Trong câu trả lời, chàng “thanh tra tài tử” đã cố gắng hết sức dè dặt. Vậy mà khi thấy bà Cầm run bắn lên, Trọng Viễn lại hối tiếc là đã lỡ lời. Bà già la khóc ầm ĩ:
_ Không đem được về đây! Không đem được về đây. Mà tại sao chớ, hả trời?
Chàng trai phải xốc nách bà cụ, hầu như bồng hẳn bà, lên đường đi tới biệt thự bà Án Bùi.
Chợt thấy cung cách hai người, bà Cầm lả người trong tay chàng thanh tra, nữ chủ nhân giật thót mình linh cảm ngay rằng chắc đã xảy ra điều gì ghê gớm lắm.
Trọng Viễn nhanh mắt vội vã giơ tay cho bà Án ra dấu xin đừng hỏi han gì vội, đồng thời nhẹ nhàng dìu bà Cầm cho ngồi vào một chiếc ghế bành. Bà già gục xuống, úp mặt vào hai bàn tay, nức nở. Chàng thanh niên khẽ đưa mắt ra ý mời bà Án theo mình ra ngoài.
Sắc diện của nữ chủ nhân nhợt ra như màu sáp ong. Bà nói không ra hơi:
_ Có tin gì ghê gớm lắm phải không anh thanh tra?
_ Tin ghê gớm cho bà Cầm, vâng, có! Còn cho bà thì chưa! Bà cứ yên trí!
_ Tin ghê gớm cho bà Cầm? Gì thế? Trời ơi, tại sao ông không nói rõ ra cho tôi nghe đi.
_ Rùng rợn quá! Thưa bà! Tôi đã phát giác ra thi thể của thằng Ngây!
_ Ở đâu?
Trọng Viễn ghé sát tai bà Án, hạ thấp giọng:
_ Trong một cái cũi chó cũ bỏ tại góc sân bên trại Con.
Đôi mắt bà chủ trợn to tưởng chừng muốn rách khóe. Miệng bà lắp bắp nhắc lại như đọc thuộc lòng.
_ Trong một cái cũi chó.
Vậy thì ra, câu vè của mụ Phé…
Hai hàm răng va vào nhau lộp cộp, bà Án lẩm bẩm như người ngủ mơ:
_ “Thằng ngớ ngẩn chui vào cũi chó…”
Chàng trai trầm giọng:
_ Thưa bà, bà hãy bình tĩnh lại một chút. Và vào trong nhà trấn an bà Cầm. Sau đó, sẽ làm cách nào khéo léo nói cho bà ấy biết. Xin bà giúp cho việc ấy. Tôi phải quay lại khám xét thi thể bé Ngây ngay lập tức. Rồi sẽ trở lại đây liền.
Dứt lời, Trọng Viễn bỏ đi, nện mạnh gót giày về hướng đã phát giác ra cái tang vật khủng khiếp. Chàng ì ạch, hết đẩy, lại lôi kéo cái cũi chó nặng. Mãi mới đem ra được gian nhà để nông cụ, sàn nhà khá rộng rãi, chung quanh vắng vẻ yên tịnh, thuận tiện cho việc điều tra. Trọng Viễn nhẹ tay nâng từng chút cái xác thằng Ngây co quắp như con tôm khô.
Chàng trai cố kéo cho thân hình thằng bé thẳng ra, nhưng không được. Đành phải cúi nhìn xem xét kỹ từng bộ phận trên thân thể. Nạn nhân bị hai phát đạn bắn thủng bụng, một viên nữa trúng ngay tim.
Áo quần bê bết máu đã đông đặc thành từng mảng dính cứng vào vải. Sàn cũi chó cũng dính đầy máu đỏ lòe.
Chàng thanh niên bất giác buột miệng: “Lúc chui ra máu đỏ bết bê” và chợt giật mình thức tỉnh.
_ “Hừ! Mình cũng đã bị mê hoặc rồi chắc? Chưa… chưa đâu. À, nhưng xét cho cùng thì chắc hẳn mụ Phé phù thủy này ắt phải biết vài điều gì đó chớ không, không được. Hừ!”
Trọng Viễn nhìn kỹ: khuôn mặt thằng nhỏ hằn lên những nét kinh hoàng đến cực điểm. Hai bàn tay thu vào giữa bụng về phía bao tử. Bàn tay trái thằng Ngây nắm chặt. Có lẽ trong lòng bàn tay nó có cái gì đó. Trọng Viễn lẩm bẩm:
_ Thằng nhỏ cầm cái gì đây?
Vừa nói vừa khẽ nạy ngón tay cái.
_ Hừ! Một cái khuy áo vét!
Trọng Viễn lấy cái khuy áo từ bàn tay cứng lạnh. Đưa mắt ngắm nhìn, bỗng chàng khẽ la:
_ Trời! Có thể thế chăng! Kẻ sát nhân để lại dấu vết!
Dưới tia mắt sáng như sao, mặt trái chiếc khuy lộ rõ giòng chữ in nổi: “Made in England”
Chàng thanh tra ngẫm nghĩ:
_ Tại một nơi hẻo lánh đường rừng như xã Phú Hộ làm gì có tới ai mặc bộ đồ “kẻng” đến cỡ này. Nét mặt chàng vui hẳn lên:
_ Có thể…có thể….Hà!
Hai cánh mũi Trọng Viễn phập phồng như con Bão Tố từ lúc nào vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chủ.
Trọng Viễn bước vào gian nhà bếp, bà Cầm trong cơn hoảng hốt, hoang mang không kịp đóng cửa. Từ đó, chàng lên nhà trên quơ vội một chiếc mền dạ xám. Rồi nhẹ nhàng nâng xác thằng Ngây đặt vào, đậy kín lại. Xong đâu đó, chàng trai đặt bước tiến ra phía cổng. Ra tới bên ngoài, Trọng Viễn quài tay khép hai cánh cổng và đóng sập luôn cả ổ khóa.
Tới biệt dinh cụ Án Bùi, chàng gọi điện thoại ngay cho Phú Thọ trình bày sơ khởi nội vụ, đoạn đi sang phòng khách. Mọi người có mặt đông đủ đang xúm xít ngồi quanh bà Cầm nói chuyện, an ủi người đàn bà khốn khổ. Chàng thanh tra biết ngay bà Cầm đã được báo cho hay tin tức ghê rợn về thằng Ngây, đứa cháu nội yêu quý của bà.
Tiếng bà Án dịu dàng:
_ Thôi, thế là yên phận nó! Kiếp sau nó sẽ không ngớ ngẩn, không nói ngọng líu, ngọng lô nữa đâu nghe chị Cầm! Bây giờ là nó sung sướng lắm rồi và đang chờ đợi bà nội yêu quý của nó đấy.
_ Vâng, cháu đang đợi tôi. Chắc cháu chẳng phải đợi lâu đâu bà ạ! Lạy trời cho tôi sớm được đi theo cháu nội của tôi! Lạy trời!
Trọng Viễn bước vào. Bà già đau khổ im bặt ngay đồng thời quắc mắt lên nhìn hầu như căm hận con người đã phát giác ra điều bất hạnh gớm ghê của cháu bà.
Tường Vân buộc miệng hỏi ngay:
_ Thế còn anh Sinh?
Chàng trai khẽ lắc đầu:
_ Chưa có tin tức nào mới lạ, ngoài cái này!
Và Trọng Viễn mở bàn tay đưa lại trước mắt mọi người. Trong lòng bàn tay, lồ lộ chiếc khuy áo vét. Ba người, bà Án, Tường Vân và cô giáo đồng thanh rú lên:
_ Khuy áo của Sinh, đúng rồi!
Người mẹ run lẩy bẩy:
_ Ông kiếm được cái này ở đâu?
Trọng Viễn đưa mắt nhìn ba người đàn bà có tới chừng nửa phút trước khi từ từ thốt:
_ Trong bàn tay giá lạnh của thằng Ngây!
@by txiuqw4