diệu dị thường, đây chính là loại có thể đem tu sĩ truyền tống đi cự ly rất xa.

Thân hình Lâm Hiên nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở trung tâm trận pháp, sau đó hai tay nắm chặt, thanh âm ô ô vang vọng. Trận pháp lập tức vận chuyển, tỏa ra một đoàn linh quang bao khỏa toàn bộ thân thể Lâm Hiên.

"Hừ, Tùy Cơ Truyền Tống phù, dường như đây là vật của Chân Ma giới chúng ta. Lâm tiểu tử, sĩ biệt tam nhật, không thể tưởng tượng được ngươi đã phi thăng đến Linh giới, hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy mà tu vi đã tăng nhanh đến không hợp thói thường. Nhưng vận may của ngươi đến đây là chấm dứt, bản tôn muốn đem ngươi rút hồn luyện phách, vĩnh viễn chịu đựng sự thống khổ của ma viêm luyện hồn, không còn cơ hội bước vào Luân Hồi."

Lời còn chưa dứt, Đào Ngột đem hai chân trước duỗi ra, móng vuốt sắc nhọn lóe lên hàn quang, giơ cao lên rồi hung hăng nện tới.

Theo động tác của hắn, không gian đột nhiên trở nên vặn vẹo. Lông tóc Lâm Hiên dựng đứng lên, hắn cảm nhận được một cỗ pháp tắc chi lựa khiến người ta kinh tâm động phách.

"Không tốt!"

Lâm Hiên quá sợ hãi, không kịp nghĩ ngợi gì, linh mang bao khỏa toàn thân, dùng tốc độ nhanh như chớp lùi về phía sau. Hắn không sử dụng Thuấn di, nhưng Lâm Hiên toàn lực thi triển, thậm chí bởi nguy cơ trước mắt mà hắn còn kích phát một chút tiềm lực, tốc độ độn quang nhanh đến mức khiến người ta trân trối mà nhìn.

Trong nháy mắt, đã lui về phía sau hơn mười dặm.

Nhưng dù đã dốc toàn lực, hắn vẫn bị một chút cương phong quét trúng, may mắn là hắn đã tránh được phần lớn công kích. Chút dư ba này với thân thể cực kỳ cường đại cùng thần thông quỷ dị của hắn, muốn hóa giải cũng không quá khó.

Mà uy lực của một trảo kia phát ra, toàn bộ không gian ào ào vặn vẹo, Lâm Hiên thậm chí còn cảm thấy mơ hồ có một chút pháp tắc chi lực.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, sau đó toàn bộ trời đất run rẩy không thôi, trong phương viên vài dặm, cát bay đá chạy, khắp nơi đều thấy không gian vặn vẹo hay thậm chí là vỡ vụn.

Lâm Hiên thầm líu lưỡi, sắc mặt trở nên lo lắng vô cùng, nhưng thực ra trong lòng lại thầm kêu may mắn không thôi.

Uy lực của một trảo này đủ để làm rung chuyển toàn bộ Thiên Địa, mặc dù trong đó không bao hàm Không Gian pháp tắc, nhưng lực lượng mạnh mẽ khiến cho một mảng không gian sụp đổ. Vì vậy, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến không gian truyền tống. Nếu vừa rồi chính mình không rời khỏi trận pháp của Tùy Cơ Truyền Tống phù, chỉ sợ đã bị cuốn vào không gian loạn lưu rồi.

Như vậy kết quả sẽ bi thảm vô cùng, cho dù cường giả Độ Kiếp kỳ, đối mặt với không gian loạn lưu, có thể bảo vệ bảo vệ được bản thân hay không còn khó nói, huống chi là mình.

Lưng áo Lâm Hiên đẫm mồ hôi lạnh, mà theo lời Đào Ngột nói, cũng đã xác nhận được suy đoán của hắn, quả nhiên đã sớm nhận ra mình, chỉ có điều chưa muốn vạch mặt mà thôi.

Hắn muốn tiêu diệt từng tên một.

Hiện tại đã không còn đường chạy trốn, chỉ còn cách cùng Huyền Băng lão tổ liên thủ đối địch, Lâm Hiên âm thầm thở dài.

Chuyện này đã trở nên rắc rối vô cùng, nhưng hiện tại đã không còn lựa chọn nào khác, chính mình muốn tế ra bổn mạng pháp bảo, nhưng đúng lúc này lại phát sinh dị biến.

"Ngao!"

Một tiếng soi tru thê lương vang vọng, Huyền Băng lão tổ rốt cuộc đã tìm được cơ hội, Đào Ngột phòng thủ vô cùng vững chắc, nhưng thời điểm nó tung một trảo về phía Lâm Hiên, cũng là lúc lộ ra sơ hở.

Huyền Băng lão tổ đương nhiên không bỏ qua, hắn biến thành bản thể để liều mạng cùng đối phương chính là chờ đợi cơ hội này.

Đào Ngột đáng chết, đem chính mình bức đến cùng đường mạt lộ, hôm nay cho dù phải chết cũng quyết không để hắn sống yên thân.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx