Ban Ngày Và Đêm Tối: Manhattan Love StoryChương 84: Wall street
Chương 84: Wall Street
Tuần giữa tháng 10 năm 2006, chúng tôi ký tên trên hợp đồng ly hôn, sau đó nộp Toà án. Cuộc sống ở riêng chính thức bắt đầu đếm ngược đến ngày 16 tháng 9. Khi đó, tôi hai mươi sáu tuổi, có một bé cưng xinh đẹp vừa tròn 100 ngày tuổi, một đoạn hôn nhân thất bại, cùng một ít tài sản được pháp luật ghi trên giấy tờ chưa được chứng thực. Nghiêm túc nhìn lại, chúng tôi kết hôn chỉ có 7 tháng lẻ 12 ngày mà thôi, dù sao cũng cùng giống Cheryl-Ann kia, nhưng phải ở riêng trên một năm, sau mới có thể ly hôn, khá mỉa mai
Án kiện ly hôn liên quan đến người ngoại quốc, quyền giám hộ cùng quyền tạm trú dài hạn giống quan hệ giữa quả trứng và con gà, chỉ sợ Tòa án Bang cùng Cục liên bang Chính phủ và Cục di dân không ai nguyện ý chỉ cho bạn quả trứng ấp ra con gà trước, hay là con gà đẻ ra quả trứng trước. Mà một khi làm xong được một trong hai thứ đó, cái còn lại cũng không thành vấn đề.
Về vấn đề quyền giám hộ, Lyle nhường một bước, giúp tôi có thể ở lại Hoa Kỳ chăm sóc Caresse lớn lên. Nhưng ngược lại, tôi không thể tùy tiện dẫn Caresse đi tới những chỗ khác, cho dù đến khu vực khác cũng phải được Nhà nước cho phép hưởng chung quyền giám hộ, lại càng không nói tới Quốc gia khác. Tôi giống như bị giam cầm ở New York, không thể đi tới nơi khác sinh sống. Cùng lúc đó, tôi tự cổ vũ mình nghĩ theo hướng tích cực, tin tưởng bản thân dù cho ở New York, tôi cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới. Mà việc đầu tiên của cuộc sống mới không gì khác ngoài tìm một công việc mới. <!-- m --><!-- m -->
Tôi bắt tay vào viết sơ yếu lý lịch, đã lâu chưa gọi điện liên lạc cho bạn bè cùng đồng nghiệp cũ, hẹn người ta ăn cơm, thăm dò cơ hội thích hợp. Buồn cười là, các anh hoặc các cô ấy, bất kể nam hay nữ, đối với việc tôi đột nhiên kết hôn lại nhanh như chớp ly hôn càng cảm thấy hứng thú, có người đồng tình, có người trêu ghẹo, có người cảm thán.
“Rich husband, followed by rich divorce. It’s not too bad.” Một bạn nữ học chung Học viện Luật nói như vậy, cũng coi như là an ủi, hoặc là thiệt tình hâm mộ.
Tôi hoàn toàn không để ý, sau đó nhớ đến, cảm giác bản thân thật bất đồng. Nếu đổi lại là trước kia, tôi sẽ không cho phép mình bị bất kỳ một bài kiểm tra nào ảnh hưởng, làm bất kì một chuyện gì xấu dù là chuyện nhỏ, tôi luôn luôn nghĩ rằng một khi bị phá vỡ, khẳng định không có cách ngẩng đầu trước mặt người quen, thế nào cũng phải chạy đến một hòn đảo không có người trốn tránh một thời gian dài, cho đến khi tất cả mọi người không còn nhớ tới tôi. Nhưng giờ đây, tôi đã tạo ra một sai lầm lớn, ngược lại lại không sao cả. <!-- m --><!-- m -->
Tôi không giống lúc như trước, hoàn mỹ, bộc lộ rõ tài năng. Đáng xấu hổ là trên sơ yếu lý lịch của tôi bỏ trống một năm; Bên người có đứa nhỏ mới có mấy tháng tuổi cần chăm sóc; Vấn nạn bổ sung thành lan can trong căn phòng thuê khi cưới mang tên là “Ở riêng”; Cơ thể tôi không còn khỏe mạnh như trước kia, lúc đổi mùa có thể sẽ bị cảm cúm, chủ nhật hàng tuần phải tới chỗ bác sĩ tâm lý, trí nhớ cũng kém đi, trên bụng còn có vết sẹo nhỏ dài 13cm. Nhưng, càng lớn mọi việc dường như càng dễ trôi qua, trải qua đủ loại chuyện, tôi có thể đứng lên rất thản nhiên, thậm chí tôi cảm thấy mình càng ngày càng trở nên tốt hơn.
Chẳng lâu sau, tôi luôn luôn hy vọng có thể cách biệt tất cả những người cùng những thứ không hoàn mỹ. Đối với mình yêu cầu khá cao, với người khác càng cao hơn nữa. Nhân phẩm kém, lười biếng không tiến thủ tất cả đều tránh xa, còn có tư tưởng ngầm kì thị bộ dạng khó coi, tàn tật, hoặc là người không may mắn. Mà sau khi trải qua tất cả những việc này, tôi bắt đầu cảm giác mình thật ngu ngốc chỉ thích đi con đường bằng phẳng như một cái chảo chống dính. Đồng thời kinh ngạc phát hiện, trên thực tế, bản thân đúng là bất hạnh, thiếu sót, hơn nữa thỉnh thoảng còn yếu đuối và lười biếng, để bản thân trở nên thân thiện và chân thật hơn, đối với những người xung quanh thậm chí những người xa lạ, càng gần gũi và thân thiện hơn. <!-- m --><!-- m -->
Rona, Nick cùng một vài bạn giới thiệu một số công việc cho tôi. Không trùng thời gian ở cùng với Caresse, tôi chạy khắp mọi nơi Manhattan. Ở văn phòng, nhà hàng hoặc trong quán cà phê và gặp gỡ những người khác nhau, bắt tay, từng lần một giới thiệu về bản thân, trả lời câu hỏi, không ngại giải thích với họ tại sao phải từ chức, tại sao lại có khoảng thời gian một năm không đi làm. Sau một tháng, tôi không thu được gì, có khi là người ta chướng mắt tôi, có khi là tôi cảm thấy công việc không thích hợp. Tôi không còn một mình nữa, tôi đang tìm công việc, đang tìm một phương thức sống, cái này giúp tôi có thể vì mình làm chút việc có ý nghĩa, đồng thời lại có thời gian giành cho cuộc sống đang lớn lên của Caresse. Tôi muốn làm nhiều hơn so với “Làm mẹ”, tôi muốn trở thành bạn của con bé, đồng bọn, thậm chí, có một ngày, làm tấm gương của con bé. <!-- m --><!-- m -->
Một ngày cuối tháng Mười, tôi đến phỏng vấn ở một công ty tư vấn chỗ giao nhau giữa Sixth Avenue và đường 45, tiếp đón tôi là một người đàn ông, chức vụ là quản lý cao cấp, tên tôi sớm đã quên. Nhưng vẫn còn nhớ sau khi tự giới thiệu, vẻ mặt của ông ta, giống như đang nói “Phụ nữ sinh con xong đều trở nên hồ đồ”. Buổi tối hôm đó, Nick hẹn tôi ăn cơm, sau khi uống sạch một ly rượu, tôi đã mắng cái tên có đức hạnh rất thối kia một trận.
Anh nghe xong, bỗng nhiên cầm lấy tay tôi. Bàn tay dày rộng ấm áp, khó có thể tin được, khiến tôi thất thần trong một lúc. Tôi nhìn anh, anh chỉ lắc lư tay của tôi, cười cười nói: “Lúc bắt tay người ta cần phải có lực một chút, chú ý phần cổ tay.”
Chúng tôi đã luyện bắt tay vài lần.
Không biết kỹ xảo bắt tay mới học có tác dụng hay không, có lẽ là do Rona nhắc nhở tôi “Appearance means all.” Lại qua hai tuần, tôi tìm được một công việc không tệ, trong Bộ phận Tuân thủ của một ngân hàng, địa điểm làm việc ở Wall Street.
@by txiuqw4