sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2634-2635: Cực Phẩm Khoáng Mạch Cùng Khu Hỏa Thuật

Đó là một nam tử tướng mạo anh tuấn, chừng ba mươi tuổi, toàn thân tán ra một cỗ ngạo khí không nói nên lời. Bộ dáng mắt cao hơn trán, nhưng tu vi xác thực không tầm thường. Lâm Hiên đem thần thức thả ra, đối phương quả nhiên là Tu Tiên giả Phân Thần hậu kỳ. Hơn nữa, một thân pháp lực dường như còn thâm hậu hơn tồn tại cùng giai một hai thành.

Độn quang thu liễm, Lâm Hiên đứng cách đối phương chừng hơn hai mươi trượng.

Sau đó lại xuất hiện hai đạo cầu vồng rơi xuống bên cạnh hắn, Ngân Đồng nữ tử cùng Long thiếu niên không yên lòng, cho nên vội vã đi theo.

"Ngươi chính là Lâm Hiên?"

Ô đại thiếu chăm chú nhìn Lâm Hiên.

"Đúng vậy, đúng là Lâm mỗ."

Lâm Hiên nhàn nhạt nói, đối với loại thế gia đệ tử mắt cao hơn trán này, hắn đương nhiên không để vào mắt. Cho dù thực sự có tài, nhưng nhất định là thiếu khuyết ma luyện. Trong lúc đấu pháp, sức chiến đấu chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.

Huống chi luận về thân phận, hắn làm sao có thể so sánh với ái nữ của Quảng Hàn chân nhân. So với Tân Nguyệt công chúa, Hỏa Linh lão tổ mặc dù uy danh lan xa, nhưng rốt cục vẫn là Độ Kiếp kỳ mà thôi.

Trải qua trận chiến với Đào Ngột, Lâm Hiên đã đánh giá được tương đối về thực lực của mình. Tuy đối mặt với lão quái vật Độ Kiếp sơ kỳ vẫn chưa thể đánh lại, nhưng cũng không phải là không có một chút sức hoàn thủ.

Nếu Hỏa Linh lão tổ tới đây, Lâm Hiên có lẽ còn kiêng kị vài phần, nhưng chỉ là một hậu bối đệ tử, hắn cũng chẳng cần phải quá mức cẩn thận làm gì.

Thái độ lạnh nhạt của Lâm Hiên khiến Ô đại thiếu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trên mặt hiện lên vẻ giận dữ.

"Ngươi hẳn là đã biết mục đích bổn thiếu gia đến đây. Thức thời mà thúc thủ chịu thua, còn có thể giảm bớt vài phần đau khổ. Nếu không..."

"Nếu không thì thế nào?"

Lâm Hiên có chút không nói nên lời, tên này đúng là ngang ngược càn rỡ. Vẫn chưa động thủ mà đã mở miệng uy hiếp, cũng không biết sự tự tin của hắn đến từ nơi nào. Chẳng lẽ cho rằng thân là hậu nhân của Hỏa Linh lão tổ thì người khác không dám trêu chọc? Đừng nói toàn bộ Linh giới, chỉ là Độ Kiếp kỳ ở Hàn Long giới cũng đâu phải chỉ có chỗ dựa sau lưng hắn.

Thái độ cương quyết của Lâm Hiên khiến Ô đại thiếu sững sờ. Ai cũng biết, gia thế cùng thực lực của hắn đều không tầm thường. Trước kia bất luận đi tới nơi nào cũng đều được người ta cung kính tiếp đón, chưa bao giờ có kẻ dám chống đối.

Tuy hắn có chút thiếu gia quần là áo lượt, nhưng cũng không phải kẻ hoàn toàn không nói đạo lý. Nếu không, chỉ sợ trong trăm năm này đã sớm xới tung cả Vân Ẩn tông lên. Cho nên hắn cũng không lập tức vì thẹn quá mà hóa giận, ngược lại còn lộ ra bộ dáng tươi cười: "Tốt tốt, ngươi có dám cùng bổn thiếu gia đánh cược một phen?"

"Đánh cược?"

Lâm Hiên đặt tay lên trán, lộ ra vài phần đăm chiêu.

"Đúng vậy, chúng ta quyết một phen thắng bại. Lúc trước ngươi và Thiên Tuyệt lão quái quyết đấu, định ra tiền cược quá lớn. Hai chúng ta không oán không cừu, cũng chẳng cần phải kinh người như thế. Nhưng người thua vẫn phải trả giá, nếu không sẽ chẳng có gì thú vị nữa." Ô đại thiếu dường như đã tính toán từ trước.

"Ah, vậy nên dùng cái gì làm tiền cược, đạo hữu cứ nói thẳng ra là được rồi."

Lâm Hiên vẫn tỏ ra không thèm để ý, cũng chẳng phải vấn đề gì lớn lao. Mà với thực lực hiện nay của hắn, ở cảnh giới Phân Thần kỳ, vốn đã không còn đối thủ.

Đối phương làm vậy chính là đem đồ đến tận cửa để tặng. Tuy thân gia Lâm Hiên đã vô cùng phong phú, nhưng ai lại chê mình bảo bối quá nhiều. Cho dù bản thân không dùng đến, cũng có thể tặng lại cho tông môn, hoặc đem ra phường thị đổi lấy linh thạch.

"Ha ha, đạo hữu đúng là rất sảng khoái, ngươi nhìn xem, dùng cái này làm tiền cược có được không?"

Ô đại thiếu vừa nói, đồng thời tay áo run lên, theo động tác của hắn, một đạo linh quang từ trong bay vút ra.

Lâm Hiên nhíu mày, cũng có chút tò mò, vươn tay ra tiếp lấy vật ấy. Trước mặt nhiều người như vậy, đối phương không có khả năng ám toán mình. Huống chi dùng tính cách tự cao tự đại của Ô đại thiếu, cũng tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy. Cho nên Lâm Hiên cũng chẳng có gì phải lo lắng.

Đó là một tấm da thú, mặt trên chi chít văn tự được viết lên bởi một loại mực màu vàng kim.

"Đây là..."

Lâm Hiên thoáng ngẩn ngơ, sau đó cẩn thận nhìn lại, đột nhiên sắc mặt đại biến.

Cũng khó trách Lâm Hiên lại kinh ngạc như vậy, bởi tấm da thú này không phải là tài liệu hay bảo vật gì, mà đó là một khế ước. Hơn nữa còn không phải khế ước bình thường, bảo vật liệt kê ra ở đó không ngờ lại là một khoáng mạch.

Cực Phẩm khoáng mạch.

Cực Phẩm linh thạch, nếu ở Nhân giới, đương nhiên là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Cho dù chỉ là một khối, cũng đủ dấy lên một màn tranh đoạt gió tanh mưa máu. Tài nguyên Linh giới tuy phong phú hơn rất nhiều, nhưng cũng không phải bất kỳ kẻ nào cũng có thể sở hữu. Thực lực đã đến cấp độ như Lâm Hiên, Cực Phẩm linh thạch cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người nữa, đừng nói là mấy ngàn, cho dù cả vạn khối cũng có thể lấy ra được.

Nhưng đây lại là cả một mạch khoáng.

Số lượng có thể khai thác không phải chỉ có mấy vạn khối, chỉ sợ còn hơn trăm lần, ngàn lần, thậm chí còn nhiều hơn nữa...

Lâm Hiên đã gặp qua đủ loại người trên đời, nhưng vẫn bị sự hào sảng của đối phương dọa cho một trận. Vị Ô đại thiếu này cũng quá mức giàu có đi, chẳng lẽ Hỏa Linh lão tổ lại sủng ái hắn đến tình trạng như thế? Phải biết rằng, cho dù ở Linh giới thì đa phần Cực Phẩm linh thạch đều được khai thác từ các khoáng mạch cao cấp. Cực Phẩm khoáng mạch thuần túy là vô cùng hiếm thấy.

Vậy mà rõ ràng đối phương dám dùng cái này để đánh cược, Lâm Hiên đối với thực lực của hắn cũng có vài phần hiếu kỳ.

"Các hạ đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Ngược lại ngươi sẽ đưa ra thứ gì làm tiền cược, nếu là bảo vật thua kém quá nhiều, bổn thiếu gia sẽ không chấp nhận." Ô đại thiếu cao ngạo nói.

"Cái này..."

Lâm Hiên đúng là có chút khó xử rồi. Không phải không lấy ra được, với thân gia của hắn, nếu như có ai bày bán nguyên một Cực Phẩm linh mạch hắn cũng có thể mua được. Vấn đề là tiền tài không nên để lộ ra ngoài, huống chi bảo vật của hắn là một đống hỗn độn, muốn trong thời gian ngắn lấy ra, quả thực là có chút khó khăn.

Hắn đang do dự thì thanh âm của Ngân Đồng nữ tử vang lên: "Ô đại thiếu đã hào sảng như thế, thân là Thái Thượng trưởng lão Vân Ẩn tông cũng không thể đề kẻ khác xem thường. Ta lấy bảo khố của bổn môn làm tiền cược thì thế nào, hẳn là đã đủ để so sánh với đạo hữu?"

"Sư tỷ?"

Lâm Hiên quay đầu lại, có chút cảm động. Phải biết rằng bảo khố của tông môn ảnh hưởng rất lớn đến hưng suy cũng như truyền thừa của môn phái. Phiêu Miểu Tiên cung sở dĩ suy tàn như vậy cũng không phải chỉ vì Đại trưởng lão cùng hai cao thủ khác vẫn lạc, mà chính vì bảo khố bị cướp sạch không còn. Nếu như thất bại lần này, Vân Ẩn tông sẽ đi vào vết xe đổ đó.

"Sư đệ không cần để ý làm gì, thiếp thân đối với ngươi vô cùng tin tưởng."

Ngân Đồng nữ tử mỉm cười nói, nàng không hổ danh là Đại trưởng lão cả một tông môn, phần khí phách này, tu sĩ bình thường không thể so sánh được.

Đương nhiên nàng làm như vậy cũng không phải vì nông nổi, mà đã suy tính kỹ càng một phen.

Thứ nhất, nàng tin tưởng mười phần vào thực lực của Lâm Hiên. Mới Phân Thần sơ kỳ đã có thể vượt cấp đánh bại Thiên Tuyệt lão quái tự cao tự đại. Đã trăm năm trôi qua, thực lực Lâm Hiên lại tiến thêm một bước. Ô đại thiếu trước mắt tuy danh khí rất lớn, nhưng dù sao cũng chỉ là một tên hoàn khố thiếu gia, về tình về lý, Lâm Hiên đều không thể thua.

Thứ hai, thực lực Lâm Hiên tăng lên nhanh chóng, đối với Vân Ẩn tông dĩ nhiên là có rất nhiều chỗ tốt, nhưng cũng không phải là không có hiểm họa. Dù sao phóng nhãn khắp Hàn Long giới, bổn môn cũng chỉ là môn phái nhị lưu. Nếu thực lực Lâm Hiên tăng tiến quá nhanh, nàng cũng lo lắng miếu quá nhỏ, không thờ nổi đại thần. Lâm Hiên không phải từ nhỏ đã lớn lên ở bổn môn, mà hắn nhập tông giữa chừng. Nếu danh môn đại phái khác đưa ra điều kiện tốt hơn, khó mà đảm bảo Lâm Hiên sẽ không thay lòng đổi dạ...

Đây chính là điều Ngân Đồng nữ tử lo lắng nhất, Lâm Hiên đối với Vân Ẩn tông mà nói, đúng là một đại cơ duyên. Nàng thực sự không muốn phải chứng kiến hắn rơi vào tay kẻ khác.

Cho nên khi thấy Lâm Hiên khó xử, nàng không chút do dự đem bảo khố bản môn ra làm tiền cược, mục đích rất đơn giản, chính là lung lạc Lâm Hiên.

Tuy đây cũng là một canh bạc, nhưng Ngân Đồng nữ tử tin tưởng vào mắt nhìn người của mình.

"Đa tạ sư tỷ."

Việc đã đến nước này, Lâm Hiên cũng không khách khí thêm nữa, căn bản chẳng có ý nghĩa gì.

Tiền cược của mình đã chuẩn bị xong, kế tiếp cũng không lập tức quyết đấu. Dù sao nơi này là đại điện Vân Ẩn tông, hai người đều là cao thủ Phân Thần kỳ. Nếu đấu pháp ở đây, tổng đà bị san bằng thành bình địa cũng chẳng có gì là lạ.

Mà Ô đại thiếu đã náo loạn nơi này cả trăm năm, đợi thêm một chút cũng chẳng là gì, trước hết cứ tìm một địa điểm phù hợp cái đã.

Ngân Đồng nữ tử thân là chủ nhà, đối với địa hình nơi này đương nhiên là vô cùng quen thuộc. Vì vậy nàng là người dẫn đường, rời khỏi tổng đà, bay thẳng về phía nam.

Không bao lâu, một hoang nguyên cực lớn đã hiện ra trước mắt.

Đúng là một hoang nguyên, vạn dặm chỉ thấy màu vàng óng của cát, không có mảy may một bóng người. Dùng nơi này làm địa điểm quyết đấu, đương nhiên là cực kỳ phù hợp, cho dù đánh đến long trời lở đất cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.

Vì vậy, bốn người đồng loạt dừng lại.

Ngân Đồng nữ tử cùng Long thiếu niên đứng một bên, còn lại Lâm Hiên cùng Ô đại thiếu đối mặt nhau.

"Dùng Cực Phẩm linh mạch làm phần thưởng, các hạ đã chân chính quyết định chưa?"

Lâm Hiên nhàn nhạt nói, tuy vị Ô đại thiếu này là kẻ tâm cao khí ngạo, nhưng Cực Phẩm khoáng mạch đâu phải chuyện đùa. Lâm Hiên không muốn lát nữa đối phương thua cuộc lại giở trò. Trước khi quyết đấu, phải xác định lại một phen.

"Hừ, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, các hạ thử hỏi xem bổn thiếu gia đã bao giờ quỵt nợ chưa?"

Nhân phẩm bị nghi ngờ, khiến cho Ô đại thiếu cực kỳ tức giận.

"Tốt, đạo hữu đã sảng khoái như vậy, Lâm mỗ xin được lĩnh giáo."

Lâm Hiên không dài dòng nữa, chỉ thấy tay áo hắn phất lên, phốc một tiếng, một đoàn hỏa diễm cỡ quả trứng gà bay vút ra. Năm màu lưu ly cực kỳ rực rỡ, trong vầng sáng còn ẩn ẩn toát ra một cỗ khí tức thần bí.

Huyễn Linh Thiên Hỏa!

Ngoài ra Lâm Hiên không tế ra bảo vật nào khác, cũng không thể nói là khinh địch, hỏa diễm này chính là một thí thuật ẩn giấu của hắn.

Dư sức đối phó Tu Tiên giả Phân Thần kỳ.

"Hừ, dám chơi lửa? Đúng là không biết sống chết."

Ô đại thiếu thấy Lâm Hiên không tế ra pháp bảo mà lại khu động một đoàn hỏa diễm, lông mày hắn nhíu lại, trên mặt không chút kiêng kị lộ ra vẻ khinh thường.

Đúng là khinh thường.

Mà hắn biểu hiện như vậy, đương nhiên cũng có nguyên nhân.

Sư tôn của Ô đại thiếu là ai?

Hỏa Linh lão tổ!

Nghe danh đã biết hẳn là cực kỳ am hiểu thuật dùng hỏa diễm, với tư cách là truyền nhân chính thống của lão quái này, lại là hậu nhân có quan hệ huyết thống duy nhất. Cái khác tạm thời chưa nói đến, chỉ riêng về phương diện thao túng hỏa diễm, nhất định là được lão quái kia được lão quái kia truyền dạy cực kỳ kỹ càng.

Lâm Tiểu tử không biết sống chết này dám chơi lửa trước mặt mình, đây không phải là múa rừu qua mắt thợ hay sao?

Đối phương bày ra bộ dáng kiêu ngạo như vậy, Lâm Hiên lại không giận mà mừng. Khinh địch tất phải trả giá, tuy từ đầu Lâm Hiên đã không để vị đại thiếu gia này vào mắt, nhưng nếu có thể giảm bớt phiền toái, hắn tự nhiên là nguyện ý.

Trong nội tâm Lâm Hiên thầm cười lạnh, cũng không nói nhiều, chỉ khẽ hé môi quát một tiếng: "Đi!"

Huyễn Linh Thiên Hỏa quay tít một vòng, lại không thấy biến lớn, cũng không thi triển thần thông quỷ dị nào khác, cứ như vậy trực tiếp lao vào đối phương.

Đơn giản giống như Hỏa Đạn trong nhập môn Ngũ Hành pháp thuật.

"Cái này..."

Ô đại thiếu nghẹn họng trân trối mà nhìn, sau khi tỉnh ngộ thiếu chút nữa đã khịt mũi một cái.

Khinh thị!

Lâm Hiên làm như vậy, ngoại trừ khinh thị thì quả thực hắn không thể tìm được từ khác để hình dung. Hoàn toàn không để chính mình vào mắt.

"Muốn chết!"

Lúc này, Ô đại thiếu nghiến răng gằn từng chữ, trên mặt hiện lên một tia lệ khí. Sau đó cũng không nhiều lời, tay áo đồng dạng phất lên, một hỏa cầu lớn như bánh xe bay vút ra.

Hỏa cầu này màu đỏ thẫm, vừa mới xuất hiện, nhiệt độ xung quang đã nhanh chóng tăng vọt. May mắn nơi này là hoang nguyên, nếu đổi là một chỗ khác, mọi thứ xung quanh đã bị nhiệt độ này nung chảy.

Nhưng vẫn chưa hết.

Hỏa cầu kia nhanh chóng biến thành một đám mây lửa cháy hừng hực, hơn nữa còn khuếch tán ra rất nhanh.

Từ lúc hỏa vân kia bắt đầu hình thành, diện tích cũng không ngừng tăng lên, rất nhanh đã che kín cả nửa bầu trời.

Do đó, dễ dàng nhận ra sự đối lập giữa hai người.

Cùng là thao túng linh viêm ma hỏa, Lâm Hiên bên này chẳng có chút thanh uy nào, chỉ giống như Hỏa Đạn thuật bình thường nhất. Mà Ô đại thiếu bên kia, chỉ liếc mắt đã khiến đầu da người ta run lên, dường như không cần đánh đã phân cao thấp.

Đừng nói là Ô đại thiếu đang dương dương tự đắc, cho dù hai vị Thái Thượng trưởng lão Vân Ẩn tông vốn vô cùng tin tưởng Lâm Hiên cũng có chút khẩn trương.

"Phần Thiên ma hỏa, Ô đại thiếu này quả nhiên là chân truyền của Hỏa Linh lão tổ."

"Đúng vậy, tên này đúng là khó đối phó." Ngân Đồng nữ tử cũng khẽ gật đầu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx