Phòng của Kỳ Khôi rất đơn giản, ngoài kệ sách lớn, giường ngủ, bàn làm việc và bộ sofa nhỏ màu kem thì không có gì khác. Tôi để ý ngoài ban công có hai chậu lưu ly đặt trên bệ. Cứ tưởng rằng anh phải trồng cả vườn hoa chứ?
Gió nhè nhẹ thổi và phòng, mang theo mùi hương của cây cỏ. Kỳ Khôi còn húng hắng ho, tôi đành đứng dậy định đóng cửa sổ. Từ đây nhìn xuống bao quát cả khu vườn, trong ánh đèn sáng rực, đài phun nước lung linh huyền ảo, cỏ cây cảnh sắc như được tô thêm một lớp kem ngọt, phía dưới còn có nhiều bức tượng điêu khắc theo nét âu cổ khá bắt mắt. Tôi không nhịn được mà khen
- Nhà anh đẹp thật đấy
- Phải không? Nếu em thích thì đến đây ở đi, anh không phiền đâu
- =. = Não anh thật sự bị rớt rồi à?
Kỳ Khôi đứng sát ngay sau lưng, vươn tay vòng qua người tôi để đóng cửa sổ, hơi thở rất nóng phả ngay bên tai, cơ ngực áp sau lưng hiện lên rõ mồn một, nhiệt độ thân thể như sắp bốc hỏa. Thường ngày nhìn anh thư sinh như vậy, hóa ra dáng người lại rất chuẩn. Chẹp, thật muốn lột áo nhìn cho đã mắt. Bản tính hám "zai" trong tôi lại bộc phát, còn đang nuốt nước miếng ừng ực đã nghe tiếng cười rất khẽ ở cạnh bên. Lần đầu tôi thấy Kỳ Khôi cười xấu xa như vậy, sau đó còn cố tình áp vào người tôi, thở khe khẽ. Anh...anh cố tình. Mẹ kiếp từ khi nào Kỳ Khôi hiền lành ôn nhu của tôi trở nên lưu manh như vậy? Bị anh phát hiện, tôi thện quá hóa giận chỉ biết to giọng cứu vớt danh dự của mình
- Cười gì chứ? Đi ra kia ngồi, đang sốt còn muốn ra hóng gió sao?
- Nhưng người anh rất nóng mà, em cũng thấy thế phải không?
- Thấy cái đầu anh á, đừng ép em đánh người nếu không anh thành khuyết tật cả đời đấy
- Không sao, nếu thật sự như thế anh để em nuôi cả đời
Đột nhiên tôi cảm thấy...loạn rồi, thật sự loạn rồi. Kỳ Khôi lúc này lại khiến tôi mơ màng bối rối, nhìn như bị anh lây sốt rồi, đầu tôi cũng sắp nóng đến bốc hỏa. Hình như tôi thích anh thì phải. Còn chưa để tôi hạ sốt, tay anh đã nắm lấy tay tôi, dùng ánh mắt nhu tình như nước hỏi
- Em có thích anh không?
Con mẹ nó chứ, anh có để ai sống không vậy, tôi còn chưa muốn vào viện truyền máu đâu, đừng có liên tục công kích thế chứ. Tôi đỏ mặt, vội rút tay ra vơ lấy cặp sách trên bàn rồi chạy biến, bỏ lại Kỳ Khôi ở trong phòng. Xong cảm thấy hành động bỏ của chạy lấy người của mình có gì đó không ổn, đành thò đầu vào nói
- Muộn rồi, em về trước, anh nhớ nghỉ ngơi cẩn thận, khi nào khỏe thì gọi cho em
- Được
Tôi cá là anh lại nở nụ cười tươi như hoa, như bây giờ tôi chẳng còn tâm trạng nào mà ngắm, còn không biết làm thế nào đi ra khỏi cổng, lúc định thần lại đã thấy mình đứng ngoài đường từ lúc nào.
Một mình tôi bơ vơ lẻ loi giữa phố không người
Một mình tôi cô quạnh trên con đường đầy lá rơi
Và một mình tôi lạc lõng trong thế giới này
STOP xàm thế đủ rồi, bỗng nhiên tôi muốn hát một bài gì đó thật buồn để minh chứng cho tình cảnh hiện tại. Đậu xanh, tôi lạc đường nữa rồi, thử hỏi xem có muốn khóc không? Có muốn khóc không hả? Khi nãy là Đức Nhân đưa đến, tôi cũng chẳng mảy may nhìn đường, bây giờ biết làm sao để về, muộn như vậy rồi.
- Ê
Ai thế? Cái bóng và khí lạnh đằng sau lưng tôi là gì thế? Tôi không sợ người, nhưng tôi sợ... cái đó đó.
- Ê, gọi cậu đấy
- Đức Nhân? Sao còn ở đây?
Cậu ta đứng sau lưng tôi, trên tay vẫn ôm con mèo đen khi nãy, vẻ mặt bất cần đời hướng phía tôi nhìn. Phải nói lúc này tôi còn mừng hơn bắt được vàng, bao nhiêu lo lắng khi nãy quên tiệt, thiếu điều lập bàn thờ cung phụng cậu ta.
- Tớ tên là Khả Vy, Diệp Khả Vy, không phải ê
- Con mèo này không thích kẹo
- Hả???
Cậu ta quay lại chỉ vì chuyện này thôi sao?
- Nó không chịu ăn
... Sau một hồi đối thoại với người kiệm lời như kiệm tiền là Đức Nhân cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề. Con mèo trên tay cậu ta, tạm gọi là Tiểu Hắc đi, nó đen sì thế kia mà. Tiểu Hắc mấy hôm nay ăn rất ít, Đức Nhân vì thế cho rằng nó muốn đổi khẩu vị, nhưng đưa gì nó cũng không chịu ăn, kết quả cậu ta vớ được một người cuồng mèo như tôi nên nhất quyết bám theo. Mà cũng không thể gọi là bám theo, phải là giúp đỡ, mà sao cũng được, tôi cũng phải nhờ cậu ta giúp đưa về nhà.
Lại đi bộ một đoạn đường khá lâu, cuối cùng cũng ra đến đường lớn, tôi kéo cậu ta đến tiệm thú y, nơi tôi hay đưa Boss Miêu đến khám. Đức Nhân lúc này hệt như một ông bố, ngó tới ngó lui, chọc chọc con mèo nằm trên giường trắng, còn nắm tay nó như sợ sinh li tử biệt khiến tôi không nhịn được bật cười. Hiếm lắm mới có thể bắt gặp biểu cảm khác của cậu ta ngoài cái mặt than thường ngày.
Tiểu Hắc được chuẩn đoán rối loạn tiêu hóa, rút cục cậu ta nhét những thứ gì vào bụng con mèo nhỏ tội nghiệp vậy? Dẫu sao cũng không còn gì đáng ngại, chỉ cần đưa về chăm sóc như lời bác sĩ nói là sẽ khỏe lại ngay thôi.
Tôi ôm Tiểu Hắc trong lòng, lông nó thật thích, ngắn củn xôm xốp không mượt mà xù xù như lông Boss Miêu, đôi mắt xanh lanh lợi đảo qua đảo lại. Đi dưới ánh đèn vàng, Tiểu Hắc trong tay ngoan ngoãn ngủ. Đức Nhân đưa tôi về tận nhà, tôi đi trước cậu ta lặng lẽ theo sau
- Được rồi, cảm ơn cậu đã đưa tớ về, mau bế Tiểu Hắc về, nhớ chăm sóc cẩn thận
-...
- Sao vậy? Cậu còn lo gì à?
- Không đem về được, không thể nuôi
- Tại sao?
- Trong nhà không thể nuôi thú. Tiểu Hắc là mèo hoang, nếu không có người chăm sóc phải lang thang rất tội nghiệp...
Đức Nhân nắm lấy vạt áo tôi, phảng phất trong đôi mắt chút cầu xin nũng nịu, dưới bầu trời đầy sao sáng rõ, cậu ta mới giống một chú mèo đáng thương đang tìm chốn nương tựa. Tay Đức Nhân vẫn níu vạt áo tôi, một lời cũng không chịu nói thêm, nhưng áp lực uy hiếp đến cực độ. Quá rõ rồi còn gì? Cậu ta muốn nhờ tôi nuôi Tiểu Hắc, mà con mèo nhỏ này cũng thật đáng thương, tôi không nỡ quăng nó ra đường, lại càng không nỡ từ chối vẻ đẹp trai vừa lộ ra dưới trăng của ai kia. Cuối cùng bèn đem Tiểu Hắc về nhà.
Đêm đố, tôi không ngủ.
.
.
.
Douma nó chứ Tiểu Hắc là con đực, tôi đinh ninh nó là giống cái nên mới đem về, giờ thì hay rồi, nó cùng Boss Miêu đánh nhau chí chóe quật nát cái giường của tôi. Thiên a~ con thật khổ mà.
@by txiuqw4