Ban Ngày Và Đêm Tối: Manhattan Love StoryChương 75: Party tạm biệt
Chương 75: Party tạm biệt
740 Park Avenue, đó là con số nổi tiếng sang trọng. Khi chúng tôi tới đó, chỉ có hơn chín giờ, người không còn nhiều. Ngay cả nam chủ nhân bữa tiệc còn không có ăn mặc tốt, nữ chủ nhân đứng ở cửa nghênh đón khách mới đến. Cầu thang xoắn ốc phía sau cô dẫn đến tầng trên cùng của ngôi nhà, ngôi nhà quá lớn, sân thượng quá cỡ, đầy cửa sổ kính từ trần nhà đến sàn trong phòng khách, cảnh đêm không gì sánh được. Tôi không rõ lắm căn nhà này bao nhiêu tiền, nhưng mà, qua năm năm nhiều nhất là mười năm, mười hai người họ hàng giàu có nhà Baker qua đời, tôi sẽ có thể sống trong ngôi nhà lớn hơn và sang trọng hơn.
Lyle cùng nữ chủ nhân nói chuyện, tôi tự mình đi vào phòng khách, đi qua một cửa, là một gian phòng lớn đủ mấy chục người khiêu vũ. Phía cuối của gian phòng là một ban nhạc Jazz gồm bảy người vừa mới bắt đầu trình diễn, một cái bàn thức ăn băng truyền bên cạnh cửa sổ, bồi bàn mặc đồng phục màu trắng đang chuẩn bị đồ ăn, bày xong đồ ăn cùng ly rượu. Tôi đi tới, cầm một ly Champagne, từ từ dựa vào cửa sổ, một hơi uống hết, sau đó xoay người lại cầm một ly. Sau khi uống hết ba hoặc là bốn ly, chung quanh dần dần náo nhiệt. Ban nhạc bắt đầu chơi bài nhạc khiêu vũ, có người ở trung tâm gian phòng chậm chậm khiêu vũ, có người nói chuyện, tiếng cười, tiếng kêu vui mừng, thủy tinh thủy tinh va chạm phát ra thanh âm cộng hưởng nhẹ nhàng, liên tiếp. Tôi đột nhiên phát hiện, tôi không biết Lyle ở nơi nào, chúng tôi đã tách ra. <!-- m --><!-- m -->
Mấy người phụ nữa ba bốn mươi tuổi trước cửa sổ nói chuyện cách tôi không xa, trong đó một người nói: “Cô ấy đầu tư trên người mình không ít, trên mặt hầu như chỗ nào cũng sử dụng dao kéo.” Người được nói tới chính là nữ chủ nhân, ngoài năm mươi, vẫn rất đẹp, lúc hai mươi mấy tuổi lấy chồng, gia tài hàng tỉ đô la, có một đôi con gái song sinh, gia đình hình như lại càng thêm hạnh phúc. Sau đó có người nói tình nhân của nam chủ nhân: Là một người mẫu từ một cuộc thi sắc đẹp. Người tình nhân trước, là một ngôi sao truyền hình; người tình nhân trước trước... Thế gia vọng tộc.
Một người nào đó huých vào cánh tay của tôi, nói: “Này, bụng.”
Chỉ có một người sẽ gọi tôi như thế này, Ryan Blanchet. Tôi quay đầu lại, quả nhiên là anh ta. Lễ phục nơ cài trên cổ áo, trang phục thật đẹp đẽ.
“Khiêu vũ không?” Anh ta hỏi tôi.
Tôi nhớ rõ mình trả lời anh ta “Không nhảy”, nhưng vẫn cứ tùy anh ta ôm tôi đi ra sân nhảy.
“Gần đây thế nào?” Anh ta nói. <!-- m --><!-- m -->
“Khỏe lắm.” Tôi trả lời. Lướt qua bờ vai của anh ta, nhìn thấy Lyle dắt một người phụ nữa mặc váy dài màu đen từ một gian phòng khác đi ra, cúi đầu nghiêng mặt nghe cô ấy nói chuyện, lúc lại ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy tôi cùng Blanchet. Chúng tôi nhìn thoáng qua nhau, nét mặt không có gì.
Tôi càng gần sát Blanchet hơn, nghe anh ta ở bên cạnh tai tôi nửa thật nửa giả khen tặng tôi, liên tục cùng anh ta nhảy hai ba bản nhạc, cho đến khi Lyle cắt ngang vào, im lặng cùng tôi khiêu vũ, vũ khúc chấm dứt, anh kéo tôi đến trong góc phòng.
“Đừng đùa với những thứ em không có khả năng đùa nghịch.” Anh cùng tôi nói, ánh mắt nhìn đám người nói nói cười cười trong phòng, giọng điệu như không có gì, “Em cho rằng anh ta là muốn cùng em? Anh ta là hướng về anh. Vì muốn là cho anh khó chịu.”
Tôi hơi sửng sốt, trả lời anh: “Anh đừng quá tự tin.”
Không biết hương hoa cỏ ở chỗ nào bay lên, trong không khí có Y Lan, Bạch Xạ cùng mùi Bưởi, tôi lúc trước không hề ghét mùi này, nhưng lúc này lại cảm thấy ghê tởm, luống cuống tay chân muốn mở cửa sổ, lại tìm không thấy tay nắm cửa, cơ quan kiểu mới, hoặc là nữ chủ nhân đặc biệt thiết kế. Tôi có loại xúc động, muốn đi về phía Blanchet nói, đưa tôi đi, tùy anh ta làm gì cũng được. Anh ta đã từng nhìn thấy tôi trần truồng, từng mổ xé cái bụng của tôi, lại đem nó vá lại. Xấu nhất tồi tệ nhất đều thấy, ít nhất sẽ không bởi vì tôi đã sinh đứa nhỏ, trên bụng có vết sẹo, ngại đông ngại tây. Tôi đẩy Lyle, một mình băng qua đại sảnh, hướng Blanchet đi tới, anh ta quay đầu lại thấy tôi, thoáng nở nụ cười, giơ ly rượu lên một chút. <!-- m --><!-- m -->
Anh ta lộ ra nụ cười tán tỉnh thích thú làm cho tôi cảm thấy bất thường, tất cả mọi thứ cũng không đúng, cảm thấy mình ngu muốn chết, lại muốn dùng một người đàn ông tồi tệ hơn chứng minh mình vẫn trẻ như trước, có lực hấp dẫn như trước. Tôi mỉm cười, xoay người đi về phía cửa gian phòng, hình như không ai chú ý tới tôi, chỉ có một người đàn ông mặc đồng phục phục vụ ở bên cạnh thanh máy giúp tôi nhấn thang máy. Tôi xuống lầu cuối cùng, đi ra tòa nhà Nodong màu xám trang nhã kia, đi ra cái cổng có mái vòm màu xanh đậm. Không khí buổi đêm hơi lạnh làm cho tôi nhớ tới, tôi quên lấy áo khoác.
Đi về hướng tây không đến 200 cây số là nhà của tôi, “Nhà hạnh phúc”, khoảng 700 mét, Lyle bắt kịp tôi, để cho tôi lên xe.
Cửa xe phút chốc đóng lại, tôi đột nhiên có loại cảm giác, cảm giác như là bị người trước mắt dồn vào trong vách tường, tấm gạch xi-măng ở trước mặt càng xếp càng cao, sẽ phải phong kín, bất kể hình phạt.
Lái xe khởi động xe, tôi nhìn ngoài cửa sổ xe nói: “Em không muốn tiếp tục như vậy nữa. Em không muốn một mình ở trong phòng với anh, trong lòng trống trơn, chờ anh, mỗi ngày đoán anh còn yêu em nữa hay không.”
“Anh yêu em.”
“Mà đây là cách thức anh yêu em?” Rượu trong người tôi vẫn tiếp tục bốc lên, cười thở không ra hơi, tiếp theo vừa khóc, vừa nói năng lộn xộn: “Em thà rằng cho tới bây giờ cũng không có gặp anh, nếu có thể dùng anh, dùng Caresse, dùng điều mà họ gọi là nhà này, trao đổi bất kỳ vật gì, em một chút cũng sẽ không do dự... Anh phá hủy cuộc sống của em. Đây là cuộc sống của em, cuộc sống thật thật thật thật, không phải trò vui đùa, cũng không phải gian phòng khách sạn xa hoa, anh muốn tới thì tới muốn đi thì đi. Em chỉ có một lần cơ hội như vậy, em muốn càng nhiều, em xứng được nhiều hơn...”
Anh muốn ôm tôi, dùng cách thức duy nhất của anh khiến tôi im miệng, kết quả không được, thẳng thắn gọn gàng dứt khoát nói với tôi “Im miệng”. Tôi có thể đánh anh, ở một ngã tư chờ đèn đỏ, mở cửa xuống xe, anh không có kéo tôi. <!-- m --><!-- m -->
Tôi ngồi ở trên một cái ghế dài giữa công viên thật lâu, cách đó không xa là một bữa tiệc ngoài trời không biết có trò gì, thanh âm vui mừng loáng thoáng truyền đến. Cho đến lúc bình minh, điện thoại di động của tôi thủy chung chưa từng vang lên. Cuối cùng tôi đã làm cho mình tin tưởng, anh vĩnh viễn cũng sẽ không vì tôi nghĩ phương thức yêu tôi, phương thức mộc mạc nhưng mà ấm áp, chặt chẽ yêu tôi. Khi tôi nằm ở trên giường bệnh, tỉnh lại, ở bên người tôi, nắm tay của tôi. Lúc tuổi xuân tươi đẹp mất đi, trong ánh mắt trong đầu trong lòng thủy chung là hình ảnh bên nhau đẹp nhất. Anh làm không được, anh chưa từng chân chính yêu một người.
Bầu trời dần dần sáng lên, một người đàn ông hai mươi mấy tuổi nhìn cách ăn mặc căn bản không giống kẻ lang thang đi qua bên người tôi, tìm thức ăn trong một cái thùng rác cách tôi không xa, tìm thấy một hộp nhựa được dùng để đựng sandwich, bên trong còn có một miếng nhỏ bánh mì, anh ta cúi đầu quay về phía bụi cây ăn luôn. Tôi đi qua, đem tất cả hai mươi đồng tiền giấy trên người đều để ở trên cái thùng rác kia, sau đó đi đến đường lớn, kêu một chiếc xe taxi trở về.
@by txiuqw4