sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2656-2657: Thanh Lý Môn Hộ

Nói chạy thì hơi quá, vốn là bọn hắn không phải đặt toàn bộ hy vọng vào Minh Hà chi độc.

Trong sơn cốc đã sớm bày ra trận pháp.

Giờ phút này bất quá chỉ là ẩn thân vào đó!

Nhưng lão quái vật Phân Thần kỳ chạy trốn, đám tu sĩ còn lại, kể cả Tô Như đều bị bỏ lại. Từ đầu, bất quá bọn hắn chỉ là mồi nhử mà thôi, khi cần có thể tùy tiện bỏ qua.

Còn những lời hứa hẹn cùng danh dự?

Nếu là tu sĩ cùng giai thì may ra mới tuân thủ.

Chỉ là một đám tu sĩ cấp thấp, nào có tư cách cò kè mặc cả với bọn hắn.

Đúng như lời Lâm Hiên nói, những lời hứa hẹn lúc đầu bất quá chỉ như hoa trong kính, trăng trong nước mà thôi. Chỉ có điều Tô Như đã bị tiền tài cùng quyền lực làm mờ mắt mà tự lừa dối chính mình.

Ngu xuẩn là từ duy nhất để hình dung.

Hoặc có thể nói, một khi con người ta lâm vào chấp niệm thì có thể làm ra đủ loại chuyện ngu xuẩn.

Nhưng rốt cục Tô Như cũng không phải ngu ngốc, mắt thấy sư tôn vừa bái vẫn lạc, những tu sĩ Phân Thần kỳ khác đều chạy trốn. Sắc mặt của nàng không khỏi thoáng cái đã trắng bệch, trở nên khó coi đến cực điểm.

"Không...Không có khả năng, chẳng phải ngươi đã trúng Minh Hà chi độc sao, như thế nào lại có chiến lực đáng sợ như thế?"

Tô Như thét lên, tâm thần vô cùng kích động. Cho dù tu vi của nàng không thể cảm nhận được cảnh giới Phần Thần kỳ, nhưng sư phó là người đứng đầu cả một môn phái, tồn tại Phân Thần hậu kỳ đại thành, sao lại dễ dàng bị một người trúng độc miểu sát?

Việc này vô luận thế nào cũng không hợp thói thường. Không thể phủ nhận, hiện tại trong nội tâm nàng đã sợ hãi đến cực điểm.

"Trúng độc?"

Lâm Hiên mỉm cười: "Nếu thực sự là Minh Hà chi độc - một trong thập đại kỳ độc của tam giới thì Lâm mỗ cho dù chưa đến mức vẫn lạc, nhưng muốn khu trừ cũng không dễ dàng như vậy. Bất quá...."

"Chẳng lẽ đó không phải là Minh Hà chi độc?"

Không chỉ Tô Như, những lão quái vật Phân Thần kỳ đang ẩn thân trong trận pháp cũng sợ ngây người. Tông chủ Linh Quỷ tông chẳng phải đã nói chắc như đinh đóng cột rằng đây là bảo vật trấn phái của bọn hắn, chẳng lẽ đó chỉ là lời giả dối?

Tông chủ Quỷ Linh tông đã vẫn lạc, chúng trưởng lão Thái Huyền môn cùng Thiên Tinh cốc không khỏi đồng loạt hướng ánh mắt vào mấy tên gia hỏa toàn thân vận áo choàng đen. Mặc dù không rõ ràng lắm biểu lộ của những tên này, nhưng ánh mắt đều hiện lên vẻ mờ mịt.

Bọn hắn đều đã sớm nghe qua đại danh Minh Hà chi độc. Trong thời khắc mấu chốt như thế, sư huynh lại càng không có khả năng che giấu khuyết điểm. Chẳng lẽ bảo vật trấn tông lại là đồ giả?

Bọn hắn không biết, cho nên không có khả năng giải đáp điều gì. Nhưng đúng lúc này, thanh âm của Lâm Hiên vang lên, xem như đã cấp cho bọn hắn một câu trả lời thuyết phục: "Đồ giả ư? Không đến mức đấy đâu. Đây là thứ phỏng chế Minh Hà chi độc, độc tính cũng có thể coi như không tầm thường. Bất quá muốn làm điên đảo Lâm mỗ thì có chút quá sức rồi..."

Độc dược rõ ràng cũng có phỏng chế.

Trước kia chỉ nghe nói pháp bảo có thể phỏng chế, nhưng không biết không có nghĩa là trên thế gian này không có.

Phải biết rằng, thập đại kỳ độc tam giới, luận về sự huyền diệu cùng trân quý, còn hơn xa Thông Thiên...Không, Huyền Thiên Linh Bảo.

Loại bảo vật cấp độ này, sao lại không thể có phỏng chế phẩm cơ chứ?

Uy lực cũng không tầm thường, chỉ đáng tiếc Huyễn Linh Thiên Hỏa của Lâm Hiên vốn là thứ tuyệt độc. Vì vậy mà dùng Minh Hà chi độc phỏng chế này để đối phó hắn thì quả thực có chút không đủ. Thậm chí có thể nói là dùng bánh bao thịt ném chó. Lâm Hiên sau khi dùng Huyễn Linh Thiên Hỏa luyện hóa nó, còn có thể tăng thêm uy lực cho ma viêm.

Trong lúc này Tô Như chưa hẳn đã tinh tường ảo diệu trong đó.

Nhưng nàng cũng biết rằng, giấc mộng dễ dàng tiến giai Động Huyền kỳ cùng quyền lực cao quý, tất cả đã biến thành bọt nước.

Thứ mà nàng đang phải đối mặt là cơn thịnh nộ của Lâm Hiên.

"Sư tổ, nể tình đồng môn ngày trước, có thể cho ta tự mình kết liễu được không?"

Sắc mặt Tô Như do dự không quyết trong chốc lát, đột nhiên khẽ cắn môi mở miệng.

"Tự kết liễu?"

Lâm Hiên kinh ngạc. Vốn cho là đối phương sẽ khóc lóc thảm thiết, nước mắt lưng tròng rồi cầu xin tha thứ. Không ngờ phản ứng của nàng lại như thế. Mặc dù nàng đã làm ra nhiều điều sai trái, nhưng riêng phần tự biết thân biết phận này đã đủ khiến Lâm Hiên phải tán thưởng.

Hắn than nhẹ một tiếng: "Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước sao lại làm như vậy."

"Ngàn vạn lần đều là đệ tử sai, nhưng bây giờ nói gì cũng đều đã muộn. Đệ tử không cầu tha thứ, chỉ thỉnh sư tổ niệm tình nghĩa năm xưa mà thả cho hồn phách của ta tiến vào luân hồi chi đạo. Kiếp sau, đệ tử nhất định kết cỏ ngậm vành, đền đáp đại ân này."

Nàng ôn nhu vái một cái thật sâu rồi điềm đạm nói.

"Không cần phải như vậy."

Lâm Hiên thở dài, hắn vốn niệm tình cố nhân, tuy nàng phải bị trừng phạt, chính mình sẽ tuyệt đối không mềm lòng mà buông tha. Nhưng dù sao cũng đều là chết, chỉ là để cho hồn phách được tiến vào luân hồi, Lâm Hiên vẫn là giơ cao đánh khẽ.

Coi như đền đáp lại nhân tình ngày xưa.

"Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!" Lâm Hiên nhàn nhạt nói.

Tô Như kinh ngạc, sau đó hiểu rằng Lâm Hiên đã đồng ý nguyện vọng của mình, trong lòng mừng rỡ không thôi. Nàng cung kính thi lễ: "Đa tạ sư tổ, kiếp sau Tô Như nguyện báo ân đức của người."

Ngữ khí của nàng cũng vô cùng bình thản, về phần rốt cục là báo ân hay vẫn là báo thù thì không ai biết. Nhưng Lâm Hiên cũng không quan tâm. Chưa nói đến Luân hồi chi đạo hư vô mờ mịt, kế tiếp đến tột cùng là làm người hay loài vật khác, thậm chí là cây cỏ cũng chẳng ai đoán trước được.

Cho dù có chuyển thế làm người, có cơ hội bước vào con đường tu tiên hay không cũng chỉ là một trong vạn người.

Huống chi trở thành Tu Tiên giả là sẽ có cơ hội khiêu chiến mình sao?

Đừng nói giỡn.

Đối phương căn bản không có khả năng tìm đến mình để trả thù.

Mà có được sự đồng ý của Lâm Hiên, Tô Như sau khi thi lễ đột nhiên nắm chặt tay. Theo động tác của nàng, toàn thân đột nhiên lưu chuyển linh mang màu hồng phấn. Khí tức toàn thân cũng dao động điên cuồng, lúc mạnh lúc yếu.

Toàn bộ quá trình cũng chỉ diễn ra trong mấy nhịp thở, "Bành" một tiếng, thân thể Tô Như đã hóa thành từng điểm tinh quang, tiêu tán trong hư vô. Mà không chỉ có thân thể, ngay cả Nguyên Anh cũng chẳng khác gì. Bất quá hồn phách của nàng sẽ không tan biến, sau khi mất đi trí nhớ liền tiến vào con đường luân hồi.

Lâm Hiên để cho hồn phách của nàng chuyển thế, coi như đã chí nhân chí nghĩa rồi.

Sau đó hắn quay đầu lại, nhìn về phía những Tu Tiên giả khác trong sơn cốc. Trong đám này có đệ tử liên minh ba phái, cũng không thiếu tu sĩ Vân Ẩn tông. Chẳng cần biết bọn hắn trước kia đến từ tông môn gia tộc khỉ gió gì, vận mệnh đều giống nhau, tất cả đã bị bỏ rơi.

Muốn thành đại sự thì không được câu nệ tiểu tiết, chỉ cần có thể dẫn dụ rồi vây khốn Lâm Hiên ở chỗ này, bỏ qua mấy trăm tên đệ tử cấp thấp đã là gì?

"Các ngươi cũng nên tự giải thoát đi!" Lâm Hiên nhàn nhạt nói.

Liên minh ba phái không đau lòng, Lâm Hiên tự nhiên càng không cần buông tha cho bọn chúng.

Liên minh ba phái đều là.địch nhân, có thể không mảy may mềm lòng đem chúng diệt sát. Về phần hơn hai trăm Tu Tiên giả Vân Ẩn tông, từ khi tiến vào sơn cốc này, lựa chọn của bọn hắn nhất định là giống với Tô Như.

Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình.

Một Thái Thượng trưởng lão như Lâm Hiên, giờ phút này phải có trách nhiệm cũng như nghĩa vụ đứng ra thanh lý môn hộ. Cho bọn chúng cơ hội tự kết liễu là đã phá luật khai ân rồi.

Mà giờ khắc này, tu sĩ trong sơn cốc có chừng gần ngàn người.

Cách nghĩ của bọn chúng đều không giống nhau.

Có kẻ có dũng khí, cũng có kẻ hèn nhát. Giờ phút này sự tình đã bại lộ, làm sao có thể đều đưa ra lựa chọn giống nhau?

Huống chi tự vẫn cho dù còn có cơ hội để hồn phách tiến vào luân hồi, nhưng cái này quả thực quá mức hư vô mờ mịt. Có mấy người lại nguyện ý chịu trách nhiệm về hành vi của mình, đem hy vọng gửi gắm vào sinh mạng mới tại ngàn năm sau?

Con sâu cái kiến còn ham sống, bọn hắn càng không muốn vẫn lạc. Mà đều trông ngóng kỳ tích xuất hiện, có thể biến nguy thành an.

Vì vậy, lựa chọn tự kết liễu giống Tô Như chỉ chưa tới hai mươi người. Đại bộ phân Tu Tiên giả đều là ánh mắt do dự không quyết, chần chờ để tìm kiếm cơ hội thoát thân.

Mà Lâm Hiên không có hứng thú cùng bọn hắn dông dài ở đây. Đã ban cho chúng một cơ hội, nếu không muốn tự kết liễu, vậy thì bổn thiếu gia tự mình tiễn các ngươi xuống âm tào địa phủ.

Trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ tàn khốc, cũng không thèm nhiều lời, tay áo phất một cái, tiếng sưu sưu không ngừng vang vọng. Theo động tác của hắn, chỉ thấy vô số kiếm khí màu xanh như tia chớp hiện ra, hướng về nơi hàng ngàn Tu Tiên giả đang tập trung trong sơn cốc bắn đi.

"Ah, cứu mạng!"

"Ta không muốn chết, tiền bối hạ thủ lưu tình."

"Đáng giận, liều mạng với lão quái vật này."

Trong nhất thời, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, xen lẫn tiếng kinh hô, quát mắng vang trời.

Đối mặt với một trời kiếm khí, những tu sĩ kia phản ứng đều không giống nhau. Có quỳ xuống cầu xin tha thứ, có cả kẻ khóc rống lên, có kẻ chạy trối chết. Cũng có một vài tên thuộc loại dũng mãnh, muốn ỷ vào người đông, cùng Lâm Hiên liều mạng, mở một con đường máu.

Đáng tiếc là đều có chung một kết cục.

Phản kháng cũng tốt, cầu xin tha thứ cũng tốt, hay muốn thừa dịp rối loạn mà chạy cũng vậy, tất cả đều vô dụng. Lâm Hiên phóng ra kiếm khí, mặc dù không dùng toàn lực, những vẫn là đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi. Trong sơn cốc cứ như vậy mà dấy lên một màn gió tanh mưa máu.

Gần ngàn Tu Tiên giả, toàn bộ đều vẫn lạc, không có Nguyên Anh hay hồn phách nào thoát khỏi.

Toàn bộ quá trình nói thì dài dòng, kỳ thực chỉ diễn ra trong mấy nhịp thở. Rất nhanh, sơn cốc mênh mông lại một lần nữa khôi phục vẻ yên bình vốn có.

Nguy cơ dường như đã qua, nhưng con mắt Lâm Hiên nheo lại. Hắn không hề quên rằng, chính mình kỳ thực đã rơi vào cạm bẫy của đối phương.

Minh Hà chi độc bất quá chỉ là một phần của âm mưu. Cho dù đã bị mình hóa giải, nhưng đối mặt với thách thức trước mắt, lại càng nguy hiểm vô cùng.

Vừa rồi, tông chủ Linh Quỷ tông là bị chính mình xuất kỳ bất ý diệt trừ. Nhưng những lão quái vật khác lại biến mất cực kỳ quỷ dị. Với cường độ thần thức của Lâm Hiên, cũng không mảy may phát hiện một chút dấu vết.

Lâm Hiên đương nhiên sẽ không cho rằng, bọn hắn đều có thần thông có thể tránh thoát sự dò xét của mình. Có thể khẳng định đó không phải thần thông của bản thân mà là mượn nhờ trận pháp yểm hộ.

Trong nội tâm nghĩ như vậy, Lâm Hiên lại đem thần thức thả ra đến cực hạn, muốn tìm ra một chút mánh khóe, nhưng rốt cục lại là uổng phí khí lực.

Trong lòng cảm thấy rét lạnh, rõ ràng là không hề cảm thấy một chút lực chấn động của trận pháp.

Biểu lộ không khỏi càng trở nên nghiêm túc.

Với cường độ thần thức của hắn mà không phát giác được, đủ thấy trận pháp này huyền diệu đến mức nào, tuyệt đối không được phép lơ là.

Bên này trong lòng Lâm Hiên đang âm tình bất định thì bên kia, mấy lão quái vật liên minh ba phái cũng đang lo lắng chờ đợi.

Vốn đã e ngại trận pháp chưa đủ để áp chế Lâm Hiên, cho nên mới chuẩn bị Minh Hà chi độc như một đòn sát thủ khác. Nhưng Lâm Hiên lại căn bản không hề trúng độc, ngược lại còn bị hắn giả heo ăn thịt hổ, miểu sát tông chủ Linh Quỷ tông trong nháy mắt.

Cho nên, Lâm Hiên trong mắt bọn hắn càng trở nên thần bí đáng sợ.

Chúng trưởng lão Phân Thần kỳ hai mắt nhìn nhau, trong nhất thời chỉ biết đứng ngây ngốc trong trận pháp. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, hiển nhiên không phải là cách hay. Phải nghĩ biện pháp giải quyết bằng được Lâm Hiên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx