sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 05 - 06

Chương 5: Tiểu ma vương trước sau đều thất thủ

Nghiêm Lạc không hài lòng với biểu hiện như vậy của con, một chút chuyện nhỏ đã mất kiên nhẫn như thế. Anh nhíu mày, còn chưa nói gì thì Tiểu Tiểu đã nhìn anh ra dấu, ý bảo đưa Tiểu ma vương ra ngoài sợ đánh thức Tiểu Mai Côi

Tiểu Tiểu bước tới bế Nghiêm Cẩn xuống giường, vỗ vỗ mông nhỏ của cậu:

-Đi đánh răng rửa mặt đã rồi nói chuyện đừng làm ổn

Nghiêm Cẩn đương nhiên không phục, quay đầu vừa định phát bực thì đã thấy bàn tay lớn của cha dương cao, xách áo cậu nhóc đi ra ngoài

-Cha, sao cha chẳng chịu giúp con, con mới là con đẻ của cha mà

Nghiêm Lạc trừng mắt, Nghiêm Cẩn biết mình lỡ lời, sợ tới rụt vội cổ lại nhưng ngoài miệng vẫn lảm nhảm:

-Sự trong sạch của con mất rồi, con kiên quyết không muốn chịu trách nhiệm, con bị mẹ hãm hại

Nghiêm Lạc khoanh tay trước ngực, tực giận hỏi:

-Cái gì là trong sạch?

-Trong sạch là gì cha cũng không biết sao? Nghiêm Cẩn trợn tròn mắt, cha cậu là người từ hành tinh nào đến?

-Ặc…

Nghiêm Cẩn cảm thấy đáp án ở ngay miệng nhưng không hiểu sao không nói nổi cho rõ ràng, cậu nghĩ một hồi rồi nói:

-Dù sao đó là thứ rất quan trọng, trên mạng và TV đều có nói, một nam một nữ nằm cùng giường là mất trong sạch

-Về sau không được xem những thứ vô bổ đó nữa. Những từ ý tứ không rõ ràng thì đừng dùng bừa. Cái gì mà mất trong sạch. Người con như hạt đậu đỏ, có cái gì mà mất trong sạch?

Tiểu Nghiêm Cẩn lấy lại tinh thần:

-Cha, ý cha là con không bị khi dễ? Con không cần chịu trách nhiệm?

-Con yên tâm, có những chuyện con muốn chịu trách nhiệm cũng không chịu nổi đâu. Ngày nào cũng làm loạn. Còn nữa, gặp chút chuyện đã vội vội vàng vàng, hô to gọi nhỏ, còn thể thống gì nữa. Càng gặp chuyện bất ngờ càng phải ổn trọng, nghĩ cách giải quyết còn hơn là ồn ào, náo loạn. Nhớ chưa?

Thấy cậu nhóc gật đầu, Nghiêm Lạc đẩy nhóc vào toilet:

-Nhanh đi đánh răng rửa mặt đi, không được làm loạn nữa

Tiểu ma vương lúc này thấy tim gan bé nhỏ an ổn lại, mặt trời cũng sáng rỡ, không khí tươi mát, cuộc sống sau này ngập tràn hi vọng. Cậu vừa vui tươi hớn hở đánh răng khiến bọt đánh răng bắn văng tung tóe. Thật ra chịu trách nhiệm cũng không sợ, có thể nghĩ cách giải quyết mà. Cậu muốn lấy 3000 vợ, cho dù chịu trách nhiệm với rùa nhỏ thì cũng chỉ là 1/3000, cùng lắm sau này biếm con nhóc đó vào lãnh cung, gọi nó là rùa nhỏ đông lạnh

Cậu vừa vui mừng vừa súc miệng, kết quả bị sặc nước. Tất cả đều tại con rùa nhỏ kia, cậu cứ gặp con nhóc đó là chẳng gặp chuyện gì tốt lành. Không cần chịu trách nhiệm là được rồi. Thế giới này vẫn còn đẹp và công bằng.

Nghiêm Cẩn dây dưa rửa mặt xong thì đã biến toilet thành bừa bộn như có bão đi qua. Áo ướt sạch. Cậu nhìn nhìn, cởi áo, tiện tay quăng vào chậu, sau đó cởi trần vừa gọi mẹ vừa chạy vào phòng ngủ của bố mẹ:

-Mẹ ơi, tìm quần áo cho con, vừa rồi ướt hết rồi

Chạy vào phòng ngủ của cha mẹ, cậu trợn tròn mắt. Rùa nhỏ đang ở trong đó? Sao con bé này lại ở đó? Ở đó còn chưa tính, sao lại mở to mắt đứng trên giường, vừa vặn nhìn thẳng ra cửa. Khi nãy cậu nhảy vào đã bị cô nhóc thấy được. Cậu không mặc áo, không mặc áo a! Lại bị xem hết rồi

Tiểu ma vương lại tức giận, vì sao người bị thiệt luôn là cậu? Mọi người nói xem, con rùa kia quần áo chỉnh tề, mẹ còn vừa giúp nó đóng cúc áo cuối cùng xong, cậu nếu sớm đến thì có phải cũng nhìn được rồi sao? Ít nhất cũng là công bằng? Nhưng giờ người chịu thiệt là cậu, vì sao?

Nghiêm Cẩn lúc này không làm ồn, cậu phải khắc chế, phải khắc chế, quân tử báo thù, mười năm không muộn, rùa nhỏ kia cứ chờ coi! Nghiêm Cẩn thở sâu, giả bộ bình tĩnh quay đầu chạy về phòng mình nhưng lúc này Tiểu Tiểu vừa giúp Mai Côi mặc quần áo xong, bế nhóc xuống đất rồi vội chạy tới chỗ Nghiêm Cẩn.

-Sao con không mặc áo, sáng sớm lạnh, mau mặc vào

Rồi chạy sang phòng cậu, lật tủ quần áo, tìm quần áo cho cậu nhóc.

Trước kia, Tiểu Nghiêm Cẩn luôn tự quyết định mặc gì, không ít lần giằng co quần áo với Tiểu Tiểu nhưng hôm nay lại ngoan bất thường, lấy gì mặc đó khiến cho Tiểu Tiểu thấy rất lạ. Cô làm sao mà biết trong đầu con mình đang nghĩ cái gì. Cậu đang thấy vô cùng nhục nhã, không chỉ dưới bị nhìn mà giờ trên cũng bị thất thủ. Ba mẹ thì chỉ nhìn mà không giúp cậu, cậu sẽ tự nghĩ cách. Trên bàn cơm, Nghiêm Cẩn vẫn hung hăng nhìn chằm chằm rùa nhỏ. Mai Côi nhìn lại cậu, ánh mắt trong suốt bình thản. Bé cũng rất buồn bực, vì sao anh Nghiêm Cẩn luôn tức giận?

Tiểu Tiểu đo nhiệt độ cho Mai Côi, sốt đã giảm, cháo đã ăn xong, người nhìn có tinh thần hơn. Từ lúc ngủ dậy đến lúc ăn cơm, cô nhóc vẫn không nói gì nhưng rất ngoan, bảo gì làm nấy. Giờ xem ra bé đã không sao, Tiểu Tiểu quyết định hỏi một chút chuyện tối qua

-Sao đêm qua con trốn đi?

Mai Côi cắn cắn môi, thì thầm vào tai Tiểu Tiểu:

-Con sợ

Nghe con bé nói, Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm lại hỏi:

-Sao lại sợ, Tiểu Phương làm gì con?

-Chị ấy bới tới bới lui khắp nơi

Tiểu Tiểu nhíu mày:

-Cô ta táy máy ăn trộm?

Mai Côi lắc đầu, tóc tơ khẽ lay động:

-Con cũng không biết, con trốn đi.

Tiểu Tiểu đau lòng ôm cô nhóc vào lòng:

-Đừng sợ, có dì ở đây rồi

Nghiêm Cẩn vừa nhồi đầy một miệng bánh bao thịt vừa nhắc nhở một đôi lớn nhỏ biểu diễn lừa tình:

-Mẹ, con mới là con đẻ của mẹ

Tiểu Tiểu lườm cậu một cái:

-Tất nhiên mẹ biết, nếu không phải con ruột của mẹ thì đã sớm đưa con cho ba con giải quyết rồi

Nghiêm Cẩn há mồm, lại nhét bánh bao đầy miệng

-Cái gì là con ruột? Mai Côi tham dự vào đề tài

-Chính là anh là mẹ anh sinh ra, không liên quan tới em. Nghiêm Cẩn tức giận nói

Mai Côi gật gật đầu, tỏ vẻ rất hiểu lời của cậu nhóc. Cô bé nghiêm trang đáp bằng giọng non nớt:

-Là không liên quan, em sẽ không sinh, hơn nữa, em còn nhỏ hơn anh

Tiểu ma vương sửng sốt một hồi rồi mới phản ứng lại, cậu suýt thì nghẹn bánh bao. Chỉ vào Mai Côi mà lại không biết nói gì cho đúng. Cô nhóc này, lại dám chiếm tiện nghi của cậu! Cậu thật sự không nói lại, chỉ đành nhìn Tiểu Tiểu:

-Mẹ, mẹ xem con bé kia!

Tiểu Tiểu cười ha ha, Tiểu Mai Côi thật khá.

-Mẹ còn cười, mẹ còn cười, mẹ không chịu giúp con

Nghiêm Cẩn rất không hài lòng với việc mẹ giúp người ngoài như thế

Mai Côi nhìn Tiểu Tiểu lại nhìn Nghiêm Cẩn, bé không rõ vì sao anh ấy lại tức giận. Cô nhóc chỉ là cảm thấy cậu nói rất đúng, thế cũng phải tức?

-Anh ơi, tức giận không tốt đâu

-Cái gì?

Con bé này còn dám khiêu khích

Mai Côi nhỏ giọng, kiên nhẫn giải thích:

-Mẹ em nói, tức giận là không tốt, anh đang tức giận, không tốt

-Anh là anh của mày, tao không phải là anh mày

Mai Côi lại bình tĩnh, nhã nhặn đáp:

-Mẹ em nói, lớn hơn em thì phải gọi là anh

Ha ha, bắt lỗi ngay. Nghiêm Cẩn đắc ý:

-Lớn hơn mày thì là anh, thế còn chị thì là thế nào?

Mai Côi hơi nhăn đôi mày thanh tú, có chút khó hiểu. Bé nhìn Nghiêm Cẩn rồi lại nhìn Tiểu Tiểu, khe khẽ hỏi:

-Dì ơi, chẳng lẽ anh là con gái? (Ôi má, yêu con nhóc này chết đi đượcJ)))

-A!!!!

Nghiêm Cẩn bắt đầu phát điên. Ai tới cứu cậu đi, con nhóc này chẳng những là rùa mà còn là con rùa ngu ngốc đáng chết, không thể dạy dỗ, thật phiền.

Tiểu Tiểu thật sự nhịn không được, hôn lên má Mai Côi thật kêu, cười lớn sảng khoái. Tiểu Mai Côi có hơi hiểu được, thì ra mỗi lần anh tức giận thì dì sẽ rất vui, nên anh đang làm thế cho dì vui. (ôi cô ngốc)

Hôm nay, hai đứa nhóc đều không đi nhà trẻ. Mai Côi vì bị ốm, Nghiêm Cẩn là vì nhàn hạ muốn giám thị rùa nhỏ. Nghiêm Lạc như bình thường, anh đi xử lý chuyện Tiểu Phương còn Tiểu Tiểu gọi cho Mai Khánh Hải kể lại chuyện tối qua, báo cho anh hai ngày tới Mai Côi sẽ ở nhà mình cho anh yên tâm, công tác về thì đón cô nhóc

Mai Khánh Hải cảm ơn liên miệng, lại muốn gặp Mai Côi, dặn dò cô nhóc phải biết nghe lời, nói cha sẽ sớm trở về, Mai Côi rất ngoan ngoãn đồng ý. Điều này khiến cho Tiểu Tiểu ngồi cạnh nhìn thật hâm mộ. Sao người ta sinh con đều được người người yêu thích. Nhìn lại Tiểu ma vương nhà mình rồi lại nhìn lại căn phòng bừa bộn. Ai dà, khác biệt quá lớn

Thu xếp xong chuyện Mai Côi, Tiểu Tiểu lại gọi điện cho người giúp việc gia đình là Tiểu Chung đến. Hôm nay phải trông hai đứa trẻ lại phải dọn thư phòng để lấy chỗ ngủ cho Mai Côi, một mình cô làm không xuể. Nhất là khi Nghiêm Cẩn còn coi Mai Côi như cái gai trong mắt, lúc nào cũng gây rối, khó chiều hơn bình thường gấp mấy lần.

May mà biểu hiện của Mai Côi rất bình tĩnh, không so đo với Tiểu ma vương. Trên thực tế, Tiểu Tiểu thấy Mai Côi có hơi lặng lẽ, con bé có thể lẳng lặng một mình ngồi trong góc, không bị quấy rầy bởi những thứ xung quanh, dường như có thể giới nhỏ của riêng mình. Nhưng con bé cũng thích đi theo sau Tiểu Tiểu, im lặng xem cô làm việc. Lúc cô quay đầu thì sẽ nhìn cô mỉm người, cũng không quấn quýt gây rối.

Đứa nhỏ này thật sự rất không hoạt bát, điều này làm cho Tiểu Tiểu có chút lo lắng, dù sao đứa bé còn nhỏ cha mẹ đã li dị, bảo mẫu không chú ý chăm sóc, thế có phải là sẽ khiến đứa nhỏ mắc chứng trầm cảm? Giống như tối hôm qua, bảo mẫu lục lọi này nọ đã khiến cho bé mẫn cảm, sợ hãi đến vội trốn xuống góc giường, cái này hình như có chút không bình thường. Có phải nên đưa con bé đến bác sĩ tâm lí

Tiểu Tiểu quyết định chờ Mai Khánh Hải về rồi sẽ nói chuyện nghiêm túc với anh ta. Cô rất thích Mai Côi, cô hi vọng có thể chăm sóc con bé.

Một ngày làm việc bận rộn qua đi, Tiểu ma vương mấy lần khiêu khích rùa nhỏ đều bị bạn nhỏ Mai Côi thản nhiên mà ngốc nghếch cản lại. Một người táo bạo vô cùng, một người lại mờ mịt chẳng hiểu gì khiến cho ngày hôm đó của Tiểu Tiểu vô cùng vui vẻ.

Giường nhỏ của Mai Côi đã mua về, Tiểu Tiểu chọn chăn gối màu hồng nhạt thêu hoa màu vàng và một con thỏ. Mai Côi rất thích, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, tay nhỏ bé sờ soạng liên tục, lại đặt con thỏ ở bên giường, vừa nhìn vừa cười. Nghiêm Cẩn nhìn thấy cảnh này, trong lòng nổi lên một “diệu kế”

Hơn 8h tối, Mai Côi đã muốn đi ngủ trên chiếc giường mới kia, Tiểu Tiểu chuẩn bị cho cô nhóc xong, đưa đến giường, hôn lên chiếc má phính của cô nhóc chúc ngủ ngon. Mai Côi vui vẻ cười, ôm con thỏ nằm xuống, cảm thấy mỹ mãn, nhắm mắt lại. Tiểu Tiểu tắt đèn rồi nhẹ bước ra ngoài.

Cũng không lâu sau, đột nhiên trong phòng truyền đến một tiếng động lớn. Nghiêm Lạc, Tiểu Tiểu và Nghiêm Cẩn, một nhà ba người chạy vào thư phòng. Bật điện lên, chỉ thấy chiếc giường nhỏ khi nãy vẫn đẹp giờ hai chân dựa vào tường bị gẫy, nghiêng hẳn sang một bên. Mà Mai Côi thì co rụt người trong góc tường đang ôm đầu, hiển nhiên lúc giường gãy khiến cho bé đầu đập vào tường

Nghiêm Cẩn ha ha ha cười lớn, chỉ vào Mai Côi mừng rỡ nói:

-Mày còn làm cho giường ngủ cũng sập được, đúng là ngu ngốc

Tiểu Tiểu vội đến bế Mai Côi lên. Nghiêm Lạc xoay người một tay xách cổ Nghiêm Cẩn ra ngoài, đến phòng khách, ngồi lên sofa, để cậu trên đùi hung hăng đánh vào mông cậu mấy cái mạnh:

-Dạy con bao nhiêu lần nữa, năng lực thiên phú không phải để hại người, con bỏ lời nói của cha đi đâu?

Nghiêm Cẩn bị đánh đau thì kêu lớn, còn mạnh miệng:

-Không phải tại con!

Nghiêm Lạc cực kì tức giận, lại vụt lên vài vụt:

-Làm chuyện xấu còn không thừa nhận

Nghiêm Cẩn kêu thảm nhưng không hề khóc, cuối cùng sợ bị đánh, chân đá loạn, ồn ào xin tha:

-Sau này con không dám nữa, không dám nữa

Lúc này Nghiêm Lạc mới dừng tay. Nhưng vẫn phải phạt Nghiêm Cẩn, bế cậu nhóc đến góc tường trách mắng:

-Con đứng ở đây ngẫm nghĩ cẩn thận lại cho cha, cha không bảo thì đừng nhúc nhích

Nghiêm Cẩn sao dám nhúc nhích, đứng đờ ở đó, trơ mắt nhìn cha vào phòng. Sau đó nghe được tiếng “anh”. Một lát sau, Nghiêm Lạc đi ra, cầm bốn chiếc chân giường ra. Một lát sau, Tiểu Tiểu cũng đi ra, nhìn con đứng ở góc tường, cô đi tới nói:

-Lần này con thực sự quá đáng, mẹ không giúp con

Nghiêm Cẩn bĩu môi, trong lòng rất buồn bực. Cậu chỉ là đùa nghịch thôi, con rùa kia cũng không ngã chết, chỉ bị đập đầu 1 tí, có gì đâu. Cậu thường xuyên bị cha đánh, chắc chắn còn đau hơn nhiều, cậu không sao thì con rùa kia giả bộ cái gì, thật đáng ghét.

Cậu trơ mắt nhìn cha mẹ về phòng, phòng khách trống rỗng chỉ còn mình cậu, đã lâu rồi vẫn không có nói cậu có thể động, rõ ràng cậu mới là con đẻ nhưng sao lại bị đối xử bất công như thế? Nghiêm Cẩn đứng một hồi, cảm thấy không chịu được, mông đau quá, cha ra tay chẳng nhẹ chút nào, rất muốn xem mông bị đánh thành thế nào

Nghiêm Cẩn nhìn chằm chằm cửa phòng cha mẹ, nơi đó không có động tĩnh gì. Nghiêm Cẩn do dự một lát, đến chỗ góc phòng khách có gương, bật đèn, quay lưng, kéo quần xuống, lộ ra cái mông nhỏ, quay đầu soi gương

Chậc chậc, cha thật là độc ác. Nhìn mông cậu chẳng khác gì mấy con khỉ đỏ đít trên TV, thật là xấu, đỏ hồng, còn hơi ngứa, rất muốn gãi. Nghiêm Cẩn đang thưởng thức mông đỏ của mình thì đột nhiên ở trong gương có một chiếc đầu nhỏ, mắt to tròn đang kinh ngạc nhìn cậu

Nghiêm Cẩn sợ tới mức cứng đờ người. Một hồi sau mới phản ứng lại: Trời cao ơi, đất dày ơi! Rùa con kia lại nhìn thấy mông đỏ hồng của cậu sao?

Chương 6: Vì lập uy tiểu ma vương làm chuyện xấu

Tiểu Nghiêm Cẩn quay phắt lại, trừng mắt nhìn Tiểu Mai Côi, hai tay vội kéo quần lên. Tiểu Mai Côi còn đang nhìn mông cậu nhóc, Nghiêm Cẩn không dám làm lớn chuyện, dù sao khi nãy đã bị cha đánh cho phù mông, có muốn gây chuyện cũng phải chờ lúc khác. Nhưng Mai Côi lại nói, cô nhóc đến gần, nhỏ nhẹ khe khẽ nói:

-Anh ơi, anh đau không?

Nghiêm Cẩn cắn răng không nói lời nào, trong lòng nghĩ: Giả mù sa mưa, còn không phải vì mày mà tao mới bị đánh.

Mai Côi còn định nói gì nữa thì cửa phòng Nghiêm Lạc lại mở ra. Nghiêm Lạc và Tiểu Tiểu đi ra, thấy hai đứa bé đều ở phòng khách, Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc, cô bước đến hỏi:

-Mai Côi sao thế con? Muốn đi toilet à?

Mai Côi lắc đầu, vươn tay lắc lắc tay Nghiêm Cẩn rồi nói với Tiểu Tiểu:

-Dì ơi, anh sẽ đau lắm

Tiểu Tiểu hiểu ra, cô sờ đầu Nghiêm Cẩn rồi vuốt tóc Mai Côi: -Anh không sao đâu, Mai Côi ngủ trước đi. Mai cùng anh đi nhà trẻ nhé

Nghiêm Cẩn bị Mai Côi nắm tay rất mất tự nhiên mà vì có Nghiêm Lạc Tiểu Tiểu nhìn cậu cũng không dám rút tay ra. Mai Côi nhìn cậu rồi lại nói với Tiểu Tiểu:

-Thế anh cũng đi ngủ đi

-Đúng, các con đều phải đi ngủ sớm, mai cùng đi học

Tiểu Mai Côi tươi cười, ngoan ngoãn để Tiểu Tiểu nắm tay đi về phòng ngủ. Nghiêm Cẩn bị Nghiêm Lạc nhìn chằm chằm, cậu cúi thấp đầu, chân di di trên sàn nhà không dám nói gì. Nghiêm Lạc nhìn cậu nửa ngày mới hỏi:

-Biết sai chưa?

-Ừm. Nghiêm Cẩn hừ hừ

-Nói chuyện

-Con biết sai rồi cha ạ! Nghiêm Cẩn khẽ nói, cảm thấy thật tủi thân

-Sai thế nào?

-Dạ, là không được làm thương người khác

Nghiêm Lạc không nói gì, Nghiêm Cẩn trong lòng lo lắng, qua một lúc rốt cuộc nghe được cha nói:

-Đi ngủ đi, mai còn đi học

Lúc này Nghiêm Cẩn mới thở phào, mặt xám xịt đi vào phòng

Đêm đó, Nghiêm Cẩn thật sự khó ngủ, cả đầu cậu chỉ nghĩ đến con rùa kia. Cậu không phục. Nghĩ mà xem, Tiểu ma vương cậu từ trong bụng mẹ sinh ra đến giờ (được 4 năm chứ mấy) chưa từng chịu thiệt bao giờ. Bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ ai cũng thương yêu chiều chuộng cậu, đương nhiên không tính cha cậu. Cho dù là các bạn học, bất kể là ở trường hay ở khu nhà, ai mà chẳng nghe lời cậu. Nam sinh theo cậu làm loạn, nữ sinh thì ai cũng thích cậu. Chưa từng có ngoại lệ.

Con rùa kia, cậu chẳng thân thiết, không hôn hít thế mà còn bị nó nhìn từ trên xuống dưới, từ trước đến sau. Nó mới đến nhà cậu có hai ngày mà cha mẹ cậu đã bỏ mặc cậu. Cho nên con rùa đó nhất định là tai họa, cậu nhất định sẽ trừng trị nó, bằng không sau này cậu sống thế nào?

Tiểu Nghiêm Cẩn vừa nghĩ vừa ngủ thiếp đi. Cậu nằm mơ, trong giấc mơ chỉ có con rùa nhỏ hung ác đuổi theo cậu, cậu liều mạng trốn chạy nhưng con rùa nhỏ kia còn chạy nhanh hơn cậu. Nó xông lên, hung hăng cắn mông cậu. Mông Nghiêm Cẩn đau đớn, cậu kêu lớn rồi tỉnh dậy

Trợn mắt nhìn thấy trời đã sáng, là mẹ đang vỗ mông gọi cậu thức dậy. Nghiêm Cẩn khó chịu dậy, cậu nhìn xung quanh phòng một lượt. Tốt lắm, không có con rùa nào cả, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài toilet đánh răng rửa mặt. Rửa mặt xong rồi, lại cảnh giác chạy về phòng, khóa cửa phòng lại rồi mới yên tâm thay quần áo. Thay quần áo xong, nhìn trong giương vô cùng đẹp, rất tuấn tú khôi ngô, hơn nữa không bị rùa con nhìn trộm, thật an toàn biết bao.

Tiểu ma vương đi vào nhà ăn, thấy rùa con đang ngồi trên bàn ăn bánh bao, uống sữa. Cậu không khỏi thầm nghĩ: Mày cứ chờ đi, hôm nay đến trường sẽ xử lý mày

Mai Côi nhìn thấy cậu, mỉm cười ngọt ngào, khẽ gọi:

-Anh ơi, ăn sáng đi

Nghiêm Cẩn rầu rĩ ừ hử một tiếng rồi ngồi xuống cúi đầu ăn. Tiểu Mai Côi cũng không ngại, quay đầu tiếp tục ăn bánh bao. Tiểu Tiểu nhìn hai đứa trẻ ăn uống ngon lành thì yên tâm.

Ăn cơm xong, Tiểu Tiểu mỗi tay dắt một nhóc đưa bọn trẻ đến trường. Mai Côi rất thoải mái, đi đường còn hỏi han các loại cây. Tiểu Tiểu kiên nhẫn dạy bé con nhận biết đây là cây gì, đây là hoa gì. Nghiêm Cẩn ở bên mất kiên nhẫn thỉnh thoảng nói xen vào, ngược lại lại được Tiểu Mai Côi tán thưởng:

-Anh thật thông minh, cái gì cũng biết.

Điều này làm cho Nghiêm Cẩn đắc ý, sau đó lại nghĩ lại: lấy lòng tao cũng vô dụng, chuyện này tao đã quyết rồi

Mai Côi không biết cậu nghĩ gì, cô nhóc đã hai ngày không đi học, hôm nay đến trường thì rất vui bởi vì trong trường có rất nhiều bạn để chơi đùa. Bình thường, cha không ở nhà, chị Phương cũng thường xuyên nhốt bé trong phòng chơi một mình. Bé không thích như thế, vẫn mong có người chơi cùng mình

Cho nên, suốt buổi sáng Mai Côi rất vui vẻ, tươi cười luôn miệng. Nhưng đến giữa trưa, vừa nghỉ trưa xong Tiểu Mai Côi muốn đi trượt cầu trượt lại bị một cậu bé béo mập kéo ra, còn nhìn cô bé nói:

-Rùa con, rùa con, chỉ có thể đi đường, không được chơi cầu trượt

Một cậu bé khác cũng chạy đến kêu:

-Rùa con

Sau đó cũng đẩy Mai Côi ra xa hơn

Mai Côi hốt hoảng vội tránh ra nhưng trước mặt lại có hai nam sinh đi đến, thấy cô bé thì thì thầm mấy câu, sau đó cười gọi cô nhóc:

-Rùa con, rùa con

Mai Côi cúi đầu, chạy khỏi đám trẻ con đó, trốn vào phòng học. Trong phòng học không có người, Mai Côi ngồi một góc, lấy một bộ xếp hình bằng gỗ bắt đầu xếp. Bé tập trung sự chú ý, rất chăm chú xếp hình, rất nhanh đã xếp được một hình lớn nhưng lúc này đột nhiên có một cậu bé đi đến, một cước đá lăn hình Mai Côi vừa xếp sau đó quay đầu làm mặt quỷ với Mai Côi, lớn tiếng nói:

-Rùa con, rùa con, con rùa vừa ngốc lại vừa xấu xí

Mai Côi há hốc mồm nhìn cậu bé chạy trốn rất nhanh kia, có hơi không biết nên làm thế nào. Bé quay đầu, thấy ở góc phòng đã có ba cậu bé khác đang nhìn cô bé, còn thì thì thầm thầm. Mai Côi hoảng sợ vội chạy ra phòng học.

Đi ra ngoài, Nghiêm Cẩn và mấy cậu bé khác đang dựa vào nhau nói nói cười cười, thấy Mai Côi chật vật chạy đến thì còn cười lớn hơn. Mai Côi cúi đầu đi tới, nghe tiếng cười không khỏi ngẩng đầu nhìn, khẽ gọi Nghiêm Cẩn:

-Anh ơi!

Ngưu Ngưu đứng bên cười nói với Nghiêm Cẩn:

-Rùa con kêu mày là anh kìa, thế mày có phải là con rùa lớn không?

Nghiêm Cẩn đẩy cậu bé kia:

-Cút Sau đó quay đầu quát Mai Côi:

-Ai là anh mày, gọi linh tinh cái gì, ngu ngốc

-Đúng thế!

Một cậu nhóc đi cùng phụ họa:

-Mai Côi thích nhất là ngẩn người, làm gì cũng chậm, rất giống con rùa con

-Vừa ngốc vừa xấu xí, vừa ngốc vừa xấu xí…

Mấy đứa bé bàn tán ồn ào, hai cậu bé khác từ đâu đi tới, đi qua Mai Côi thì vứt một con rùa bông màu xanh vào người bé rồi đạp mấy đạp

Tiểu Mai Côi sợ hãi, bé không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao mọi người lại đột nhiên ghét mình như vậy nhưng ác ý rất rõ, bé có thể cảm nhận được:

-Anh ơi…

Cô bé lui về phía sau mấy bước nhưng vẫn không nhịn được xin Nghiêm Cẩn giúp. Rõ ràng sáng nay anh còn giúp bé nhận biết các loài hoa, sao nửa ngày đã thay đổi?

-Ấy, nó vẫn gọi mày là anh kìa, đúng là ngốc quá đi. Ha ha ha…

Mấy đứa bé sao nghĩ được nhiều, thói xấu đi trêu chọc người khác khiến bọn chúng thấy đó là trò chơi thú vị, cùng nhau nói cười huyên náo. Nghiêm Cẩn lại mất kiên nhẫn, như để chứng minh bản thân, tiến lên đẩy ngã Mai Côi rồi nói:

-Ai là anh mày, ngu ngốc

Nghiêm Cẩn đẩy người xong dẫn mấy học sinh khác nghênh ngang bỏ đi. Một cậu bé vừa đi vừa nói:

-Con rùa này có phải là không có cha mẹ, hình như đều là ai đưa đón nó đi học ấy

-Ây, là tại vì nó quá ngu ngốc nên không ai thích nó cả

-Ha ha, đúng là con rùa chả ai thích

Nghiêm Cẩn thoáng quay đầu nhìn Mai Côi té ngã trên đất rồi lại nhìn vào mắt cô bé. Đôi mắt đen láy như bảo thạch của Mai Côi long lanh nước mắt, thấy cậu thì quay đầu, vội xoay người đứng dậy rồi chạy về hướng khác. Nhưng dù chỉ trong chớp mắt, Nghiêm Cẩn thấy rõ đôi dòng nước mắt lăn dài trên má Mai Côi.

Sau đó, thời gian trôi dường như rất chậm, Nghiêm Cẩn có chút bất an, cuối cùng cũng đến lúc tan học. Cậu cùng các bạn nhỏ khác xếp hàng để cô giáo Từ dẫn ra cổng trường. Các phụ huynh tới đón đã chờ sẵn. Cửa vườn trẻ vừa mở ra, bọn trẻ vui mừng chạy về phía cha mẹ mình. Nghiêm Cẩn nhìn về bên mẫu giáo bé, Mai Côi cúi đầu đứng cuối hàng, rất ủ rũ. Cậu lanh mắt nhìn thấy trên tay Mai Côi bôi thuốc đỏ, trong lòng rất bất an. Con bé này lại kể với cha mẹ cậu là chắc

(Đùa chứ chương này thương Mai Côi mà ghét Nghiêm Cẩn kinh lên được)

Tiểu Tiểu đã nhìn thấy hai tiểu bảo bối, cô cười khanh khách đi tới, vuốt tóc con rồi dẫn cậu đến chỗ Mai Côi. Đến gần, nhìn thấy Mai Côi thì lắp bắp kinh hãi, đau lòng ôm lấy con bé:

-Mai Côi, tay bị làm sao thế này?

Cô giáo ở bên giải thích:

-Bé nói tự ngã, đã để bác sĩ bôi thuốc rồi. Hôm nay các bạn học khác nói lại, Mai Côi bị một số bạn trai khác trêu chọc nhưng hỏi thì bé lại không nói

Tiểu Tiểu gật gật đầu:

-Tôi biết rồi, về sẽ hỏi bé sau, cảm ơn cô giáo

Nghiêm Cẩn càng chột dạ, cảm thấy bàn tay toát mồ hôi. Cậu nhìn Mai Côi mấy lần nhưng Mai Côi đều cúi đầu chẳng nhìn cậu một lần. Tiểu Tiểu thơm Mai Côi rồi dắt tay cô nhóc đi về nhà

-Mai Côi, hôm nay xảy ra chuyện gì? Là bị các anh lớp trên trêu?

Mai Côi không nói lời nào, chỉ lắc đầu.

-Mai Côi, có chuyện gì nhất định phải nói cho dì, dì sẽ không để ai trêu chọc con cả. Con có chuyện gì nhất định phải nói với dì, dì sẽ giải quyết cho con. Nếu dì không có ở đó, trong trường còn có cô giáo, cả anh Nghiêm Cẩn của con nữa. Có việc gì con tìm anh, anh sẽ giúp con.

Lúc này Mai Côi chỉ cúi đầu nhưng không nói gì. Tiểu Tiểu không muốn bức con bé, cô vẫn cảm thấy Mai Côi là đứa trẻ rất mẫn cảm, phải cẩn thận mới được. Qua hồi lâu đã đến cổng khu nhà, Mai Côi bông nhiên khẽ gọi:

-Dì ơi

Lòng Nghiêm Cẩn căng thẳng, lo lắng nhìn Mai Côi. Tiểu Tiểu dừng bước, ngồi xổm xuống trước mặt Mai Côi, kiên nhẫn khẽ hỏi:

-Sao thế?

Mắt Mai Côi đỏ hồng, khe khẽ nói:

-Dì ơi, con nhớ cha mẹ

Bộ dáng yếu ớt lại đáng thương khiến Tiểu Tiểu nhói lòng. Cô ôm thân mình bé nhỏ của Mai Côi vào lòng:

-Cha con sắp về rồi, Mai Côi rất ngoan, rất dũng cảm. Dì bế con được không?

Tiểu Mai Côi chôn mặt vào gáy Tiểu Tiểu, cánh tay ngắn cũn ôm chặt cổ Tiểu Tiểu, cuối cùng không nhịn nổi khẽ khóc rấm rứt. Nghiêm Cẩn ngây ngốc ở bên nhìn, nhìn bả vai nhỏ run run của cô bé, chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác khổ sở khác thường mà cậu không thể hiểu nổi


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx