sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bán Kiếp Tiểu Tiên (Tập 1) - Chương 25 - 26

Chương 25: Lần đầu tiên thấy người chết.

"Tiêu Tiêu? Muội tại sao lại ở chỗ này?" Tề Hoan kinh hô, giọng nói bên trong cư nhiên là của Tiêu Tiêu, nàng không phải đang ở Thục Sơn sao, con gái của chưởng môn Thục Sơn mà cũng dám bắt, người nọ rốt cuộc muốn làm gì?!

"Hoan Hoan sư tỷ..." trong giọng Tiêu Tiêu có một tia run rẩy.

Tề Hoan chớp mắt cả buổi, khó khăn lắm mới thích ứng được với căn phòng tối om, lúc này đi về phía tiếng nói trong góc, thẳng tới sát bên tường nàng mới nhìn rõ Tiêu Tiêu co rúc ở góc tường, khóc nức nở.

"Tiêu Tiêu, muội không sao chứ?"

"Không, không sao... Nhưng mà, bọn họ đều chết hết rồi." Tiêu Tiêu vừa khóc vừa nói, mặc dù nàng đối với việc tu luyện rất có thiên phú, hơn mười tuổi đã có thể đạt tới trung kỳ Ngưng Khí, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, căn bản chưa từng gặp qua người chết, huống chi những người kia đều bị giết ngay trước mặt nàng.

Tề Hoan nghe Tiêu Tiêu nói xong tim đập lập tức chậm nửa nhịp, vừa rồi vào chỉ chú ý Tiêu Tiêu, nàng căn bản không có phát hiện trong phòng này vẫn còn những thứ khác, bây giờ nghe Tiêu Tiêu nói, quét mắt một vòng, phát hiện trên mặt đất ngổn ngang lộn xộn năm sáu cỗ thi thể.

Lúc đầu nàng bị đẩy mạnh vào phòng, mùi tanh ngửi thấy cư nhiên là mùi máu, nghĩ đến đây bắp chân Tề Hoan mềm nhũn, bịch một tiếng ngồi bẹp xuống đất, hai hàm răng run cầm cập va vào nhau, trên mặt thoáng cái không còn chút máu.

"Hoan Hoan sư tỷ, đừng sợ." Thấy Tề Hoan bị đả kích so với mình còn ghê hơn, Tiêu Tiêu nhịn không được an ủi ngược lại Tề Hoan. Cái này cũng không thể trách Tề Hoan, nàng là người ở hiện đại xuyên không tới đây, trước kia chỉ là một tiểu nữ sinh bình thường mà thôi, loại giết người máu me ghê rợn này chỉ có trong TV và tiểu thuyết mới thấy, hiện tại lạc vào thế giới kỳ lạ thoáng cái nhìn thấy, không dọa nàng rơi luôn cái mạng nhỏ là đã tốt lắm rồi.

"Ta biết" Nhưng sợ hãi trong lòng nào có dễ dàng qua đi như vậy, Tề Hoan cũng chỉ có thể cố gắng hết sức không nhìn tới đống thi thể chồng chất trên mặt đất kia. "Sư muội, sao muội cũng bị bắt đến đây?"

"Muội trên đường đi tìm Đông Nguyên sư huynh thì bị bắt, người bắt muội đến là một kẻ rất lợi hại, trưởng lão cùng mấy vị sư huynh sư tỷ của môn phái tới cứu muội, vậy mà tất cả đều bị hắn giết chết." Lúc Tiêu Tiêu nói đến đây, trong giọng nói có một chút nghẹn ngào, Tề Hoan rốt cuộc hiểu ra những thi thể trên mặt đất là ở đâu ra.

Đồng thời trong nội tâm nàng cũng sinh ra một tia sợ hãi, người nọ nếu thật sự hướng về mình mà tới, thì nàng còn có thể sống mà trở về núi Thanh Vân được sao?!

"Những người khác trong Thục Sơn có biết muội đã xảy ra chuyện không?" sở dĩ Tề Hoan hỏi như vậy là vì nàng biết rõ, Tiêu Tiêu sau khi bị bắt tuyệt đối không phải không để lại chút manh mối nào, nếu không thì bằng vào thực lực của người kia, trưởng lão Thục Sơn căn bản không có khả năng lập tức theo kịp.

"Lúc muội bị bắt có để lại kí hiệu ở nơi đó, nếu có người đi qua thì sẽ tìm tới." Tiêu Tiêu cũng có chút không xác định, trưởng lão đến tìm nàng thực lực đã đạt đến đỉnh hậu kỳ Nguyên Anh, mà người kia có thể nhẹ nhàng giết lão như vậy, đoán chừng nếu có thêm mấy trưởng lão đến nữa cũng chưa chắc có thể cứu các nàng ra. Hơn nữa nàng bị bắt ở nơi có rất ít người đi qua, mặt khác Tiêu Tiêu bình thường không có chuyện gì hay thích chơi trò mất tích, đoán chừng nhất thời nửa khắc Thục Sơn cũng sẽ không có người chú ý tới điểm này.

Đặc biệt là hôm nay, một vị tổ tông Thục Sơn đột nhiên xuất quan, chưởng môn Thục Sơn mang theo phần lớn đệ tử, tất cả đều đã sớm đi nghênh đón vị lão tổ tông kia rồi. Cũng chính bởi vì vậy, Tiêu Tiêu cùng Tề Hoan mới có thể dễ dàng bị bắt.

"Chúng ta không thể một mực chờ chết ở chỗ này, nếu chẳng may người Thục Sơn không tới, vậy chúng ta bị giết chắc rồi."

"Không có tác dụng đâu, trong phòng này bày một trận pháp, với thực lực của chúng ta bây giờ căn bản không có biện pháp thoát ra, hơn nữa chúng ta lại không biết bây giờ người kia có còn ở bên ngoài hay không." Tiêu Tiêu thất vọng lắc đầu, hai người các nàng thực lực đều quá yếu, ngay cả trưởng lão hậu kỳ Nguyên Anh cũng không làm người kia có chút kiêng kị nào, huống chi là các nàng.

"Có lẽ... Ta có thể thử xem..." Tề Hoan do dự một chút, lấy Ti Không Lăng ra.

Từ sau ngày nàng tỉnh lại, Tề Hoan liền phát hiện Ti Không Lăng hình như cùng mình đã có một loại quan hệ rất kỳ quái giống như huyết mạch tương thông. Kể từ khi Tề Hoan hấp thu lôi kiếp, toàn thân nàng dường như có rất nhiều lôi điện nhỏ không dễ phát hiện, thậm chí ngay cả Tề Hoan cũng không phát hiện ra.

Lúc trước những Lôi Điện kia theo máu của nàng chảy vào trong Ti Không Lăng, dựa vào nguyên lực sét tinh thuần nhất thiên địa, mà khiến Ti Không Lăng ngưng luyện lại, cứ như vậy, uy lực của Ti Không Lăng mặc dù không tăng thêm bao nhiêu, nhưng nó lại hoàn toàn trở thành Pháp Bảo bổn mạng (1) của Tề Hoan.

(1)Pháp bảo bổn mạng = pháp bảo hộ mệnh.

Người khác đều là tiến vào Nguyên Anh kỳ mới có thể bắt đầu ôn dưỡng(2) Pháp Bảo bổn mạng của mình ở trong đan điền, bổn mạng, ý nghĩa của nó cũng chính là Pháp bảo quan trọng như tính mạnh vậy, đương nhiên, ôn dưỡng Pháp Bảo bổn mạng là quá trình dài dằng dặc, muốn đạt tới cảnh giới tâm tùy ý động (3) ít nhất nhất phải 500 năm trở lên, nếu đạt tới độ huyết mạch tương thông thì ngắn nhất là 2000 năm.

(2)Ôn dưỡng: nghĩa đen là ‘ân cần nuôi dưỡng’, theo ý của đoạn trên có thể hiểu là: từ từ hình thành, hấp thụ, chiếm giữ.

(3) Tâm tùy ý động: suy nghĩ cái gì thì pháp bảo sẽ làm theo thế đó

Kết quả Tề Hoan ngược lại, không chỉ ở Ngưng Khí kỳ có được Pháp Bảo bổn mạng, mà còn nhảy cóc qua quá trình ôn dưỡng, trực tiếp đạt đến cảnh giới huyết mạch thương thông.

Đoán chừng cái này nếu nói ra, toàn bộ Tu Chân giới sẽ nhốn nháo sôi trào, bất quá Tề Hoan lại không cảm thấy gì, nàng hiện tại thậm chí ngay cả Pháp Bảo bổn mạng là cái gì cũng không biết.

Không có biện pháp, vừa xuyên qua đã trở thành mù chữ, nàng tự nhận là cho dù mình ở trường thì cái đầu cũng sẽ học không được nhiều văn tự trừu tượng như vậy, cho nên nàng cũng chỉ cùng Linh Vân Tử học được vài ngày Đại Triện, kết quả Linh Vân Tử phẩy áo bỏ đi, nói thế nào cũng không chịu dạy nàng nữa.

Linh Vân Tử thiên tính thích sạch sẽ, thế nhưng mỗi lần Tề Hoan cùng hắn luyện chữ là đều có thể khiến hắn một thân lem luốc mực tàu, cũng không biết Tề Hoan là cố ý hay vô tâm, dù sao mới dạy Tề Hoan nửa tháng, mà Tề Hoan đã hủy hết của hắn mười bộ quần áo. Kỳ thật, Tề Hoan chỉ là muốn làm cho Linh Vân Tử đổi mấy bộ trang phục màu sắc khác xem thế nào, ai bảo hắn không chịu tiếp thu đề nghị của nàng, cho nên nàng đành phải chọn thủ đoạn dùng bạo lực thôi.

Thời gian nửa tháng, Tề Hoan cũng biết được ba mươi mấy chữ, cuối cùng nàng từ bỏ ý nghĩ tiến vào Tàng Thư Các của môn phái, cho nên rất nhiều tri thức phổ cập cơ bản của Tu Chân giới nàng căn bản cũng không biết.

Tề Hoan cũng biết mình cùng Tiêu Tiêu tuyệt đối không có cơ hội thoát ra ngoài, nhưng uy lực của Ti Không Lăng nàng đã thấy qua, cái Pháp Bảo này tuyệt đối không vô hại như bề ngoài, đặc biệt là sau khi trở thành Pháp Bảo bổn mạng của nàng, Tề Hoan có thể mơ hồ cảm giác được bên trong Ti Không Lăng truyền tới khí tức vô cùng khủng bố. Nàng có thể cảm nhận được, cho dù là tiên khí sư phụ lấy ra thì khí tức cũng sẽ không khủng bố tới như vậy.

Cho nên nàng mới có thể đem hi vọng gửi gắm vào Ti Không Lăng, hi vọng Pháp Bảo này có thể cứu nàng một mạng.

Trên thực tế, bảo vật của Tề Hoan đúng là chọn đúng rồi, khi nàng lấy Ti Không Lăng ra, trong nháy mắt, bên ngoài cách trăm dặm, một nam tử áo trắng đang bay trên không trung đột nhiên ngừng lại, "Ti Không Lăng? Nữ nhân này... Thật đúng là không an phận mà!" Nam tử áo trắng cười nhẹ, phi kiếm lập tức thay đổi phương hướng, bay về phía nơi của Tề Hoan.

Chương 26: Ta chọn Tiêu Tiêu.

"Hoan Hoan sư tỷ, tỷ xác định chúng ta một lát nữa là có thể đi ra ngoài sao?" Tiêu Tiêu và Tề Hoan bị Ti Không Lăng phóng to vô số lần dồn vào trong góc, tuy nhiên phương pháp của Tề Hoan thoạt nhìn tương đối có thể thực hiện được, bất quá Tiêu Tiêu không chắc chắn lát nữa sau khi trận pháp bị phá, hai người các nàng có còn khỏe mạnh hay không.

"Không xác định." Tề Hoan trả lời cực kỳ dứt khoát, nàng đã sắp hít thở không thông rồi, vì cái gì Ti Không Lăng còn chưa phá vỡ trận pháp đây a.

Không có biện pháp, người ta phá trận là tìm trận nhãn(1), nàng căn bản không biết trận nhãn là cái gì, đành phải dùng bạo lực phá giải, cũng may đây chỉ là trận pháp giam cầm, Tề Hoan muốn dùng Ti Không Lăng phá vỡ trận pháp cũng không phải không có khả năng.

(1)Trận nhãn: mắt trận, ý chỉ trung tâm mấu chốt, cũng là điểm yếu để phá giải trận pháp.

Chỉ khổ cho hai người các nàng, Tiêu Tiêu không tồi, dù sao nàng khá nhỏ gầy, Ti Không Lăng lách vào cũng chỉ làm cho nàng hơi chút áp lực. Tề Hoan thì thảm rồi, cho dù nàng đã đem cả người dán trên tường, nhưng cảm giác hít thở không thông vẫn càng ngày càng nghiêm trọng. Tề Hoan cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, vốn đã không lớn, giờ bị ép đến bằng phẳng luôn rồi, không biết có thể lưu lại di chứng gì hay không.

Rốt cục, tiếng mái ngói vỡ nát vang lên, toàn bộ căn phòng bắt đầu lung lay sắp đổ, Tề Hoan vội vàng ôm lấy Tiêu Tiêu cuộn lại ở góc tường, sau một hồi đất rung núi chuyển, toàn bộ căn phòng đều biến thành phế tích.

"Cảm giác có thể trông thấy mặt trời thực tốt..." Thu hồi Ti Không Lăng, Tề Hoan duỗi lưng một cái, tiếp đó toàn thân nàng liền cứng đờ bất động. Bởi vì nàng phát hiện, cái tên ma tu bắt nàng đến thế nhưng cũng đang ở bên ngoài trừng mắt nhìn các nàng, cái này có tính là tự gây nghiệt không thể sống hay không?

"Ta chỉ là... Ách... Cảm thấy trong phòng có chút tối..." Tề Hoan dắt Tiêu Tiêu lui về phía sau, bộ dáng tươi cười so với khóc còn khó coi hơn.

Ma tu kia căn bản không nhìn Tề Hoan, ánh mắt lạnh như băng của hắn đều rơi vào trên người Tiêu Tiêu, "Ngươi là con gái của Nguyên Sơ cùng Trì Thanh Sương?"

Tiêu Tiêu trốn ở sau lưng Tề Hoan, có chút sợ hãi nhìn người kia, chậm rãi gật nhẹ đầu. Mẹ nàng mất sớm, cha nàng vì tưởng niệm mẹ nên đem họ nàng đổi thành họ Trì, Trì Tiêu Tiêu.

"Biết mẹ của ngươi chết như thế nào hay không?" Người nọ tiếp tục hỏi, trong giọng nói lạnh như băng có thêm một chút run rẩy cùng chần chờ.

"Cha ta nói là tâm lực quá độ cùng với... Tương tư thành bệnh." Tiêu Tiêu còn nhớ rõ lúc trước cha nàng khi nói ra những lời này sắc mặt rất dữ tợn, giống như hận người nào đó.

"Tương tư thành bệnh... Tương tư thành bệnh... Ha ha ha ha, hay cho một câu tương tư thành bệnh, hắn cho rằng nói như vậy thì ta sẽ không giết ngươi sao!" Sắc mặt người nọ đột nhiên dữ tợn, bước về phía Tề Hoan, vươn tay muốn bắt lấy Tiêu Tiêu.

"Đoạn Sầm Phong, thả con gái ta ra." Bầu trời truyền đến một tiếng rống to, thanh âm mấy đạo phi kiếm phá không truyền tới.

Trời ạ, Tề Hoan đột nhiên cảm thấy cháng váng đầu, người chính đạo làm sao đều "chính trực" như vậy chứ! Lúc này còn hô cái gì mà hô, đánh lén mới là vương đạo nha! Trên tay người ta còn có con tin đó, ngươi hô to như vậy, chỉ có kẻ ngu mới đi thả người.

Quả nhiên, tên ma tu Đoạn Sầm Phong cười lạnh một tiếng, tay phải quơ một cái, Tề Hoan cùng Tiêu Tiêu trực tiếp bị túm cổ trở thành tấm chắn trước người hắn.

"Nguyên Sơ, nếu như ngươi dám bước lên phía trước một bước, ta sẽ đem toàn bộ ‘linh kiện’ (nguyên văn nha) trên người con gái ngươi từng cái từng cái tháo xuống tặng ngươi." Giọng nói u ám của Đoạn Sầm Phong vang lên bên tai Tề Hoan, Tề Hoan nhịn không được run rẩy hai cái.

Nghe Đoạn Sầm Phong uy hiếp xong, Nguyên Sơ cũng không dám nhúc nhích nữa, mấy vị trưởng lão Thục Sơn đều phẫn nộ đứng sau lưng hắn, ánh mắt toàn bộ tập trung trên người Tiêu Tiêu, lúc này căn bản không ai để ý tới Tề Hoan. Tề Hoan nhịn không được cười khổ, nếu như Linh Vân Tử không tới, thì xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình thôi, những người Thục Sơn kia rất hiển nhiên không tính muốn cứu nàng.

"Mọi việc năm đó đều là lỗi của ta, không liên quan tới Tiêu Tiêu, ngươi thả hai tiểu nha đầu đi đi, ta mặc ngươi xử trí." Nguyên Sơ cũng là người dứt khoát, biết rõ mục đích của Đoạn Sầm Phong là tìm mình, trực tiếp nói rõ ràng.

"Tốt, nếu ngươi đã nói như vậy ta cũng không làm khó tiểu bối, bất quá muốn thả chỉ có thể thả một người." Ánh mắt Đoạn Sầm Phong rơi xuống trên người Tề Hoan, rồi nhanh chóng dời đi. Trong lòng hắn hiểu rõ ràng, hai tiểu nha đầu trên tay này đều rất quan trọng. Tuy nhiên Tề Hoan là người phái Thanh Vân, mà phái Thanh Vân cũng không phải nơi dễ chọc, nếu hôm nay Nguyên Sơ không cứu được Tề Hoan, chuyện này truyền ra ngoài, quan hệ giữa phái Thanh Vân và Thục Sơn nhất định sẽ chuyển xấu.

Tuy đây không phải ước nguyện ban đầu của hắn, nhưng thân là người trong ma đạo, hắn đương nhiên rất vui sướng xem náo nhiệt.

"Đoạn Sầm Phong, ngươi đừng quá đáng!" Nguyên Sơ cũng hiểu rõ âm mưu của Đoạn Sầm Phong, hắn dĩ nhiên muốn cứu con gái mình, song Tề Hoan cũng không thể không quan tâm, bằng không Hư Không Tử kẻ điên kia còn không phải sẽ đem Thục Sơn phá hủy toàn bộ sao.

"Ngươi câm miệng, tiểu tử sau lưng Nguyên Sơ kia, ta thấy ngươi hình như rất khẩn trương lo lắng cho hai tiểu nha đầu, vậy ta hiện tại liền cho ngươi chọn." Đoạn Sầm Phong đột nhiên mở miệng, Tề Hoan nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Đông Nguyên đứng sau lưng chưởng môn Thục Sơn.

"Ta..." Đông Nguyên không ngờ Đoạn Sầm Phong vậy mà lại kéo đến trên người hắn, nhìn hai người trên tay Đoạn Sầm Phong, Đông Nguyên cũng tiến thối lưỡng nan. Hắn nhìn Tiêu Tiêu lớn lên từ nhỏ, ở chung hơn mười năm, tình cảm giữa hai người đương nhiên thâm hậu. Nếu như người trên tay Đoạn Sầm Phong không phải Tề Hoan, Đông Nguyên nhất định sẽ không chút do dự chọn Tiêu Tiêu.

Song hết lần này tới lần khác người kia lại là Tề Hoan, tuy hắn cùng Tề Hoan mới chỉ quen biết cùng lắm vài ngày, nhưng Đông Nguyên cũng không biết mình bị làm sao, hắn luôn thích vụng trộm nhìn Tề Hoan, xem nàng ngẩn người, ăn gì uống, thậm chí cả khi nàng ngủ. Đông Nguyên không biết loại cảm giác này là gì, nhưng hắn biết rõ thời điểm hắn trông thấy cổ Tề Hoan bị Đoạn Sầm Phong túm, hắn thật sự rất khẩn trương, thậm chí là sợ hãi.

"Ta đếm ba tiếng, nếu như ngươi không nói, ta sẽ giết cả hai tiểu nha đầu này." Đoạn Sầm Phong nhìn ra Đông Nguyên đang do dự, nụ cười trên mặt càng rõ ràng.

"Đông Nguyên!" Mấy trưởng lão đứng bên cạnh Đông Nguyên đồng thời mở miệng, Đông Nguyên cắn chặt răng, gân xanh trên trán mơ hồ có thể thấy được.

"Ba."

"Hai."

"Ta chọn Tiêu Tiêu." Đông Nguyên buông ra hai tay nắm chặt, rũ mắt xuống không dám nhìn nét mặt của Tề Hoan.

"Ha ha ha ha, người chính đạo đúng là dối trá, rõ ràng có thể cứu nữ tử mình thích, vậy mà lại cố tình vì cái tình nghĩa sư môn chó má mà buông tha. Nguyên Sơ, ngươi ăn viên dược này, ta lập tức thả con gái ngươi." Đoạn Sầm Phong ném qua một lọ thuốc màu đen, Nguyên Sơ tiếp nhận rồi không nói hai lời đem dược bên trong nuốt vào bụng.

Đoạn Sầm Phong vậy mà cũng thủ tín, thấy Nguyên Sơ đã ăn dược hoàn liền một chưởng đem Tiêu Tiêu đẩy ra, sau đó tóm lấy Tề Hoan bay đi. Những người Thục Sơn kia thấy thế vốn là muốn đuổi theo, nhưng Nguyên Sơ đột nhiên không hề báo hiệu thổ huyết ngã xuống đất, mấy trưởng lão ánh mắt nhìn nhau, rồi cùng vây đến bên người Nguyên Sơ, không ai mở miệng đề cập đến chuyện Tề Hoan.

"Tiểu nha đầu, tư vị bị chính người trong lòng vứt bỏ thế nào?" Đoạn Sầm Phong một bên tóm lấy Tề Hoan bay về phía trước, một bên giễu cợt nói.

Tề Hoan khóe miệng cong cong, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Lúc trước ngươi chính là ở chỗ này bị người ta vứt bỏ sao?" Tư vị như thế nào ư? Rõ ràng nàng chẳng qua chỉ để ý gương mặt tương tự Trương Ngận kia, nhưng khi hắn mở miệng lựa chọn Tiêu Tiêu, trong lòng Tề Hoan vẫn mơ hồ đau đớn. Bất quá Tề Hoan cũng không phải hài tử ba tuổi, Đoạn Sầm Phong không muốn mình dễ chịu, nàng cũng sẽ không để cho hắn dễ chịu, dù sao hiện tại cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này, nàng không sợ gì nữa.

"Hừ, ngươi trông thế mà quan sát rất cẩn thận." Đoạn Sầm Phong cư nhiên không phủ nhận, "Nếu như không phải tuổi ngươi quá lớn, thì ta thật đúng là muốn nhận ngươi làm đồ đệ đó."

"Ta đây thật đúng là đủ không may mắn rồi." Đoạn Sầm Phong này ngữ khí thật là đủ lớn nha, thu nàng làm đồ đệ? Cũng không nhìn xem mình có nguyện ý hay không.

"Ngươi đúng là rất xui xẻo, đắc tội ai không đắc, hết lần này tới lần khác lại đắc tội tên tiểu nhân Thanh Tiêu, vì Tụ Nguyên Đan, ta cũng chỉ đành phải giúp hắn trừ đi ngươi thôi."

Quả nhiên là Thanh Tiêu! Tề Hoan nhắm mắt lại thở dài một tiếng trong lòng. Chính mình gây ra phiền toái, còn có thể trách ai, muốn trách thì trách thực lực của mình không đủ, bằng không cũng sẽ không đến nỗi để mặc người ta chém giết.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx