Ban Ngày Và Đêm Tối: Manhattan Love StoryChương 102: Family bed
Chương 102: Family Bed
Buổi tối hôm đó anh ở lại qua đêm. Chúng tôi ngủ với nhau, nhưng không làm tình, cũng không nói chuyện. Không thể, không nghĩ, hoặc là không cần, tôi cũng không rõ nguyên nhân vì sao. Nói “Không thể”, là vì Caresse ngủ cách đó hai thước. “Không nghĩ”, là không muốn đánh vỡ hết thảy những êm đẹp thuần khiết này. Cũng có thể là “Không cần”, bởi vì chúng tôi không phải tình nhân, cũng không còn là vợ chồng. Chúng tôi chỉ nằm ôm nhau thật lâu, có thể là vì mùa đông này thực lạnh, không cảm thấy nóng cũng không cảm thấy hít thở không thông. Hình như là tôi ngủ trước, mơ thấy một giấc mơ kì quái, trong mơ có một vài chuyện đã xảy ra, buổi sáng khi thức dậy vẫn còn rõ ràng:
Trong mơ là một buổi chiều chạng vạng, bầu trời đầy mây.
Anh mặc một thân lễ phục, tôi mặc một chiếc áo choàng đen dài qua gối, chúng tôi hình như đang chuẩn bị đi dự hôn lễ, lại quên địa điểm ở đâu. Ngồi xe tìm đông tìm tây, đến chỗ nào cũng đều có người nói với chúng tôi rằng: “Không phải nơi này”. Thời gian sắp không kịp, tôi có chút gấp, anh vẫn bình tĩnh không nhanh không chậm. Thẳng đến khi cách buổi lễ bắt đầu chỉ còn năm phút đồng hồ, chúng tôi rốt cục cũng tìm đúng địa phương, một tòa nhà nhìn qua có vẻ hoang vắng, có người dẫn chúng tôi đi vào, chỉ cho chúng tôi một cái cầu thang vừa hẹp vừa tối. Anh nắm tay của tôi đi lên, đẩy cánh cửa cuối lối đi. Cửa bên kia rất sáng, nhưng như cũ vẫn là ánh sáng trong trong một buổi trời đầy mây, một lễ đường rộng lớn, trên đỉnh là một giếng trời cao ít nhất mười tầng lầu, không có hoa tươi cũng không có băng rôn, có chút mưa cùng bông tuyết từ trên cao rơi xuống, rất nhiều người chờ ở đó, chung quanh đều là tiếng ong ong nói chuyện. Nghe tiếng cửa mở, bọn họ an tĩnh lại, mọi người đứng lên, người đứng ngay cửa quay đầu lại, hướng chúng tôi mỉm cười vỗ tay. Tôi theo bản năng cúi đầu nhìn lại chính mình, phát hiện phía dưới áo choàng lộ ra làn váy màu trắng, giầy cùng bao tay cũng là màu trắng. Trong lòng tôi cả kinh, bước chân dừng lại, gọi anh chờ một chút. Mà anh quay đầu lại hỏi tôi: “Seriously, what are we waiting for?”
Tiếp theo chợt nghe thấy tiếng Caresse kêu “Mẹ mẹ”, thanh âm càng ngày càng gần, càng kêu càng lớn. Tôi tỉnh dậy, vươn tay ra bật đèn, nhìn xuống đồng hồ báo thức, 5 giờ 40. Lyle lặng lẽ mở mắt rồi lại nhắm lại, đầu chôn ở trong ngực tôi né tránh ngọn đèn, lười biếng nói: “ Ôm con bé lên giường nằm đi. Để nó ngủ thêm chút nữa, trời còn chưa sáng mà.”
Tôi không để ý đến anh, đẩy anh ra khoác áo vào đứng dậy, nói với Caresse: “Mẹ đến đây”. Ôm con bé ra ngoài đến phòng bếp, rót nước vào chén nhỏ cho con bé uống. Trời thật ra vẫn còn chưa sáng, con bé uống nước xong, đi vệ sinh, rồi lại muốn đi ngủ. Tôi ôm nó vào giường lớn, đặt ở giữa tôi và Lyle.
“Để con bé nằm bên kia được khồng? Anh sợ sẽ nằm đè lên con.” Anh nói.
“Ngủ bên ngoài lăn xuống thì làm sao bây giờ?” Tôi trả lời. “Con bé lớn rồi, đè lên làm sao được, anh đè lên nó, nó sẽ đá anh.”
Giường tôi rộng một thước năm, một người ngủ thật sự rộng, hai người ngủ cũng còn dư dả, nhưng không biết vì cái gì, thêm một đứa nhỏ tuổi rưỡi lại có phần chen chúc. Con bé vô cùng thích thú, hôm nay trên giường có hai người lớn, đặc biệt có Daddy ngủ cùng. Con bé đối mặt với anh, đưa tay sờ sờ mặt anh, kéo tóc anh, nắm tay lại muốn nhét vào miệng anh. Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tôi, đá tôi một cước, hoặc là giang hai cánh tay muốn ôm một cái. Thẳng đến khi tôi tắt đèn đầu giường, mới an tĩnh lại chậm trở lại trong mộng. Đó là lần đầu tiên ba người chúng tôi ngủ cùng nhau. Tôi nửa tỉnh nửa mê, ảo tưởng nếu đủ may mắn, ba người trên giường này sẽ có khoảng thời gian thật dài chung sống hạnh phúc với nhau, tuy rằng không nhất định phải ở cùng dưới mái hiên.
Ý niệm trong đầu này làm tôi phá lệ ngủ thẳng tới tám rưỡi mới tỉnh, nhìn thấy con số trên đồng hồ báo thức, lập tức nhảy dựng lên, dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, mặc quần áo, không trang điểm không làm tóc, lúc ra tới cửa cũng đã là 8 giờ 50.
Lyle ôm Caresse đứng ở bên cạnh cười hì hì nhìn tôi mặc quần áo, đeo khăn quàng cổ, đi giày xong lại chạy vào phòng ngủ đi lấy di động. Nhìn thấy tôi va vào cái ghế nhỏ cạnh sopha, liền nói một câu: “Mẹ cẩn thận.”
Lúc chờ ở cửa thang máy, anh nói với tôi: “Em có biết, thật ra chúng ta có thể về nhà ở.”
“Đây là nhà của em.”
“Em hiểu ý anh mà, nơi này hoặc nơi đó, có khác nhau sao?”
“Đương nhiên là có.” Tôi trả lời, “Ít nhất hiện tại em mặc áo sơ mi là lượt, anh mặc bộ quần áo nhăn nhúm từ hôm qua tới giờ.”
Anh không yêu cầu nữa, chỉ hỏi: “Anh có thể mang chút đồ của mình tới đây được không?”
“Anh có thể mang vài món nội y. Em sẽ dọn một cái ngăn kéo trong tủ quần áo cho anh. Tủ quần áo đã đầy rồi, thật sự không còn chỗ nữa.”
Cửa thang máy mở ra, tôi chào anh cùng cục cưng, sau đó đi thẳng vào không quay đầu lại, kỳ thật trong đầu tràn ngập hình bóng hai người bọn họ.
@by txiuqw4