Nhã Ân cảm giác sáng nay có điều gì đó thật sự không bình thường tẹo nào. An Nhiên hôm nay không còn dùng vũ lực để gọi nó dậy mà thay vào đó là cái giọng dịu dàng, ngọt như kẹo Chupa Chups. Điều này khiến nó cảm thấy thột mà tỉnh táo sớm hơn thường ngày. Nó ngồi phắt dậy đi ra cửa sổ xem tình hình thời tiết hôm nay thế nào. Nhưng không, tuyệt nhiên, tất cả mọi thứ vẫn bình thường. Chỉ có An Nhiên hôm nay là khác lạ. Bỗng dưng nó sởn hết gai ốc, chạy thằng vào phòng vệ sinh khóa chặt cửa lại để cố chấn tĩnh mình hôm nay chỉ là một ngày bình thường trước ánh mắt đầy sự trìu mến của Tiểu An.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“ Nhã Ân của tớ à, chơi với cậu lâu như thế này, đến bây giờ tớ mới biết cậu thật sự là có trình độ để lừa trai đó nha”- An Nhiên nói với giọng đầy thán phục không quên gửi vào đó ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“ Cậu, cậu là đang nói gì vậy?” Tớ? Lừa trai? Trình độ?”- Nhã Ân nhíu mày hỏi lại tưởng như mình nghe nhầm.
“ Thôi, đừng chối tớ nữa. Tớ biết hết cả rồi. Là cậu bỏ tớ đi mua quần áo một mình để về nhà Trịnh Cảnh Tuấn. Đúng không?”
Chưa để Nhã Ân trả lời, An Nhiên tốt bụng nhanh nhảu trả lời luôn hộ cô bạn: ‘Đúng rồi, quá đúng í chứ”
Nhã Ân lúc này chỉ biết chôn chân giữa bến xe buýt đông người này mà mặt mày mếu dở khóc dở. Nó lên tiếng minh oan ình;
- An Nhiên, là cậu hiểu nhầm rồi. Tớ thực sự không có như vậy. Về nhà cậu ta chỉ nằm ngoài tiên đoán của tớ thôi mà
- Nằm ngoài tiên đoán của cậu sao? Thế dự đoán của cậu là gì vậy? – An Nhiên hào hứng hỏi
- Triệu An Nhiên, tớ …tớ thực sự không có ……………..
- Thôi không cần giải thích nữa, lên xe thôi, hết chỗ bây giờ.- Vừa nói An Nhiên vừa đẩy Nhã Ân lên xe.
Cứ như thế chiếc xe bon bon đi trên đường, cảnh vật vẫn y chang như tạo hóa của nó. Chỉ có trong đầu Nhã Ân lúc này là đang rối bời như một mối tơ vò. Đối với nó, chuyện ngày hôm qua chỉ muốn quên đi càng sớm càng tốt, bởi lẽ… bởi lẽ… bởi lẽ. Là gì nhỉ? Là nhiệt độ của con người kia khi sát gần? Là những cái nhếch mép cười của người kia hay là những cái nhăn trán của cậu ta khi nhìn mình? Những câu hỏi này cứ bám theo Nhã Ân suốt cả đường đi, làm nó cảm thấy ngày hôm nay sẽ trôi qua thật là dài!
Ngày hôm nay của tập đoàn vượn tiến hóa 11A sẽ được bắt đầu với tiết của thầy lí- giáo sư tiến sĩ Dương Mênh Mông. Thực sự, bầy vượn của 11A này rất có ấn tượng với chó điên- cách gọi thân mật và trìu mến của bọn trẻ lớp này. Không chỉ dừng lại đến đó, thầy lí còn được nhiều học sinh của mình yêu mến mà đặt thêm rất nhiều biệt danh như: Mông Mê Mấn, Mông Mập Mờ, Mông Mập Mạp, Mông Méo Mó …… bla…. Blô….
Nhã Ân và An Nhiên cũng không phải ngoại lệ. Việc mỗi buổi sáng thứ Tư phải sợ sệt chờ tiết lí của thầy Mông chẳng khác gì chờ chết. Vì vậy vào mỗi sáng thứ tư, bọn vượn này chỉ mong muốn một điều ước nhỏ nhoi và rất đỗi giản dị: Thầy nghỉ tiết. Tuy nhiên, ước mơ chỉ là ước mơ thôi. Không may cho tụi nó thầy Mông là một người thầy hết mực thương yêu học sinh. Nên dù có ốm có đau thế nào thì cũng cố lết bằng được cả cái Mông đến trường.
“Cạch, cạch”- tiếng động phát ra từ cánh cửa lớp làm bọn vượn giật mình mà rủ nhau về tổ, chờ lúc bị Mông hành quyết. Nhưng, hỡi ôi! Thầy Mông của chúng ta hôm nay đã không thể lết cả cái mông tới đây do gặp phải Tào Tháo trên đường đến trường:
- Các em trật tự. Hôm nay thầy Dương không đến được nên cô tạm cho phép các em hoạt động tự do ngoài trời- Cô hiệu trưởng lên trưởng lên tiếng. Nói xong, không chần chừ mà bước nhanh ra ngoài.
Cả bầy vượn tỏ rõ vẻ mặt xót xa, đau đớn đến tột cùng:
“ Thầy à, sao thầy có thể bỏ chúng em mà đi với anh Tào chứ?”, “ Thầy à, chúng em yêu thầy như chó yêu mèo, sao thầy nỡ lòng nào mà bỏ đi như vậy?”, “ Ôi mông ơi là mông” …………… Cứ như thế hàng loạt những câu cảm thán được bầy vượn sử dụng triệt để, làm người nghe cũng phải đau ruột nát gan theo.
Hai giây…
Ba giây…..
Năm giây…..
Tổ của lũ vượn vừa rồi đã không còn một ai trừ Cảnh Tuấn. Cả lớp học vắng tanh, lạnh ngắt chẳng giống như một phút trước đây nữa! Cảnh Tuấn khó hiểu nhìn lũ bạn đang chạy tán loạn ra canteen, cuối cùng cậu cũng lết cái chân ra khỏi lớp.
Trong sân trường, một người con trai với đồng phục thể thao mồ hôi ướt đẫm áo, tay liên tục đập quả bóng rổ trên tay, chuyền bóng qua lại khéo léo, nhanh nhẹn. Ánh nắng xuyên qua người con trai ấy nhìn rõ đến tận chiếc lông mi dài, sống mũi dọc dừa nhưng bất luận được cả ánh nắng rực rỡ kia chiếu rọi người đó vẫn thực chỉ như là ảo ảnh.
Xung quanh sân là một đống nữ sinh gào hét, đọc khẩu hiểu cổ vũ. Tất cả như không có chật tự gì bởi người con trai ấy, tất cả như chìm đắm vào thế giới ảo mộng mà người ấy tạo ra, rồi cứ thế không dứt ra được. Có điều, ánh nắng kia đẹp thật đấy nhưng người con trai ấy không cười, mặt không chút biểu lộ mà có gì đó đượm buồn, đăm chiêu lại có gì đó cảm tưởng như muốn che giấu tất cả bởi khuôn mạnh lanh tanh của mình, mọi thứ lần đầu tiên nhìn vào thì thật khó lòng mà trả lời.
Nhã Ân ngồi trên ghế đá cạnh hàng rào sân bóng rổ, tay cầm cốc cà phê Americano, vừa uống nhâm nhi lại vừa nhìn Cảnh Tuấn chơi bóng.
À, thì ra lúc cậu ta chơi bóng, cậu ta thật soái!
À, thì ra trước mặt mọi người cậu ta ra vẻ mình là mĩ nam an tĩnh!
À, thì ra mình là đang nhìn cậu ta chơi bóng say sưa!- Nhã Ân tỉnh hẳn rồi cốc vào đầu mình từng cái rõ đau.
Nhưng…
Nhưng thực sự cậu ta thật là đẹp trai nha!- Nhã Ân thốt lên nhè nhẹ trong miệng.
Lại nghĩ đến ngày mình về nhà Cảnh Tuấn.
Thực sự thì từ hôm đó đến giờ, nó có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Cảnh Tuấn:
- Bố, mẹ của cậu đâu?
- Sao cậu lại ở một mình?
- Là tại sao cậu lại quyết định cho tôi về nhà cậu?
Vân vân và vân vân.
Đang thơ thẩn miên man trong suy nghĩ của mình, bỗng nhiên:
- Bộp!- An Nhiên đập mạnh tay vào người Nhã Ân
- Là cậu đang nghĩ chuyện gì vậy, Tiểu Ân?
- Không, không có gì! Chỉ là cà phê ngon quá!
An Nhiên ngồi xuống cạnh Ân Ân, nói:
- Cậu và Cảnh Tuấn, hai người khi nào định công khai đây, tớ sốt ruột quá!- An Nhiên nói với vẻ mặt đầy đâm trọc, thách đố
- Không có chuyện đó đâu!
- Cái gì cơ chứ? Cậu còn chối là tớ sẽ hét lên cho cả cái trường này biết luôn đấy. 1…2…3 này… TRỊNH CẢNH TUẤN VÀ…….
- Ưm… ưm… bỏ miệng tớ ra- Nhã Ân dùng tay bịt miệng An Nhiên lại
- Triệu An Nhiên, cái này, cái này là cậu trêu tớ trước…..
- Ừ, là tớ, là tớ đấy. Sao nào?
Nhã Ân lúc này thở tức tối, gian manh nói:
- Được. An Nhiên vậy là cậu quên chuyện hôm trước rồi!
- Quên?
- Xem nào, chiều thứ bảy hôm ấy là ai không đến đúng hẹn với Chính Lâm chỉ vì đi theo xin chữ kí của hot boy khối 12 đó nhỉ?
- ………..
- Triệu An Nhiên, lần này thì tớ không thể làm gì được rồi. Tớ biết là cậu rất khó khăn mới xin được chữ kí nhưng mà tớ nghĩ là nó không còn trong ngăn bàn cậu đâu. Muahaaa….- Nhã Ân cười đắc ý, nhìn cô bạn với một ánh mắt hả hê
An Nhiên biết mình đã cùng đường, vừa tức tối, vừa giậm giật bỏ đi. Ân Ân nhìn theo cô bạn của mình đang đến chỗ Chính Lâm giở trò trẻ con mà mách tội cô. Cái mặt đáng thương dễ sợ- nó phì cười nhủ thầm trong lòng.
Nó nhìn vào sân bóng, lúc này vẫn chưa hết các nữ sinh vây quanh chỉ để đưa cốc nước, cái khăn lau hoặc chỉ là để có thể chạm vào người cậu ta. Cảnh Tuấn hình như đã quen với cảnh này, bản mặt vẫn giữ nguyên cái vẻ lạnh lùng, nghiêm túc đó mà không hề quan tâm hay trả lời bất cứ câu hỏi nào của đám nữ sinh vây quanh cậu.
Nhã Ân ngán ngẩm bỏ đi, bởi lẽ nó vẫn luôn luôn không có ấn tượng với những mấy thứ chuyện rảnh rỗi sinh nông nổi này. Nó không tin vào phim điện ảnh hàn, không tin vào thứ tình cảm đẹp đẽ của thời học sinh mà họ vẫn hay nói. Vì nó luôn sợ cái cảm giác bị chia ly, tách rời bởi những thứ tình cảm đấy.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phải nói là từ ngày, à không, là cái khoảnh khắc mà nó ra khỏi cổng nhà Cảnh Tuấn cho đến nay. Nó và Cảnh Tuấn vẫn chưa hề nói với nhau một lời nào. Điều này làm nó có hơi khó hiểu dù biết cậu ta là một người kiệm lời hay theo chân lí sống của nó là tự kỷ. Nhưng dù sao cũng là biết nhà cậu ta rồi. Chẳng phải đã là bạn tốt rồi sao? Hay là lúc ở nhà cậu ta, mình đã làm gì đắc tội?
Nó liền đảo mắt một vòng quanh lớp tìm xem Cảnh Tuấn ở đâu.
Bên này, không có a
~~ Bên này, cũng không có nốt.
Rốt cục là ở đâu cơ chứ.
- Á! Mẹ ơi! Cái gì chứ?- Nhã Ân giật bắn mình
Là Cảnh Tuấn đang đứng sau lưng nó nhẹ nhàng, im lặng và mặt lạnh như một hồn ma
- Nhã Ân, sao cậu lúc nào cũng bắt mẹ đến trường vậy?- Chính Lâm đứng cạnh Cảnh Tuấn nói đùa
- Bộ các cậu là cô hồn sao?- Nó xù lông tức giận
Cảnh Tuấn vẫn im lặng phải nói là hoàn toàn im lặng, giương cặp mắt lên nhìn Chính Lâm đối thoại với con lợn kia hộ mình.
“Các ngươi chính là đã phí phạm thời gian tìm kiếm của bổn cung, hừ, bổn cung ta không chấp hai tên tội nhân nhà ngươi”- Vừa nghĩ nó vừa hất mũi quay phắt ngươi đi bỏ mặc hai tên tội nhân kia ở lại, lòng đầy ngao ngán.
- Tống Nhã Ân, đi vui vẻ!- Chính Lâm vừa đùa vừa cười toét miệng.
@by txiuqw4