sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bán Kiếp Tiểu Tiên (Tập 1) - Chương 05 - 06

Chương 05: Dạ linh thể trong truyền thuyết.

Sau khi giảng giải xong, Linh Phong Tử ngay cả một giây cũng không nán lại, phi nhanh ra khỏi phòng, không đợi Tề Hoan mở miệng nói chuyện, người cũng đã ở ngoài trăm dặm rồi.

Nhìn thấy Linh Phong Tử phi kiếm trên không trung tạo thành một tia sáng vàng chói mắt bay đi, Tề Hoan nuốt nuốt nước miếng, lúc nào thì nàng mới có thể ngự kiếm phi hành (1) đây a! Đợi đến lúc đó nàng nhất định phải chuẩn bị một kiểu phi kiếm phong cách độc đáo nhất, tốt nhất là nàng bay ở phía trước, theo đằng sau có Phượng Hoàng, Thanh Long hay gì gì đấy, dùng để thể hiện khí chất vương giả của nhân vật chính như nàng đây.

(1) tức là cưỡi kiếm bay

Nhưng mà trước mắt thuật phi kiếm còn cách nàng một khoảng khá xa, bây giờ trước hết là căn bản đã!

Tề Hoan tùy tiện tìm một tấm đệm cói khoanh chân ngồi xuống, dựa theo trình tự dẫn khí cơ bản Linh Phong Tử dạy cho nàng tập trung tinh thần ngồi thiền. Có lẽ Tề Hoan thật sự không có thiên phú gì, như lời Linh Phong Tử nói, người năm đó tu luyện quyển sách này chỉ cần dùng thời gian một ngày đã hoàn thành bước dẫn khí vào cơ thể, thế mà Tề Hoan dùng trọn vẹn hai tháng vẫn không thể nào cảm nhận được một tia linh khí trời đất nào.

“Chẳng lẽ ta bẩm sinh trì độn sao?” Nằm trên chiếc giường công chúa mềm mại, Tề Hoan bắt chéo hai chân lầm bầm.

Linh Phong Tử vì muốn cho Tề Hoan sớm rời khỏi địa bàn của mình, vận dụng hơn một trăm đệ tử môn hạ dùng thời gian ngắn nhất, chiếu theo yêu cầu của Tề Hoan, xây xong cho nàng một tòa thành. Kỳ thật Tề Hoan là muốn Kim Tự Tháp cơ, đáng tiếc nếu xây xong về sau nàng cũng không có cơ hội gặp lại Linh Phong Tử nữa rồi.

“Thôi, đi ngủ đã.” Tề Hoan lười biếng trở mình, ngáp một cái, đem chăn mềm mại quấn quanh người, mơ màng thiếp đi.

Ngay sau khi nàng ngủ không lâu, một tia sáng màu lam nhạt như sương khói từ cơ thể nàng tản ra ngoài, bao phủ cả người nàng trong đó. Sau khi tia sáng màu lam xuất hiện, từng sợi linh khí trời đất tinh thuần trong không trung đổ xuống, bị thứ ánh sáng màu lam kia hấp thu. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cho đến khi đêm qua đi, thứ ánh sáng màu lam kia mới từ từ chậm rãi quay về trong cơ thể Tề Hoan.

Lúc này, có ba lão nhân đứng trên đỉnh núi Thanh Vân, ba lão đầu thân hình khác nhau chung một sắc mặt cổ quái nhìn ngọn núi vốn là nơi ở của Hư Không Tử.

“Ta nói sư đệ này, đệ đã không thu đệ tử thì thôi vừa thu đúng là làm người ta kinh hãi. Ngay cả dạ linh thể (2) trong truyền thuyết cũng có thể đụng tới.” Lão giả đầu trọc mặt mày hồng hào vẻ mặt ghen ghét nhìn Hư Không Tử bên cạnh.

(2) dạ linh thể: Chỉ người thể chất có thể hấp thu linh khí vào ban đêm

“May mắn, may mắn mà thôi ha ha ha.” Miệng thì khách sáo, thế nhưng vẻ mặt Hư Không Tử mười phần lớn lối, chỉ kém không chống eo ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng mà thôi.

Dạ linh thể là cái gì, chính là lợi dụng thời điểm ban đêm để hấp thụ linh khí trời đất giúp ngươi Tu Chân tu luyện, có linh thể như vậy chỉ có thể tu luyện vào ban đêm, nói thẳng ra là khi người ta ngủ mới có thể tu luyện, hơn nữa cái kiểu tu luyện này cũng hơn gấp mười lần người bình thường.

Cho nên hơn hai tháng này, bất kể là ban ngày Tề Hoan tu luyện ra sao cũng đều không thể cảm giác được một tia linh khí nào đi vào cơ thể mình. Mà nàng lại không tu luyện vào buổi tối, cho nên căn bản không biết là mình đã sớm hoàn thành giai đoạn dẫn khí vào cơ thể rồi.

Hiện tại Tề Hoan cũng coi như vững vàng bước vào giai đoạn tiền Trúc Cơ, ở nhân gian cũng được xưng tụng là cao thủ rồi, đáng tiếc, nếu ở phái Thanh Vân, bất kỳ một tên quét rác nào cũng có thể dùng một ngón tay ấn chết nàng.

Biết được đồ đệ mình trông thế thôi mà lại thuộc về giống quý hiếm, Hư Không Tử cũng không tiếp tục giúp các sư huynh nghiên cứu cái thế cờ cổ gì gì đó nữa mà lấy phất trần trên giá chạy nhanh về phía đỉnh núi của mình, nói giỡn sao, lão sống hơn hai nghìn năm rồi, thật vất vả mới thu được một đồ đệ hiếm thấy này, đương nhiên phải bồi dưỡng tốt một chút rồi.

Cho dù không thể chân đá Côn Luân, tay đánh Thục Sơn, tỏa sáng bốn phía nhưng nói thế nào vẫn là gắn ‘mác’ phái Thanh Vân lão nha.

Nhưng mà khi Hư Không Tử biết Tề Hoan tu luyện ‘Nhân chi đạo’ xong, mặt đã đen mất một nửa. Nhìn khuôn mặt đen của sư phụ, kim quang lòe lòe phi kiếm bay ra ngoài, Tề Hoan nhịn không được thè lưỡi, xem ra cái lão đầu tính tình tốt này sắp biến thân thành rồng lửa rồi.

Quả nhiên, nửa canh giờ sau, theo lời các đệ tử phái Thanh Vân nói, có con yêu thú đi nhầm chỗ, không cẩn thận đem đỉnh núi của chưởng môn san bằng mất rồi.

Tề Hoan đứng dưới chân núi tối đen như mực, ngửa đầu nhìn rõ đỉnh núi bị san bằng kia, sờ lên chóp mũi của mình cười hắc hắc. Hoàn toàn không thấy việc mình bỏ đá xuống giếng với Linh Phong Tử ở trước mặt Hư Không có cái gì là không đúng.

Kỳ thật sau khi nàng chọn xong bí tịch, Linh Phong Tử đã nói với nàng là quyển bí tịch này có vấn đề, nhưng mà Tề Hoan vẫn quyết không muốn thay đổi. Có điều nàng cũng không ngu mà đem chuyện này nói cho Hư Không Tử biết.

Sau khi phát tiết xong, Hư Không Tử gần như là dính lấy Tề Hoan, lão nhõng nhẽo hết cứng rắn rồi mềm mỏng muốn Tề Hoan đổi loại điển tịch khác mà tu luyện, thậm chí muốn đem điển tịch gia truyền của tổ sư gia phái Thanh Vân cho Tề Hoan tu luyện.

Đáng tiếc, Tề Hoan mặc kệ Hư Không Tử. Cắt, lão già chết tiệt, hiện tại biết rõ ta đáng giá rồi sao, đã muộn. Ai kêu thời điểm ta nhập môn lão bỏ ta lại chạy mất, đáng đời, cho lão tức chết.

Tề Hoan cứ ôm suy nghĩ như vậy, đấu cùng Hư Không Tử hết hai ngày. Cuối cùng Hư Không Tử thật sự không chịu được, đi cầu xin hai vị sư huynh của mình giúp đỡ. Quá buồn bực đi, mình tốt xấu gì cũng là cao thủ dưới Đại Thừa Kỳ, cũng đã sống hơn hai nghìn năm, là cổ nhân rồi, như thế nào lại không có biện pháp đối phó với một tên đồ đệ hơn hai mươi tuổi.

Hai vị sư huynh kia ngược lại rất mạnh mẽ, người còn chưa có xuất hiện, hai thanh kiếm đã bay tới, dọa Tề Hoan ‘hồn bay phách lạc’.

Sau khi dùng gậy đánh xong, hai người lại bắt đầu cho quả táo đỏ (3). Nhưng mà cuối cùng vẫn kết thúc trong thất bại, đơn giản là Tề Hoan nói một câu, ba người các ngài nếu vừa đi ra đã có thể khiến giới Tu Chân run sợ, sao không đi cướp hai quyển bí tịch ‘Thiên chi đạo’ và ‘Địa chi đạo’ kia về đây.

(3)tương tự như “cây gậy lớn và củ cà rốt”, nôm na là vừa đấm vừa xoa

Một câu, đem ba lão đầu đẩy đến Nam Thiên Môn, cuối cùng hai vị đến trợ uy bị cưỡng ép để lại hai thanh phi kiếm làm phí tổn thất tinh thần, rồi ủ rũ rời đi. Chỉ để lại mình Hư Không Tử, quay mắt nhìn về phía đồ đệ đang cười mỉm mà âm thầm nuốt lệ.

Không phải bọn hắn không muốn cướp, mà là bọn hắn không kém, người ta cũng không yếu. ‘Thiên chi đạo’ cùng ‘Địa chi đạo’, một bản tại đại bản doanh Ma Vương, một bản ở đại bản danh của Yêu Tu (yêu quái tu hành), cho dù bọn họ lấy một địch mười thì cũng không đấu lại được với hai giới Ma – Yêu đông đúc như vậy.

Ngươi nói đều là tu hành giống nhau, song người ta lại sinh con được, cả đời cũng được một ổ. Bọn hắn muốn tu tiên thì phải kế hoạch hóa gia đình, giờ thì hay rồi, đi ra ngoài đánh nhau, Ma Môn - Yêu Tu vung tay lên một cái là có mười mấy vạn, Tu Tiên bọn hắn vung lên chỉ có mười mấy người, người ta chỉ nhổ nước miếng thôi cũng đủ làm ngươi chết đuối.

Cũng may Hư Không Tử cũng đã tu hành vô số năm, biết mọi chuyện không lường được, lựa chọn của Tề Hoan chưa hẳn đã sai lầm, có lẽ nàng phúc duyên thâm hậu, có lẽ ngày nào đó có thể may mắn đoạt được hai quyển bí tịch còn lại.

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán tích cực mà thôi, trước phải ‘tự sướng’ hai năm đã, dù sao nếu Tề Hoan muốn tu đến Kết Đan Kỳ, thì cho dù nàng là tên lửa cũng tối thiểu phải một hai trăm năm, không vội, một chút cũng không vội.

Chương 06: Sư phụ sắp độ kiếp!

“Dưới chân cầu lớn, có một đàn vịt bơi qua...” Sáng sớm, có một giọng hát vô ưu (không lo lắng) như tiếng dã thú tru lên, hơn nữa càng về sau càng to hơn, truyền khắp toàn bộ sơn môn.

Một khúc nhạc qua đi, các đệ tử cấp thấp của môn phái nhao nhao rời giường, rửa mặt mũi sạch sẽ đi làm công việc buổi sáng.

Tất cả mọi người trong núi Thanh Vân cũng bởi vì bài hát này mà bắt đầu một ngày mới. Nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, bất kể là nơi làm việc xa hay không, mọi người đều tình nguyện phi kiếm đi một vòng lớn, cũng không chịu đi qua đỉnh núi.

Tề Hoan đến núi Thanh Vân đã được bốn tháng, mỗi lần hồi tưởng lại cuộc sống trước khi xuyên không, Tề Hoan đều có chút giật mình, cảm giác như một giấc mộng.

Không thể không nói kỳ thật thời gian tu hành đều rất tiêu dao, mỗi ngày việc nàng cần làm chỉ là rời giường trước khi bình minh, thay đổi linh khí trong cơ thể, đem linh khí trời đất cả đêm thân thể hấp thụ được biến thành của mình hoàn toàn.

Linh lực trong cơ thể cũng được nâng cao, ban ngày Tề Hoan cũng có thể cảm giác được linh khí chậm rãi chuyển động trong người, nhưng khiến nàng kinh ngạc hơn chính là đan điền của mình dường như không giống với hình dung của Hư Không Tử.

Hư Không Tử đã từng nói qua, linh khí tiền kỳ Trúc Cơ là hiện lên ở dạng khí phân bố ở đan điền và khắp cơ thể, cùng với xương cốt và còn có ở trong mạch chủ. Thế nhưng sau khi nội thị [1] Tề Hoan lại phát hiện, linh khí trong đan điền của mình mặc dù là dạng khí, nhưng cũng không phải dạng khí đơn giản, mà loáng thoáng có hình dáng của đồ án Thái Cực [2].

[1]dùng thần thức xem cơ thể bên trong của mình, chỉ áp dụng với cao thủ

[2] đồ án Thái Cực: hay là hình Thái Cực Là bức tranh mô phỏng về vũ trụ của người TQ cổ đại, bên ngoài là bát quái bên trong là hình tròn có hai màu khác nhau chỉ âm dương, là biểu tượng của Đạo giáo

Quan sát thêm mấy ngày, Tề Hoan còn phát hiện cái Thái Cực đồ này sẽ tự động hấp thụ linh khí trời đất, tuy tốc độ hơi chậm, nhưng thực sự có hiệu quả, chỉ tiếc duy nhất một điều là linh khí Thái Cực đồ hấp thụ mảy mảy đều không chia cho Tề Hoan.

Thậm chí ngay cả mỗi buổi tối, linh khí nàng hấp thụ lúc ngủ cũng bị Thái Cực đồ hút mất một nửa.

Nếu như không bởi vì chuyện này, Tề Hoan thậm chí cảm thấy mình có thể nhẹ nhàng tu luyện tới trung kỳ Trúc Cơ. Có điều bây giờ, do muốn sớm nâng cao tu vi, lão nhân gia là nàng không thể không ngủ sớm thêm vài tiếng đồng hồ.

Phải biết rằng trước khi xuyên qua, Tề Hoan vốn là một trạch nữ, buổi tối không bao giờ ngủ trước mười hai giờ. Giờ thì hay rồi, vì tu luyện, mỗi ngày trời còn chưa tối hẳn, nàng đã cùng chu công lão gia tử đánh vài ván cờ, ai~ cũng là vì tu luyện.

Cho dù Tề Hoan đã cố gắng như vậy, nhưng mà mỗi lần ban ngày lúc nàng đi bộ trong môn phái, vẫn có thể cảm giác được vô số ánh mắt mang theo oán hận, giống như ra-da dùng tia x-quang quét qua trên người nàng. Dù sao những người khác cũng không có Dạ Linh thể, đại đa số bọn họ mỗi ngày đều phải tu luyện hai mươi canh giờ còn không bằng Tề Hoan ngủ ba canh giờ, đoán chừng nếu như không ngại thân phận quá áp người của Tề Hoan, nàng sớm đã bị ‘đánh hội đồng’ rồi.

Lúc đầu, Tề Hoan còn chưa kịp thích ứng khi đối mặt với những ánh mắt hung hãn cực độ như vậy, nhưng mà Hư Không Tử nói, người Tu Tiên không bị người đố kỵ thì không phải người Tu Tiên thành công, từ đó về sau, lúc đi lại trong núi Thanh Vân, Tề Hoan luôn ưỡn ngực, dậm chân. Nói như thế nào ta cũng là nhân sĩ thành đạt, đi con đường của mình, cứ để bọn hắn ghen ghét đến chết đi.

Ngày hôm đó Tề Hoan tiếp tục hấp thụ linh khí, cảm giác Thái Cực đồ trong đan điền có chút không ổn, khác với trước kia càng thêm rõ ràng, theo phân tích của nàng, đây là điềm báo sắp đột phá.

Hư Không Tử đã từng nói qua với Tề Hoan, ranh giới phân biệt giữa người Tu Tiên và phàm nhân chính là tại trung kỳ Trúc cơ. Cái gọi là tiền kỳ Trúc Cơ chính là tiên thiên cao thủ mà nhân gian vẫn gọi... những cao thủ tiên thiên này bất kể là thân thể cường độ (mạnh mẽ, cường tráng) hay là kinh mạch biến chuyển đều có thể coi là cao nhân, nhưng đối với người Tu Tiên mà nói bọn họ vẫn còn kém rất nhiều.

Chỉ có đạt đến trung kỳ Trúc Cơ, mới có thể học được nền tảng căn bản nhất là Ngũ Hành pháp thuật, cũng có thể sử dụng một ít pháp bảo cấp thấp. Chẳng qua, nếu muốn bay hai vòng trên không trung, vậy thì nhất định phải đạt tới sơ kỳ Ngưng Khí. Cho nên đối với việc tu luyện, Tề Hoan vẫn luôn có động lực, đều nói nhân loại vì ước mơ bay được mà phấn đấu mất mấy trăm năm, nàng chỉ là theo bước chân của người đi trước thôi.

“Sư thúc, tổ sư bá mời người đến Thanh điện một chuyến.” Tề Hoan vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy một sư điệt khác của mình là Linh Vân Tử cung kính đứng ở trước cửa. Mái tóc dài của hắn được búi cẩn thận tỉ mỉ, một thân đạo bào rộng thùng thình khó che được dáng người cường tráng của hắn.

Nói ra Linh Vân Tử cũng là ngưu nhân (kẻ trâu bò), chưa đến năm trăm tuổi đã đạt Nguyên Anh kỳ, thực lực của hắn so với sư huynh Linh Phong Tử còn cao hơn một chút, phải biết rằng hai người bọn họ thế mà kém nhau hơn hai trăm tuổi cơ đấy. Chỉ có điều hơi buồn bực một chút là, mỗi lần Tề Hoan nói một đống lời, hắn chỉ đáp lại có một tiếng.

Có điều đối với trình độ tuyển đồ đệ của vị sư huynh vô duyên kia, Tề Hoan vẫn rất thưởng thức. Vô luận là Linh Phong Tử hay Linh Vân Tử đều đẹp trai như nhau, ngoại trừ tuổi hơi lớn, tổng thể mà nói thì vẫn rất đẹp mắt nha.

“Sư thúc?” Thấy Tề Hoan nhìn mình ngây ngốc một lúc, Linh Vân Tử nhịn không được lên tiếng.

“Ah, đi, lập tức đi ngay.” Tề Hoan hơi xấu hổ sờ sờ khóe miệng, may mắn mình không có chảy nước miếng.

Còn chưa tới Thanh điện, Tề Hoan đã phát hiện trong sơn môn hôm nay có gì đó không bình thường, cứ đi hai bước lại thấy được một tên đệ tử nội môn ngày bình thường khó thấy, ngay cả những lão đầu tử vẫn ẩn thân hôm nay cũng nhao nhao xuất động.

“Sư điệt à, chẳng lẽ có Thượng cổ Yêu thú đi nhầm chỗ hả?” Tề Hoan vô cùng tò mò.

“... Là tổ sư bá sắp độ thiên kiếp rồi.” Linh Vân Tử nhếch môi, mười phần không tình nguyện mở miệng.

“Tổ sư bá ngươi nói, chẳng lẽ là sư phụ ta?” Tề Hoan kinh hãi, vì sao chuyện trọng yếu như vậy mà không ai nói cho nàng biết?

Linh Vân Tử liếc Tề Hoan một cái, không lên tiếng. Ngay cả sư phụ mình sắp độ kiếp cũng không biết, may mắn hắn không có đồ đệ như vậy, bằng không đã sớm bị hắn dùng một tay đập chết rồi.

“Nhưng mà... sư phụ lão nhân gia ông ấy muốn độ thiên kiếp, sao không giới nghiêm toàn bộ sơn môn?”

“Hơn mười chưởng môn của các phái Thục Sơn, Côn Luân, Thái Hành sẽ đến đây chứng kiến.”

"Sư điệt, ta đau bụng, đi trước một bước." Tề Hoan sắc mặt chợt biến, quay người bỏ chạy.

“Chịu đựng.” Dường như đã sớm biết cử động của Tề Hoan, Linh Vân Tử ngay cả đầu cũng không quay lại, tay phải bấm pháp quyết, một đạo ánh sáng đỏ bay ra trói Tề Hoan lại thành bánh chưng.

“Hành vi của ngươi là khi sư diệt tổ, sẽ bị trời phạt đó.” Tề Hoan nguyền rủa.

“Ta còn cách độ thiên kiếp ít nhất hơn một nghìn năm nữa, không vội.” Linh Vân Tử bước chân nhẹ nhàng kéo Tề Hoan đi lên phía trước.

Tề Hoan gào khóc thảm thiết, "Sư điệt, ngươi để ta đi đi, cái thân thể nhỏ bé này của ta không chịu được giày vò đâu!"

“Sư mệnh (mệnh lệnh của thầy) không thể trái.” Linh Vân Tử dừng một chút, vừa nghĩ tới quá trình dự lễ kế tiếp mà không nhịn được đen một nửa mặt, nếu như có thể, hắn cũng không muốn đi.

Kỳ thật Tề Hoan kích động như vậy không phải là không có nguyên nhân. Hai tháng trước nàng đi theo Linh Phong Tử đến Thục Sơn xem một trưởng lão tấn cấp lên giai đoạn Độ Kiếp. Vốn tưởng rằng nhiều lắm thì chỉ hai canh giờ, sự tình sẽ OK (nguyên văn luôn), không ngờ lúc tiến vào lễ đài, Tề Hoan đứng trọn vẹn bốn ngày, hơn nữa là bốn ngày không ăn không uống không ngủ.

Cuối cùng vị nhân huynh kia cũng thành công, Tề Hoan bởi vì thiếu nước mà trực tiếp biến thành xác ướp, cuối cùng là được Linh Phong Tử tìm người đưa về. Cũng không biết tên nào ra cái quy định biến thái, trong lúc xem lễ không cho phép bất luận kẻ nào rời khỏi lễ đài, không được nói chuyện, không được ăn uống, cũng không được phép ngủ, không được cái này cũng không được cái kia... Tóm lại, coi mình như người chết là được.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx