sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bán Kiếp Tiểu Tiên (Tập 1) - Chương 31 - 32

Chương 31: Chia Tay.

“Coi ta là diêm sao, ngươi nói đốt liền đốt.” Tề Hoan ngồi dưới gốc cây than thở, đã là ngày thứ mười lăm rồi, nàng căn bản vẫn không khống chế được lôi điện trong cơ thể mình, đừng nói đốt lửa, một quả lôi cầu của nàng phóng qua, cả rừng rậm thiếu chút nữa bị thiêu trụi, thế nhưng cái trang giấy này thì lại không sao.

“Hừ, không phải là trang giấy thôi sao, ta đốt cho ngươi xem, dám xem thường ta.” Tề Hoan thả trang giấy lên mặt đất, khoanh chân ngồi xuống.

Nhắm hai mắt lại, Tề Hoan thông qua nội thị nhìn vào trong đan điền, Thái Cực đồ chậm chạp chuyển động, tia lôi điện từ giữa Thái Cực đồ xuất ra, trải rộng khắp các nơi trên thân thể Tề Hoan, sau một chu kỳ tuần hoàn phần lớn lôi điện lại trở về bên trong đan điền, chỉ có một phần nhỏ rốt cuộc tụ lại trên ngón trỏ của nàng.

Nàng cẩn thận từng lý từng tý xuất ra một luồng điện quang rất nhỏ, trên ngón trỏ hiện lên từng đạo ánh sáng màu bạc rất mảnh, Tề Hoan hài lòng gật đầu, tiếp tục dẫn tia lôi điện kia, cho đến khi điện quang từ từ chuyển thành màu tím nhạt, những tia sét rất nhỏ trên tay nàng thoáng cái trở thành một bông hoa điện màu tím.

Tề Hoan một tay cầm lên trang giấy, để ngón tay cùng trang giấy từ từ tiếp xúc, trang giấy đầu tiên biến thành màu đen, sau đó phía trên xuất hiện ngọn lửa nhàn nhạt. “Mặc Dạ, Mặc Dạ, Mặc Dạ, đến đây, đến đây.” Rốt cục, Tề Hoan không có tình huống phá đi cả khu rừng rậm, mà đem trang giấy đốt đi.

“Ừm... Tiếp tục nào.” Trên cây lại bay xuống một mảnh giấy, Mặc Dạ nằm trên chạc cây, híp mắt, khóe miệng giương cao, ánh mặt trời xuyên qua lá cây rậm rạp chiếu lên người hắn, mơ hồ lộ ra từng sợi hồng quang.

Giống như tìm được hứng thú, Tề Hoan không để ý, nhận lấy trang giấy tiếp tục phấn đấu. Cũng không biết rốt cuộc trải qua bao lâu, cho đến khi Tề Hoan cảm nhận được Thái Cực đồ bên trong đan điền tựa hồ không thể cho ra một tia lôi điện nào nữa, nàng mới dừng tay.

Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, bởi vì linh khí trong đan điền bị tiêu hao hết sạch, linh khí mới tụ lại giống như tìm được chỗ thông nước, điên cuồng tràn vào trong cơ thể Tề Hoan.

Tề Hoan nhắm chặt hai mắt, dựa theo khẩu quyết dẫn những linh khí kia, thông qua kinh kỳ bát mạch chậm rãi chạy vào trong đan điền. Chẳng qua không biết tại sao, vô luận tràn vào bao nhiêu linh khí, Thái Cực đồ trong đan điền lại hoàn toàn không tiếp nhận những thứ linh khí kia.

Mắt thấy không khống chế được linh khí tăng vọt trong cơ thể mình, Tề Hoan đột nhiên cảm nhận được có một bàn tay đặt trên bả vai mình, một cỗ linh khí tinh thuần mạnh mẽ xông vào trong cơ thể nàng, ở trong kinh mạch nàng sau một chu kỳ tuần hoàn cũng tiến vào đan điền, chút linh khí vốn được nàng dẫn kia giống như tìm thấy người lãnh đạo, đi theo dòng linh khí đột nhiên xuất hiện bên trong đan điền của nàng, chậm chạp lưu động.

Chừng một lát sau, Tề Hoan liền phát hiện những thứ linh khí kia cư nhiên biến thành một vòng xoáy hỗn độn, lúc này Thái Cực đồ rốt cuộc bắt đầu hấp thu linh khí, chỉ một lúc, tất cả linh khí đều bị hút vào trong đó, theo linh khí được hấp thu, Thái Cực đồ giống như bắt đầu từ từ dịch chuyển, từ trạng thái nửa nước nửa sương sang trạng thái nước, Tề Hoan thậm chí có thể cảm giác được giờ phút này tất cả linh khí do Thái Cực đồ tụ tập thành đều ở trạng thái lỏng.

“Thế này là thành rồi sao?” Hồi lâu sau linh khí không tràn vào nữa, Tề Hoan cảm giác toàn thân sảng khoái một trận, linh khí mới vừa rồi tiêu hao hết giờ lại trở lại toàn bộ, thậm chí còn tăng trưởng không ngừng.

Nàng tự nhiên cũng tiến vào trung kỳ Ngưng Khí, này cũng có chút quá nhanh đi! Ngay cả Tề Hoan cũng không nhịn được chậc lưỡi hít hà, mới vừa rồi quá trình nhìn như đơn giản, song Tề Hoan cũng biết trong đó có bao nhiêu nguy hiểm, nếu như không phải thời khắc mấu chốt Mặc Dạ giúp mình một tay, thì nàng sớm đã bị những thứ linh khí kia làm cho bạo thể (tự nổ tung) mà chết.

“Mặc... A? Mặc Dạ?” Tề Hoan quay đầu định nói cám ơn với Mặc Dạ, ai ngờ lại phát hiện sắc mặt hắn có chút trắng xanh ngồi dựa vào gốc cây khô dưới đất, lần này Tề Hoan tuyệt đối không nhìn lầm, chung quanh thân thể Mặc Dạ có một làn sương mù màu đỏ chậm rãi lưu động, những thứ sương mù kia làm cho cây cối hoa cỏ xung quanh toàn bộ đều khô héo hết.

Tim Tề Hoan đột nhiên gia tốc, Mặc Dạ tu luyện... chính là ma đạo công pháp sao, đã vậy còn quá mức bá đạo.

“Ngươi nhìn thấy rồi.” Thật lâu sau, sắc mặt Mặc Dạ mới khôi phục bình thường, đợi sau khi hắn mở mắt ra, sương mù màu đỏ bao quanh cơ thể hắn mới từ từ biến mất, cây cỏ xung quanh lại khôi phục sự sống, tựa hồ như vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Ngươi... Còn tu cả ma công?” Tề Hoan mặc dù rất kinh ngạc, nhưng trong lòng lại không hề sợ hãi, nam nhân này nếu muốn giết mình, căn bản sẽ không cứu nàng nhiều lần như vậy, nếu như không phải vì vừa rồi cứu nàng, thì căn bản hắn sẽ không bị bại lộ ra như thế.

“Làm sao, nghĩ muốn trừ ma vệ đạo?” Mặc Dạ tựa tiếu phi tiếu nhìn Tề Hoan, trong mắt tràn đầy dí dỏm. Có vẻ không khẳng định, cũng không phủ nhận.

“A... trên trời thật nhiều sao nha.” Tề Hoan ngửa đầu nhìn trời nói sang chuyện khác, chuyện trừ ma vệ đạo nàng không có hứng thú, đối với người trong ma đạo nàng cũng không có cừu hận gì. Hơn nữa từ sau khi đi tới thế giới này nàng phát hiện, thật ra thì Ma Tu chưa chắc đã xấu đến hết thuốc chữa, gặp người liền giết, ngược lại người chính đạo chưa chắc tất cả đều là quân tử.

Nam nhân mặt nạ lúc đầu kia, còn có vị trước mắt này cũng không nghĩ tới muốn lấy mạng nàng. Thù hận của nàng chỉ dành cho người gây bất lợi với nàng mà thôi, bất luận chính tà.

“Nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai ta đưa ngươi trở về núi Thanh Vân.”

“Nhanh như vậy sao?” Tề Hoan theo bản năng mở miệng, đợi đến khi nàng phát hiện ra mình nói cái gì thì đã chậm.

“Không nỡ xa ta?” Mặc Dạ nhướng mi.

“Ta ước gì ngươi cách xa một chút.” Nói thật, trong đáy lòng Tề Hoan có một chút không nỡ. Lúc mới gặp người này, ấn tượng về hắn cũng chỉ là người có vẻ không tốt lắm, dáng người thì làm cho người chảy nước miếng, hơn nữa hắn còn đoạt nhiều cá chép Long Lân của mình như vậy.

Nhưng sau một tháng ở chung, Tề Hoan cảm thấy gương mặt này nhìn mãi cũng thành thói quen, nếu như đột nhiên không nhìn thấy, tựa hồ sẽ có chút không quen a.

“Vậy thì thật tốt quá, say này sợ là chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại rồi.” Mặc Dạ nhìn Tề Hoan, trong mắt lóe ra tia sáng quỷ dị.

“Thật tốt.” Mặc dù rất muốn hỏi tại sao, nhưng ra tới đầu lưỡi, cuối cùng lại bị Tề Hoan nuốt xuống.

Cuối cùng sau hơn một tháng, Tề Hoan lại đứng trước cửa phái Thanh Vân, trong lòng sinh ra một loại cảm xúc “gần quê e sợ”, có lẽ, đây chính là cảm giác nhớ nhà đi!

“Sau khi trở về trước tiên học độn thuật (*) cho giỏi rồi hãy đi ra ngoài, lần sau sẽ không có vận khí tốt như vậy mà đụng phải ta đâu.” Mặc Dạ đứng phía sau Tề Hoan thấp giọng dặn dò.

(*) độn thuật: Thuật chạy chốn.

“Ừ.” Tề Hoan không quay đầu lại, cúi đầu nhìn mũi chân.

“Thực lực chưa tới Nguyên Anh kỳ, thì đừng tùy tiện mau mồm mau miệng, sư phụ ngươi chung quy không thể lúc nào cũng che chở được cho ngươi.”

“Biết rồi...”

“Không nên lộ ra vẻ mặt mê đắm với nam nhân phía sau.” Mặc Dạ khóe mắt có ý cười.

“Dài dòng!” Tề Hoan thẹn quá hóa giận, loại chuyện này cư nhiên bị người ta bắt gặp tại trận.

Mắt thấy cửa lớn của phái Thanh Vân mở rộng, Mặc Dạ đẩy Tề Hoan, “Trở về đi thôi.”

“Này.” Đến lúc Tề Hoan quay đầu lại, thân ảnh Mặc Dạ đã sớm biến mất. Không biết tại sao, Tề Hoan cảm giác trong lòng có chút trống trải.

Chương 32: Vết tích xóa không hết.

“A!” Từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, Tề Hoan hít một hơi thật sâu, nhìn cảnh sắc chung quanh, mới phát hiện mình đã trở lại núi Thanh Vân.

Ngày đó, nàng vừa tới sơn môn, đã bị sư phụ sư bá sư thúc vây quanh, ba lão đầu bao vây nghiên cứu nàng thật lâu, mới đưa ra kết luận là nàng còn sống. Thấy lão đầu nhà mình ánh mắt hồng hồng nhìn chằm chằm mình, Tề Hoan cảm giác trong lòng ấm áp, chung quy vẫn còn có người quan tâm đến nàng.

Sau đó, Tề Hoan mới nghe nói sau khi mình mất tích, Hư Không Tử thế nhưng một mình chạy đến Thục Sơn vứt xuống một quả Diệt Thế Lôi Thực, làm cho thái thượng trưởng lão vốn đóng cửa bế quan không ra cũng phải xuất quan. Một tháng này cả phái Thục Sơn và Thanh Vân tìm kiếm nàng khắp nơi, Ma tu cũng giết không ít, song vẫn không tìm được tung tích của nàng.

Vốn ngay cả Hư Không Tử đều đã hơi nhụt chí rồi, không tìm được, có lẽ nàng đã chết, không nghĩ tới Tề Hoan lại vẫn còn sống trở về.

Về phần thời gian này Tề Hoan đã đi đâu, Hư Không Tử chỉ thuận miệng hỏi một chút, Tề Hoan cũng không đem chuyện của mình và Mặc Dạ nói ra, chỉ nói là mình được cứu, sau đó lạc đường nên thật vất vả mới tìm được đường trở lại.

Nói như vậy nếu đổi lại những người khác chắc chắn sẽ không tin tưởng, bất quá người nói là Tề Hoan, ba lão đầu suy nghĩ một chút rồi cùng nhất trí rằng, chuyện này nàng tuyệt đối có thể làm ra, lạc đường một tháng thôi mà, thời gian không tính là quá dài nha.

Chỉ bất quá sau đó Tề Hoan phát hiện, mình dường như gặp phải phiền toái lớn, mỗi buổi tối đều gặp ác mộng không ngừng, rất lâu, thậm chí còn không phân rõ thực tế và cảnh trong mơ.

Nếu mỗi lần ngủ đều gặp ác mộng, Tề Hoan liền dứt khoát không ngủ, dù sao mấy ngày qua thời gian nàng ngủ đã bù lại được cho cả tháng vừa rồi. Sau khi mặc quần áo tử tế, Tề Hoan trực tiếp nhảy xuống giường, chuẩn bị ra sau núi tìm thức ăn đánh một bữa ngon.

Vốn nàng định đến chỗ nuôi Linh Thú của Linh Phong Tử ‘mượn’ một cái đuôi để nướng, đáng tiếc sau khi trở về nghe nói Linh Phong Tử đang bế quan, Linh Thú kia cũng cùng bế quan, Tề Hoan đành phải từ bỏ.

Đối với tiêu chuẩn tìm Linh Thú sau này của mình, Tề Hoan trong lòng đã có tính toán, nhất định phải có nhiều đuôi hoặc nhiều chân, khi đói bụng còn có thể chặt hai chân xuống nướng ăn, tiết kiệm lương thực.

Ai dè không đợi Tề Hoan đi tới sau núi, đã phát hiện có người chờ mình ngoài cửa phòng, “Sư điệt, trễ như vậy còn chưa ngủ, là định đi nướng thịt với ta sao?” Mặc dù nàng không ngại có người hỗ trợ, bất quá nhìn vẻ mặt Linh Vân Tử hình như không có hứng thú gì với thịt nướng mới đúng.

“Sư bá phân phó, sau khi ngài tỉnh dậy trực tiếp đi Phong Linh tháp.” Linh Vân Tử âm thầm đảo cặp mắt trắng dã, tựa hồ vị sư thúc này trừ ăn ra, bình sinh cũng không có yêu thích gì khác.

“Bây giờ? Được rồi, được rồi, đừng có dùng loại ánh mắt khinh bỉ này nhìn ta, sinh ra tâm ma cũng không phải lỗi của ta.” Đoán chắc là chuyện mình gặp ác mộng bị mấy lão đầu phát hiện, nếu không cũng sẽ không nửa đêm gọi nàng dậy đi tới Phong Linh tháp.

Nơi đó Tề Hoan chưa từng đi vào, bất quá nghe nói bình thường nếu đệ tử môn phái luyện công tẩu hỏa nhập ma thì sẽ bị đưa vào trong Phong Linh tháp điều tức, cũng không biết nơi đó đến tột cùng có cái gì đặc thù, lại có thể chống đỡ được tâm ma.

“Đoạn Sầm Phong bị người ma đạo giết, người kia thủ đoạn rất hung tàn, thực lực rất mạnh.” Linh Vân Tử ở phía trước dẫn đường, Tề Hoan cẩn thận theo sát ở phía sau, đi được hai bước, Linh Vân Tử đột nhiên nói đến.

“Ừ...” Đoạn Sầm Phong chết như thế nào Tề Hoan không biết, bất quá nàng xác định chuyện này cùng Mặc Dạ có liên quan. Nhưng nàng cũng không muốn đem chuyện Mặc Dạ nói ra, dù sao thân phận của hắn ngay cả nàng cũng không biết rõ ràng. Hơn nữa còn một nguyên nhân khác, ngay cả Tề Hoan cũng không rõ, có lẽ là bởi vì Mặc Dạ cứu mình, cho nên nàng theo bản năng nghĩ phải bảo vệ hắn đi!

“Vô luận người kia là ai, người đều phải cẩn thận.” Có một số việc Tề Hoan không muốn nói, Linh Vân Tử cũng không tính hỏi.

Tề Hoan nghiêng đầu nhìn Linh Vân Tử đi đằng trước đưa lưng về phía mình, khóe miệng nhếch lên. Ở trên núi Thanh Vân người mà Tề Hoan không muốn chung đụng nhất hẳn là Linh Vân Tử, hắn lúc nào cũng lạnh như băng, coi như vui vẻ cũng không có sắc mặt tốt, nhưng ở trên núi, quan tâm Tề Hoan nhất có lẽ cũng là hắn.

Tề Hoan nói dối, mấy người Hư Không Tử bọn họ có lẽ không biết, nhưng Linh Vân Tử lại biết rõ, song cũng không có vạch trần nàng, tín nhiệm cùng quan tâm của hắn làm cho tâm tình Tề Hoan đột nhiên tốt lên.

“Ma đạo cũng có người tốt sao?”

“Có, chẳng qua là... Có một số việc chúng ta không thay đổi được.” Đưa lưng về phía Tề Hoan, khóe miệng Linh Vân Tử lộ ra một chút đau đớn, ma đạo cùng chính đạo, cách nhau xa vạn trượng, cái gì là tà, cái gì là chính, hết thảy đều không phải chỉ dựa vào lời nói là được.

“Không thay đổi được sao?” Tề Hoan suy tư, cuối cùng vẫn là thực lực chăng, Tu Chân Giới dù sao cũng là thế giới dùng thực lực để nói chuyện, sở dĩ nhiều người tìm đến nàng trả thù, chẳng phải là bởi vì thực lực của nàng thấp nhất sao!

Đưa Tề Hoan vào tầng một Phong Linh tháp, Linh Vân Tử để lại một câu rồi rời đi, nói là cứ đi về phía trước, còn về phần làm sao đi ra ngoài, lão nhân gia căn bản không nói.

“Này, các ngươi không thể tàn nhẫn như vậy...” Sau khi cửa tháp đóng lại, Tề Hoan vừa đạp cửa vừa khóc thét. Có lầm hay không, nơi này thật sự là chỗ để chống đỡ tâm ma sao? Tại sao bên trong tối đen, ngay cả một chút âm thanh đều không có.

Bất kể Tề Hoan dậm chân như thế nào, bọn họ đều không nghe thấy bất kỳ tiếng gì, dường như năm giác quan đều bị phong bế, hơn nữa ở trong tháp linh lực của nàng cũng bị phong ấn, ngay cả chiếu sáng cũng không có biện pháp.

Ngày đầu tiên Tề Hoan đứng tại chỗ, một bước cũng không bước, nàng mở mắt hay nhắm mắt đều chỉ có thể nhìn thấy duy nhất cảnh máu chảy đầm đìa trong mơ, trong mộng khắp nơi đều là cảnh những thi thể bị tàn phá. Không biết qua bao lâu, cảnh trong mộng của Tề Hoan đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đỏ như máu, cặp mắt kia xuất hiện làm nàng giật mình tỉnh lại.

“Vậy mà cũng là ảo giác.” Lần này Tề Hoan mở miệng nói chuyện, nàng lại có thể nghe thấy giọng nói của mình, điều này không khỏi làm cho nàng có chút ngạc nhiên. Sau khi tỉnh lại từ trong những thứ ảo giác kia, nàng phát hiện năm giác quan của mình lại tăng lên một tầng, mặc dù trước mắt vẫn là một mảnh tối đen, nhưng ít nhất nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng động.

Tề Hoan cũng không biết nơi nào là điểm cuối, nàng chỉ có thể từng bước đi về phía trước, lúc đầu nàng còn có thể trấn định, nhưng lúc sau bóng tối yên tĩnh làm cho thần chí nàng bắt đầu mơ hồ, trong não bắt đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh đã từng trải qua, có hình ảnh cuộc sống hai mươi ba năm trước của nàng, từng chút từng chút một, còn có cuộc sống sau khi đi tới thế giới này.

Mà người xuất hiện nhiều nhất trong những hình ảnh kia, vậy mà lại là Mặc Dạ!

Cuối cùng Tề Hoan cũng không biết mình rốt cuộc đã đi ra như thế nào, mất bao lâu, nàng chỉ biết là, từ trong tháp đi ra ngoài, cái gì tâm ma, cái gì ảo giác hoàn toàn đều không có gì đáng để sợ hãi, bóng tối yên tĩnh cùng sự cô độc đến tận xương tủy mới chân chính làm cho nàng sợ hãi.

“Cảm giác như thế nào?” Sau khi đi ra khỏi tháp, người đầu tiên Tề Hoan nhìn thấy là Hư Không Tử, lão dường như vẫn một mực đợi Tề Hoan đi ra ngoài.

“Vừa tối vừa cô độc, lại lạnh như băng.” Tề Hoan đem cảm giác thực của mình nói ra.

“Tu tiên vốn chính là một quá trình tối đen cô độc lại lạnh như băng, Hoan Tử, con không phải là một người chịu được tịch mịch, nói thật con có thể ở trong đó ngốc lâu như vậy đã là ngoài dự liệu của ta, ta vốn tưởng rằng con đã bỏ xuống, không nghĩ tới con thế nhưng lại có thể chạy ra ngoài.” Hư Không Tử thở dài, không biết là buồn hay vui.

“Con... Không nên đi ra sao?” Tề Hoan có chút kỳ quái, tại sao nàng đi ra, sư phụ ngược lại bộ dạng có chút khổ sở vậy?

“Con còn nhớ rõ người giúp con đi ra là người nào không, người kia lưu lại ấn ký quá sâu trong lòng con, tu tiên, không nên có loại nhớ thương khắc sâu như vậy.”

Lời của Hư Không Tử làm cho thần sắc Tề Hoan cứng lại, cặp mắt đỏ như máu, tựa hồ đã khắc sâu trong lòng, xóa không hết.

“Sau này... Không nên cùng đệ tử Thục Sơn lui tới nữa.” Hư Không Tử sau khi nói xong lắc đầu rời đi, chỉ để lại Tề Hoan còn đang ngẩn người.

Tất cả mọi người đều cho rằng người kia là Đông Nguyên, ngay cả chính nàng cũng cho là vậy, nhưng đáng tiếc, hết lần này đến lần khác đều không phải.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx