sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3024: Lại Gặp Độ Kiếp Kỳ

Nhìn qua bóng lưng khuất dần của Lục Doanh nhi, Lâm Hiên khẽ thở dài, với thực lực bản thân hiện giờ muốn nàng ngưng kết kim đan còn được nữa là gần trúc cơ như vậy. Có điều Lâm Hiên không muốn làm thế vì tạo nền tảng vững chắc cho nàng. Đốt cháy giai đoạn giúp tu vi tăng nhanh, làm người mừng rỡ nhưng về lâu về dài lại có hại rất lớn. Mình làm sự phụ chỉ có thể che chở nhất thời nhưng thành tựu về sau vẫn phải do nàng cố gắng cùng tạo hóa nữa. Muốn trở nên cường đại há cỏ thể mượn tay người khác trợ giúp, tự mình cố gắng mới là chính đạo.

Lục Doanh nhi quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của Lâm Hiên. Ba ngày sau nàng đã thành công đột phá bình cảnh, tấn cấp trúc cơ kỳ.

Một đường vô sự.

Hôm này, Lâm Hiên đang điều tức trong khoang thuyền, ngoài tròi vốn nắng ráo sáng sủa bỗng dưng ngàn dặm trở nên âm trầm, thiên địa nguyên ký hỗn loạn kịch liệt.

Thần sắc Lâm Hiên khẽ động, hai mắt vụt mở. Thân hình vừa lóe, hắn đã tới đầu thuyền, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phương xa.

Ở phía chân trời cuồn cuộn đủ mọi màu sắc, phong vân biến ảo mãnh liệt làm hai hàng lông mày hắn khẽ nhíu, thần thức cường đại cũng theo đó tỏa ra ngoài. Hắn cảm giác được hai luồng linh khí cường đại cách ngoài hai mươi vạn dặm đang kịch liệt va chạm với nhau. Ngoại trừ Độ kiếp kỳ cao thủ ra, làm gì có ai đối chiến mà tạo được hiệu quả như thế.

Thất lạc giới tuy ngọa hổ tàng long nhưng cấp bậc độ kiếp kỹ cũng không nhiều, đám người đó đối với tu sĩ cấp thấp thì cao cao tại thượng nhưng với người đồng cảnh giới thì vô cùng khách khí, trừ phi có thù không đội trời chung ra thì rất ít tranh đấu.

Không lợi không làm! Vất vả tiến giai độ kiếp khiến thọ nguyên kéo dài cả trăm vạn năm, thời gian hưởng lạc rất nhiều tất nhiên không muốn trở mặt với tu sĩ cùng giai, vạn nhất vẫn lạc chẳng phải quá xui xẻo sao. Đạo lý này ai cũng hiểu nên tạo thành một sự ăn ý ngầm khiến các cuộc tranh đấu giữa các vị đại năng giảm thiểu rất nhiều. Nhưng mình sao lại trùng hợp gặp phải như vậy chứ?

Rốt cục là đi xem náo nhiệt hay là coi như không thấy mà rời đi? Hai lựa chọn đều có lợi và hại. Đi xem náo nhiệt tất nhiên có nguy hiểm nhưng nhỡ đục nước béo cò được gì đó thì quá tuyệt.

Cân nhắc lợi hại, sắc mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Lục Doanh nhi thấy cảnh thiên địa hỗn loạn như vậy tất nhiên hoảng sợ nhưng tuyệt không dám mở miệng quấy rầy lâm hiên, chỉ lẳng lặng đứng chờ một bến.

Lâm Hiên không suy nghĩ lâu, rất nhanh liền đưa ra lựa chọn. Náo nhiệt như vậy sao có thể bỏ qua, cẩn thận thêm một chút là được. Nhưng trước hết phải dàn xếp một chỗ an toàn cho Lục Doanh nhi đã. Tranh đấu của cấp bậc Độ kiếp kỳ đâu phải trò đùa, bên cạnh mang theo một đồ nhi tu vi nông cạn như vậy, hắn không nắm chắc có thể bảo vệ chu toàn được.

Lâm Hiên nhắn nhủ Lục Doanh nhi vài câu rồi thu hồi linh thuyền, trực tiếp dùng độn quang mang theo nàng phá không mà đi.

Nháy mắt đã vượt qua nghìn dặm!

Thời gian qua chừng một tuần trà, hắn đã bay được mười mấy vạn dặm, mà phương hướng tất nhiên là ngược với nơi hai người kia đối chiến, tới chỗ thiên địa linh khí hỗn loạn đã không còn nữa hắn mới hài lòng dừng lại.

Tìm một nơi ẩn nấp thích hợp, đồng thời kiến tạo một động phủ đơn sơ cùng bày bố vài tòa pháp trận thủ hộ rồi hắn mới yên tâm rời đi. Uy lực mấy cái pháp trận kia thì ngay cả tu sĩ phân thần kỳ cũng đối phó không được. Chỉ cần không đụng phải Độ kiếp kỳ, sự an toàn của đồ nhi tất nhiên được đảm bảo, mà thiên hạ làm gì có nhiều cao thủ như vậy.

Thấy sư tôn rời đi, Lục Doanh nhi có chút không yên nhưng nàng cũng rõ cấp bậc chiến đấu kia nàng không tới gần được nên đành ngoan ngoãn ngồi trong động phủ.

Còn Lâm Hiên đã sớm rời đi. Không cần chiếu cố người khác nhưng tốc độ của hắn lại chậm hơn trước nhiều. Tuy với thực lực hiên giờ không sợ tại họa rớt xuống đầu mình nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Lặng lẽ tới đó mới là cách tốt nhất.

Càng đến gần, khí tức Lâm Hiên càng được thu liễm, với hiệu quả phản phác quy chân trong Mặc nguyệt thiên vu quyết khiến hắn tự tin có thể qua mắt hai người kia.

Đương nhiên cũng bởi hai lão quái kia đang đáng nhau sống chết, không dư thừa tinh lực phân tâm nên hắn mới dám nắm chắc như thế.

Tuy đã tận lực làm chậm tốc độ nhưng khi tới nơi cũng chẳng khiến hắn mất bao nhiêu thời gian.

Tiếng bạo liệt ầm ầm truyền ra, chỉ thây linh quang hắc khí đầy tời, Lâm Hiên không dám dùng thần thức dò xét mà chỉ dùng Thiên Phượng thần mục để quan sát.

Cảnh vật dần dần hiện rõ, song hắn vừa thấy liền sợ ngây người.

"Là nàng ta!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx