“Em có chắc ba mẹ em sẽ thích anh??” Thiên Hạo vòng tay ôm Lâm Ngọc lại, cằm tựa lên đầu cô thì thầm nói nhỏ.
Lâm Ngọc bật cười, chưa bao giờ cô thấy anh mất tự tin đến thế. Mọi khi anh vẫn cho mình là người thông minh, tài giỏi nhất vậy mà lại sợ ba mẹ cô không thích anh. Nghĩ đến đây, Lâm Ngọc muốn cười thật to vào mặt anh mà nói ‘Ha ha, Thiên Hạo anh cũng có ngày này’ Nhưng điều đó cô không có khả năng làm được, cô sợ anh sẽ phát tiết lên người cô, Lâm Ngọc không muốn như vậy đâu.
Cố không để tiếng cười của mình phát ra, tay cô nhẹ nhàng vỗ lên lung anh khích lệ “Chậc, anh nghĩ vớ vẩn gì vậy? Em nói cho anh biết, anh là người thông minh nhất quả đất..khụ.. sau em..a đừng nhéo, anh rất đẹp trai lại còn tài giỏi, nấu ăn là số một. Nhiêu đó đủ chứng minh hình tượng con dâu hoàn hảo là anh đây trong mắt ba mẹ em rồi. Lần trước anh đến nhà chẳng phải me em rất vừa lòng với anh sao?”
Lâm Ngọc không ngừng nâng Thiên Hạo lên cao, mặt không chút xấu hổ ba ba nói, cô còn nhớ lúc đó mẹ cô đối xử với anh như con cái trong nhà còn bản thân cô thì như con ở, chuyện lần đó cô vẫn để trong lòng. Không sao, tháng ngày sau này còn dài, cơ hội trả thù còn nhiều cô không vội.
“Mẹ em thật tốt, anh rất thích bà ấy” Thiên Hạo chậm rãi nói, giọng điệu có chuyển biến ít nhiều, mơ hồ đau thương. Lâm Ngọc nhận ra điều khác lạ nhưng cô không biết khác chỗ nào, chỉ cảm thấy buồn bực trong lòng.
“Thiên Hạo, anh kể cho em nghe một chuyện được không?”
Thiên Hạo cười nói “Em muốn nghe gì hửm?”
“Mẹ..mẹ của anh” ngừng một lát, Lâm Ngọc lén lút nhìn sắc mặt Thiên Hạo tối dần, âm thanh cô càng nhỏ như muỗi kêu vo ve “Trước giờ em chưa được gặp mẹ của anh nên em muốn biết về bà ấy”
Cô hồi hộp lắng nghe, chỉ nghe được tiếng anh thở dài, ánh mắt không tiêu cự đặt trên người Lâm Ngọc như muốn tìm kiếm điều gì. Không thấy anh trả lời, Lâm Ngọc tự biết mình đã hỏi điều không nên hỏi, khuôn mặt nhỏ rối rắm cười “Thôi không sao, bỏ đi..em không muốn nghe nữa. Đi, chúng ta về nhà thôi”
“Đây không phải nhà sao?” Thiên Hạo chọc cô.
“Không, nhà em cơ, đi nhanh đi mà” Lâm Ngọc kéo tay anh ra cửa, anh chỉ im lặng đi theo sau khiến cho không khí giữa hai người có chút kì dị.
Bây giờ đã là lúc trưa, Thiên Hạo chở Lâm Ngọc đi siêu thị mua ít đồ, sau đó cả hai bỏ qua bữa sáng ăn luôn bữa trưa. Lâm Ngọc dắt anh đến một quán thịt nướng, trực tiếp gọi 5 phần. Thiên Hạo ăn một hai miếng cho có rồi thay Lâm Ngọc nướng thịt, Lâm Ngọc miệng đầy dầu mỡ cười đến tít cả mắt. Đến chiều anh lại chở cô ra ngoại ô thành phố, trên đường đi ghé shop hoa mua một bó violet to rực rỡ.
Lâm Ngọc mở tròn mắt hỏi “Anh mua hoa làm gì vậy?” Quà để tặng ba và mẹ cô anh đã mua đủ, bó hoa này chắc dành cho người khác, nhưng…người đó là ai?
Nhìn đường cái hai bên một mảnh xa lạ, đầu óc cô càng rối mù, đây không phải đường đến nhà cô, cô khẳng định như vậy, là học sinh cấp 3 cô không thể không biết đường đến nhà mình. Cô chỉ bị lạc một lần duy nhất thôi, đó là chuyện hồi nhỏ đã xảy ra lâu lắm rồi.
Trở lại vấn đề chính, phía xa dưới chân núi thấp thoáng có thể thấy được một nghĩa trang nhỏ. Trong đầu Lâm Ngọc mọi khúc mắc dường như dần được gỡ bỏ từng chút một, cả ngày hôm nay Thiên Hạo rất lạ, cô tìm mọi cách chọc anh vui nhưng anh chỉ cười nhạt rồi xoa đầu cô. Cô rất buồn, trong lòng rất rất khó chịu. Rốt cuộc Thiên Hạo bị sao vậy?
Cả hai đi bộ một đoạn đường ngắn là đến nơi, nghia trang tuy nhỏ nhưng không gian bên trông rộng rãi, những ngôi mộ xếp cạnh nhau tạo thành hai hang song song, ở giữa là đường đi nhỏ lót bằng gạch men trắng, bên cạnh mỗi ngôi mộ đặt một cành hoa cẩm tú vàng tươi như muốn tỏa sang hơn cả mặt trời lúc chiều dần buông.
Thiên Hạo đi vòng qua ba ngôi mộ rồi dừng lại, anh đặt bó violet bên cạnh cành cẩm tú, nhổ cỏ xanh trên đất, đầu gối khụy xuống, anh mắt dịu dàng nhìn tấm hình trên tấm bia “Mẹ, Hạo nhi đến thăm mẹ đây, đã lâu con không đến thăm mẹ, con đúng là đứa bất hiếu mà, mẹ giận con lắm đúng không?”
Lâm Ngọc giật mình, phải mất một lúc lâu cô mới định thần lại, lúng túng cúi người quỳ cạnh Thiên Hạo, cười thật tươi với người trong ảnh “Chào bác, cháu là bạn gái Thiên Hạo” mắt to nhìn thật rõ người phụ nữ trong bức ảnh, Lâm Ngọc ngạc nhiên thốt lên “Đẹp quá, mẹ anh thật sự rất đẹp”
Trong hình là một người phụ nữ trẻ tuổi với khuôn mặt trái xoan thanh tú, mái tóc vàng hoe xoăn nhẹ, sóng mũi cao, đặc biệt là đôi mắt xanh ngọc đẹp đến hút hồn người khi nhìn vào nó. Người phụ nữ chỉ cười nhạt, nhẹ như gió thoảng qua tạo cho lòng người cảm giác thanh bình. Thế nên cô mới biết, Thiên Hạo tuấn tú như vậy bởi vì anh rất giống mẹ, nhất là đôi mắt kia.
“Mẹ anh là người anh, bà ấy tên là Kristina, anh nghe mẹ anh kể khi xưa vì không được sự đồng ý của gia đình nên bà đã ra đi và kết hôn,bà phải đi làm những công việc nặng nhọc để kiếm bữa ăn, sau khi sinh anh ra cơ thể bà ấy lại càng yếu ớt nên đã qua đời, anh được ông bà ngoại nhận về nuôi lúc 9 tuổi. Đến nay anh đã ra ở riêng sống tự lập vì không muốn là gánh nặng cho ông bà. Họ cũng đã lớn tuổi” Thiên Hạo nắm tay cô kể.
Lần đầu tiên anh kể cho Lâm Ngọc nghe về quá khứ của anh, tất cả mọi thứ nhưng những khoảng thời gian đen tối anh lại giấu nhẹm đi, anh không muốn cô nghe xong lại thấy đau buồn. Nỗi đau ấy cứ để một mình anh nhận lấy là được, anh muốn cô luôn vui vẻ, sống lạc quan trước mặt anh.
Lâm Ngọc chăm chú lắng nghe, cũng không phát hiện ra có gì sai sai trong câu chuyện của anh nhưng cô biết anh từ nhỏ anh đã không có một tuổi thơ hạnh phúc như cô, có ba mẹ, có một ngôi nhà lớn, có bạn bè, có thịt nướng ăn mỗi ngày,….
Hai tay xoa mặt Thiên Hạo, Lâm Ngọc chỉ biết nhìn anh, cô có thể nói gì đây, chuyện xưa đã qua lâu thì mặc kệ nó, cái chúng ta hướng đến là hiện tại và tương lai chứ không phải quá khứ đau buồn kia.
“Anh nói mẹ anh là người nước Anh vậy anh là con lai?”
Thiên Hạo đáp “Đúng vậy, anh cũng có tên nước ngoài nữa đấy, em muốn biết không?”
Lâm Ngọc hứng thú gật đầu liên tục “Muốn, em là người đầu tiên biết phải không?” không hiểu vì sao cứ nghĩ mình là người đầu tiên biết tên khác của anh Lâm Ngọc rất phấn khích, là người đầu tiên nha.
Thiên Hạo bật cười trước phản ứng đáng yêu của cô, anh mở miệng nói rất chậm tên mình “ Kaiz! Kris Kaiz”
“Được rồi, Kaiz à, ngày nào em cũng sẽ dẫn anh đi ăn thịt nướng, ăn cả đời luôn, em hứa sẽ chăm lo cho bữa ăn không bao giờ thiếu mất đi món thịt đâu.” Lâm Ngọc tuyên thệ, vỗ ngực đảm bảo cho cuộc sống mà cô đang nói đến.
“Thịt nướng có gì ngon đâu, lại nhiều dầu mỡ. Nói đi, anh với Mr Thịt, em chọn ai?” Thiên Hạo lại trêu cô.
@by txiuqw4