sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 20: – Ai Là Đệ Nhất? (hạ)

Lúc này thì Lâm Lôi đã bước vào giới hạn chiến sĩ nhị cấp. Bình thường thì nhất cấp chiến sĩ sẽ đạt tới khả năng tay có thể cử lên vật nặng trăm cân; nhị cấp chiến sĩ thì dễ dàng tùy ý nâng vật nặng trăm cân.

“Ngươi..khặc..khặc...” Lan Đức vuốt yết hầu ho khan vài tiếng, giận dữ nhìn chằm chằm Lâm Lôi. “Ngươi..!ngươi cũng...”

“Hay!” Da Lỗ hốt nhiên dứng đậy, mặt mày hưng phấn: “Thật là thống khoái a!, không tưởng là Lão Tam lại có khí lực như thế!”

“...tên tiểu tử kia, chẳng bao nhiêu tuổi, mà khí lực quá cường hãn..”

Lúc này các học viên cấp năm, cấp sáu đều sững sờ, ngay cả một số ma pháp sư phụ cũng phải kinh ngạc nhìn Lâm Lôi, bình phẩm.

Không tưởng tượng được một thiếu niên mười một, mười hai tuổi dễ dàng dùng một tay vất đi một người 80-90 cân!

Nhưng thiếu niên này là ma pháp sư mà! (ma pháp sư bổn thể lực vốn rất yếu)

“Ha ha, Lan đức ngươi không phải nói chính mình là nhất cấp đệ nhất nhân sao?” Da Lỗ chế nhạo.

Lan Đức sắc mặt đỏ bừng, chăm bẳm nhìn Lâm Lôi, lớn tiếng:” Ngươi là ma pháp sư sao? Có bản lãnh thì dùng ma pháp so tài với ta, ma pháp sư thân phận cao quý, mà lại đi dùng thủ đoạn thô bỉ, năng lực chiến sĩ!” Lan Đức trong lòng tức anh ách, hắn vừa mới đoạt xong chức đệ nhất thì lại bị Lâm Lôi nắm cuốn họng. Cảm giác cái mạng nhỏ bị người ta nắm trong tay thật là đáng sợ phi thường.

“Đúng vậy, dùng bản lãnh ma pháp chân chính so tài, sao hả, ngươi có phải là đệ tử Ân Tư Học Viện không?” Bọn người Thuỵ Sâm bên cạnh Lan Đức lớn tiếng hô.

Tuy miệng nói cứng như thế, nhưng trong lòng bọn họ đối với Lâm Lôi đều có một tia sợ hãi. Khi nãy chứng kiến thực lực kinh người, đã làm chúng khiếp đảm.

“Ma pháp?”

Lôi Nặc lúc này đứng dậy, cười ngạo nghễ: “Lan Đức, nhà ngươi nghĩ rằng đoạt danh đệ nhât trong nhất cấp thì ngươi thật sự là đệ nhất trong nhất cấp chắc? Ngươi tiếp tục nằm mơ đi. Đệ nhất nhất cấp, phải là lão tam của ký túc xa chúng ta mới đáng.”

“Lão Tam, cho hắn biết thế nào là lợi hại đi!” Da Lỗ cũng nói.

Kiều Trì vừa rồi bị Lan Đức quát nạt, giờ phút này cũng không nể mặt Lan Đức chút nào nữa: “Lan Đức, ta nói cho ngươi biết, ngươi thật không biết trời cao đất dày là gì. Trong học viện chúng ta, có không ít cao thủ khinh thường không tham gia tranh tài. Ngươi đừng tưởng bở, cho rằng không có ai hơn mình.”

Sắc mặt Lan Đức càng thêm khó coi.

“Không đánh thì sao biết được, Lan Đức, so tài với bọn họ đi.” một nhóm học viên thanh niên cấp năm, cấp sáu cười nói. Đối với bọn họ, nhất cấp đấu đá nhau chĩ là trò vui để xem.

Lan Đức bất quá cũng mới mười tuổi, từ nhỏ đã cho mình là thiên tài. Cho dù, tại Ân Tư Học Viện nhân tài vô số, thì cũng nằm trong nhóm người ưu tú. Làm sao hắn lại có thể chịu vũ nhục được?

“Đệ nhất?” Lan Đức nghiến răng nói: “Đệ nhất, không phải mở miệng ra nói suông mà có, mà phải qua tỷ thí bản lãnh. Các ngươi dám cùng ta tý thí ma pháp không?” Đối với thực lực ma pháp của mình, Lan Đức tự tin phi thường. Dù sao đi nữa, hắn cũng đã vượt qua một loạt trận đấu để cuối cùng đọat danh đệ nhất.

“Kỳ quái, sao không thấy viên quản lý ra ngăn trở vì hết vậy?” Một số người vây xem nghi ngờ điểm này.

Trên thực tế, viên quản lý Hoa Đức Lạp đang ở gần đó. Bất quá, hắn không nhúng tay vào. Bởi vì hắn nhận ra đây là nhóm các học viên. Không cần phải đề cập tới đệ tử Ân Tư Học Viện, ai cũng phải biết điều đó có ý nghiã gì, nội thân phận đặc biệt của Da Lỗ cũng đũ là lý do chính rồi.

“Da Lỗ thiếu gia đang ở đây, à..!Ta mặc kệ, dù có xảy ra náo loạn hay cái tửu quán này bị huỷ, thì ta cũng không thể ra tay.” Viên quản lý tửu điếm ở xa xa chỉ biết ôm đầu lắc đầu than thở vì hắn không dám chọc giận vị Da Lỗ thiếu gia này.

Sau khi tiến vào Ân Tư Học Viện, địa vị của Da Lỗ trong gia tộc bất chợt cũng đặc biệt tăng theo.

“Nhà ngươi nói đúng, đệ nhất không phải dùng miệng nói mà có.” Lâm Lôi cũng đã đnứg lên, sắc mặt lạnh lùng nhìn Lan Đức. “Lan Đức, tỷ thí ma pháp chỉ thắng bại không thôi thì không có ý nghĩa gì hết. Ta nói, nếu ngươi thắng ta, gặp mặt ngươi ta phải vòng đi chỗ khác. Nếu ta thắng, ngươi nhìn thấy ta thì cũng tìm đường mà lẩn đi.”

Lan Đức không khỏi cười lạnh, nói: “Điều kiện quá tầm thường! Người thua không những phải tránh mặt mà còn phải nộp 100 kim tệ, thế nào?”

Lâm Lôi không khỏi nhíu mày.

Một trăm kim tệ?

Tiền tiêu xài của mình cả năm cũng chỉ có một trăm kim tệ, đâu phải là người dư giả tiền của.

“Ha, Lan Đức, ngươi thách đố chỉ có một trăm, mà cho là đáng à? Người thua nộp một vạn kim tệ, thế nào?” Da Lỗ ở bên cạnh lớn tiếng đắc ý nói.

“Một vạn kim tệ?”

Lời này vừa nói ra, trong tửu điếm không ít học viên như hít phải một luồng khí lạnh. Một vạn kim tệ thực là con số không nhỏ chút nào. Trong cả tửu điếm, học viên mặt không đổi sắc, tùy ý xuất ra một vạn kim tệ, sợ rằng không có mấy ai.

“Một vạn kim tệ?” Lan Đức trong lòng không khỏi phát run.

Nhà của hắn, mặc dù có thể coi là một đại gia tộc, hàng năm hắn cũng chỉ được cấp ba ngìn kim tệ tiêu xài. Hoa Đức Lập tửu điếm này không phải là nơi hắn đến mỗi ngày vung tay đốt tiền. Lần này chính là vì mình đoạt danh đệ nhất và Thụy Sâm đoạt danh đệ tam, nên mới đến ăn mừng.

“Sao, không dám à?” Da Lỗ móc ra Ma Tinh Tạp cầm tay diễu diễu qua lại.

“Lan Đức, đáp ứng hắn đi.” Thụy Sâm bên cạnh hắn nói. “Bốn huynh đệ góp lại cũng đủ một vạn kim tệ. Ta không tin, cái tên không biết từ đâu chui ra kia lại là đối thủ?

Lan Đức ánh mắt hội ý với ba huynh đệ bọn hắn.

“Được! một vạn kim tệ, đấu một vạn kim tệ!”

Lan Đức lớn tiếng nói, sau đó cười lạnh nhìn Lâm Lôi: “Đi, nơi này địa phương quá nhỏ, không thể thi triển được. Chúng ta đi ra cấp tái lôi đài tỷ thí. Có gan thì theo ta.” Nói xong, Lan Đức ngạo nghễ bước ra cửa lớn, ba huynh đệ hắn cùng bước theo sau.

“Chúng ta cũng đi.” Da Lỗ hai mắt tỏa sáng.

Lôi Nặc, Kiều Trì đều có chú hưng phấn, Lâm Lôi cũng gật đầu, lạnh nhạt cười cười nói: “Có người đưa tới một vạn kim tệ, chúng ta sao lại không nhận?”

Lâm Lôi, Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì bốn huynh đệ cùng bước ra cửa tửu điếm.

Cả tửu điếm đều huyên náo đứng lên. Thách thức một vạn kim tệ, cho dù là giữa đệ tử cấp năm, cấp sáu cũng rất ít có. Đặc biệt là trận đấu giữa một người vừa mới thu được danh đệ nhất nhất niên cấp tái, và một người chưa nghe ai nói qua, thật là một thần bí tiểu tử.

Mọi người kết đoàn lũ lượt ồn ào kéo nhau đi.

Tại mặt bằng lôi đài, chính thị là được xây bằng đá xanh, cấu trú vững chắc phi thường.

Lúc này, Lâm Lôi, Lan Đức hai người đứng đối diện nhau từ hai cạnh lôi đài.

Thoáng chốc, bên dưới lôi đài đã tụ tập một đám người. Người dùng bữa tại Hoa Đức Lập chứng kiến vụ việc thách đấu, trên đường ra lôi đài một người nói mười người nghe, mười thành trăm, trong chốc lát đã hấp dẫn một đám thật đông đến xem trận đấu một vạn kim tệ.

Lan Đức nhìn thấy bên dưới người xem càng lúc càng nhiều, càng lúc càng khích động ầm ỹ, trên mặt không khỏi có chút tự hào.

“Hôm nay, ta và người gọi là Lâm Lôi này sẽ tỉ thí ma pháp. Người thua sẽ nộp cho người thắng một vạn kim tệ, sau này thấy người thắng phải lẩn đi, vòng quanh tránh mặt. Xin mọi người làm chứng.” Lan Đức rõ giọng phát ngôn, lòng đầy thích thú với sự chú ý mọi người đang dành cho hắn, không có chút ngượng ngập.

Phiá dưới, đồng loạt một tiếng hoan hô vang lớn. Trải qua những trận đấu niên cấp tái, Lan Đức cũng có một nhóm người ủng hộ, thật khác biệt so với vài người lẻ tẻ ủng hộ Lâm Lôi.

Lâm Lôi vẫn bình thản đứng ở một góc lôi đài.

“Nói đủ chưa?” Lâm Lôi lạnh nhạt nói.

Lan Đức cười tự tin: “Tốt, bắt đầu!”

Lan Đức, Lâm Lôi cơ hồ mặc niệm chú ngữ pha pháp cùng lúc. Hai người đều là ma pháp sư đệ nhị cấp. Chú ngữ cấp này đều tương đối đơn giản, chỉ cần 1, 2 câu là xong.

“Hô!”

Bảy luồng phong nhận màu xanh chợt hình thành giữa thinh không, liên tiếp nhắm về Lan Đức chém tới.

Cùng lúc đó Lan Đúc cũng dùng ma pháp xuất ra năm khoả xích hồng hoả cầu bắn về Lâm Lôi. Tốc độ của phong nhận bắn tới nhanh hơn hỏa cầu rất nhiều, Lan Đức phải lăn tròn một vòng trên mặt đất, chật vật lắm mới tránh né được. Trong khi đó thì Lâm Lôi rất nhẹ nhàng một bước đã tránh khỏi hỏa cầu, đôi môi khẽ động, thi triển ma pháp thứ hai.

Địa hệ ma pháp – hám địa thuật!

“Ông ~~~”

Lan Đức chỉ cảm thấy dưới chân sàn đá phảng phất như sóng gợn, trong tình huống này, hắn căn bản không thể nào tĩnh tâm niệm pha pháp chú ngữ được! Mà ngay sau đó Lâm Lôi đã lại xuất tiếp ma pháp, năm tảng đá cỡ đầu người, có mang theo một tia hoàng sắc hoang mang, đã nhắm Lan Đức bắn tới cực nhanh.

Trên mặt đất đang chao đảo, Lan Đức không thể nào đứng vững, miễn cưỡng né tránh được hai tảng.

“Bồng!”

Một tảng đá nện vào bụng Lan Đức, làm hắn phải phún ra một ngụm máu tươi. Hai tay hắn vột vàng vung lên cố che đầu, rồi hai tảng đánh trúng vàp ngực liên tiếp theo đó, cả người Lan Đức bị đánh bay tuốt rớt dưới lôi đài, toàn thân dính đầy đất cát.

Tỷ thí lôi đài, Lâm Lôi thắng!

Lâm Lôi lạnh nhạt nhìn xuống Lan Đức. Hắn rất nắm chắc lực đạo công kích của mình. Lan Đức nhiều lắm thì phải nằm dưỡng thương (húp cháo) một tháng mà thôi. Nếu hắn không chủ tâm không chế các tảng đá thì cái mạng nhỏ của Lan Đức đã đi đời.

“Nhất cấp của học viện chúng ta mà lại có một nhị cấp song hệ ma pháp sư như người này sao?”

Bên duới không ít ngũ cấp học viên kinh hô thốt lên. Nên biết ở nhất cấp xuất hiện một nhị cấp ma pháp sư là chuyện hiếm khi thấy, mà người này lại là song hệ nhị cấp ma pháp sư giữa đám nhất cấp, thật là một cường giả.

“Tiểu tử này khống chế lực công kích thật chính xác, thân thể di động rất linh hoạt.”

Một số học viên ngũ cấp, lục cấp có chút kinh kinh ngạc. Lâm Lôi vừa rồi đối mặt với công kích của hỏa cầu có thể vừa tránh né, vừa bình tâm nìêm chú ngữ, có thể thấy tốc độ linh hoạt thân hình của hắn như thế nào.

“Ha ha, Lan Đức, ngươi còn nghĩ là nhất cấp đệ nhất nhân nũa không? Lão Tam ký túc xá chúng ta, chỉ dùng ma pháp không thôi, cũng đã dễ dàng cho ngươi thảm bại.” Da Lỗ cười to nói.

“Khặc.., khặc..” Lan Đức ôm ngực đứng lên.

Trong lòng Lan Đức biết rõ ràng vừa rồi Lâm Lôi đã hạ thủ lưu tình.

“Da Lỗ, ngày mai ngươi mang theo Lâm Lôi, ta và các ngươi đến nơi Tứ Quốc Kim Hành chuyển tiền. Một vạn kim tệ, ta nói được làm được.” Lan Đức nhìn Lâm Lôi ở xa xa một cái thật sâu. Lúc này đây bị Lâm Lôi đánh bại, ảo tưởng thiên tài của hắn đã bị đánh đổ hoàn toàn.

Dù mình có thiên phú mà không có cố gắng thì chắc chắn sẻ bị người khác đả bại.

“Lam Lôi, cám ơn ngươi!” Lan Đức khom người nói, làm cho bọn Da Lỗ một phen sửng sốt. Rồi sau đó, Lan đức lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Lôi, kiên định nói: “Bất quá sẽ có một ngày ta sẽ đánh bại ngươi.”

Sau đó Lan Đức ôm ngực, để huynh đệ đỡ mình đi về nơi cư trú.

“Lâm Lôi, ngươi quá lợi hại, làm huynh đệ bọn ta nở mặt.” Lôi Nặc ôm Lâm Lôi vừa trên đài đi xuống một cái.

Lâm Lôi nhìn xung quanh, chỉ thấy không ít người đang bàn tán về hắn. Bởi lẽ tại Ân Tư Học Viện, những người có chút ít tinh anh đều là tương đối nổi danh. Họ thật không nghĩ ra trong nhất cấp lại xuất hiện đâu ra một người đánh bại “nhất cấp đệ nhất nhân” Lan Đức một cách thật dễ dàng.

“Ngươi giỏi thật, Lâm Lôi, ta là Đan Ni, thủy hệ nhất cấp. Ta thật cao hứng được biết ngươi.” Một thiếu nữ tóc vàng dong dỏng cao, đi tới bên cạnh Lâm Lôi mỉm cười nói.

“Chào bạn, ta là Lâm Lôi.” Lâm Lôi không quen tiếp chuyện nhiều với người lạ. “Xin Lỗi, ta phãi đi tu luyện minh tưởng.”

Nói xong, Lâm Lôi nheo mắt ba huynh đệ hắn một cái. Bọn người Da Lỗ hiểu ý, bốn huynh đệ không màn mọi người đang vây quanh, rất nhanh rời khỏi, bỏ lại cô gái tóc vàng Đan Ni đang cau mày bất mãn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx